Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); May là mẹ Cố đã chặn ở chính giữa.
"Con còn không đi mau, định bỏ đứa bé trong bụng à? Thật là không bớt suy nghĩ mà! Cố Đình Hoa, con còn không mau dừng tay! Các con, ai cũng không cần nghĩ tới số tiền này nữa, mẹ không cho ai cả. Nhìn dáng vẻ hèn nhát của các con mà xem. mẹ và cha con già rồi thì còn có thể trông mong vào ai? Ai cũng đừng hòng lấy được số tiền này, chúng ta giữ lại dưỡng già! Nhà thằng cả cũng đừng so đo nặng nhẹ, Đình Hoa là muốn mượn chỗ tiền này, không phải cho."
Mẹ Cố giận đến mức đau đầu, hai người này chưa ai từng hiếu kính cho bà ấy một đồng, nhưng vừa nghe thấy bà ấy có tiền, bèn lập tức mong đợi ngóng trông đến đòi.
Đặc biệt là cô con dâu cả này, đừng tưởng rằng bà ấy không nhìn ra, mấy ngày nay mỗi ngày đều tới lui lảng vảng chỉ bởi vì trong tay bà ấy có hai trăm đồng tiền chứ gì.
Mẹ Cố chửi mắng hai người một trận, lúc này mới ngừng tranh cãi.
Hai người đều không đạt được mục đích, còn chữa lợn lành thành lợn què.
Nỗi hận trong lòng Cố Đình Hoa đã đổ lên người chị dâu cả Cố, vốn dĩ mẹ đã đồng ý cho mượn tiền rồi, thế mà lại bị cô ta chen ngang như này, lại thành công cốc.
Nhưng mà cô sẽ không bỏ qua suy nghĩ làm ăn.
Đã thấy được trời cao đất rộng rồi thì sao cô ta có thể sẽ ở lại thôn nhỏ trên núi này cả đời chứ.
Mà, chị em thân thiết của Cố Đình Hoa là Điền Mỹ Tuyết, mặc dù kiếp này không có duyên phận để gả cho Cố Đình Chu.
Thế nhưng cô ta cũng dựa vào những việc mà bản thân biết trước và đầu óc kinh doanh, thành công đến gần cây hái ra tiên.
Một người quả phụ dẫn theo con trai, vẫn có thể gả tới thị trấn, lúc kết hôn cũng long trọng giống như kết hôn lần đầu, cũng coi như trước nay chưa từng có.
Người đàn ông của Điền Mỹ Tuyết là ông chủ của chợ đêm trong thị trấn, góa vợ và có một đứa con gái.
Anh ta coi trọng đầu óc trong kinh doanh của Điền Mỹ Tuyết, từ khi Điền Mỹ Tuyết gia nhập doanh trại của anh ta, thật sự đã giúp anh ta kiếm được rất nhiều tiền.
Vì để hoàn toàn trói buộc người phụ nữ này vào băng đảng tội phạm của mình, anh ta mới cầu hôn Điền Mỹ Tuyết.
Điền Mỹ Tuyết cũng biết người đàn ông này chỉ đơn giản là nhìn trúng bản lĩnh làm ăn của cô ta, yêu đương với kiểu đàn ông như thế này thì quá ngốc rồi.
Đã trải qua nhiều chuyện như vậy, cô ta cũng không nghĩ tới vẫn có thể yêu đường với ai đó, vậy nên mỗi người đều có được thứ mình cần, gắn kết lợi ích cũng rất tốt.
Tình cảm là điều không thể tin cậy, chỉ có lợi ích thực tế là thứ có thể cậy nhờ nhất.
Sau khi kết hôn với người đàn ông này, hộ khẩu của cô ta và Trân Nghị đương nhiên được chuyển đến thị trấn.
Cô ta không cần phải tiếp tục ở lại nơi thôn quê khỉ ho cò gáy, chịu đựng những cơn giận không đâu.
Cô ta cũng kiếm được rất nhiều tiền khi đi theo người đàn ông này.
Mọi người đều vui vẻ.
Chỉ có một điều không tốt, gần đây Trân Nghị, con trai của cô ta càng ngày càng ngỗ nghịch.
