Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); "Mẹ về rồi, có mệt không, mẹ có biết không, hôm nay Nhị Bảo đã gọi một tiếng mẹ đó, tiếc là mẹ không nghe thấy.” Đại Bảo chạy tới chạy lui kiếm cái ghê mang ra cho cô ngồi, lại còn lấy quạt vừa quạt mát cho cô, vừa huyên thuyên chuyện trong nhà.
"Thiệt không? Nhị Bảo biết gọi mẹ rồi? Các con đều là con ngoan của mẹ, xem mẹ mang về cho con cái gì nè." Lý Thanh Vận lấy ra một cái rổ bên trong có nhỏ rừng và Sơn Đinh Tử đưa cho cậu bé.
"Ối." Đại Bảo vui mừng nhận lấy cái rổ xong bị Lý Thanh Vận kêu đi chia chút cho nhà dì hai.
Trong sân chỉ còn lại hai người.
"Nhị Ngưu sao lại vê đây cùng em vậy?" Cố Đình Chu bưng một chén nước ấm đưa cho Lý Thanh Vận, khó hiểu hỏi cô.
Lý Thanh Vận ngắn gọn súc tích nói sơ qua chuyện mình lên núi vô tình gặp Nhị Ngưu.
Cố Đình Chu cau mày, vô cùng căng thẳng, vội vàng kiểm tra thấy cô đúng là không bị thương mới yên tâm.
"Xem nè, quá trời quả Hồ Đào, thấy em giỏi không?" Lý Thanh Vận không chú ý đến cảm xúc của người đàn ông trước mặt, khoe thành quả như trẻ con.
Lại nhỏ giọng nói bên tai anh: "Trong không gian của em còn có rất nhiều đồ tốt."
"Sao em lại tách khỏi mọi người rồi đi riêng chứ, có biết một mình nguy hiểm lắm không, nếu như không nhờ vừa hay Nhị Ngưu cũng qua đó, hoặc đó là một con rắn độc, thì em phải làm sao hả? Sau này không cho em lên núi nữa!"
Cố Đình Chu biết chuyện xém chút nữa cô bị rắn cắn, anh nghĩ thôi cũng phát sợ, giọng nói khó tránh hơi lớn tiếng, trong lòng cũng thấy may mắn vì không có chuyện gì xảy ra.
Nhìn sơ qua đã thấy sắc mặt Lý Thanh Vận đen lại, anh biết vừa rồi mình nói nặng lời rồi, nhưng anh không hối hận.
Chỉ giải thích nói: "Thanh Vận, anh chỉ sợ mất em thôi, anh trân trọng em, cũng rất trân trọng cuộc sống hiện tại của chúng ta, anh có đủ sức nuôi sống cả nhà mình, không muốn em vì kế sinh nhai mà bôn ba, điểm này anh ngược lại mong em có thể giống 'cô ấy' trước đây, ích kỷ một chút. Cái không gian của em chúng ta có thể sử dụng như sự giúp đỡ, chỉ là không được quá phụ thuộc, lỡ như có một ngày không còn linh nghiệm nữa hoặc là nó biến mất, thì phải làm sao?”
Anh tỉ mỉ nói, lại tỏ ra mình yếu thế, làm cho Lý Thanh Vận trong lòng không rõ là tư vị gì, cũng nguôi giận, nói tới cùng anh cũng chỉ là lo lắng cho cô.
Hơn nữa bình tâm suy nghĩ, cô cũng thừa nhận, là cô đã quá dựa vào không gian giản chơi lụi, có chút tự phụ, cho nên mới to gan một mình đơn phương độc mã, trên thực tế núi lớn nguy hiểm như nào cô không hề biết.
Cô mặc dù có thể trốn trong không gian một lúc, có điều đối với sự việc đột ngột phát sinh thì cô thậm chí ngay cả thời gian kịp phản ứng cũng không có.
Cố Đình Chu nói đúng, thời gian này cô đã quá ỷ lại vào không gian, sau này nếu rời xa không gian, cô sẽ như thế nào?
Chung quy cô vẫn là nên ngoan ngoãn sống thực với cuộc sống hiện tại, có thể coi không gian là nơi dựa vào, song không thể hoàn toàn dựa vào không gian. Còn về vật tư sau núi cô nhất định sẽ không bỏ qua, chỉ là sau này phải cẩn thận hơn, dù là mất công tới lui nhiều lần.
Trong chuyện này cô không muốn cãi bướng với Cố Đình Chu, dù gì anh cũng thật lòng thật dạ lo lắng cho an nguy của cô.
