Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Thấy anh nhìn cô bằng ánh mắt đờ đẫn, Lý Thanh Vận thầm nghĩ tửu lượng của anh kém vậy sao, mới uống mấy chén mà đã sấy rồi!
Cô đành rót một cốc nước lọc đưa tới trước mặt anh.
"Vợ đút anh uống đi."
"Nghĩ hay quá ha, nhanh lên!” Lý Thanh Vận đặt cốc nước lên bàn, chị đây không rảnh mà hầu hạ.
"Anh uống, anh tự uống là được mà, chẳng qua là anh chỉ muốn trêu chọc em một chút thôi mà." Cố Đình Chu nhanh chóng bưng cốc nước trên bàn lên uống một hơi cạn sạch rồi cười tươi như một con chim công đực đang kêu gọi bạn tình.
Sao Lý Thanh Vận có thể không hiểu ý anh được, người đàn ông này ăn no rồi lại nghĩ đến chuyện d.âm d.ục. Cho đến hiện tại, hành động thân mật nhất của bọn họ là ôm nhau ngủ, thỉnh thoảng cũng có hôn môi nhưng vẫn chưa tiến tới bước cuối cùng kia.
Tình trạng hiện giờ của bọn họ giống như giai đoạn tìm hiểu lẫn nhau của một cặp tình nhân, ve vẫn đánh yêu thì có chứ không hề tiếp xúc thân thể. Cô cảm thấy bản thân vẫn chưa chuẩn bị xong, có lẽ Cố Đình Chu cũng hiểu nên anh chưa bao giờ vượt ra, hai người chỉ đơn thuần ngủ chung trong một chiếc chăn.
Thời gian gần đây, Cố Đình Chu ngày càng cảm thấy không thoả mãn với việc chỉ ôm ấp, hôn hít nhưng thấy vợ mình vẫn vui vẻ nói đùa, anh biết đêm nay sẽ không có chuyện gì xảy ra. Vì vậy anh ngoan ngoãn đứng dậy giúp đỡ dọn dẹp, còn Lý Thanh Vận thì dỗ hai đứa nhỏ đi ngủ.
Hai người phối hợp ăn ý, không bao lâu đã dọn dẹp xong và ngồi trên giường tán gẫu. Lý Thanh Vận lấy tiền mua đồng hồ trong không gian ra, lúc trước vì quá bận rộn nên cô ném đại vào không gian. Hai vợ chồng đếm lại một lượt rồi để chung chỗ với quyển sổ tiết kiệm.
Trong sổ tiết kiệm có bốn nghìn hai trăm tệ cộng thêm số tiền năm nghìn bốn trăm sáu mươi tệ từ việc bán đồng hồ và mấy trăm đồng từ những khoản thu lặt vặt khác, giá đình bọn họ cũng được xem như vạn nguyên hộ ở thời đại này.
Lý Thanh Vận ôm tiên, tưởng tượng hình ảnh sau này bản thân sẽ trở thành phú bà mà cười không khép được miệng.
Số tiền của hai người gộp lại thành một khoản tiết kiệm, chờ vài năm nữa chính sách tốt hơn, hai người sẽ đi thủ đô mua một căn nhà cũ ở một vị trí tốt để bản thân ở. Chờ vài chục thập niên sau, khi nhà nước đưa ra chính sách phá bỏ di dời thì thế hệ sau của họ có thể nhận được tiền bồi thường, vừa nghĩ đã thấy vui.
Bên này, hai người đang tưởng tượng về cuộc sống tốt đẹp trong tương lai, còn tại nhà họ Trân bên kia, Điền Tuyết Mỹ và con trai đã đi ngủ. Nửa đêm, Trân Dũng ôm hai bình rượu loạng choạng bước vào cửa.
"Điền Mỹ Tuyết, chồng cô về nhà rồi, cô mau ra đây mở cửa cho tôi." Trần Dũng vừa đá cửa vừa híp mắt hét lên.