Cô ta tốn rất nhiều công sức để tìm trường học tốt cho cậu bé, vậy mà cậu bé lại trốn học, không lên lớp, coi là việc không đáng kể, đi theo đám hồng vệ binh nhỏ kia, a dua không có chủ kiến.
Đã dạy dỗ nghiêm khắc mấy lần, đánh cậu bé tới mức tróc da bong thịt, nhưng đều vô dụng, cậu bé càng ngày càng thích cãi nhau với cô ta, nhìn cô ta bằng ánh mắt mang sự thù hận.
Khiến cô ta không rét mà run vì nhớ lại chuyện vào đêm hôm đó, khi Trân Dũng rời đi.
Cô ta thật sự không biết làm thế nào để dạy dỗ đứa trẻ này thì mới tốt.
Kiếp trước, sau khi Trân Dũng đã chết, cô ta cả đời không tái giá, nhọc nhằn khổ sở nuôi sống cậu bé, việc gì cũng dung túng cho cậu bé, không ngờ rằng sau cùng lại nuôi dạy cậu bé thành kẻ đầu đường xó chợ.
Kiếp này, cô ta đã tạo ra điều kiện sống tốt hơn, đưa cậu bé rời xa nông thôn, tìm trường tốt cho cậu bé, cố gắng cho cậu bé môi trường sống tốt, ví như mẹ Mạnh chuyển nhà ba lần thì cũng không quá lời, nhưng vẫn không thể thay đổi cậu bé.
Nhìn cậu bé từng bước đi về phía sa đọa, bắt đầu giả vờ phục tùng với mẹ ruột của chính mình, thỉnh thoảng vẫn nhìn cô ta bằng ánh mắt căm hận, trong lòng cô ta vô cùng đau đớn.
Lẽ nào đây là gien di truyền?
Trân Dũng đáng chết, chết rồi mà vẫn phải ảnh hưởng con của cô ta.
Mồng sáu Tết là một ngày nắng đẹp, trời ngừng đổ tuyết.
Cố Đình Chu dẫn Lý Thanh Vận lên núi đi săn.
Hai vợ chồng vẫn phân chia công việc giống năm ngoái, Cố Đình Chu chịu trách nhiệm săn bắn còn Lý Thanh Vận thì nhặt con mồi, hôm nay hai người bắt được khá nhiều con mồi.
Bao gồm rất nhiều thỏ và gà rừng, thậm chí còn có một con nai.
Sau cùng, hai người còn gặp được hai con lợn rừng đi lạc đàn, họ gi.ết ch.ết bọn chúng và cất vào không gian.
Thế là bọn họ đã có thịt dự trữ cho năm nay.
Bấy giờ, cả gia đình Cố Đình Chu chuẩn bị lên đường quay về.
Về phần mẹ Cố, Lý Thanh Vận để bà ấy tự quyết định xem có muốn đi theo gia đình bọn họ hay không.
Sau khi bàn bạc với nhau, mẹ Cố quyết định sẽ qua đó giúp bọn họ trông con thêm nửa năm, gần đến ngày dự sinh của chị dâu cả Cố bà ấy sẽ về quê.
Lý Thanh Vận tôn trọng quyết định của mẹ Cố, bà ấy giúp bọn họ trông con là vì tình cảm, không giúp cũng không Sao.
Bà ấy có thể giúp họ trông con thêm nửa năm là quá tốt, hiện giờ Tam Tam còn quá nhỏ, không thích hợp gửi nhà trẻ.
Chờ đến nửa cuối năm, cô bé đã hơn một tuổi rưỡi, có thể tự đi và biết nói ra một số yêu cầu cơ bản sẽ dễ trông chừng hơn nhiều.
Nửa cuối năm Nhị Bảo sẽ vào lớp Dục Hồng, còn Tam Tam đến nhà trẻ hoặc lúc rảnh cô sẽ tự giữ, vậy sẽ nhẹ nhàng hơn nhiều. Vì mẹ Cố quyết định như vậy nên chị dâu cả Cố và anh cả Cố hơi khó chịu.
Bọn họ nói mẹ Cố thiên vị, sau này đừng trông mong gì vào bọn họ làm mẹ Cố nổi giận.
Lý Thanh Vận lười quan tâm đến bọn họ.
Cố Đình Chu cũng tới nhà anh cả Cố nói chuyện một lần, không biết hai người đã nói gì mà sau đó chị dâu cả Cố không ầm ĩ đòi mẹ Cố ở lại nữa.