"Được, em biết rồi, sau này nhất sẽ cẩn thận hơn."
Cố Đình Chu thấy cô chịu nghe lời, nhưng mà tuyệt nhiên không nhắc đến chuyện không lên sau núi nữa, chỉ nói là sẽ cẩn thận hơn, anh lại không nỡ trách cô thêm nữa.
Đành vậy, sau này bản thân anh sẽ lưu ý chỗ đó nhiều hơn.
Quả Hồ Đào mới hái xuống phải gọt vỏ, dùng dao gọt bỏ lớp vỏ xanh bên ngoài sau đó dùng nước sạch rửa qua. Bước cuối là phơi khô, hoặc là đặt ở dưới mái hiên nơi thoáng gió tự nhiên sẽ khô.
Việc này đơn giản, cả nhà ai cũng làm được.
Sau khi hai đứa nhỏ ngủ trưa dậy, ba người bọn họ ngồi ở nhà trên gọt vỏ Hồ Đào, quen tay gọt cũng nhanh, chỉ một buổi chiều đã gọt xong hai gùi.
Sau khi rửa sạch thì phơi dưới mái hiên, rồi Lý Thanh Vận mới bắt đầu nấu cơm tối.
Rổ dưa leo bữa trước hái, cô lấy đi ngâm thành một hủ dưa chua cay, hai ngày này là đã ăn được rồi. Tiếp đó nấu cháo bí đỏ ăn kèm dưa muối chua cay, mấy cái bánh bữa trưa còn dư cũng lấy ra chấm tương ăn, ai thích ăn thì lấy.
Nghĩ đến mình có đồng ý với Đại Bảo tối vê sẽ nấu món ngon cho cậu bé ăn, cô lại lấy miếng gan lớn hồi sáng ra, cắt một phần ba, làm món gan heo xào.
Mùa hè nóng đến phiền lòng, khẩu vị cũng không tốt, chỉ có ăn cháo mới thấy ngon miệng, hơn nữa Nhị Bảo cũng có thể ăn dặm theo.
Đứa bé này hai ngày nay càng lúc càng nghịch, thấy họ ăn cơm, liên oe oe kêu lên kháng nghị, gặp đúng đồ bé có thể ăn, Lý Thanh Vận liền đúc cho bé ăn một ít, cháo, bánh, màn thầu cậu bé đều rất thích.
Sau khi ăn xong, Đại Bảo rửa chén, Phán Đệ dệt áo, Lý Thanh Vận dọn dẹp vệ sinh trong nhà và giặt đồ, Cố Đình Chu đun nước nóng cho cả nhà chuẩn bị tắm.
Hai cậu bé gần như mỗi ngày đều phải tắm, Lý Thanh Vận cũng xối nước đơn giản, hai người bệnh thì dùng nước ấm lau sơ người, sau đó sẽ là Lý Thanh Vận giúp thay thuốc.
Người trong nhà đông, chia thao để dùng cũng là vấn đề, cũng may cha chồng có chút kỹ năng thơ mộc, rất nhiều thao gỗ trong nhà đều do ông ấy làm, không dễ gì mới đủ cho mọi người dùng.
Tuy nói đang ở niên đại khó khăn, nhưng mấy cái vệ sinh cơ bản cũng cần được duy trì.
Phán Đệ vê mặt cuộc sống không giúp được cô cái gì, mỗi ngày chỉ liên tục đan áo len, và giúp trông chừng Nhị Bảo, có thời gian sẽ cầm kim đan áo.
Lý Thanh Vận hiểu cảm giác của cô ấy. Cô ấy sợ mình mất đi giá trị con người bị người khác khinh khi, kiếp trước cô cũng có một khoảng thời gian như thế, cố gắng lấy lòng cha mẹ, sợ bị cha mẹ ghét bỏ. Cho nên cô luôn cố hết khả năng để quan tâm đến cảm xúc của cô ấy, lắm lúc lại tâm sự cùng cô ấy, tạo cho cô ấy cảm giác mình có giá trị.
Buổi tối Trình Kiệt trên đường về ghé ngang nhà cô, bảo là ngày mai sẽ dẫn Tiểu Mao Đầu đi học, vết thương ở cổ họng về cơ bản đã lành lại rồi, hỏi cô ngày mai Đại Bảo có đi học không, anh ta giúp đưa đón Đại Bảo. Cuối cùng hai người hẹn mai tám giờ sáng anh ta qua đón cậu bé.
