Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); "Đại Bảo, cậu đã khỏe hơn chút nào chưa?”
"Đại Bảo, mẹ của cậu thật tốt. Lúc ấy, tớ thật sự nhìn thấy bà ấy không hề do dự mà nhảy xuống cứu cậu đó."
"Đại Bảo, Thiết Đản thật sự đã đẩy cậu xuống sao?"
Mấy đứa con nít ríu rít ở bên cạnh giường đất hỏi thăm.
Đại Bảo ngồi dậy, thằng bé yếu ớt nhìn mọi người.
"Mẹ của tớ gói kẹo theo cho tớ, tớ chia kẹo cho mọi người, Thiết Đản cũng muốn, nó lấy từ trong túi của tớ, tớ không cho nó kẹo và không chơi với nó nên nó vẫn luôn đi theo sau lưng tớ.
Sau khi tớ đứng ở bên cạnh giếng xem anh Mao Đâu chơi đùa, tớ cảm nhận được một lực đặc biệt mạnh đẩy từ sau lưng đẩy tớ một cái khiến tớ không thể đứng vững, sau đó tớ rớt xuống giếng.
Tớ cho rằng mình sẽ chết, không ngờ mẹ đã cứu tớ."
Nói xong Đại Bảo không khỏi ủy khuất khóc lên.
"Đại Bảo, đừng khóc mà. Tớ đã nói là cái thằng Thiết Đản kia hư hỏng lắm mà. Có một lần tớ còn tận mắt nhìn thấy nó cầm lấy con diều của Cẩu Đản rồi xé nát nữa đó. Tớ nói cho mọi người biết, nhưng chẳng ai tin tớ cả."
"Không ngờ là nó lại hư hỏng như vậy. Sau này, chúng ta đừng chơi với nó nữa, lỡ đâu nó đẩy chúng ta xuống giếng, vậy thì chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại được cha mẹ của mình được nữa đó."
“Đúng vậy, đúng vậy, vậy mà ông nội của nó còn nói rằng không phải là nó cố ý nữa chứ. Tớ thấy nó là một đứa trẻ hư, chúng ta đến nói cho mọi người biết là đừng chơi với nó nữa đi.”
"Đúng vậy, đúng vậy, Thiết Đản là đứa trẻ hư, chơi với nó không cẩn thận sẽ mất mạng đó."
Mọi người mồm năm miệng mười thảo luận với nhau.
Đúng vậy, đây là nhiệm vụ bí mật mà Lý Thanh Vận giao cho Đại Bảo.
Nếu đã là chuyện của con nít, vậy thì hãy để con nít tự mình giải quyết vây. Có lòng giết người, con nít đều khát khao có bạn bè, vậy chặt đứt sự giao tiếp với bạn bè và khiến cậu bé hoàn toàn biến thành một đứa bé cô độc. Đây cũng được xem như là sự bảo vệ trá hình cho những đứa bé khác.
Còn Lý Thanh Vận cũng không hề than thở phàn nàn ở trước mặt các thím các dì, bởi vì nhân quả của chuyện này, ai sáng suốt đều nhận ra được.
Cô chỉ yên lặng rơi lệ khóc thút thít, đôi mắt sưng đỏ, dường như bị ức hiếp rất nhiều khiến mọi người đứng nhìn mà đều cảm thấy chua xót không thôi. Tất nhiên là tất cả mọi người đều đứng về phía cô mà an ủi cô.
"Tôi phải nói ra thôi, tên kế toán kia cũng không phải là cái gì thứ tốt lành gì đâu. Ông ta nuôi dạy đứa trẻ to gan và dám làm bậy tới vậy, đã vậy còn dùng mọi cách bao che cho nó khi gặp rắc rối nữa chứ. Sau này, chúng ta cũng không dám cho mấy đứa nhỏ ở trong nhà chơi với nó nữa. Lỡ đâu một ngày nào đó mấy đứa nhỏ bị nó giết chết cũng không biết chết như thế nào đâu." Lời nói của người thím này đã thật sự chạm tới trái tim của mọi người ở đây.
Tuy nói bề ngoài mọi người đều không nhắc tới, nhưng trong lòng bọn họ đều biết chuyện gì đang xảy ra. Sau này, e rằng mọi người đều sẽ để con cái nhà mình tránh xa con cháu của nhà kế toán.
"Cha đã nói với các con rồi, buổi chiều mang theo quà cáp tới xin lỗi, xin lỗi bằng hình thức có thể chết được sao? Hai đứa bây lại không nghe." Kế toán Cố ôm Thiết Đản, ông ta vừa đi vừa mắng chửi con trai và con dâu.
Thôi quên cái thằng con trai vụng về như lợn này đi, may mắn là cháu trai của ông ta thông minh giống ông ta.
Buổi sáng, ông ta vừa nói không phải là cố ý, cậu bé đã lập tức phản ứng lại ngay. Bằng không, thật sự sẽ khó giải thích với Cố Văn Bách.
"Trong nhà có ai không? Vợ của Đình Chu, chúng ta vào trong đây." Kế toán dẫn theo con trai và con dâu tiến vào trong. Trong nháy mắt, trong sân trở nên cực kỳ yên tĩnh, bầu không khí đầy quỷ dị.
"Đem quà tới đây cho vợ của Đình Chu." Kế toán sai bảo con trai và con dâu của mình.
