Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Khi Lý Thanh Vận đi đến phía sau chân núi, thím Giang và hai cô con dâu của bà ấy đã chờ ở đó.
"Thím, các chị dâu, để hai người đợi lâu rồi."
"Bọn tôi cũng vừa mới đến, vợ Đình Chu à, đi thôi." Mấy người chào hỏi rồi đi lên núi.
Mặc dù hai cô con dâu của thím Giang không quá hiểu biết Lý Thanh Vận, nhưng nghe mẹ chồng nói chuyện cô lấy thịt, bọn họ cũng sẵn sàng làm quen với cô, dù sao không ai lại từ chối tiên.
Lý Thanh Vận là người phương Bắc, đây là lần đầu tiên cô tự lên núi hái đặc sản vùng núi, cô hạ quyết tâm, nói ít, trước hết quan sát xem người khác xử lý thế nào, đến khi có thời cơ thì tách ra khỏi bọn họ, để tránh bị lộ. Dọc theo đường đi, bọn họ gặp rất nhiều người, đều là phụ nữ và trẻ con choai choai, thím Giang nói bây giờ vẫn chưa phải thời gian thu hoạch, nửa tháng nữa, mọi người lớn nhỏ trong gia đình, người lao động khỏe mạnh mới tham gia, bây giờ vẫn chỉ là quy mô nhỏ, hái được một cái thì hái.
Đồ trên núi, mọi người đều hiểu rõ trong lòng, ai hái được thì là của người đó, mọi người đều tuân theo quy củ đó, có nhà ai mà không hái đặc sản trên núi chứ?
Nhưng mọi người cũng không dám nghênh ngang bắt những con thú làm của riêng, có người thèm ăn, bắt được gà rừng, thỏ hoang trong núi, đều lén lút cầm về nhà, hoặc nướng ăn ngay tại chỗ, bị người khác nhìn thấy thì phải bàn giao.
Mấy người nhìn trái rồi nhìn phải, đi khoảng hơn hai mươi phút thì đến sâu trong rừng rậm, Lý Thanh Vận cũng thăm dò tình huống, trên đường đi tới đây, sọt của mọi người đều nặng hơn, bọn họ hái được một ít đặc sản.
“Chào bà Giang, chào các thím.'
Khi bọn họ đang nói chuyện, có một cậu bé gầy yếu ở đối diện đi tới, cậu ta gầy giơ xương, lưng lại đeo một cái sọt to hơn người mấy lần, trong sọt đầy ắp đồ, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể đè bẹp cậu ta, mỗi một bước đi đều giống như dẫm trên dao, lắc la lắc lư.
Lý Thanh Vận ngây ngốc vài giây, cô huy động trí nhớ của nguyên thân thì mới phát hiện, đây là Nhị Ngưu có hoàn cảnh khó khăn mà Cố Đình Chu từng nhắc đến.
"Là Nhị Ngưu à, cháu đến sớm vậy sao, sọt đều đầy ắp cả rồi." Thím Giang ngạc nhiên, bà ấy lại thấy đau lòng cho đứa nhỏ này.
Ánh mắt Nhị Ngưu dại ra như chết lặng, cả người vô cùng suy sụp, hôm nay trời chưa sáng cậu ta đã đến đây, vừa đói vừa mệt.
"Bà Giang, trời chưa sáng cháu đã đến đây." Cậu ta nói xong thì nhìn về phía Lý Thanh Vận: "Thím Lý, rơm củi nhà thím còn đủ dùng không? Hai ngày nay cháu hơi bận, có thể phải vài ngày nữa cháu mới mang rơm củi đến được cho thím.'
"Nhà thím vẫn còn, cháu cứ bận chuyện của cháu trước, cháu đã ăn chưa? Thím có bánh kếp đây." Lý Thanh Vận nói xong thì lấy đồ trong sọt ra.
"Vậy là tốt rồi, thím đừng lấy, cháu ăn rồi, cháu đi trước đây." Nhị Ngưu vùi đầu, bước chanh rời đi.
Mọi người nhìn bóng lưng gây yếu của cậu ta, đều thở dài.
"Đứa nhỏ này cũng quá khổ rồi, may mà hàng tháng còn có cháu giúp đỡ thằng bé, nếu không thật sự không biết thằng bé sống thế nào được." Thím Giang thơ dài: "Nếu cha Nhị Ngưu ở trên trời thấy bây giờ thằng bé sống khổ cực như vậy, chắc chắn sẽ vô cùng đau lòng."
Lý Thanh Vận không ngờ hành động lười biếng của nguyên thân lại bị người khác hiểu lầm là lương thiện, nguyên thân không muốn đi bẻ củi, vậy nên đã nghĩ ra một cách.
Cô ấy tìm Nhị Ngưu bẻ củi giúp, trả cậu ta một ít tiên, bởi vì Nhị Ngưu quá thảm thương, cho nên tất cả mọi người đều nhắm một mắt mở một mắt với hành vi này.
"Cháu cũng chỉ có thể giúp một ít, để thằng bé không phải đói chết" Lý Thanh Vận xấu hổ nói.
"Như vậy là rất tốt rồi, không ai dễ dàng cả."
