Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Thập Niên 60: Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
  3. Chương 75
Trước /254 Sau

Thập Niên 60: Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 75

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Trong nhà có mấy miệng ăn, mỗi ngày đều chỉ ăn được một ít thức ăn mặn, toàn dựa vào việc mua thịt. Đối với không gian thịt, thật sự là như muối bỏ biển.

Vì thế, Cố Đình Chu nảy sinh ra ý tưởng đi săn. Trước kia, dù có đi săn cũng phải giao lên cho công xã, chỉ có thể được chia một chút thịt, không thú vị chút nào. Nếu bị bắt quả tang là lén giấu thịt đi thì không những mất thể diện mà còn phải nộp lên cho công xã nữa.

Hiện tại thì khác hẳn, có không gian của Lý Thanh Vận, muốn mang mấy con mồi về nhà không phải là chuyện dễ như trở bàn tay hay sao?

Hơn nữa, chuyện càng quan trọng hơn là mấy ngày nay, vợ của anh cứ buồn bã ỉu xìu, âu sâu mãi. Anh muốn giúp cô thay đổi tâm trạng, vui vẻ hơn một chút. Thấy mỗi lần đem đặc sản vùng núi về nhà, cô đều cười ngây ngô, anh chắc chắn là cô cũng sẽ thích đi săn động vật hoang dã.

Quả nhiên, dọc đường đi, Lý Thanh Vận đều vui tươi hớn hở, còn ngâm nga những ca khúc chẳng biết tên nữa.

Hai người đi dọc theo đường nhỏ rất dài, Cố Đình Chu vẫn luôn dùng gậy mở đường ở phía trước, tinh thần tập trung cao độ, đôi mắt anh nhìn chằm chằm mặt đất, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu lên quan sát xung quanh.

"Anh cứ nhìn chằm chằm vào mặt đất, có cái gì sao?" Lý Thanh Vận tò mò hỏi.

"Anh đang tìm ổ thỏ để đặt bẫy thỏ. Thông thường, thỏ hoang đều hoạt động về đêm và nghỉ ngơi vào ban ngày.

Sáng sớm muốn tìm kiếm hành tung của thỏ hoang thì phải xem có phân hay dấu chân của thỏ để lại hay không. Nếu có rất nhiều phân và dấu chân thì có nghĩa là thỏ hoang ở gần đây tương đối nhiều và có ổ của chúng."

"Ồ, như vậy sao, vậy anh tìm được chưa?"

Trong lúc hai người nói chuyện, hình như cả hai đã quấy rây con vật nào đó, trong lùm cỏ có tiếng kêu ríu rít của động vật. Thân thể của Cố Đình Chu phản ứng đặc biệt nhanh, anh lập tức móc ra cái ná và mấy viên đá nhỏ mang theo trên người.

Trong chớp nhoáng, những con vật trông giống gà với màu sắc sặc sỡ bay ra khỏi lùm cỏ dại.

Cố Đình Chu bắn một viên đá nhỏ, anh dự đoán phương hướng nó bay. Trong giây tiếp theo, chỉ nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết chói tai, nó bị hòn đá nhỏ bắn trúng, mất đi khả năng di chuyển nên rơi xuống. Cố Đình Chu vội vàng qua đi qua đó bắt được nó, anh dùng kỹ thuật trói đặc biệt trói đôi cánh của nó khiến người xem hoa cả mắt.

"Cố Đình Chu, anh có luyện tập qua sao? Quá lợi hại đi, chính xác tới vậy sao?"

Hôm qua, lúc anh cầm ná và đá cuội, cô đã biết công dụng của nó rồi. Trong lòng cô còn nghĩ sao nó lại giống đồ chơi của con nít vậy chứ. Không ngờ rằng thứ này thật sự lại có thể bắn trúng thú hoang. Quả thực là không thể tưởng tượng nổi mà.

'Là gà rừng, hôm nay chúng ta có cơm trưa rồi." Cố Đình Chu mỉm cười, mặt mày hớn hở, trở tay ném con gà rừng chỉ thở thoi thóp vào cái sọt ở sau lưng mình.

Lý Thanh Vận không tin mà nhận lấy cái ná ở trong tay anh.

 Vừa rồi, Cố Đình Hoa rất đẹp trai. Cô có cảm giác hình như việc này rất đơn giản, Lý Thanh Vận cũng nóng lòng muốn thử xem.

Cô đặt viên đá nhỏ vào và cố gắng hết sức kéo cái ná về một phương hướng. Kết quả là hòn đá nhỏ bắn được tới khoảng cách hai ba mét thôi. Hơn nữa, không hê có độ chính xác hay uy lực gì cả, căn bản không thể nào bắn được gà rừng. Cô thử lại vài lân, cánh tay tê mỏi cũng không có bất kỳ sự tiến triển nào cả.

Lý Thanh Vận nhụt chí, vậy mà cô cứ tưởng chuyện này quá đơn giản.

