Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Hai chị em ở chung một phòng, Thanh Hoan ở một phòng. May mắn là căn nhà này đủ lớn nên có đủ chỗ ở cho mọi người.
Đúng lúc là ba người còn có thể giúp đỡ trông nom phân xưởng gia công. Lỡ đâu có người có âm mưu tới ăn cắp thì sẽ xong đời.
Dù sao thì sau này bọn họ vẫn luôn làm việc ở đây.
Nếu người trong nhà người đều được thu xếp chỗ ở trong nhà của mình thì cũng không phù hợp.
Vì vậy, ngay từ đầu phải phân rõ một việc: công việc là công việc và tình cảm gia đình là tình cảm gia đình.
Mẹ Cố tạm thời ở nhà của Lý Thanh Vận, trưởng bối lại không giống nhau.
Trước khi chính thức làm việc, Lý Thanh Vận đã cố ý huấn luyện trước cho hai cô gái.
"Sau này, về mặt công việc, tôi là lãnh đạo của hai cô, hãy gọi tôi là giám đốc Lý. Ở nhà, tôi mới là thím hai. Trong đời sống riêng tư, tôi là thím hai của hai người. Nếu hai người gặp phải chuyện gì khó khăn thì cả hai đều có thể tìm tôi để giải quyết. Nếu hai người có tâm sự gì thì cũng có thể nói hết với tôi. Tuy nhiên, ở trên phương diện công việc, tôi là một người công chính liêm minh, trong mắt tôi không thể chấp nhận được dù chỉ là một hạt cát. Nếu hai người quyết định ở lại đây làm việc cho tôi bởi vì kiếm tiền, vậy thì hai người phải tuân thủ quy tắc của tôi. Lúc đi làm, cần phải toàn tâm toàn ý để làm việc, làm tốt sẽ có khen thưởng, làm sai sẽ bị trừng phạt. Ở đây, mọi người đều được đối xử bình đẳng."
"Giám đốc Lý, chúng tôi biết rồi ạ."
Hai cô gái nhỏ đều thành thật đồng ý. Thật ra trong lòng hai người đã biết rõ chuyện này rồi.
Lý Thanh Vận bắt đầu đào tạo trước khi làm cho hai người, đầu tiên là cô dạy cho hai người cách vận hành máy may.
Hai người bọn họ đều biết may quần áo. Dù sao thì mẹ cũng đã đi sớm, trong nhà chỉ có cha và em trai.
Mấy năm nay, hai chị em đã gánh vác không ít việc lớn việc nhỏ ở trong nhà, cả hai đều có một đôi bàn tay trông có vẻ rất thô ráp.
Hai người đã có sẵn nền tảng, cộng thêm sự hướng dẫn của Lý Thanh Vận, cả hai nhanh chóng bắt đầu làm việc.
Điều khiến Lý Thanh Vận cực kỳ bất ngờ chính là mẹ Cố.
Trong suốt quá trình, bà ấy không hề xen vào, mà chỉ ở bên cạnh nhìn chằm chằm vào Lý Thanh Vận đang chỉ dạy cho hai cô cháu gái.
Cuối cùng, bà ấy còn yêu cầu cũng muốn thử làm xem sao. Không ngờ rằng bà ấy lại mang tới cho mọi người một sự bất ngờ đáng mừng như thế.
Mẹ Cố làm rất tốt, thậm chí bà ấy còn làm tốt hơn cả Đại Ni và Nhị Ni nữa. Suy cho cùng, đây cũng là kỹ năng tích lũy suốt cả đời của bà ấy mà.
Ngay cả Lý Thanh Vận cũng nói: "Mẹ, tay nghề của mẹ mà không làm thợ may thì thật đáng tiếc. Nếu không thì mẹ cũng tới đây làm đi, con sẽ trả tiền lương cho mẹ nhé."
Đôi mắt của mẹ Cố sáng lên, hỏi: "Mẹ cũng có thể tới đây để làm sao?”
Vốn dĩ bà ấy muốn đưa hai cô cháu gái tới đây, thuận tiện nhìn một cái rồi quay về nhà.
Không ngờ rằng hình như bà ấy cũng có thể làm được công việc này. Hơn nữa, đây chính là công việc kiếm được năm mươi đồng một tháng đó.
Mẹ Giang ở một bên buồn cười nói: “Tại sao lại không được chứ? Người già như chúng ta không còn hứng thú vào nghề làm việc lại hay sao? Bà xem không phải là tôi cũng ở đây làm công cho con dâu của bà hay sao? Có cái gì mà không thể đâu chứ."