Cha Nhị Ngưu là người tàn tật, đi đứng khập khiễng, lúc trẻ ông ấy học được kỹ thuật sửa bát đĩa, đồ sứ từ người khác, ông ấy đi ra ngoài kiếm sống quanh năm, đi đến đâu tính đến đó.
Sau đó tất cả mọi người tưởng rằng ông ấy đã chết bên ngoài, không ngờ ông ấy bỗng mang theo một đứa bé vừa sinh trở về quê hương, đứa bé đó chính là Nhị Ngưu.
Từ đó về sau ông ấy và Nhị Ngưu sống trong thôn, không đi ra ngoài nữa, ăn dựa vào núi, uống dựa vào sông, cuộc sống của hai cha con êm ấm bình dị.
Khi Nhị Ngưu năm tuổi, cha cậu ta đi gánh nước, không ngỡ lại rơi xuống sông không lên đi, cứ như vậy.
Nhị Ngưu trở thành đứa nhỏ không ai thích, trong nhà đã phân chia, ông bà nội sống với chú hai, hơn nữa từ trước bọn họ đã không thích cậu ta.
Sau đó không biết tại sao, bọn họ lại thay đổi quyết định, nói sẵn sàng chăm sóc cậu ta, bọn họ dọn trống nhà Nhị Ngưu, nhưng lại để cậu ta ngủ ở phòng bếp, ăn cơm lạnh canh tàn của bọn họ.
Từ đó Nhị Ngưu trở thành đầy tớ của nhà bọn họ, cậu ta phải dậy sớm làm việc, làm đến tối nhưng lại không được ăn no. Khi Nhị Ngưu tròn mười bốn tuổi, bọn họ lại đuổi cậu ta ra khỏi nhà.
Bọn họ không muốn nuôi sống cậu ta, nhưng lại bắt cậu ta làm việc cho nhà bọn họ.
Nhị Ngưu trở về nhà từng sống với cha mình, dưới sự giúp đỡ của một vài người tốt bụng trong thôn, cậu ta dần ổn định cuộc sống, người trong thôn cũng quan tâm cậu ta, một ngày cho cậu ta sáu công điểm, để cậu ta không bị đói bụng. Nhưng lúc Nhị Ngưu còn nhỏ, thường bị chú thím hai bóc lột, đánh chửi, còn phải làm việc cho bọn họ, vậy nên cậu ta luôn ăn ít làm nhiều, người gầy như da bọc xương.
Hôm nay cậu ta bị thím hai bắt lên núi hái đặc sản.
Lý Thanh Vận nghĩ đến dáng vẻ đó của Nhị Ngưu, trong lòng vô cùng khó chịu, chỉ là cậu bé mười lăm tuổi, ở kiếp sau, đứa nhỏ mười lăm tuổi vẫn đang học cấp hai, Nhị Ngưu đã phải vất vả để nuôi sống bản thân.
Sau này có cơ hội thì cô sẽ chăm sóc cậu ta nhiều hơn.
Bốn người họ tìm được một cây phỉ rừng rất to, bọn họ nhanh chóng hái.
Ba người nhà thím Giang chỉ hái đây một sọt, không hái thêm nữa, bọn họ chỉ có ba cái sọt, không thể dùng để đựng quả phỉ được, còn phải đi tìm đặc sản khác. Lý Thanh Vận thấy bọn họ dừng lại, cô nghĩ thâm, cơ hội tốt.
"Thím Giang, nếu mọi người không muốn hái quả phỉ nữa, thì đi trước đi, tay chân cháu chậm, ở lại hái một lúc nữa, khó lắm cháu mới thấy cây phỉ"
Thím Giang bảo cô cẩn thận, không nên đi vào quá sâu, sau đó dẫn hai con dâu đi trước.
Lý Thanh Vận tìm một đôi găng tay ni lông trong không gian ra đeo vào, cô hái mưa rền gió dữ, nhanh chóng hái hết một cây, đầy ắp cái sọt.
Mỗi khi hái đầy một cái sọt, cô sẽ quan sát xung quanh không có ai, thì lặng lẽ nhét quả phỉ vào trong không gian, tìm mấy cái thùng to bỏ vào, khi nào về thì xử lý sau.
Trong khoảng thời gian này cần phải lấy vài món đồ trong không gian ra, để thừa diện tích trong không gian, không sợ không có chỗ để. Dựa theo nguyên tắc nhổ lông ngỗng, cô cũng hái hết những cây nấm mật ong bên dưới tàng cây phỉ, ước chừng được khoảng hơn nửa sọt, cô cũng cho hết vào không gian.
Nấm mật ong là nguyên liệu quan trọng của món gà hầm nấm, mùi vị của nấm rất đậm.
Ở đời sau, nấm mật ong là một thứ rất hiếm có, nấm mật ong phơi khô có giá bảy mươi đồng một cân, nhưng lại không được cam đoan là mọc hoang.
Bây giờ nấm mật ong không phải thứ gì hiếm có, ở cây phỉ nào cũng có nấm mật ong, còn có rất nhiều đặc sản vùng núi khác tốt hơn nấm mật ong, vậy nên vừa rôi bọn thím Giang mới không coi trọng.
Lý Thanh Vận đeo chiếc sọt rỗng trên lưng, cô tiếp tục đi về phía trước.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");