Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Thập Niên 60: Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
  3. Chương 79
Trước /254 Sau

Thập Niên 60: Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 79

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); "Vô vàn sự lựa chọn, tưởng rằng tìm được con rể tốt, không ngờ lại ra nông nỗi này, trách mẹ, trách mẹ." Mẹ Cố tự trách đánh vào chân mình.

"Được rồi, chuyện này ai có thể biết được?”

Cha Cố cũng cảm thán, cuộc sống vô thường, sinh đứa con gái út lúc ông đã ngoài ba mươi tuổi, còn có hai thằng con trai phía trước, ông rất vui, nuôi dưỡng chiều chuộng cô nhiều hơn so với các cô gái khác trong thôn.

Cô không muốn làm ruộng mà muốn đi học, gia đình cũng tạo điều kiện cho cô đến khi tốt nghiệp cấp hai. Đình Hoa cũng là người chịu khó, đường đi công xã xa như vậy, mỗi ngày đi đi về về, cũng chưa bao giờ kêu khổ và mệt.

Sự cố gắng của cô không phải là vô ích, sau này khi chọn chồng cho cô, lý lịch từng đi học đã cộng điểm cho cô, người đến nhà làm mai cho cô không ít. Cuối cùng lựa chọn cẩn thận mới chọn Tôn Chí Cường.

Cha của Tôn Chí Cường là cán bộ công xã, trong nhà chỉ có một đứa con, miễn cưỡng học xong trung học, cha anh ta nhét anh ta vào trường tiểu học công xã làm giáo viên.

Điều kiện này đặt vào hiện tại là rất nổi tiếng, có thể tìm được người chồng như vậy, các cô gái lớn nhỏ trong thôn đều rất ngưỡng nộ.

Không ngờ mới hơn một năm, đã xảy ra chuyện như vậy, đặc biệt còn là lúc Đình Hoa đang mang thai.

"Bây giờ em nghĩ thế nào?" Cố Đình Chu hỏi thẳng Cố Đình Hoa.

"Em... em cũng không biết. Em muốn vạch trần chuyện giữa anh ta và người phụ nữ kia, hủy hoại danh tiếng nhà họ Tôn, khiến cho nhà họ phải gặp báo ứng. Cố Đình Hoa nghiến răng tức giận, lấy tay áo lau nước mắt."

"Em thậm chí còn nghĩ đến việc một dao gi,ết ch.ết anh ta, nhưng đứa con trong bụng em phải làm sao? Sau này em phải làm sao?" Lần đầu tiên Cố Đình Hoa cảm nhận được cái gọi là đàn ông sợ chọn sai nghề, phụ nữ sợ lấy nhầm chồng.

"Chuyện đã đến nước này, bây giờ chỉ có hai con đường, hoặc là em bỏ đứa bé trong bụng, ly hôn với anh ta rồi về nhà mẹ đẻ, sau này bố mẹ và anh sẽ giúp đỡ em, cuộc sống sẽ không quá tệ. Nếu không, em chỉ có thể nắm thóp cậu ta, nhẫn nhịn chuyện này, ép cậu ta viết cam kết, khiến cậu ta đau đớn viết cam kết, sau này hai người tiếp tục sống cùng nhau. Con đường mình đã chọn dù có ngã xuống vẫn phải đi tiếp, tự em quyết định đi, không ai có thể quyết định thay cuộc đời em đâu." Cuối cùng Cố Đình Chu đưa ra hai lựa chọn cho cô.

Sống lại một lần nữa, nắm thóp một nhân vật nhỏ như Tôn Chí Cường, không thành vấn đề với anh, chỉ xem quyết định của Đình Hoa.

Nếu cô vẫn quyết định quay lại, anh nhất định sẽ giúp cô sắp xếp tốt con đường sau này, không thể nào lại hỗn loạn như kiếp trước.

Nghe con trai nói xong, cha Cố im lặng một lúc rồi nói: "Thằng hai nói đúng đấy, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có hai con đường này thôi, trong khoảng thời gian này con có thể ở nhà suy nghĩ kỹ rồi hãy quyết định. Nếu nhà họ Tôn đến đón con, thì cứ kệ họ, cho dù con có quay lại hay không, chuyện này cũng phải dạy cho họ một bài học, để thấy thái độ của nhà chúng ta, nếu không dù sau này con quay lại, cũng sẽ không sống tốt được ở nhà họ Tôn."

