Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); "Thế này đi, nếu cháu nhất quyết phải cho thì mỗi cân thịt cứ đưa thêm một hào là được, hai hào nhiều quá."
"Vậy cháu cảm ơn thím Giang." Kết quả này làm cho hai người đều vui vẻ.
Lý Thanh Vận trò chuyện với thím Giang thêm một lát, sau khi thống nhất rằng sáng mai sẽ lấy một cân thịt và một miếng gan lợn, cô đưa cho bà ấy một đồng tiền cọc rồi hỏi thăm về việc lợp lại mái nhà, sau đó Lý Thanh Vận ra về.
Thín Giang bảo cô cứ đến tìm anh cả Cố là được, anh cả Cố rất giỏi trong việc lợp mái nhà.
Việc này cô không rõ lắm, trong sách không viết những chuyện tỉ mỉ như vậy, ngay cả nguyên chủ cũng không biết rõ tay nghề của anh chồng mình.
Ban đầu cô không định làm phiền đến bên kia, cô sợ chị dâu cả Cố sẽ lải nhải. Nhưng nếu bất đắc dĩ quá thì vẫn phải tìm tới anh cả, làm gì có chuyện rõ ràng trong nhà mình có người biết làm mà lại tốn tiền mời người ngoài, cùng lắm thì lúc đó cô sẽ cho anh cả nhiều lợi ích một chút để bịt miệng chị dâu cả Cố.
Thế là Lý Thanh Vận vui vẻ quay về nhà.
"Em đã hẹn với thím Giang rằng sáng mai sẽ lấy một đợt thịt và gan lợn, thứ này bổ máu nên hai người phải ăn nhiều một chút nha. À mái nhà của chúng ta cũng nên thay mới, nếu không mùa mưa năm nay nhà chúng ta chắc chắn sẽ bị dột. Thím Giang nói anh cả rất giỏi trong việc lợp lại mái nhà, nhưng em thân là em dâu lại không tiện nói chuyện với anh ấy, cho nên chuyện này giao cho anh nhé. Nhà vệ sinh của nhà mình vừa ướt, vừa tối lại trơn cũng là một vấn đề, em rất sợ ngày nào đó anh và Phán Đệ bị trượt chân ngã trong nhà vệ sinh, cho nên nhà vệ sinh cũng phải sửa lại. Tối nay em sẽ gọi anh cả đến, anh hãy nói với anh ấy về chuyện sửa nóc nhà, đến khi làm xong chúng ta trả tiền cho anh ấy cao một chút, dù sao cũng làm mất hai ngày công điểm của người ta, nhân tiện nhờ cha làm cho Phán Đệ một cây gậy luôn. Lý Thanh Vận giơ ngón tay liệt kê từng kế hoạch về việc trong nhà.
Cố Đình Chu cầm quạt hương bồ quạt cho cô, vẻ mặt vui vẻ.
"Được, mọi chuyện đều nghe theo em hết, vợ vất vả rồi. Tiếc là chân anh bị thương nếu không những chuyện đó anh có thể tự làm được." Cố Đình Chu tiếc nuối nói.
“Anh đừng có lộn xộn, anh ngoan ngoãn dưỡng thương đã là sự giúp đỡ lớn nhất đối với em rồi." Lý Thanh Vận vội vã khuyên nhủ, cô sợ anh làm xằng làm bậy mà không lo cho sức khoẻ của mình.