Còn Cố Đình Hoa sau khi gặp trắc trở ở chỗ mẹ Cố đã lén đến tìm Cố Đình Chu vay tiền.
Vì lần trước đến tìm mẹ Cố, cô ta nói thật đã bị bà ấy cằn nhằn nên lần này tới gặp Cố Đình Chu vay tiền, cô ta không nói thật, chỉ than thở rằng cuộc sống mình rất khó khăn, nuôi con nhỏ thật không dễ dàng.
Mặc dù Cố Đình Chu từng bị cô ta làm tổn thương nhưng nói gì thì cô ta cũng là em gái ruột của anh, thấy cuộc sống của cô ta khó khăn trong lòng anh cũng khó chịu, cứ xem như nể mặt cô cháu gái nhỏ đáng thương của anh vậy.
Cuối cùng Cố Đình Chu tìm Lý Thanh Vận lấy một trăm đồng cho cô ta mượn.
Số tiền này anh cũng không nghĩ đến chuyện sẽ lấy lại, nhưng để tránh việc Cố Đình Hoa nghĩ việc mình cho tiền cô ta là chuyện hiển nhiên mà xem anh là cây rụng tiền, Cố Đình Chu vẫn bảo cô ta viết giấy nợ như bình thường.
Mặc dù không có được hai trăm đồng như mình muốn, nhưng có một trăm đồng còn hơn không, thế nên Cố Đình Hoa vui vẻ viết giấy nợ, cảm ơn Cố Đình Chu và đảm bảo sang năm sẽ trả tiền.
Mồng tám, cả gia đình tay xách nách mang lên đường.
Năm nay đã được định sẵn là một năm không bình thường.
Tháng mười, mẹ Cố lưu luyến chia tay ba đứa cháu trai cháu gái để quay về Cố Gia Lĩnh.
Ngày thứ ba khi bà ấy về tới nhà, chị dâu cả Cố trở dạ.
Theo lý thuyết, đây là lần thứ ba cô ta sinh con, đáng lẽ phải sinh rất nhanh, ấy vậy mà cô ta lại bị khó sinh.
Nguyên nhân là vì đứa bé quá lớn, phần đầu bị mắc kẹt.
Vì lúc mang thai, cô ta cảm thấy đứa bé trong bụng chắc chắn là con trai, muốn đứa bé được đầy đủ dinh dưỡng để lúc sinh ra trắng trẻo mập mạp cho nên suốt quá trình mang thai, cô ta đã ăn rất nhiều đồ bổ.
Chồng cô ta và hai đứa con gái có được công điểm, cuộc sống khá giả hơn nên cả ngày cô ta đều ở trong nhà lười biếng hoặc đi tới đi lui trong thôn để khoe bụng, tám chuyện với người khác.
Số tiền mà anh cả Cố kiếm được từ nghề mộc trong năm nay đều vào miệng cô ta hết, cho nên bây giờ mới bị khó sinh.
Cả bà mụ và mẹ Cố đều bị doạ, bà mụ nói thẳng rằng họ nên chuẩn bị hậu sự, lần này e rằng sẽ một xác hai mạng.
Trải qua một đêm dày vò đau khổ, hiện giờ cô ta chỉ còn thở thoi thóp, th.ân d.ưới chảy rất nhiều máu, không thể ngăn lại được, đầu của đứa bé vẫn mắc kẹt ở đó không nhúc nhích.
Mấy năm nay mẹ Cố ở bên ngoài, đầu óc mở mang hơn nên bà ấy biết phải tìm bác sĩ.
Mẹ Cố nhanh chóng đưa ra quyết định, bà ấy bảo Cố Đình Xuyên lấy xe đẩy trong nhà ra, trải lên một lớp bông rồi bế Nghiêm Thục Phân lên xe, đẩy cô ta đến bệnh viện công xã.
Tốc độ của xe bò quá chậm, xe đẹp lại không tiện, nên chỉ có thể dùng xe đẩy.
Cố Đình Xuyên gần như phát điên, anh ấy liều mạng đẩy xe chạy.
Cha Cố và mẹ Cố đuổi theo phía sau.
Mạng người là quan trọng nhất, mọi người đều hy vọng hai mẹ con cô ta sống sót.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");