"Người đàn ông của em chính là tay súng thiện xạ, luyện tập bắn súng cả đời mới đạt được độ chính xác như vậy. Còn em đó, em chỉ cần đi theo phía sau anh và ngoan ngoãn nhặt con môi là được." Cố Đình Chu hơi buồn cười an ủi cô.

Cách an ủi này chi không bằng không cần thì hơn.

Vì thế, chặng đường kế tiếp biến thành màn trình diễn cá nhân của Cố Đình Chu. Anh chỉ cần giơ tay lên thì con mồi mà anh nhắm tới, chẳng có con nào có thể chạy thoát cả.

Lý Thanh Vận chỉ cần đi theo phía sau lưng và khom lưng nhặt lên. Một lát sau, sọt của hai người đã đầy, cô nhanh chóng cất vào trong không gian, tiếp tục nhẹ nhàng lên đường.

Con mồi có gà rừng, thỏ rừng, chim cu gáy và vài loại chim chóc khác.

Trong đó gà rừng nhiều nhất, khoảng mười hai con, thỏ chỉ có hai con bởi vì chúng ít hoạt động vào ban ngày.

Cố Đình Chu nói bởi vì gần một năm qua không có ai săn bắt chúng, cho nên những con thú hoang này càng ngày càng nhiều.

Cố Đình Chu gặp được nơi có rất nhiều dấu vết của thỏ ở ven đường, anh sẽ dừng lại, dùng cái cuốc và dụng cụ khác ở trong không gian đào một ít bẫy rập.

Miệng hố không lớn nhưng lại rất sâu, trong bẫy rập cắm đầy những cây tre bén nhọn, trên miệng hố phủ đầy lá khô và cành khô để che giấu dấu vết, một cái bẫy đơn giản đã được hoàn thành.

Cố Đình Chu còn đánh dấu lên cái bẫy mà chỉ có một mình anh mới hiểu.

Hai người vừa đi vừa dừng thẳng một đường, không hề biết mệt mỏi, rất nhanh đã tới buổi trưa.

"Anh còn có thể đi được không? Chân của anh, có muốn nghỉ ngơi một lát hay không?”

'Không sao đâu. Chúng ta đi tìm một chỗ dừng chân đi, chúng ta ăn trưa đã, em có đói bụng không? Có mệt không?" Cố Đình Chu tự nhiên vươn tay ra đỡ cô. Lý Thanh Vận thật sự hơi mệt. Dọc đường đi, đường núi đều rất khó đi, đã vậy cô còn hỗ trợ đào bẫy rập nữa.

Hai người tìm một nơi bằng phẳng để dừng lại và nghỉ ngơi.

Vốn dĩ Cố Đình Chu định tổ chức bữa tiệc nướng ngoài trời cho Lý Thanh Vận nếm thử, nhưng khi suy xét đến tình hình thực tế, anh lại hủy bỏ.

Một mặt, gây lãng phí thời gian và mùi máu của xác động vật còn dễ dàng thu hút động vật hoang dã khác tới đây.

Mặt khác, nhóm lửa dễ dàng bị người khác phát hiện, tránh gây nên rắc rối không đáng có.

Tuy nhiên, hai người lại không thiếu thức ăn.

Lý Thanh Vận lấy ra một mảnh vải thật dày từ trong không gian ra trải trên mặt đất. Sau đó, cô bắt đầu lôi thức ăn ra như đang đổ đậu.

Xô gia đình KFC, thức uống vui vẻ của nhà béo, đĩa đồ ăn om, lẩu tự sôi, cổ vịt thơm ngon, dưa hấu lớn, anh đào... Đều mang dáng vẻ như lúc mới cất vào không gian.

Thấy cô còn đang không ngừng lấy thức ăn ra, Cố Đình Chu lập tức ngăn lại: "Đủ rồi, đủ rồi, chúng ta có thể ăn hết đống thức ăn này hay sao?"

"Không có việc gì, dù sao mấy thứ này chỉ có hai người chúng ta mới có thể ăn. Thật vất vả lắm mới tránh khỏi mọi người, hai người chúng ta ăn ngoài trời như thế, nên ăn no bụng." Lý Thanh Vận rộng lượng nói.

Cố Đình Chu bận rộn từ sáng sớm nên anh thật sự vừa mệt vừa đói.

Hai người nhàn nhã ăn uống thỏa thích, phối hợp với cảnh sắc xung quanh thực sự có cảm giác như đi dã ngoại thật. Với Xô gia đình KFC và lẩu tự sôi, có cảm giác như đã quay về thế kỷ 21.

Khi hai người đang thưởng thức bữa ăn, Cố Đình Chu đột nhiên nghe được tiếng động gì đó, anh cảnh giác đứng lên, quan sát xung quanh.

"Không ổn, Thanh Vận, mau, em dẫm lên anh rồi trèo cây đi." Không kịp giải thích, anh trực tiếp kéo Lý Thanh Vận, để cô trèo lên cây đại thụ ở bên cạnh.

