Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Lý Thanh Vận cũng không thất vọng, cô cổ vũ nói: "Hái được nhiều nấm phỉ như vậy. Không tôi nha, em thích ăn món này nhất. Tối nay, chúng ta xào một chút nấm phỉ với tương ăn với cơm nhé."
Cố Đình Chu lộ ra một nụ cười sâu xa, anh xoay người đóng cửa lớn lại.
"Người đàn ông của em đích thân ra trận, nào có việc đi về tay không, tự em tới đây xem đi." Anh thả sọt xuống, anh lấy nấm phi ở trên mặt ra cho vào cái ki phơi nắng.
Trên mặt chỉ có một lớp nấm phủ hơi mỏng, chỉ thấy phía dưới sọt là một đống thú hoang nằm ngang dọc tứ tung, có gà rừng, thỏ hoang và chim cu gáy.
"Anh đào bốn cái bẫy, mỗi cái bẫy đều bắt được một con thú, có một cái thậm chí còn bắt được hai con thỏ nữa. Tuy nhiên, đáng tiếc là những con thỏ này đều đã chết.
Nếu buổi sáng anh mà đi lấy thì chắc hẳn là chúng vẫn còn thở. Hôm nay, anh đến muộn vì trì hoãn. Tuy nhiên, cũng không ảnh hưởng với việc chúng ta ăn thịt cả. Đợi lát nữa, anh sẽ xử lý chúng. Tối nay, chúng ăn thịt thỏ nhé.
Trên đường đi, anh đụng phải mấy con gà rừng và chim cu gáy gì đó, cũng thuận tay bắt luôn."
'Oa, sao anh lợi hại quá vậy?” Lý Thanh Vận nhìn thấy con mồi ở trong sọt với vẻ mặt vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, cô không hề bủn xỉn mà khích lệ người đàn ông.
"Cha ơi, cha có thể dạy cho con không? Con cũng muốn đi săn." Đại Bảo đã thay xong quần áo và đi ra ngoài, hai mắt của thằng bé tỏa sáng nhìn cái sọt đây ắp con mồi. Thằng bé thích ăn thịt nhất. Nếu tự mình thằng bé có thể đi săn, vậy thì sau này thằng bé sẽ không thiếu thịt ăn.
"Thèm mèo." Cố Đình Chu thuận tay cho con trai một quả hạt dẻ, nói: "Chờ đến khi con cao tới bả vai của cha, cha sẽ dạy cho con đi săn."
"Hả, bả vai sao?" Đại Bảo uể oải so đo, hiện tại thằng bé mới cao tới eo của cha mình và muốn cao tới vai của cha thì phải mất khoảng thời gian rất lâu nữa.
"Không sai, đi săn không phải đơn giản như con nghĩ đâu, người lớn giống như cha cũng không dám dễ dàng đi săn ở trong núi đâu, rất nguy hiểm.
Tuy nhiên, tuy rằng không thể dẫn con đi săn, nhưng mà cha có thể làm một cái ná cho con và Mao Đầu mỗi người một cái. Hai đứa con có thể luyện tập bắn mấy con chim ở trong sân trước.'
Cố Đình Chu có chút không đành lòng thấy con trai thất vọng như vậy. Đây là lần đầu tiên trong hai kiếp mà anh cảm thấy bản thân cách trái tim của con trai gân như vậy.
Trải qua hơn một tháng cực khổ cố gắng, Đại Bảo đã hoàn toàn trở nên quen thuộc với anh và thằng bé cũng sẽ chủ động nêu ra một ít yêu cầu với anh, thằng bé sẽ kể cho anh nghe tâm trạng của mình và những chuyện đã xảy ra ở trường học.
"Thật vậy sao? Thật tốt quá, con phải có ná, con nhất định phải học được cách bắn ná, cha phải làm một cái ná xinh đẹp nhất cho con nhé." Đại Bảo vui sướng chạy ở trong sân hai vòng.
Hai người nhìn nhau cười. Có đôi khi yêu cầu của con nít thật sự rất đơn giản. Tâm tư của bọn trẻ rất trong sáng, ai đối xử tốt với bọn chúng sẽ nhận được sự chân thành của chúng.
"Đúng rồi, trong lúc săn bắt gà rừng, anh gặp được Nhị Ngưu đang cõng một sọt hạt thông. Anh cố gắng hái hạt thông, nhưng mà chạy vào trong rừng sâu, anh cũng không dám dễ dàng đi qua đó.
Anh nhắc nhở thằng bé vài câu, lại chia cho thằng bé một con gà rừng. Thằng bé cũng sống không dễ dàng gì, gầy gò như ma cây, thằng bé cố gắng làm việc đều là vì có thể sống sót.
Em thích ăn hạt thông, chúng ta mua lại toàn bộ hạt thông mà thằng bé có với giá cao hơn một chút. Như vậy, thằng bé có thể chuẩn bị một số thứ cho mùa đông và chịu đựng qua mùa đông này.
Người nghèo chỉ lo cho thân mình, người giàu có mới có thể giúp đỡ thế giới. Tuy rằng chúng ta không được tính là giàu có gì cho cam, nhưng mấy đồng tiền vẫn có."
