Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Thập Niên 60: Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
  3. Chương 86
Trước /254 Sau

Thập Niên 60: Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 86

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tôn Đại Hà cũng đã chờ đợi mòn mỏi, từ sáng sớm anh ta đã đạp xe từ thị trấn xuống nhà em họ, chỉ sợ đến muộn, tối hôm qua nghe em họ nói đến cọc làm ăn lớn này, anh ta đã quyết tâm nhất định phải bàn bạc được cuộc làm ăn này.

“Đã sớm nghe nói em có hai đứa con, thật không ngờ thế mà đã lớn như vậy rồi, đây là anh họ của chị, Tôn Đại Hà, anh Đại Hà, đây là em gái em, tình hình cụ thể hai người cứ bàn bạc với nhau là được, em đi về đi làm đã nhé."

"Được, không thiếu của em được đâu, yên tâm đi. Tôn Đại Hà cười cười tiễn em gái ra cửa, rồi lại đóng chặt cửa lại.

Tôn Đại Hà rót nước cho cả hai trước tiên, hàn huyên đôi ba câu, rồi lấy túi kẹo trái cây cho Đại Bảo, bảo bé đưa em trai ra ngoài sân chơi. Lúc này ba người mới vào gian nhà chính để bàn chuyện.

"Cô gái, có thể kiểm hàng một chút không?" Tôn Đại Hà không hổ là người làm ăn, chỉ từ đôi ba câu, giao lưu ánh mắt đã có thể nhìn ra người quyết định trong nhà bọn họ là Lý Thanh Vận.

Lý Thanh Vận đã cất đồ vào trong làn, cô mở vải bọc giỏ ra, phía dưới xếp hơn hai mươi hộp nhung, lại thêm một hộp đầy màu sắc, tổng cộng có hai mươi tám hộp.

Đồng hồ nhãn hiệu Thượng Hải, Omega, Bailangduo, Titoni, có mấy nhãn hiệu, của nam của nữ đều có, còn có mười mấy chiếc đồng hồ bỏ túi hiệu Omega, vẫn còn mới tinh chưa bóc vỏ và nhãn, bởi vì là hàng bắt chước, kỹ thuật đời sau thì lại càng tốt hơn, nhìn không ra điểm khác biệt gì.

Lý Thanh Vận có tổng cộng hai mươi chiếc đồng hồ đeo tay, mười chiếc đồng hồ bỏ túi, cô giữ lại một đồng hồ nam một đồng hồ nữ cho mình và Cố Đình Chu, còn mười tám chiếc đồng hồ đeo tay và mười chiếc đồng hồ bỏ túi đều đem đi bán.

Đôi mắt Tôn Đại Hà sáng lên khi nhìn thấy giỏ đồng hồ, nhất thời không biết nên câm cái nào lên.

Anh ta kích động kiểm tra hàng hóa, anh ta lấy giấy và bút, viết viết vẽ vẽ gì đó, Cố Đình Chu và Lý Thanh Vận cũng không làm phiền anh ta, tự mình uống nước nghỉ ngơi.

Mấy phút sau, anh ta đưa tờ giấy cho Lý Thanh Vận nói: 'Em gái à, hai vợ chồng nhìn xem, đây là tên và số lượng hàng trong giỏ, còn có giá bán thông thường của chúng tôi tại xã cung tiêu, theo giá này, tôi sẽ thêm năm mươi đồng mỗi chiếc coi như là biểu hiện lòng thành của tôi."

Lý Thanh Vận cầm lấy nhìn qua, giá cả của mỗi chiếc đồng hồ vào khoảng một trăm đến một trăm mười lăm đồng.

Cô lại đưa cho Cố Đình Chu, Cố Đình Chu nhìn xong thì nói thẳng: "Quá thấp, ít nhất những thứ này anh có thể bán gấp đôi."

"Người anh em này, sao có thể vậy được, chúng tôi cũng kiếm tiên khổ cực mà, thật sự không nhiều." Tôn Đại Hà thâm nghĩ thế mà người này cũng có hiểu biết, những chiếc đồng hồ này khi bán ở chợ đen quả thật có thể bán giá gấp đôi, có điều anh ta không để lộ ra, tiếp tục vòng vo.

"Nói giá thật đi, nếu không chúng tôi chỉ có thể nghĩ cách khác." Cố Đình Chu cũng không nhượng bộ, lấy ra khí thế lúc bình thường huấn luyện binh sĩ, vẻ mặt nghiêm túc, không giống như bàn chuyện làm ăn, mà giống như đi đánh trận hơn.

Lý Thanh Vận nghĩ, may mà vừa rồi mình không mở miệng đồng ý, thật ra cô đã rất hài lòng với giá mà Tôn Đại Hà đưa ra, không ngờ bản thân vẫn đánh giá thấp giá trị của đơn hàng này.

Ở đời sau, bọn chúng chỉ là một đống sắt vụn vô dụng, cho không người ta cũng chẳng thèm, nhưng ở những năm sáu mươi thời kì công nghiệp vô cùng lạc hậu, thì đó chính là đồ quý mọi người tranh nhau mua.

Tôn Đại Hà hơi bị trấn áp bởi khí thế của Cố Đình Chu, không hổ là quân nhân, khí thế này khiến người ta không dám khinh thường.

Anh ta đành phải cười xòa: "Mỗi cái sáu mươi, đây là giá thấp nhất rồi, không thể hơn được nữa, cũng phải để cho tôi kiếm chút chứ đúng không? Tôi bán đồng hồ cũng cần phải gánh thêm nguy hiểm, không chú ý chút thôi là sẽ bị bắt ngay, hơn nữa mấy cái đồng hồ này cũng không thể bán hết trong một ngày, thật sự cũng không dễ dàng."

