Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Thập Niên 60: Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
  3. Chương 71
Trước /254 Sau

Thập Niên 60: Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 71

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Số kẹo này đều là Giang Phàm gửi về cho đứa nhỏ, số tiên trước đó anh ấy để lại cũng được Lý Thanh Vận gửi qua đường bưu điện cho anh ấy.

Thời tiết cuối tháng chín đã rất lạnh, chị dâu cả cố đã sớm gửi quần áo đến cho hai đứa nhỏ, quần áo được may rất đẹp, đường may tỉ mỉ, cũng để dành đến Tết mặc. Bây giờ bọn nhỏ đã mặc trên người, thế nhưng quần áo mùa đông thì phải chờ mấy ngày nữa mới may xong.

Cũng không biết chị dâu cả Cố làm sao, dạo này cũng coi như ôn hòa với cô, không kiếm chuyện, cô cũng vui vẻ thoải mái. Mấy ngày trước cô đến học cách làm dưa muối, cô ta cũng dạy cô, vê phân có bỏ được hay không thì phải xem cô ta.

Tiểu Mao Đầu thấy Đại Bảo có quần áo mới thì cũng rất muốn, Lý Thanh Vận vội vàng cắt một mảnh vải đưa cho chị dâu Cúc, bảo chị ấy may bộ quần áo mới cho được nhỏ, dù sao Mao Đầu cũng là con nuôi của cô, cô vẫn phải thương yêu.

Dạo này Đại Bảo được bổ sung dinh dưỡng, vóc dáng cũng cao lớn, đã cao gân bằng Mao Đầu, hôm nay hai người mặc quần áo cùng nhau, nhìn rất giống cặp anh em sinh đôi.

Ba người trong phòng bếp nói nói cười cười chuẩn bị đồ ăn, mỗi người làm một món, Thanh Vận luộc thịt và nấu thịt kho tàu rất đặc biệt, chị dâu Thu Cúc nấu miến thịt heo đơn giản, Thanh Hoan thì trộn lưỡi heo với rau, cũng rất thơm ngon.

Mười hai giờ trưa chính thức ăn cơm.

Tiểu Mao Đầu và Đại Bảo đã đứng ở cửa từ lâu, nước miếng chảy ròng.

Lý Thanh Vận gọi bọn họ vào nếm thử đồ ăn, đồ ăn thơm đến nỗi hai anh em liên tục li.ếm ngón tay.

"Mao Đầu, mau đi gọi cha con và cha nuôi bày bàn để chuẩn bị ăn cơm”" Chị dâu Thu Cúc vừa dọn đồ ăn vừa nói.

"Mẹ, nếu mẹ còn gọi con là Mao Đầu, con sẽ không trả lời mẹ, hãy gọi con là Trình Hàng Chi." Mao Đầu mất tự nhiên sửa đúng lại.

"Đứa nhỏ này, từ khi đi học, càng ngày càng thích tranh cãi với chị. Mấy hôm trước chị nghe giáo viên của thằng bé nói, đến trường phải gọi tên chính, không thủ gọi nhũ danh, về đến nhà là bắt chị với cha nói gọi tên chính của thằng bé." Chị dâu Thu Cúc oán giận nói.

Thanh Hoan vội vàng đưa hai đứa trẻ ra ngoài bày cơm.

"Đại Bảo cũng vậy, trở về cũng bảo bọn em gọi tên, gọi được hai lần, đến thằng bé cũng cảm thấy lạ nên thôi. Thằng bé này coi lời của thầy giáo như thánh chỉ vậy, nghiêm khắc chấp hành, hàng ngày việc đầu tiên khi về nhà là làm bài tập. Có một lần em trai thằng bé vô tình làm rách một góc vở bài tập, hay thật, thằng bé khóc đến nỗi mắt sưng lên, buôn cười là thằng bé còn vừa khóc vừa làm bài tập, sách bài tập cũng ướt cả. Bảo thằng bé đánh em trai, thì nó lại không nỡ, chọc bọn chị dở khóc dở cười."