"Thật sự không cần quà cáp gì đâu, chỉ cần xin lỗi con trai của tôi là được."
Một đám người vây quanh Thiết Đản tiến vào phòng. Tuy rằng Thiết Đản rất to gan nhưng nhìn thấy mọi người đều nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm vào mình, cậu bé không khỏi rùng mình một cái.
Cậu bé vừa mới đứng ở trước mặt Đại Bảo, Đại Bảo nhìn thấy cậu bé, nó hoảng sợ đến mức trừng to đôi mắt, đột nhiên quơ chân múa tay, lớn tiếng kêu to: "Đừng có đẩy tôi, đừng có lại đây, cậu đừng tới đây, đừng có đẩy tôi, cậu tránh ra.'
Điều này khiến cả đám người lớn và trẻ con đều sợ hãi.
Nhóm trẻ con nghĩ chẳng lẽ Đại Bảo bị dọa đến nổi điên rồi sao?
"Đại Bảo, đừng sợ, có mẹ ở đây.” Lý Thanh Vận đúng lúc tiến lên ôm chặt Đại Bảo để an ủi thằng bé.
Rốt cuộc, Cố Đình Chu đã hiểu ra ý nghĩa trong câu nói người ta tự có diệu kế của Lý Thanh Vận là gì rồi.
Anh phối hợp với bọn họ bằng cách dùng ánh mắt chứa một tia độc ác nhìn chằm chằm cả nhà kế toán. Mọi người cũng đều dùng ánh mắt thương hại nhìn Đại Bảo, sự bất mãn ở trong lòng bọn họ đối với cả nhà kế toán đã lên đến đỉnh điểm.
Thấy đứa con ngoan ngoãn của người khác bị dọa thành dáng vẻ gì, bọn họ còn không hề cảm thấy hối hận nữa chứ. Sau này, nên cách xa nhà của ông ta một chút.
Thiết Đản cũng bị dọa choáng váng, cậu bé không ngờ rằng Đại Bảo sẽ nói như vậy, cậu bé nhất thời cũng không kịp phản ứng.
"Mẹ ơi, con sợ quá. Thiết Đản đẩy con, nó là người xấu, mẹ mau đuổi nó đi đi, Đại Bảo không muốn nhìn thấy nó nữa đâu."
Đại Bảo ôm chặt mẹ của mình, thằng bé vừa khóc lóc vừa vùng vẫy, nước mũi, nước mắt và mồ hôi tèm lem trên mặt, thằng bé trở thành một con mèo mướp nhỏ. Mọi người thấy dáng vẻ sợ hãi của thằng bé nên nhanh chóng tự giác đi ra ngoài, cũng thuận tiện kéo theo mấy người trong gia đình kế toán đi theo.
"Chiêu Đệ à, chúng tôi đi trước đây. Cháu chăm sóc cho thằng bé cẩn thận nhé, đừng để thằng bé bị để lại bóng ma gì.”
Trong phòng giờ chỉ còn lại một nhà ba người.
Đại Bảo tiếp tục la hét lung tung. Tuy nhiên, trên mặt cậu bé đã không còn nước mắt nữa.
Cố Đình Chu và Lý Thanh Vận nhìn nhau cười.
Thật ra, có đôi khi, thủ đoạn mềm dẻo còn sử dụng tốt hơn cả đao kiếm trong việc giết người. Lý Thanh Vận đã lợi dụng sức mạnh của dư luận để gieo một hạt giống ở trong lòng của mọi người.
Sử dụng thủ đoạn mềm dẻo với cả nhà kế toán. Tuy rằng trong khoảng thời gian ngắn không thể trông thấy được hiệu quả và không thấy tổn thương thực sự nhưng đến khi tới thời điểm mấu chốt là nó có thể phát huy tác dụng ngay.
Mối thù này xem như đã được giải quyết, cô cũng không tin rằng nhà của ông ta có thể vĩnh viễn không phạm phải sai lâm. Một khi bị cô phát hiện ra sai lâm, cô sẽ tung ra một đòn trí mạng, cô có thể chờ đợi.
"Đại Bảo, hôm nay mẹ dạy con một câu, quân tử sẽ không đứng sau bức tường nguy hiểm.
Câu nói này có nghĩa là: Quân tử nên rời xa khỏi nơi nguy hiểm. Một là con phải cảm nhận được nguy hiểm tiềm tàng và có biện pháp phòng ngừa càng sớm càng tốt. Hai là một khi phát hiện mình đang rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm thì phải kịp thời rời đi.
Sau này, khi con đi ra ngoài chơi, đầu tiên là con phải cảm nhận được nguy hiểm tiềm tàng ở xung quanh mình và phòng bị từng giây, hoặc là con trực tiếp rời đi để tránh cho tai họa xảy ra. Con biết chưa?"
Đại Bảo có cái hiểu cái không gật đầu.
Lý Thanh Vận hiểu rõ những việc này là thói quen rất tự nhiên đối với người lớn, nhưng đối với con nít mà nói, nó lại rất khó, bọn nhỏ còn chưa có hình thành hệ thống ý thức tự bảo vệ bản thân.
Chỉ có thể sau này cô sẽ nhắc nhở thằng bé nhiều hơn và từ từ dạy dỗ.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");