Cố Đình Chu đứng thẳng dậy: "Một giá thôi, tám mươi, một chiếc đồng hồ anh ít nhất có thể kiếm được khoảng ba mươi, hai mươi tám chiếc đã tám chín trăm đồng, đã quá lời rồi."

Nhiều tiền như thế, chẳng lẽ anh không chấp nhận mạo hiểm à, hơn nữa đồng hồ cung không đủ cầu, không thể nào không bán được hàng.'

Tôn Đại Hà đã hiểu, hôm nay gặp phải gốc cây cứng rồi, anh ta vốn nghĩ, phụ nữ thì dễ nói chuyện, lần này anh ta có thể kiếm được một khoản lớn, không ngờ chồng của cô lại lợi hại như thế.

Mặc dù ít hơn nhiều so với dự tính của anh ta, nhưng chia cho em họ một trăm, rồi lấy ba trăm đút lót cho bên trên, sau cùng bản thân cũng có thể kiếm được bốn trăm hơn năm trăm đồng, đã bằng một năm làm việc bình thường rồi. Nếu bàn thêm nữa thì có khi người đàn ông này sẽ bỏ đi luôn mất.

Tôn Đại Hà đau xót nói: "Đồng ý, người anh em, anh ép giá quá, tôi cũng phải đút lót bên trên, còn phải chia phần cho Thải Hà nữa, thật sự không dư lại được bao nhiêu."

Lý Thanh Vận vui mừng tính toán, Cố Đình Chu nói thêm đôi ba câu, đã kiếm thêm được tám chín trăm đồng đồng.

Cô vẫn đánh giá thấp giá trị của những chiếc đồng hồ này, còn cả giá thị trường nữa, nếu như hôm nay không có Cố Đình Chu tới đây, e là cô đã bán những chiếc đồng hồ với giá cũ rồi. Khi Tôn Đại Hà đưa ra giá năm mươi cô đã rất hài lòng, nghĩ có thể tăng thêm một chút thôi là được.

Vì để lấy được đợt hàng này mà Tôn Đại Hà đã mang đến toàn bộ tiền tích góp của mình trong mấy năm, sợ không đủ còn mượn cha mẹ chị em một ít, may mà đã mượn, nếu không thì không đủ tiền hàng.

Anh ta đã quyết tâm phải lấy được đợt hàng này, có hàng hóa này thì những cuộc làm ăn khác của anh ta cũng có thể được lợi, cũng có thể mở rộng tầm ảnh hưởng ở chợ đen.

Tôn Đại Hà lấy ra một chiếc túi vải mày đen ngay trước mặt Lý Thanh Vận và Cố Đình Chu, cầm một bọc tròn to, kiểm tra lại một lần, đếm ra số tiền tương ứng, giao cho Lý Thanh Vận, tỏ ý để cô kiểm tra lại lần nữa.

Lần đầu tiên Lý Thanh Vận thấy nhiều tiền như thế trong những năm sáu mươi, không thua gì mấy trăm ngàn ở thời hiện đại.

Cô và Cố Đình Chu cùng đếm lại một lần, xác định không có sai sót gì, thì bỏ túi vào bỏ vào trong cái làn mang tới, rồi hai người đứng dậy chuẩn bị cáo từ.

"Năm ngàn bốn trăm sáu mươi đồng, không thiếu một xu nào, vậy chúc ông chủ Tôn làm ăn thuận lợi nhé." Lý Thanh Vận cười nói.

"Nào có thể gọi là ông chủ, chỉ là bỏ chút vốn mua bán làm ăn nuôi gia đình sống qua ngày thôi, hai vị mới là người giấu nghề, đặc biệt là người anh em này, ăn nói thật là lợi hại, nếu sau này còn có đồ tốt gì, thì phải tìm đến tôi nhé.' Tôn Đại Hà cười ha ha nói.

Trước đây anh ta cũng từng nghi ngờ lai lịch của nhóm hàng này, có chút sợ, nhưng có tiên mà không kiếm thì chính là một tên ngu.

Hai người ra ngoài, Đại Bảo đang bế em trai ngoan ngoãn chờ bọn họ ở trong sân, Lý Thanh Vận vội vàng ôm Nhị Bảo, Cố Đình Chu cũng bế Đại Bảo lên.

Cả nhà ra khỏi cửa, Lý Thanh Vận vội vàng bỏ tiền trong giỏ vào trong không gian, hai người bế con làm như không có chuyện gì trở lại gân chỗ xã cung tiêu. Lý Thanh Vận lại đi tìm Thải Hà, đưa mắt nhìn cô ta ý là đã bàn bạc mua bán xong, rồi mua thêm hai đôi giày u-la ở quầy hàng của cô ta, một lớn một nhỏ, theo số đo của cô và Đại Bảo.

Trong nhà đã có một đôi giày u-la lớn của Cố Đình Chu, cô và Đại Bảo chưa có, sắp lạnh rồi, phải mua một đôi chuẩn bị trước, sau này tuyết rơi ra ngoài thì mang theo.

Hôm nay kiếm được tiền, Lý Thanh Vận rất vui mừng, mua một ít hoa quả và điểm tâm, lại đến quán ăn Kiến Thiết mua mấy cái bánh bao thịt.

Xong xuôi hai người mới chậm rãi trở về xe bò bên cạnh, đang chờ mọi người cùng nhau trở về.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /254 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Công Phu Thánh Y

Copyright © 2022 - MTruyện.net