Điên Mỹ Tuyết giật mình tỉnh dậy từ trong mơ, vừa nghe thấy giọng điệu say rượu của anh ta, cô ta đã biết tối nay bản thân lại bị tra tấn. Điền Mỹ Tuyết nhét đứa nhỏ vào trong chăn rồi mặc quần áo vào, sau đó mới rời giường đi mở cửa.
Cô ta lặng lẽ thắp đèn dầu lên, lúc mở cửa Điền Mỹ Tuyết cũng không nói tiếng nào. Vào những lúc thế này, cho dù cô ta nó gì cũng sai, cũng có thể trở thành nguyên nhân chọc giận Trần Dũng.
"Làm gì mà chậm chạp như vậy!"
Người đàn ông loạng choạng bước vào cửa, anh ta vừa đặt mông ngồi lên ghế đã giơ đôi chân xấu xí của mình tới trước mặt Điền Mỹ Tuyết.
Điền Mỹ Tuyết nín thở, chịu đựng mùi hôi mà cởi giày rồi đi múc nước vào rửa chân cho anh ta.
Điền Mỹ Tuyết quỳ gối dưới đất, nắm lấy đôi chân xấu xí của người đàn ông đặt vào chậu nước.
Trân Nghị thò đầu từ trong chăn ra, cặp mắt nhỏ xíu nhìn chằm chằm cảnh tượng trước mắt, không biết cậu bé đang suy nghĩ gì.
"Con đĩ, nước lạnh như vậy, cô muốn tôi bị lạnh chết hả?" Người đàn ông giơ một chân đá vào ngực người phụ nữ làm cô ta văng ra xa tận một mét.
Điên Mỹ Tuyết bò dậy, hơi tức giận nói: "Tất cả ấm nước trong nhà đều bị anh mang đi bán lấy tiền đánh bạc, sao có thể có nước ấm được."
Nghe vậy, Trần Dũng chẳng những không cảm thấy hổ thẹn mà còn nổi giận, cảm thấy lời nói của Điền Mỹ Tuyết xúc phạm đến lòng tự trọng đàn ông của mình. Thế là anh ta nắm tóc Điền Mỹ Tuyết, ấn đầu cô ta vào chậu nước rửa chân.
Điền Mỹ Tuyết cắn chặt khớp hàm nhưng vẫn không tránh được việc bị nước xộc vào mũi, nghĩ đến đây là nước rửa chân của người đàn ông, đôi chân dơ bẩn của anh ta còn đang ngâm bên trong, nước chua từ dạ dày trào lên khiến cô ta buồn nôn nhưng lại không nôn ra được. Điên Mỹ Tuyết gần như không thể hô hấp, thậm chí cô ta còn nghĩ có lẽ cứ chết đi như vậy cũng tốt.
Nhưng mà nếu cô ta chết rồi thì còn trai cô ta phải sống thế nào? Không được, cô ta không thể chết! Vì vậy Điền Mỹ Tuyết bắt đầu giấy giụa dữ dội, hai tay cô ta liên tục đánh vào cánh tay đang đè trên đầu cô ta.
Nhìn thấy tình cảnh này, cuối cùng Trân Nghị cũng không thể nằm im trên giường được nữa. Cậu bé xoay người trèo xuống giường, nhân lúc Trân Dũng đang khống chế Điền Mỹ Tuyết, không chú ý đến cậu bé, Trân Nghị cầm lấy bình rượu Trân Dũng đặt trên bàn, đập thật mạnh vào ót của anh ta.
Sau cú đập, phần gáy của Trân Dũng nứt toạc, máu tươi bắn tung toé khắp nơi. Mảnh thủy tinh vụn c.ắm vào da đầu anh ta, máu chảy dọc từ cổ xuống làm cổ áo ướt đẫm.
