Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Thập Niên 60: Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
  3. Chương 43
Trước /254 Sau

Thập Niên 60: Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 43

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Đến ngôi làng nơi mà em gái lớn gả qua đó, Lý Thanh Vận hỏi đường các thím đang làm công.

"Các thím ơi, cho hỏi nhà của Lý Phán Đệ ở đâu ạ?”

"Lý Phán Đệ của thôn họ Lý gả qua đây hả?" Một thím cao cao gầy gây đứng dậy hỏi.

"Đúng ạ." Lý Thanh Vận vui vẻ đáp.

"Cô là gì của con bé?" Thím đó hoài nghi nhìn cô.

"Tôi là chị cả của con bé, tôi đến thăm con bé.'

Nghe vậy, thím đó vội vã nói: “Cô là chị con bé ư? Vậy cô mau đi coi con bé đi! Nghe nói tối qua con bé từ nhà ngoại về bị mẹ chồng đánh đấy. Hôm nay cũng không thấy đến làm việc, bình thường đều làm chung tổ với bọn tôi." Mấy thím khác cũng phụ họa theo, người thì nói nghe thấy tiếng hét thảm thiết, người thì nói đánh đến mức mặt mũi bầm dập, trên người không chỗ nào lành lặn, giống như tận mắt nhìn thấy vậy.

Lý Thanh Vận sốt ruột đi về phía con đường mà cái thím cao gầy chỉ cho.

Không bao lâu đã đến trước một ngôi nhà nhỏ.

Cửa nhà đang mở.

Cô liền tiến vào, một người phụ nữ gầy yếu đang quay lưng với cô phơi nắng cà tím.

"Cho hỏi... đây là nhà của Lý Phán Đệ đúng không?”

Người phụ nữ quay đầu lại nhìn cô: "Chị, sao chị lại đến đây?"

Đó mà gọi là mặt mũi sao? Lý Thanh Vận nhìn mà không câm được nước mắt. Mặt mũi bầm dập, một bên mặt sưng to, vùng mắt ứ máu híp thành một sợi chỉ.

Trong ký ức của nguyên thân, tuy em gái lớn không xinh đẹp như cô, nhưng cũng được coi là tiểu gia bích ngọc*, thanh tú dễ nhìn.

(*Điển cố, nghĩa gọn là chỉ những thiếu nữ xinh đẹp ở gia đình bình thường)

Thế nhưng bây giờ vẫn còn là em gái lớn của cô sao?

Người phụ nữ kêu lên, nhìn thấy phản ứng của chị gái liên vội vàng quay lưng đi, lệ nóng tuôn trào. Để chị cả nhìn thấy dáng vẻ thảm hại của mình như bây giờ thật sự là quá lúng túng.

"Gái lớn, là ai đã đánh em? Nói cho chị." 

"Chị, chị đừng hỏi nữa, mau quay về đi. Em vẫn rất tốt." Hình như em gái sợ ai đó nghe được nên không ngừng đẩy cô ra ngoài cửa.

Lý Thanh Vận nhận thấy cô ấy đang đi khập khiễng liền ngồi xổm xuống, hai tay nhẹ nhàng vén ống quần rộng rãi lên xem.

Bên trong ống quần là cẳng chân thon gầy trải đầy vết thương. Vết thương cũ mới chồng lên nhau, nhất là vùng cảng chân máu thịt lẫn lộn, gần như lòi ra cả xương, nhưng chỉ được bôi qua loa chút thuốc đỏ.

Một chân đã như thế này rồi, chưa kể đến những chỗ khác trên người có vết thương nặng hơn hay không.

"Chị à, không sao, chị mau đi đi.” Em gái lớn còn định đuổi cô đi.

Lý Thanh Vận không kìm nén nổi nữa, lệ tuôn như mưa.

"Gái lớn à, vì sao em không nói cho chị biết? Em gái đáng thương của chị." Lý Thanh Vận ôm chầm lấy em gái mà giống như đang ôm lấy bộ xương khô, cả người không được hai lạng thịt nữa.

Phán Đệ đáng thương, cô ấy đã phải chịu sự hành hạ vô nhân tính như thế nào, cô ấy mới hai mươi tuổi thôi mà.

Cơn thịnh nộ cuộn trào mãnh liệt tích tụ trong lòng Lý Thanh Vận.

Lúc này, một người phụ nữ trung niên vừa đen vừa béo đi từ trong nhà ra. Bà ta đánh giá toàn thân Lý Thanh Vận một lượt.

"Chà, đây là chị gái của Phán Đệ hả? Đến thì đến thôi, còn mang quà cáp làm gì. Nói xong liền muốn giật lấy giỏ mây trên tay cô.

Lý Thanh Vận hất tay bà ta ra.

"Vết thương trên người em gái nhà tôi là ai đánh?" Cô lạnh lẽo hỏi.

"Cô xem cô nói kìa, ai đánh nó chứ? Là do nó làm việc tự ngã, tôi còn mua thuốc đỏ cho nó nữa đấy."

"Ngã hả? Được, vậy tôi muốn tìm công an xác minh thử xem, những vết thương này rốt cuộc là do ngã hay là bị đánh. Tôi tin người có mắt đều nhìn ra được."

Phán Đệ nhìn chị mình bằng ánh mắt van nài, vừa lắc đầu ra hiệu. Cô ấy hy vọng chị cả đừng nhúng tay vào chuyện này, bởi vì sau khi chị đi, chắc chắn cô ấy sẽ bị đánh đập tàn nhẫn một trận nữa.