'Lúc nãy em mới nghe thím Giang nói bây giờ có thể bắt đầu hái các loại đặc sản trong núi rồi, hai ngày nay, sau giờ tan tâm có rất nhiều người đến Linh Tử để hái thông, việt quất, cà tím rừng, nho rừng, sơn đinh tử và nấm dại. Em chưa từng chứng kiến cảnh tượng này, mặc dù hồi đó em sống chung với bà nội ở nông thôn nhưng không hề được trải nghiệm những chuyện thú vị này. Em đã hẹn với thím Giang sáng mai sẽ đi chung, lúc đó anh ở nhà trông chừng hai đứa nhỏ nhé. Còn nữa, chúng ta cũng nên bắt đầu chuẩn bị củi lửa cho mùa đông, trong nhà chúng ta không có lao động là đàn ông, cho nên trước đây nguyên chủ thường bảo Nhị Ngưu trong thôn mỗi tháng đưa củi tới một lần. Nhị Ngưu sắp đưa củi của tháng này đến rồi, đến lúc đó em sẽ bảo cậu ta chuẩn bị củi lửa dùng trong mùa đông này giúp nhà mình rồi mình trả tiền cho cậu ta." Nhị Ngưu cũng là một đứa nhỏ tội nghiệp, hiếm khi thói lười biếng của Lý Chiêu Đệ lại làm được một việc tốt.
Sau khi mở lòng, Lý Thanh Vận không còn ngụy trang trước mặt Cố Chu Đình nữa, giống như nói mãi không hết chuyện vậy.
Cố Đình Chu vui vẻ nghe cô sắp xếp, anh cứ nhìn chằm chằm đôi môi đang mấp máy liên tục của cô.
"Em đi theo chơi một lát là được rồi, trên núi không tốt đẹp như em nghĩ đâu, em phải bám sát mọi người, đừng để bản thân bị lạc, sự an toàn của em là trên hết. Về phía Nhị Ngưu, em nói vậy rất đúng, chúng ta nên giúp đỡ cậu ta nhiều một chút để tạo mối quan hệ tốt, thân thế của Nhị Ngưu không đơn giản đâu." Cố Đình Chu nhắc nhở.
"Thân thế của Nhị Ngưu rất đặc biệt sao? Trong sách không hề đề cập đến việc này. Nhưng cũng chả sao, dù gì em cũng không có việc gì muốn nhờ cậy người ta, chúng ta tự dùng đồ của mình là yên tâm nhất. Em biết rồi, em sẽ cẩn thận, anh cũng đừng xem thường em quá, anh cứ chờ đi, chắc chắn ngày mai em có thể hái được một sọt đặc sản núi rừng về." Lý Thanh Vận không chịu thua kém mà nói.
"Được, anh sẽ chờ." Cố Đình Chu cười nói.
Ngủ trưa xong, Lý Thanh Vận tìm cái sọt mà lúc trước nguyên chủ hay dùng và lưỡi liêm trong phòng chứa đồ đạc linh tinh để chuẩn bị cho buổi lên núi ngày mai.
Lưỡi liềm đã bị rỉ sét cần phải mài lại chuyện này không làm khó được cô.
Nhưng mà cái sọt này đã bị rách một lỗ lớn ở vị trí rất thấp, chỉ cần sơ ý một tí là đô đạc sẽ bị rơi ra ngoài, chuyện này khiến cô hơi khó xử.
Cuối cùng vẫn là Cố Đình Chu nghĩ ra cách, anh tìm một sợi dây thừng để sửa lại, không làm ảnh hưởng đến tác dụng của nó.
"Nếu có trẻ anh có thể sửa tốt hơn nữa, nhưng mà bây giờ anh không tiện đi chặt tre cho nên em dùng tạm nhé."
Dù sao anh cũng không trông mong gì nhiều vào chuyến lên núi này của cô, chẳng qua anh muốn để cô ra ngoài đi chơi chợ khuây khỏa thôi.
"Wow, anh giỏi quá, chuyện này mà cũng biết làm. Bây giờ em đã tin lời anh nói rằng anh có thể giải quyết được mọi chuyện.”
"Có gì mà giỏi chứ, ai sống trong núi mà không biết làm mấy chuyện này, những vật dụng trong gia đình từ sọt đến rổ mọi người đều tự đan.
Cố Đình Chu vô cùng vui vẻ khi nghe được lời khen của vợ mình.
Buổi chiều, sau khi tan ca, Lý Thanh Vận cố tình tới nhà cha mẹ chồng và biếu cho bọn họ mấy cái bánh màn thầu đường đỏ do cô làm. Sau đó cô mới đề cập đến việc làm gậy cho Phán Đệ, cha Cố vui vẻ đồng ý.