"Ha ha, đứa nhỏ nhà chị cũng vậy, một câu của giáo viên có ích hơn mười câu của bọn chị, đừng nhìn chồng chị là thầy giáo, nhưng Mao Đầu cũng không thích nghe lời anh ấy nói, chỉ nghe thầy cô dạy mình thôi. Trong nhà có nhiều trẻ em cũng tốt, chúng có bạn chơi với nhau, ở nhà cũng vui vẻ hơn, đáng tiếc từ khi chị sinh Mao Đầu, thì không có thai nữa, cũng không biết có duyên có con nữa không, thế nhưng chị sinh Mao Đầu cũng không dễ dàng, có một đứa con, chị cũng thỏa mãn rồi." Chị dâu Thu Cúc cảm khái nói. "Không sao, chuyện con cái phải thả lỏng, đừng suy nghĩ nhiều, thuận theo tự nhiên là được." Lý Thanh Vận an ủi.

"Cũng đúng, em thì sao, có định sinh thêm một đứa nữa không? Hai em đều đẹp, sinh con gái chắc chắn sẽ rất xinh đẹp.” Chị dâu Thu Cúc trêu đùa.

Mặt Lý Thanh Vận đỏ lên, cô và Cố Đình Chu còn chưa tiến triển đến bước đó đâu.

Cô chỉ có thể từ chối nói: "Nhị Bảo còn nhỏ như vậy, Đình Chu thì thường không ở nhà, em không thèm tự tìm việc cho mình đâu, một mình chăm sóc hai đứa nhỏ đã khiến em sứt đầu mẻ trán rồi."

"Cũng đúng. Chị dâu Thu Cúc tự chăm sóc con, cũng biết nuôi con rất vất vả, nhất là con trai.

Hai người nói xong thì dọn cơm ăn cơm.

Cuối cùng không thể nghi ngờ là một ăn đồ ăn hết sạch sành sanh, đến cả tương thịt kho tàu cũng bị Đại Bảo dùng để chấm bánh bao ăn.

Mọi người đều cảm thán hôm nay ăn no rồi, còn tốt hơn là ăn Tết.

Trình Kiệt còn nói mỗi lần đến nhà họ đều được ăn ngon giống như ở quán vậy, không biết tại sao, cũng là món đó ăn ở nhà mình, mà lại không có cảm giác ngon như vậy.

Có thể chính là sức hấp dẫn của ăn chung, mọi người ăn cơm chung với nhau cũng có mùi vị hơn.

Bọn họ đang nói chuyện thì bỗng có tiếng gõ cửa.

Lý Thanh Vận mở cửa ra nhìn, thế mà lại là ba người nhà họ Lý.

Bọn họ giống hệt như bị chó đuổi, chạy đến mức trên đầu túa đầy mồ hôi, thở hồng hộc.

"Chị... Chị cả, có, có gì ăn không? Tôi đói muốn chết, vừa mệt vừa khát." Lý Đắc Bảo vừa ngồi xổm xuống vừa ôm bụng kêu lên.

Tuy Lý Thanh Vận rất muốn chặn bọn họ ở ngoài cửa nhưng sợ đến lúc đó cô sẽ bị nước miếng dìm chết, cha mẹ đến nhà mà không cho vào cửa, tiếng thơm vất vả mới kiếm được sẽ lại rơi xuống đáy mất.

Sau khi đấu tranh nội tâm vài giây, cô không thể làm gì khác là mở cửa để cho bọn họ vào, dù sao thì chỉ cần cho chút mặt mũi bên ngoài, không để bọn họ lợi dụng là được. Một nhà ba người nhếch nhác đi vào, thấy một bàn bày đầy chén dĩa chưa được dọn dẹp thì có gì mà không hiểu nữa, ăn uống xong hết cả rồi, phí công bọn họ chạy như điên cả đường, chỉ sợ bỏ lỡ bữa trưa, kết quả cuối cùng vẫn lỡ.

Đều là do cái tên Lý Trường Quý trời đánh kia, bọn họ vốn đã thu thập đồ đạc xuất phát từ giữa trưa rồi, thậm chí còn không ăn sáng, để bụng đói lên đường.

Nào ngờ trên đường ởi lại gặp Lý Trường Quý đang vê quê để thăm gia đình, thấy anh ta từ xa đi tới, Lý Đắc Bảo chột dạ muốn trốn đi, trong lúc hoảng loạn lẻn ra sau mái hiên của nhà người khác, không nghĩ tới, thế mà lại rơi xuống hố phân.

