Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Lý Thanh Vận nói việc này với Hứa Cảnh Hồng, ông ấy cũng cảm thấy rốt tốt, hai người thương lượng một hồi, cảm thấy không thể trực tiếp đưa chuyện này ra ánh sáng, như vậy sẽ gây áp lực cho hai đứa bé và khiến hai đứa nó xấu hổ.
Lý Thanh Vận ở nhà mở tiệc chiêu đãi hai cha con Hứa Cảnh Hồng và Hứa Tri Viễn.
Mẹ Cố cố ý bảo Đại Ni đến giúp đỡ nấu cơm.
Đại Ni là một đứa bé ngoan, nghe thấy sang giúp đỡ thím hai nào có chuyện không đồng ý.
Sau khi giúp đỡ xong, tất nhiên cũng được Lý Thanh Vận giữ lại ăn cơm.
Hứa Tri Viễn (Nhị Ngưu) và Đại Ni lần đầu tiên gặp lại kể từ khi họ trưởng thành. Lần đầu tiên gặp nhau, biết đối phương thế mà lại là bạn cùng thôn hồi nhỏ, sau khi làm quen lại còn cảm thấy rất thân thiết, hai người lần đầu tiên tiếp xúc với nhau cảm thấy rất vui vẻ.
Lúc này cả hai người đều không có ý nghĩ nào khác, chỉ coi nhau như đồng hương.
Mãi cho đến những ngày tiếp theo, gia đình hai bên luôn giúp đỡ để tạo những sự trùng hợp ngẫu nhiên, thời gian hai người gặp nhau càng ngày càng nhiều.
Dù có ngốc đến đâu đi nữa họ cũng có thể đoán được ý của người nhà.
Chẳng qua, trong khoảng thời gian này tiếp xúc với nhau, cả hai người đều có hiểu biết nhất định về đối phương.
Thật ra cả hai người đều cảm thấy đối phương cũng không tệ lắm, cho nên cũng không bài xích những sự trùng hợp này. Như vậy ngày càng có nhiều sự trùng hợp, hai người cũng thuật lý thành chương bắt đầu nói chuyện yêu đương lấy tiền đề là kết hôn.
Hai người đều rất quan tâm đến sự nghiệp, bình thường công việc cũng rất bận rộn, chỉ có cuối tuần mới có thời gian gặp nhau.
Sau khi nói chuyện hơn nửa năm, hai người mới quyết định làm đám cưới, dành quãng đời còn lại ở bên nhau.
Sau khi kết hôn, Nhị Ngưu cũng không có yêu cầu Đại Ni nghỉ việc ở nhà giúp chồng dạy con, mà tôn trọng ý kiến của cô ấy.
Hơn nữa hai người bởi vì công việc của Nhị Ngưu rất đặc biệt, nên bình thường hai người gặp nhau thì ít mà xa cách thì nhiêu, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến quan hệ của họ trái lại còn tốt đẹp hơn.
Bởi vì bọn họ đều tỏa sáng trên lĩnh vực mà mình yêu thích.
Cho dù sau này sinh con, cũng không khiến Đại Ni bỏ lại công việc của mình.
Đứa bé sau khi sinh ra đã có bảo mẫu, ông nội và ông ngoại trông chừng.
Sau này Đại Ni trở thành cánh tay phải trong công việc của Lý Thanh Vận.
Cuối cùng cô bé dịu dàng hiền lành đã lớn lên trở thành một người phụ nữ mạnh mẽ.
Chồng ủng hộ sự nghiệp của cô ấy, các con cũng tự hào vì có một người mẹ như cô ấy, cuối cùng cô ấy cũng thoát khỏi bóng ma mà gia đình đem lại cho cô ấy, không cần suốt ngày lo chuyện gia đình, không cần mạo hiểm tính mạng để sinh con trai.
Mà có thể tự hào làm ánh sáng của riêng mình. Cửa hàng quần áo Thanh Ngọc càng ngày càng lớn mạnh, thậm chí còn sang những tỉnh khác, trong xưởng cũng theo đó mà nảy sinh rất nhiều vấn đề.
Các nhà máy sản xuất quần áo khác mọc lên như nấm sau mưa, ai cũng muốn có được một chén canh.
Việc kinh doanh không còn tốt như hai năm đầu.
Đặc biệt trong khâu mua sắm đã xuất hiện một vấn đề lớn.
Lý Thanh Vận phát hiện, trong một năm qua giá nguyên liệu mỗi tháng ngày một đắt hơn, tuy rằng chỉ tăng có một chút nhưng quá thật khiến người khác rất chán ghét.
Lòng tham của con người là không đáy.
Lý Thanh Vận quyết định, cô muốn xuôi nam đến Quảng Châu và Phúc Kiến khảo sát.
Đã đến lúc cô phải thay đổi suy nghĩ của mình, nhìn ra thế giới.
Lần này đến Quảng Châu, vốn Cố Đình Chu còn định đi theo cô, nhưng thời gian không xác định, công việc của anh cũng không thể chậm trễ được.
Cuối cùng quyết định Cố Đại Bảo đi theo cô.
Trùng hợp là Cố Đại Bảo cũng đang định đi Quảng Châu một chuyến làm nhiệm vụ.
Cho nên hai mẹ con lên cùng một chuyến tàu cùng nhau lên đường.
Sau khi hai mẹ con đến Quảng Châu, họ tách ra tự làm chuyện của mình.