Cố Đình Hoa không muốn chọn một trong hai con đường này, cô không muốn trở thành người phụ nữ đã ly hôn không ai muốn, cũng không muốn chịu đựng người chồng ăn vụng ở bên ngoài.

Cô chỉ có thể dùng nước mắt để bày tỏ sự uất ức của mình.

Mẹ Cố hiểu rằng, hiện tại con gái cũng không còn đường nào để đi.

"Hoa à, đừng sợ, bố mẹ chống đỡ cho con, thời gian này con có ở nhà đi, nếu con rùa Tôn Chí Cường kia dám đến, mẹ sẽ trừng trị nó để trút giận thay con."

Anh cả Cố còn muốn nói gì đó nhưng bị chị dâu cả Cố kéo lại.

Cô ta không muốn xen vào chuyện người khác, cô em chồng rõ ràng kiêu căng ngạo mạn, không muốn chọn con đường nào cả, tội gì lao đầu vào chuyện này, cứ để họ lo đi, dù sao trời có sập vẫn có người chống đỡ.

Chị dâu cả Cố càng hiểu rõ, phụ nữ à, dù có kiêu ngạo đến đâu, cũng không bằng tìm được một người đàn ông tốt, một nhà chồng tốt, đời người này còn phải sống.

Bây giờ cô cũng hài lòng với cuộc sống hiện tại. Tuy không giàu sang phú quý, so với người trên thì không bằng, nhưng so với người dưới thì có thừa.

Chồng không có ý định trăng hoa, kiếm tiền giỏi hơn phần lớn thanh niên trong thôn, tuy trên có mẹ chồng quản lý, nhưng dù sao cũng không bạc đãi họ, hai đứa con cũng ngoan ngoãn, hiểu chuyện.

Con người luôn cần có sự so sánh mới có thể nhìn ra cái tốt.

Cố Đình Chu nghe Cố Đình Hoa khóc mãi cũng chán, nói thêm vài câu rồi về nhà.

Một người không thể tự mình đứng lên được thì dù người khác có giúp đỡ thế nào cũng vô ích.

Về đến nhà, anh kể lại cho Lý Thanh Vận đại khái chuyện đã xảy ra.

Lý Thanh Vận không ngờ lại là vì nguyên nhân này, chẳng trách buổi chiều mặt Cố Đình Hoa khó coi như vậy, cứ như ai thiếu nợ cô ta vậy.

Nhưng nghĩ lại cũng không khó giải thích. Bây giờ, mọi người chỉ đơn giản là xem mắt rồi kết hôn luôn, nhiều nhất là hẹn đi dạo quanh công xã, làm sao có thể hiểu rõ đối phương được?

Hầu hết mọi người sau khi kết hôn đều không thể nói là hạnh phúc, chỉ sống tạm bợ qua ngày, được ngày nào hay ngày đấy, mỗi ngày bận rộn tranh công điểm, cuộc sống đã ép họ không thở nổi.

Cô không xen vào việc của người khác, dù sao cũng không phải việc của cô, cứ để họ tự giải quyết.

Vẫn còn sớm, dỗ hai đứa trẻ ngủ rồi hai vợ chồng vào bếp xử lý thịt lợn rùng.

Ngọn đèn dầu không đủ sáng để xem lông lợn đã được cạo sạch hay chưa, Lý Thanh Vận nhớ đến những ngọn nến chưa mở trong không gian của mình, cô thắp sáu cây nến đặt ở các góc nhà, soi sáng rực rỡ.

Cố Đình Chu xử lý thịt lợn, cô đun nước, phân chia công việc, không làm phiền lẫn nhau.

Con lợn đầu tiên mất khá nhiều thời gian, đến con lợn thứ hai, Cố Đình Chu như "mở hack*", thành thạo xử lý, hư một thợ giết lợn có nhiều năm kinh nghiệm, mỗi phần cắt ra đều vừa vặn.

*Nó chủ yếu được sử dụng khi một người đạt được một kết quả tương đối đáng kinh ngạc, điều này khó tin đến mức mọi người nghĩ rằng nó có được là do gian lận.

Mãi đến rạng sáng, năm con lợn cuối cùng cũng biến thành một đống núi thịt nhỏ.

Hai người đều mệt mỏi không chịu được, đến Lý Thanh Vận ở phía sau cũng không nhàn rỗi, cô giúp đỡ những việc có thể làm, mới có thể dọn dẹp nhanh như vậy.