Cố Gia Linh không có trường học, mấy đứa trẻ xung quanh thôn muốn đi học thì đều phải đến trường tiểu học sát cổng thành gần công xã để đi học.
Đó cũng là ngôi trường gần thôn nhất, Trình Kiệt đang dạy ở đó.
Mấy đứa nhỏ trong thôn muốn đi học, thì mỗi ngày phải đi bộ hơn một tiếng để đến trường, đừng mong ngồi xe bò, dù gì không có nhà nào có điều kiện mỗi ngày cho con ngồi xe bò đến trường. Cho nên rất ít trẻ con trong thôn được đi học, trẻ nhỏ rất khó chịu được cái khổ này.
Cháu trai lớn của nhà thím Giang đang đi học ở trường tiểu học cổng thành, nghe nói cháu bà ta ở nhà ông bà ngoại gần công xã, tết hoặc lễ hay nghỉ hè mới về Cố Gia Linh.
Nghĩ lại thì cháu nội cũng hết cách, được đi học là điều tốt biết bao, người khác muốn học còn không có cơ hội, vừa hay ông bà ngoại của cậu bé ở gần đó, có thể cho cậu bé ở nhờ, mấy người thím Giang cứ cách một thời gian còn phải biếu lương thực và thịt cho nhà thông gia.
Niên đại này, được đến trường cũng là một việc xa xỉ, đặc biệt ở những vùng hẻo lánh.
Đại Bảo biết ngày mai được đi học, cậu bé đeo chiếc cặp chó nhỏ, vui đến ngủ không được lăn qua lộn lại trên giường lò.
Cố Đình Chu lại ôn tập một số thứ cho Đại Bảo thì cậu bé mới buồn ngủ, tự giác đi ngủ.
Hai đứa con ngủ hết rồi, thời gian còn sớm, hai người còn chưa ngủ, nằm trên giường lo trao đổi chuyện trong nhà.
Sau này Trình Kiệt giúp đỡ đưa rước con mình, nhất định không thể để người ta giúp không công, phải nghĩ cách tặng chút quà, bình thường anh ta không ở nhà, cũng cần phải tới lui với chị Thu Cúc nhiều hơn, giúp đỡ lẫn nhau mới đúng.
Ngày mai ở nhà cần thay nóc nhà.
Mẹ chồng đã giúp đỡ kéo đống cỏ khô qua, để ở trong sân.
Thời gian một ngày sợ là làm không xong, phải chia ra hai ngày làm, lúc đổi, còn phải di dời đồ trong nhà sang căn phòng khác, đợi đổi xong sẽ dọn về lại, ngày mai cô phải ở nhà coi nhà và giúp anh cả một tay.
Khi hai người chuẩn bị ngủ, Lý Thanh Vận bế Nhị Bảo đặt bên cạnh Cố Đình Chu, còn mình thì nằm cạnh Đại Bảo.
"Thanh Vận, qua đây. Cố Đình Chu nhỏ giọng gọi cô.
Hai ngày nay nằm cạnh cô, lâu lâu còn được lén hưởng chút thơm, anh nhanh chóng quen ngày tháng được ôm vợ ngủ, tuy là nóng.
"Hừ, em không thèm, em phải nằm cạnh Đại Bảo, anh tự mình ôm Nhị Bảo ngủ đi, tắt đèn!" Lý Thanh Vận vẫn ghim chuyện lúc sáng, tùy là vì tốt cho cô thì cũng không được lớn tiếng quát cô.
Cố Đình Chu trợn tròn mắt, ban sáng không phải đã dỗ xong rồi sao? Nhìn thái độ lúc sáng anh còn tưởng cô đã cho qua rồi, không ngờ còn ghim, chờ đến giờ tính lại với anh, đây có được coi như tự lấy đá đập vào chân mình không?
Tính khí của cô gái nhỏ thật ương ngạnh.
"Vợ ơi vợ à" Cố Đình Chu cách hai đứa nhỏ kéo kéo vạt áo của cô.
Lý Thanh Vận nhắm chặt hai mắt giả ngủ, chết cũng không nhượng bộ anh.
Chỉ nghe thấy âm thành ma sát xoạt xoạt, không bao lâu, cô đã bị người ta ôm từ phía sau vào lòng, cái ôm nóng hổi, nóng đến mức lưng cô ướt đẫm mồ hôi, người nào đó còn hài lòng nói: “Vợ ơi ngủ nhé."
Đồ đàn ông chó, không có võ đức.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");