Lý Thanh Vận cũng không trì hoãn, cô trực tiếp dẫm lên cánh tay của anh rồi leo lên cây.

Cố Đình Chu căng thẳng như vậy, chắc chắn là có chuyện lớn xảy ra. Tuy rằng cô không thể hỗ trợ nhưng cũng không thể kéo chân sau.

“Anh cũng mau lên đây đi.” Lý Thanh Vận nắm chặt thân cây, cô vươn một bàn tay ra về phía anh.

Cố Đình Chu suy nghĩ, nắm chặt tay của cô, anh mượn lực một cái rồi cũng Xoay người trèo lên cây.

Hai người không kịp dọn dẹp thức ăn ở trên mặt đất, nhanh chóng leo lên nhánh cây cao hơn. Cả hai trông thấy rõ ràng có một ổ lợn rừng ở cách đó không xa đang chạy về phía mình, tiếng bước chân chạy của chúng làm rung chuyển cả mặt đất.

Tổng cộng có năm con lợn rừng gôm hai con lớn và ba con nhỏ. Con lợn rừng lớn nặng khoảng hơn một trăm tới trăm rưỡi ký, con nhỏ hơn cũng nặng khoảng hơn năm mươi ký.

Lý Thanh Vận yên lặng vươn ngón tay cái ra với Cố Đình Chu thể hiện sự tán dương anh. E rằng người đàn ông này thuộc giống chó, tiếng động xa như vậy mà anh cũng có thể cảnh giác được nữa.

Cô ghé sát tai anh nhỏ giọng hỏi: "Bây giờ, chúng ta phải làm sao bây giờ?"

"Cứ yên lặng quan sát xem chuyện gì sẽ xảy ra đã." Cố Đình Chu thật sự không có đặc biệt căng thẳng, ngược lại anh hơi hưởng thụ cảm giác vợ của mình dựa vào người mình. Mái tóc dài của cô xõa tung trên vai anh, trên người tỏa ra một mùi hương quen thuộc thoang thoảng.

Nếu liều chết và bất chấp tính mạng gặp nguy hiểm, anh chắc chắn có thể bắt được năm con lợn rừng này.

Dù sao hiện tại không phải là lúc nên liều sống liều chết. Chỉ cần lợn rừng không liều lĩnh tấn công bọn họ, vậy thì không cần thiết phải hy sinh vô nghĩa.

Hai người trông thấy một ổ lợn rừng hôi thối tiến tới càng lúc càng gân, chúng lập tức tiến đến chỗ bọn họ vừa mới ngồi xuống ăn cơm, lật úp "Bàn ăn" của bọn họ và ăn bất cứ thứ gì có thể ăn được ở trên đó, ngoại trừ những cái đĩa nhựa, tất cả đều được ăn sạch sẽ.

Ngay cả quả dưa hấu to mà bọn họ còn chưa kịp cắt ra ăn cũng không hề được buông tha. Một con đập nát nó ra, mấy con lợn, mỗi con ăn hai miếng là hết sạch.

Lý Thanh Vận cũng không dám tức giận, chỉ đang rỉ máu ở trong lòng. Thức uống vui vẻ của nhà béo cô mới uống được một nửa và còn nửa thùng Xô gia đình KFC nữa... Mấy con súc sinh này được hời quá nhỉ.

Cố Đình Chu nhìn thấy biểu cảm đau lòng của cô, anh không khỏi buồn cười mà cong khóe miệng lên.

Lợn rừng ăn chỗ thức ăn còn dư của bọn họ, chúng còn chưa đã thèm mà bắt đầu tìm kiếm thức ăn ở xung quanh.

Hai con lợn rừng lớn dẫn theo một con lợn rừng đi xa trước, còn sót lại hai con lợn rừng nhỏ dừng lại ở phía sau tiếp tục cắn xé khăn trải bàn. Có lẽ là mùi dầu ở trên khăn trải bàn thu hút chúng.

Cố Đình Chu thầm nghĩ, cơ hội tốt.

Anh nhỏ giọng nói hai câu với Lý Thanh Vận rồi từ từ trượt xuống dưới.

Lý Thanh Vận cũng theo sát anh, cô ôm chặt nhánh cây rồi chậm rãi trượt xuống.

Tới một vị trí thấp hơn, Cố Đình Chu quyết đoán lấy cái ná đá ra, bắn vào mắt của một con lợn rừng.

Sau khi bắn xong, anh lập tức móc ra một con dao hai lưỡi mang theo ở trên người ra, cầm ở trong tay rồi nhảy xuống cây.

Nhân lúc con lợn rừng bị thương ở mắt đang đứng tại chỗ tru lên, đầu tiên là anh giải quyết con lợn rừng nhỏ không bị thương, một đao c.ắm vào trong cổ nó rồi quấy hai cái, con lợn rừng tắt thở.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /254 Sau
Theo Dõi Bình Luận
[ABO] Cao Nhân Tất Hữu Cao Nhân Tụ

Copyright © 2022 - MTruyện.net