Quảng Châu ở thập niên tám mươi không phồn hoa bằng sau này, nhưng vẫn mạnh hơn nhiều so với đại lục.
Lý Thanh Vận đi thẳng vào chủ đề, cô đến trung tâm mua bán nguyên liệu phồn hoa nhất Quảng Châu.
Các loại hàng hóa đa dạng rực rỡ đủ loại làm cho cô hoa cả mắt.
Mọi người mặc những bộ quần áo mới lạ và to gan, Lý Thanh Vận cảm giác như thể mình đã đi vào một thế giới khác.
Cô ở gần đó, ngày nào cũng đi dạo quanh trung tâm thương mại.
Cô khảo sát thị trưởng rất nhiều, trong đầu cũng có rất nhiều mẫu thiết kế mới. Cất nhắc lâu dài, cô không muốn mua hàng từ những nhà cung cấp này.
Những người trung gian kiếm được chênh lệch quá nhiều.
Cô muốn liên hệ trực tiếp với những nhà sản xuất nguồn.
Thế nhưng những nhà cung ứng này đều rất tinh ranh, chắc chắn sẽ không dễ dàng nói cho cô biết con đường lấy hàng.
Lý Thanh Vận hết đường xoay sở không biết phải làm gì.
Cố Đại Bảo lại mang về cho cô một bất ngờ.
"Mẹ ơi, mẹ nhìn xem đây là ai?"
Lý Thanh Vận nhìn chàng trai trẻ bên cạnh con trai mình.
Chàng trai mặc một bộ quần áo theo phong cách thời trang Hồng Kông, một bộ vest chỉnh tê và một cặp kính gọng vàng trang nhã, thoạt nhìn trông giống vai nam chính trong những bộ phim điện ảnh.
Lý Thanh Vận bối rối lắc đầu.
"Mẹ, anh ấy là anh Mao Đầu!" Cố Đại Bảo hiếm khi vui mừng như một đứa trẻ.
Lý Thanh Vận nghe thấy hai chữ Mao Đầu thì ngay lập tức phản ứng lại.
"Con là... Mao Đầu sao?"
Chàng thanh niên khom lưng cúi chào: "Mẹ nuôi, cảm ơn ân cứu mạng năm đó của mẹ."
"Con đứa bé này, chuyện đã xảy ra nhiều năm như vậy rồi, còn nhắc đến làm gì nữa.”
Lý Thanh Vận vội vàng kéo anh ấy đứng dậy, nhìn anh ấy một lượt từ trên xuống dưới.
"Cha mẹ của con đâu? Bọn họ có khỏe không? Con so với khi còn bé khác nhau một trời một vực, mẹ còn không nhận ra nữa. Lúc còn bé ngày nào cũng chạy ra ngoài chơi đến vui vẻ, phơi nắng trông giống như cục than, bây giờ lại thành một người trắng trẻo, lịch sự, trông rất đẹp trai, không giống thằng nhóc nhà mẹ giống hệt như cục than.
"Này, mẹ, mẹ khen anh ấy thì khen, đừng có bán con chứ, con có trêu ghẹo ai đâu." Đại Bảo không vui nói.
"Mẹ nuôi, cha mẹ con hiện tại vẫn khỏe, bây giờ hai người họ đang ở Hồng Kông. Lần này con đến đây để giải quyết một số công việc kinh doanh, sau này có khả năng con sẽ ở lại đại lục lâu dài.
"Mẹ ơi, mẹ biết không, bây giờ anh Mao Đầu rất có tiền đồ. Công việc kinh doanh của anh ấy đều đã chuyển sang đại lục, nói chuẩn bị xây dựng một nhà máy ở Quảng Châu. Lần này con đi làm nhiệm vụ thật không ngờ sẽ gặp được anh ấy ở hiện trường, vốn dĩ ban đầu con cũng không nhận ra anh ấy. Đầu tiên con thấy anh ấy trông quen quen, đây không phải là tên của anh Mao Đầu sao? Vì vậy con nhìn kỹ hơn, thấy anh ấy quả thật có vài phần giống anh Mao Đầu. Sau khi hội nghị kết thúc, con mới đánh bạo đi hỏi, không ngờ anh ấy vừa nhìn thoáng qua đã nhận ra con..
"Đại Bảo lớn lên rất giống chú Cố, không khó để nhận ra." Mao Đầu cười khẽ.
Lý Thanh Vận dẫn theo hai chàng thanh niên tìm một nhà hàng nổi tiếng ở đó để ăn tối.
Hai người trẻ tuổi nhiều năm không gặp, dường như có rất nhiều chuyện nói không hết.
Dọc đường đi đều thì thầm to nhỏ.
Nói chuyện trời nam đất bắt.
"Mao Đầu, con thích ăn cái gì thì cứ gọi nha.” Lý Thanh Vận đưa thực đơn đến. "Mẹ nuôi, con ăn gì cũng được, con không kén chọn. Nhắc đến ăn, mấy năm nay ở Hồng Kông con rất nhớ tay nghề nấu nướng tuyệt vời của mẹ nuôi, đó là món ăn ngon nhất con ăn từ lúc nhỏ đến giờ."
"Này, đứa bé này con thật biết nói chuyện, ha ha, mẹ nuôi đều tưởng là thật." Tuy rằng Lý Thanh Vận đã là một bà cô hơn bốn mươi tuổi nhưng vẫn thích những lời dễ nghe.
Được Mao Đầu khen một câu như vậy, trong nháy mắt cô cảm thấy rất đắc ý.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");