May mà hố phân tương đối khô, không có nhấn chìm anh ta, vì để cứu người lên mà cả hai vợ chồng cũng bẩn thỉu bốc mùi. Ba người đành tìm một con sông ngòi rửa ráy sơ sơ, lại quay về thay quần áo sạch sẽ rồi mới vội vã tới đây.

Thấy một bàn toàn chén không, ánh mắt nóng bỏng của ba người tối sầm lại, nhiều chén dĩa như vậy, chắc chắn là có rất nhiều đồ ăn ngon, đáng tiếc bọn họ bỏ lỡ rồi.

Vừa nhớ lại là muốn mắng người, nhưng nghĩ đến mục đích chủ yếu khi đến đây, cả ba cố gắng bình tĩnh lại.

Trình Kiệt và Thu Cúc nhìn thấy ba người đi vào thì hiểu rõ, chào tạm biệt rồi đưa Tiểu Mao Đầu đi về.

Lý Thanh Vận tự mình đưa tiễn cả nhà họ ra cửa.

Tuy Cố Đình Chu hết sức chán ghét ba người này nhưng anh vẫn là khách khí bắt chuyện, mời bọn họ ngồi xuống. Ba người thấy Cố Đình Chu, lập tức ngồi đàng hoàng, không dám nhìn ngó xung quanh nữa. Đối với người con rể (anh rể) này, không hiểu sao bọn họ có chút sợ hãi, có thể là do khí thế của Cố Đình Chu quá mạnh mẽ, cũng có thể là biết được người ta không muốn nhìn thấy bọn họ, ai bảo lúc đầu bọn họ lại vô lại như vậy.

Đại Bảo vội vàng dẫn Nhị Bảo vào phòng, thằng bé có hơi sợ ông bà ngoại và người cậu này. Trẻ con nhạy cảm nhất, biết được ai tốt ai xấu với mình.

Thanh Hoan cũng đã hơn một tháng không nhìn thấy người nhà mẹ để, tuy tức giận người nhà vô tình nhưng thấy mẹ gầy gò hơn trước đây rất nhiều, chỉ còn lại da bọc xương, trong lòng cô ấy không khỏi thổn thức.

"Phán Đệ à, chân của con khá hơn chút nào chưa? Người nhà họ Hàn đáng chết, không phải con người a, làm hại con gái của ta như vậy, bọn họ đáng bị bỏ tù xử bắn. Phán Đệ, mẹ thật sự rất nhớ con, thế nhưng gần đây gia đình cũng quá khó khăn, mẹ cùng với cha và anh của con phải bắt đầu đi làm việc để kiếm điểm công và lương thực, nếu không thì chỉ sợ mùa đông này sẽ trải qua rất gian nan. Nghĩ rằng con ở lại đây với chị, con bé nhất định có thể chăm sóc tốt cho con nên mới không đến đón, con đừng trách mẹ." Mẹ Lý kích động chảy ra vài giọt nước mắt cá sấu.

Nghe thấy những lời này, Lý Thanh Vận buồn nôn đến mức muốn ói hết cả bữa trưa ra, có ai không biết bản chất của bọn họ chứ.

Cô liếc mắt ra hiệu cho Thanh Hoan đừng nói chuyện, tiếp lời: "Thương gân động cốt cần phải dưỡng gần một trăm ngày, ý bà sao? Nếu như bà nhớ em ấy, tôi cũng sẽ không tranh với bà, bà đón em ấy về mà chăm sóc cho tốt vào, thuận tiện trả hết tiền chữa bệnh cùng với tiền ăn uống trong khoảng thời gian này cho tôi.

Mẹ Lý nghẹn họng, bà ta cũng chỉ là giả vờ hỏi vài câu thôi, sao lại nhờ cậy bà ta, bà ta làm gì có tiền. Cái đứa con gái bất hiếu này, nếu như không phải bị cô lừa hết tiền đi thì hiện tại bọn họ có thể thảm hại như thế này sao?

Thanh Hoan và Cố Đình Chu thấy vẻ mặt kinh ngạc của mẹ Lý thì lén cười khẽ.

 

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /254 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Tôi Lấp Đầy Tủ Lạnh Sinh Tồn Ở Mạt Thế

Copyright © 2022 - MTruyện.net