"Đúng vậy, dì Giang nói rất đúng. Ở đây có năm cái máy may. Hiện tại, con còn có thể hỗ trợ cùng nhau làm. Sau này, con còn phải thiết kế quần áo nên sẽ không có nhiều thời gian để gia công quần áo nữa. Nếu mẹ không tới đây làm, sau này khi có quá nhiều việc làm không xuể con cũng sẽ tìm một người khác tới đây để làm việc." Lý Thanh Vận cũng muốn mẹ Cố ở lại.
Một mặt, tay nghề của bà ấy thật sự rất giỏi. Mặt khác, bà ấy có thể giúp cô quản lý hai người Đại Ni và Nhị Ni.
Dù sao thì mỗi ngày cô đều rất bận, không có nhiều thời gian đi quản lý hai người kia.
Mẹ Cố cảm thấy dường như bản thân đã mở ra cánh cửa để bước tới thế giới mới.
Bà ấy không ngờ rằng bản thân ở độ tuổi này rồi mà còn có thể kiếm được nhiều tiền như thế.
Bà ấy không ngừng đồng ý.
"Mẹ ở đây làm việc!"
Vì thế, hôm sau Lý Thanh Vận dẫn mẹ Cố gửi một bức điện tín cho cha Cố trình bày về tình huống hiện tại.
Tiếp theo, bọn họ viết một bức thư kể lại tình huống cụ thể rồi gửi về quê, đồng thời yêu cầu cha Cố gửi quần áo và nhu yếu phẩm hằng ngày của mẹ Cố gửi lên đây.
Cha Cố không ngờ vợ của mình đưa cháu gái đi mà cũng đồng thời đóng gói bản thân lên đó luôn, ông ấy nhất thời dở khóc dở cười.
Anh cả Cố biết mẹ của mình cũng ở lại, trong lòng anh ta cũng yên tâm hơn không ít. Dù sao thì có mẹ của anh ta ở đó, hai đứa con gái của mình không chịu khổ là được.
Tuy nhiên, chỉ có hai người đàn ông ở quê chăm sóc cho Cố Minh Thành thì hơi quá sức. Mỗi ngày, đứa nhỏ này đều quấy phá đòi đi tìm bà nội.
Cùng ngày, mẹ Cố về nhà thu dọn đơn giản hành lý của mình rồi cũng dọn tới phân xưởng gia công bên kia ở.
Dù Lý Thanh Vận có nói như thế nào thì bà ấy cũng nhất quyết dọn qua đó ở.
Nghĩ đến việc đi làm và nghỉ ngơi tại chỗ sẽ tiện hơn, Lý Thanh Vận đồng ý.
Tiên lương của ba người bọn họ giống như mức lương của Thanh Hoan, đều là năm mươi đồng.
Không bao giờ thiếu đôi mắt để khám phá ra các cơ hội kinh doanh ở trên thế giới này.
Quả nhiên đúng là như thế.
Một tháng sau, cửa hàng quần áo Thanh Ngọc khai trương.
Có một cửa hàng quần áo Hồng Phúc ở bên kia con đường khai trương vô cùng náo nhiệt.
Tuy nhiên, điều đáng giận chính là kiểu dáng quần áo ở trong cửa hàng đó lại giống hệt như kiểu dáng ở trong cửa hàng quần áo Thanh Ngọc.
Đây hoàn toàn là sao chép và là vi phạm bản quyền!
Lý Thanh Vận đã sớm dự đoán được sẽ có người nhanh chóng bắt chước mình, nhưng cô lại không ngờ rằng anh ta lại bắt chước hoàn toàn như vậy. Nhưng mà cái gì Lý Thanh Vận cũng không thể làm, mà cô chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt.
Nạn vi phạm bản quyền ở thế hệ sau còn hoành hành như vậy lợi hại, vẫn còn thứ gọi là hàng nhái cao cấp nối tiếp nhau xuất hiện không dứt, huống chỉ là ở thời đại như hiện nay chứ.
Cuộc chiến chống vi phạm bản quyền là bất tận, chỉ khi nào liên tục tung ra những thiết kế mới thì sẽ không còn bị ảnh hưởng bởi nạn vi phạm bản quyền nữa.
Điều quan trọng nhất trong ngày khai trương của cửa hàng quần áo Hồng Phúc diễn ra vào hôm nay chính là hoạt động giảm giá 20%, đã lập tức thu hút rất nhiều khách hàng tới đó mua sắm.