'Em cũng nghĩ như vậy. Chúng ta có thể mua một ít đặc sản vùng núi mà trong tay thằng bé có, cho thằng bé nhiều thêm mấy đồng để thằng bé có thể yên ổn vượt qua mùa đông. Thằng bé vẫn chỉ là một thằng nhóc chưa trưởng thành. Không vì cái gì khác, cứ sống mà không hổ thẹn với lương tâm của mình là được." Lý Thanh Vận cũng trả lời.
Khi ánh mắt của hai người giao nhau, bọn họ chỉ cảm thấy linh hồn tương thông, trái tim được kết nối với nhau, tam quan phù hợp với nhau nên cả hai ở bên nhau thật sự rất thoải mái. Chỉ cần nhìn nhau một cái là có thể hiểu được ý của đối phương.
Đại Bảo quan sát dáng vẻ của cha mẹ mình, thằng bé thâm nghĩ bọn họ đang nói về cái gì vậy?
"Cha, cha vừa mới nói cái này nghèo cái gì cái gì, tương tự cái gì cái gì, là ý gì vậy ạ?
Cố Đình Chu ngồi xổm xuống, từng câu từng chữ nói cho con trai nghe: 'Là người nghèo chỉ lo cho thân mình, người giàu có thể giúp đỡ thế giới. Những lời này có ý nghĩa là một người trong lúc thất bại thì phải giữ mình trong sạch, chú trọng việc nâng cao phát triển cá nhân và tư cách đạo đức; một người công thành danh toại thì phải hành thiện tích đức."
"Vậy con đã hiểu rồi. Ý chính là nói nhà chúng ta có tiên, cho nên chúng ta phải giúp đỡ anh Nhị Ngưu." Đại Bảo cướp lời nói.
"Đại Bảo, giúp đỡ người khác có rất nhiều cách khác nhau. Không nhất định là có tiền mới có thể hỗ trợ được, đây cũng là một loại kiến thức.
Con còn phải xem người mà con muốn giúp có xứng đáng được giúp đỡ hay không nữa. Nếu người đó lợi hại hơn con, vậy thì sự hỗ trợ của con chính là cản trở người đó chứ không giúp được gì cả. Nếu có tiên mà cứ giúp đỡ người khác một cách mù quáng thì thế giới sẽ trở nên hỗn loạn mất.
Vì sao cha mẹ không trực tiếp cho anh Nhị Ngưu của con tiên, mà phải thông qua việc mua đặc sản vùng núi để giúp đỡ anh ấy cơ chứ? Bởi vì anh ấy có lòng tự trọng. Nếu chúng ta trực tiếp đưa tiền thì anh ấy sẽ có cảm giác bất an và lo lắng do bị bố thí. Điều này sẽ gây bất lợi đối với sự trưởng thành của anh ấy.
Cho nên, giúp đỡ người khác không phải chỉ là một câu nói đơn giản. Sau này, con sẽ từ từ hiểu ra thôi."
Cố Đình Chu phân tích đạo lý trong đó cho con trai nghe. Đại Bảo mang dáng vẻ cái hiểu cái không.
Đứa bé còn nhỏ, vốn dĩ việc dạy dỗ phải dạy từ từ. Một ngày nào trong tương lai, thằng bé trải nghiệm càng nhiều hơn sẽ hiểu ra đạo lý ở trong đó.
Có rất nhiều thứ cần phải có thời gian để từ từ kiểm chứng, việc giáo dục trẻ em trưởng thành cũng như thế. Người lớn gieo từng viên hạt giống nhỏ ở trong lòng thằng bé, có một ngày nào đó chúng sẽ sinh trưởng thành cây đại thụ che trời, hoặc là nở rộ thành một biển hoa.
Lý Thanh Vận kể lại chuyện chị dâu Thu Cúc hẹn cô đi cắt cỏ u-la cho anh nghe.
Cố Đình Chu liên tục dặn dò bọn họ không thể đi sâu vào núi, cứ cắt một ít cỏ ở ven rừng là được, dù sao thì ở trong nhà cũng không cần nhiều.
Sau khi Lý Thanh Vận nghiêm túc đồng ý xong, anh mới cho hai mẹ con đi, anh còn chuẩn bị sẵn một bình nước ấm cho hai người mang theo, còn anh ở lại trong nhà chăm Nhị Bảo đang ngủ, lặng lẽ xử lý đống con mồi mới mang về nhà và thuận tiện xử lý xong lớp da của chúng.
Anh muốn nhân lúc bản thân còn ở nhà mà dự trữ thêm một ít thịt và lông thỏ ở trong nhà, làm cho ba mẹ con bọn họ mỗi người một bộ quần áo bằng lông thú và mũ lông thỏ để tránh rét vào mùa đông.
Nếu có lông hồ ly để may quần áo sẽ càng đẹp mắt, nhưng anh lại không trông thấy bóng dáng hồ ly đâu cả.
Lý Thanh Vận dẫn theo Đại Bảo đi tới nhà họ Trình. Chị dâu Thu Cúc đang chuẩn bị ra cửa, Mao Đầu nhìn thấy Đại Bảo cũng đi nên cậu bé cũng ngồi không yên, cậu bé đòi đi cùng bọn họ.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");