Hai người đều không muốn động đậy nữa, Lý Thanh Vận đem hết đống thịt vào trong không gian, mai thu dọn tiếp, hôm nay quá mật rồi, nghỉ ngơi thôi.

Hai người tắm rửa đơn giản, nằm xuống liền ngủ, chất lượng giấc ngủ tốt hơn mọi ngày.

Nửa đêm.

"Cố Đình Chu, dậy nhanh, dậy nhanh."

"Có chuyện gì vậy?" Cố Đình Chu lập tức tỉnh táo, mở mắt ngồi dậy. "Anh sờ đi, trán Nhị Bảo nóng quá." Lý Thanh Vận rất sốt ruột, đưa đứa bé cho Cố Đình Chu, còn mình nhanh chóng đứng dậy thắp đèn dầu.

Mặt Nhị Bảo đỏ bừng vì nóng, môi nứt nẻ, nhìn cô đáng thương vô cùng, không khóc cũng không quấy khiến người ta cảm thấy vô cùng đau lòng.

Cô vội vàng lấy bình sữa pha một ít nước ấm, để Cố Đình Chu cho cậu bé bú.

Nhị Bảo ngoan ngoãn nuốt từng ngụm.

Lý Thanh Vận lao vào không gian tìm hộp sơ cứu.

Lấy nhiệt kế thủy ngân và thuốc hạ sốt rồi vội vàng đi ra.

Cô đặt nhiệt kế thủy ngân dưới nách Nhị Bào để đo nhiệt độ cơ thể, Lý Thanh Vận vội vàng xem hướng dẫn sử dụng của thuốc hạ sốt, tìm hiểu cách dùng và liều lượng cụ thể. "Đừng lo lắng, không sao đâu." Cố Đình Chu dáng vẻ hoảng sợ của cô, nhẹ nhàng an ủi.

"Đều tại em, lẽ ra hôm qua em không nên lên núi, bỏ con ở nhà." Lý Thanh Vận tự trách mình.

"Có đứa trẻ nào chưa từng bị bệnh đâu, em đừng nói thế, em đã chăm sóc thằng bé rất tốt rồi, với lại đang là thời điểm giao mùa, trẻ con dễ bị cảm mà. Ngay cả người lớn trong năm cũng khó tránh khỏi vài lần cảm cúm, huống chỉ là trẻ con." Cố Đình Chu nắm lấy tay Lý Thanh Vận, nghiêm túc an ủi cô.

Lời nói của anh thực sự khiến Lý Thanh Vận cảm thấy dễ chịu hơn, lần đầu tiên đối mặt với đứa trẻ bị ốm, cô có hơi lo lắng quá mức.

Bởi vì điều kiện y tế hiện tại thực sự rất kém, trước đây bà nội kể rằng thời của bà, trong làng có rất nhiều đứa trẻ trong làng chết yếu. May mắn thay, cô đã chuẩn bị một số loại thuốc cơ bản trong không gian, nếu không, bây giờ sẽ không biết phải làm gì.

Đo nhiệt độ, ba mươi tám độ bảy, may là chưa đến ba mươi chín độ.

Hai người vội vàng cho Nhị Bảo uống thuốc hạ sốt, lại dùng khăn ấm lau người, mười phút sau sờ lại nhiệt độ đã hạ xuống, Nhị Bảo lại chìm vào giấc ngủ.

Hai người lúc này mới yên tâm.

Sợ đứa nhỏ lại sốt, hai người dựa vào chợp mắt, canh chừng đứa trẻ.

Mãi đến sáu giờ sáng, Nhị Bảo lại phát sốt.

Lý Thanh Vận lại cho con uống thuốc hạ sốt, rót một cốc nước ấm.

Hai người quyết định cho con đi công xã để khám, thuốc hạ sốt trong không gian của cô chỉ có thể trị ngọn, không thể trị tận gốc. Sốt liên tục có thể là do cơ thể bị viêm hoặc nhiễm virus, Nhị Bảo còn nhỏ, càng để lâu càng không tốt, vẫn phải đi công xã tìm bác sĩ khám.

Thầy lang trong thôn cũng có thể chữa một số bệnh nhỏ đơn giản, Nhị Bảo còn nhỏ, hai người không yên tâm, vẫn quyết định đi công xã để khám.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /254 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Thịnh Thế Hắc Liên Hoa

Copyright © 2022 - MTruyện.net