Một truyền mười, mười truyền trăm, doanh thu trong cửa hàng của bọn họ cực kỳ ăn nên làm ra.
Cửa hàng quần áo Thanh Ngọc lập tức liền trở nên vắng vẻ khách hàng.
Bạch Ngọc bị chọc tức đến nỗi bốc khói, cô ấy hận không thể qua đó xé nát bọn họ.
Tuy rằng Lý Thanh Vận cũng rất tức giận, nhưng mà cô chỉ có thể lấy đại cục làm trọng. Cô chỉ có thể khuyên cô ấy đừng nóng giận, dù sao người ta cũng mở cửa hàng buôn bán đàng hoàng. Nếu như vậy bọn họ buôn bán lâu dài thì bọn họ cũng sẽ không kiếm được bao nhiêu tiên đâu.
Nhưng điều đáng giận chính là sau khi hoạt động khai trương kết thúc, khách hàng vẫn thường xuyên lui tới cửa hàng của bọn họ.
Mẹ Giang đi qua đó tham khảo một chuyến mới phát hiện ra rằng giá cả của bọn họ rẻ hơn của Thanh Ngọc.
Dường như món đồ nào cũng rẻ hơn mấy đồng. Như vậy, ai có thể chịu đựng được cơ chứ? Lý Thanh Vận cũng ngồi không yên.
Mọi người bàn bạc một phen, tất cả quyết định bán sạch toàn bộ hàng tồn kho và thay thế toàn bộ hàng hóa bằng hàng có kiểu dáng mới.
Bằng không, cứ tiếp tục như vậy thì toàn bộ khách hàng đều sẽ bị bọn họ cướp đi hết.
Đúng lúc là những kiểu dáng này trên cơ bản đã bão hòa và sau này cũng không thể bán tiếp được nữa.
Nếu đối phương đã thích bắt chước, vậy để xem anh ta bắt chước nhanh hay là mình tung ra mẫu mới nhanh hơn đây.
Cửa hàng quần áo Thanh Ngọc nhanh chóng tiến hành hoạt động thanh lý quần áo.
Bọn họ giảm giá 30% ngay từ ban đầu. Có rất nhiều khách hàng cũ đều đã quay trở lại.
Cửa hàng quần áo Hồng Phúc ở phía đối diện đứng ngồi không yên, bọn họ cũng bắt đầu giảm giá 30%.
Lý Thanh Vận trực tiếp thanh lý quần áo giảm giá 40%.
Đặt khẩu hiệu.
Thanh lý quần áo bán phá giá, bán hết sạch quần áo mới thôi.
Tuy rằng lợi nhuận trông có vẻ như không nhiều lắm, nhưng lời ít bán được nhiều, cuối cùng cũng vẫn có lời.
Cửa hàng đối thủ cho rằng bọn họ không buôn bán nổi nữa và muốn thanh lý hàng hóa để đóng cửa hàng nên không tiếp tục giảm giá nữa, bọn họ chỉ đứng nhìn từ xa và còn cười nhạo nữa.
Không ngờ rằng Lý Thanh Vận đã thanh lý sạch hàng tồn kho đã tích lũy trước đó và bổ sung hàng hóa có kiểu dáng mới vào tốc độ cực nhanh.
Một ít khách hàng quen yêu thích đồ đẹp đã lập tức tới cửa hàng. Kinh Thị ngọa hổ tàng long, không thiếu kẻ có tiền.
Việc kinh doanh ở cửa hàng quần áo Thanh Ngọc lại bắt đầu nhộn nhịp.
Cửa hàng quần áo Hồng Phúc ở đối diện lại đứng ngồi không yên, bọn họ lại bắt đầu tiến hành hoạt động giảm giá. Đồng thời, bọn họ lại tiến hành sao chép thiết kế.
Bây giờ, Lý Thanh Vận đã thông minh hơn, trong đầu cô xuất hiện vô số kiểu dáng quần áo.
Mỗi tháng, cô tung ra mười thiết kế mới, đánh cho đối thủ không kịp trở tay.
Đối phương thẹn quá hóa giận, còn lén giở trò mèo muốn tìm người tới giải quyết cửa hàng quần áo Thanh Ngọc.
Không ngờ rằng bản thân lại đá phải ván sắt.
Bạch Ngọc giải quyết vấn đề này chỉ bằng một cuộc gọi, kẻ gây rối đã trực tiếp bị công an bắt đi.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");