Sau đó cô lại nói với anh cả rằng Cố Đình Chu có việc tìm anh ấy.
Anh cả nhà họ Cố vội vã đi theo cô về nhà, ngay cả cơm cũng không kịp ăn.
Lúc hai người tới nơi, cả nhà đang chờ Lý Thanh Vận về ăn cơm. Vừa thấy anh cả nhà họ Cố tới, Phán Đệ nhanh chóng đứng dậy chuẩn bị thêm chén đũa.
"Không cần đâu, tôi về nhà ăn sau. Lão nhị, em tìm cách có chuyện gì cứ nói thẳng đi." Mặc dù giọng điệu anh cả Cố hơi lạnh lùng nhưng việc anh ấy đến nhanh như vậy chứng tỏ anh ấy rất thương em trai mình, anh ấy là một người mặt lạnh tâm nóng.
"Anh cả, anh ăn cơm đi rồi từ từ nói, không mất nhiều thời gian đâu." Nói xong, Lý Thanh Vận câm chén múc cháo.
Cố Đình Chu cũng im lặng, ý bảo anh ấy ăn cơm trước rồi nói.
Bữa cơm này anh cả Cố ăn trong sự bồn chồn.
Ăn cơm xong, Cố Đình Chu mới nói rõ mọi chuyện.
'Sao em không nói sớm, chuyện này rất đơn giản, một mình anh làm hai ngày là xong rồi. Ngày mai anh phải hoán đổi công việc với người ta nên không có thời gian đến đây, ngày mốt đi, ngày mốt anh sẽ tới. Em dâu nhớ tìm đội trưởng để chuẩn bị sẵn cỏ khô nhé."
"Vâng, cảm ơn anh cả, đến lúc đó bọn em sẽ bù đắp phần công điểm bị thiếu cho anh." Cố Đình Chu chân thành cảm ơn, suy cho cùng cuộc sống của anh cả cũng không dễ dàng nhưng anh ấy vẫn hết lòng bảo vệ và yêu thương người em trai này.
"Đầu là người một nhà mà nói mấy cái này làm gì, không cần đâu, các em chỉ cân chuẩn bị cơm cho anh là được, kỹ năng nấu nướng của em dâu rất tốt mà." Nói xong, Cố Đình Xuyên mỉm cười.
Gần đây anh ấy đã ăn cơm ở nhà họ Cố hai lần, nhờ vậy anh ấy mới phát hiện thì ra đồ ăn không chỉ để lấp đầy bụng mà còn có thể ngon như thế.
Mỗi lần vợ anh ấy nấu ăn thì đều là một hương vị giống nhau, thiếu dầu thiếu muối, anh ấy ăn mà như nhai sáp, suy cho cùng tất cả là bọn họ nghèo đến mức không thể làm gì khác được.
Vợ anh ấy cũng đã cố gắng hết sức rồi, tất cả là do anh ấy không có năng lực mà thôi.
"Chuyện đó là đương nhiên" Lý Thanh Vận cười ngoại, cô không ngờ người anh chồng này sẽ khen cô.
"Được rồi, vậy anh về đây."
Hai ngày nay, nhờ có cha mẹ làm bạn và giảng giải mà Đại Bảo đã hoạt bát trở lại như bình thường.
Vì vậy, dù vết thương trên tay mẹ đã lành nhưng cậu bé vẫn tiếp nhận nhiệm vụ rửa chén.
Lý Thanh Vận bận rộn thấy thuốc cho hai người bệnh rồi rửa mặt cho Đại Bảo và Nhị Bảo, sau đó cô mới tắm rửa.
Sau khi dỗ hai đứa nhỏ ngủ và dọn dẹp xong, cô vừa nằm lên giường đã bị người nào đó tặng cho một nụ hôn dài kiểu Pháp.
Từ sau nụ hôn đính ước tối hôm qua, dường như anh bị nghiện nên thường xuyên nghĩ đến việc trộm hương, việc này làm cho anh tạo cho anh cảm giác k.ích thích giống như đang công kích tác giả.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");