Trân Dũng bị đau nên buông Điền Mỹ Tuyết ra, anh ta bịt kín miệng vết thương sâu ót rồi quay đầu lại. Vừa thấy kẻ ra tay là con trai của mình, lửa giận trong lòng Trân Dũng lập tức bùng lên, tạm thời quên mất cảm giác đau đớn.
"Ranh con, mày là đồ vô ơn, mày ăn của tao, uống của tao mà lại hùa theo con mẹ già của mày đối phó tao, tao sẽ đánh chết hai mẹ con mày."
Trân Dũng tức điên, mặc kệ bản thân đang đi chân trần mà muốn lao tới bắt Trân Nghị, ai ngờ anh ta vừa bước ra khỏi chậu nước đã dẫm phải mảnh thủy tỉnh vụn rơi vãi trên đất. Thế nên Trần Dũng vội vàng dừng lại rồi khom lưng, định lấy giày mang vào.
Lúc anh ta đứng không vững, chuẩn bị vịn vào bàn thì bị Trân Nghị ra sức đẩy ngã khiến đầu anh ta đập mạnh vào cạnh bàn. Phần ót của Trân Dũng vốn đã chảy máu vì bị thương, bây giờ phần đầu lại bị va chạm mạnh làm anh ta choáng váng, vì vậy giây tiếp theo anh ta lập tức ngã xuống đất hôn mê.
Hai mẹ con nhìn người đàn ông ngất xỉu trước mặt mà thở phào nhẹ nhõm.
Trân Nghị nhìn máu tươi dưới đất, bỗng nhiên cậu bé nhớ lại lời nói lúc trước của bác sĩ, thế là một ý tưởng đáng sợ chợt loé lên trong đầu cậu bé.
Điền Mỹ Tuyết lấy bình rượu trong tay con trai ra và nói: "Con sợ lắm đúng không, không sao đâu, có mẹ đây rồi. Cô ta vừa xoa đầu con trai vừa nói.
Trần Nghị ngẩng đầu nhìn mẹ và bình tĩnh nói: "Mẹ, ông ấy chết rồi sao?"
Điên Mỹ Tuyết nhẹ nhàng đặt tay trước mũi Trân Dũng kiểm tra, vẫn còn thở. Trong lòng cô ta hơi tiếc nuối, nếu anh ta chết rồi thì tốt biết mấy!
Người phụ nữ ngẩng đầu nhìn về phía con trai, ý tưởng kinh khủng này lại trôi lên trong lòng cô ta, đúng vậy, Trần Dũng nên chết đi mới tốt!
Điên Mỹ Tuyết hơi hoảng loạn, cô ta liên tục đi tới đi lui trong phòng, suy nghĩ xem nên làm thế nào mới tốt. Một mặt Điền Mỹ Tuyết muốn Trần Dũng không bao giờ tỉnh lại và ức hiếp hai mẹ con cô ta nữ, mặt khác cô ta lại sợ lỡ như hành động của bản thân bị phát hiện thì tất cả đều tiêu tùng.
Trân Nghị nhặt một mảnh thủy tinh dưới đất lên và nắm trong tay, cậu bé bước tới gần người đàn ông mà mình gọi là cha, trong mắt cậu bé tràn ngập hận ý. Bấy giờ trong lòng Trần Nghị có con người nhỏ bé liên tục nói: Giết ông ấy, giết ông ấy rồi thì cậu và mẹ sẽ có một cuộc sống tốt đẹp, không bao giờ chịu đói và bị đánh đập nữa.
Chính vì vậy, cậu bé đã câm lấy mảnh thủy tinh cứa mạnh vào mạch máu trên cổ tay người đàn ông, trong chốc lát, máu tươi ấm nóng tuôn ra và bắn lên mặt cậu bé, thế nhưng Trần Nghị vẫn thờ ơ, không hề bỏ tay ra.
Vì dùng quá nhiều sức nên lòng bàn tay của cậu bé bị cũng bị thủy tinh cứa rách da, máu tươi từ lòng bàn tay nhỏ giọt xuống mặt đất.
Một giọt rồi hai giọt.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");