"Sao? Lý Phán Đệ đã gả tới nhà tôi, là người nhà tôi, chẳng lẽ tôi không được dạy dỗ nó à? Ai biểu nó muốn làm ăn trộm, thậm thụt lấy đồ nhà chồng cho nhà mẹ đẻ."

"Con không có! Chị, em không có lấy đồ của bọn họ, đó là tiền công do em làm giày kiếm được." Lý Phán Đệ thật sự rất khổ tâm, nhà mẹ đẻ thì bào tiền cô ấy, nhà chồng thì nói cô không giữ nữ tắc.

Để không đắc tội hai bên, cô ấy phải thức khuya dậy sớm, tận dụng thời gian rảnh để làm giày kiếm chút tiền, rồi tích góp lại gửi về nhà mẹ đẻ. "Mày đã là người nhà tao rồi, tiền kiếm được cũng là của nhà tao. Cầm tiền nhà tao dúi cho nhà mẹ đẻ, đúng là cái loại đ.ĩ không biết xấu hổ. Vào cái nhà này hai năm rồi mà bụng vẫn không có động tĩnh gì, tốn một trăm tệ cưới về một con gà không biết đẻ trứng. Lẽ ra ban đầu tao không nên cho con tao lấy mày."

Người phụ nữ càng chửi càng chối tai. Lúc đầu nếu như con trai không thèm muốn nhan sắc của cô ta, bà ta cũng sẽ không đồng ý cho lấy đâu.

Lý Phán Đệ kém mồm kém miệng không biết nói lại, chỉ đành bật khóc nức nở.

Lý Thanh Vận kéo cô ấy ra sau người mình.

"Mồm miệng bà sạch sẽ chút cho tôi. Tôi sẽ đưa em gái tôi đi, không nhọc mấy người dạy dỗ."

Lửa giận trong lòng Lý Thanh Vận cuồn cuộn, đã sắp đến bờ vực bùng nổ.

Hiện giờ cô thế cô sức yếu, em gái lớn lại bị thương nặng như thế, cô tự nhắc nhở mình không được liều lĩnh. Chuyện này nên được bàn bạc kỹ hơn.

"Lý Phán Đệ, nếu như hôm nay mày dám đi theo cô ta, vậy thì đi rồi đừng bao giờ quay về nữa." Người phụ nữ tự cho rằng mình đã nắm chắc lấy mạch máu của Phán Đệ.

Phán Đệ khó xử nhìn chị cả.

"Phán Đệ, em tin chị không? Chị sẽ bảo vệ em." Lý Thanh Vận nhẹ giọng an ỦI.

Lý Phán Đệ nghe cô nói như vậy, nước mắt lại tuôn như mưa. Hồi còn nhỏ, mỗi lần tủi thân và buồn bã, luôn là chị cả bảo vệ cô ấy. Hồi đó cô ấy muốn nghe nhất chính là câu này: chị bảo vệ em.

Khi bị nhà chồng ức hiếp, dường như cô ấy đã nghe thấy chị gái nói rất nhiều lần: “Đừng sợ Phán Đệ, chị ở đây, chị bảo vệ em.”

Nhờ câu nói này của chị mà cô ấy không hề lùi bước, cho dù bị bọn họ đánh chết cũng không sợ.

"Chị, em đi theo chị."

Lý Thanh Vận ngồi xổm xuống ra hiệu em gái nằm sấp lên lưng mình.

Lý Phán Đệ nghe lời nằm lên lưng cô, còn giúp cô cầm giỏ mây, Lý Chiêu Đệ đội mũ rơm lên đầu em gái. Hai chị em vững vàng đi về phía trước.

Hai chị em đi được mười mấy mét, người phụ nữ kia còn kêu gào ở đằng sau rằng sẽ cho bọn họ đẹp mặt.

Cảm nhận được trọng lượng mấy chục cân trên lưng, trái tim Lý Thanh Vận khó chịu vô cùng. Có cảm xúc thương yêu em gái của nguyên thân, cũng có sự căm ghét thế tục của mình.

Một cô gái như hoa lại bị đày đọa thành thế này. "Phán Đệ, có đau không?”

"Chị ơi em đau, em đau lắm! Cả người em đều đau phát hoảng, cảm tưởng như sắp chết đến nơi. Trước khi chết có thể gặp được chị, em hạnh phúc lắm." Thoát khỏi hoàn cảnh khiến người ta nghẹt thở, cuối cùng Phán Đệ cũng dám nói ra suy nghĩ của mình.

Cô ấy nghĩ như vậy đấy, được chết trên lưng chị gái cũng tốt, ít nhất không cần quay về cái chốn thối nát đó nữa.

Lúc này trong lòng cô ấy hoang mang vô định, là nỗi hốt hoảng và sợ hãi về tương lai, chỉ có ôm chặt lấy chị gái mới có thể cho cô ấy một chút sức mạnh.

"Con bé nhóc, sẽ không đâu. Chị nhất định sẽ cứu em." Lý Thanh Vận an ủi.

Lý Thanh Vận tìm đến trưởng thôn của làng này, tiêu một tệ để mượn xe bò của bọn họ rồi kéo em gái đến trạm y tế xã. Nhìn những vết thương này, rõ ràng là thầy lang trong thôn không chữa được.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /254 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Hóa Ra Em Là Vị Hôn Thê Của Anh

Copyright © 2022 - MTruyện.net