Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ô Đào vừa nghe, lập tức bắt lấy lời này: “Sao lại là mười tệ ạ? Đi học cần đến những mười tệ cơ ạ?”
Ninh Diệu Hương: “Một học kỳ có học phí là hai tệ một năm, chi phí phụ là ba tệ một năm, tiền sách vở đồ dùng học tập cần ba tệ, còn những khoản linh tinh, không đặt mười tệ ở đó, chân trước con bước đi học, sau lưng đã bị người ta đuổi ra ngoài rồi!”
Ô Đào: “Vậy, bản thân con sẽ tự mình tích góp tiền.”
Ninh Diệu Hương: “Tiền một ngày con nhặt lõi than được ba mươi đồng, không ăn không mặc? Cứ cho như vậy một tháng đã tích cóp đủ rồi, nhưng mẹ phải phí công nuôi dưỡng con?”
Ô Đào: “Vậy phải làm sao?”
Ninh Diệu Hương nghĩ nghĩ: “Như thế này đi, cho con thời gian một tuần, nếu con có thể tích góp đủ mười tệ, mẹ sẽ cho con đi học, nếu như tích cóp không đủ, sau này con phải đồng ý, tiếp tục đi nhặt lõi than đá, chờ lớn hơn một chút rồi gửi con đi học việc, không phải như vậy còn tốt hơn đi học hay sao?”
Thanh Đồng thấy vậy, liền khuyên nhủ: “Quên đi, Ô Đào, em đi học làm cái gì, quay đầu để anh dạy cho em nhận biết mấy chữ, chỉ cần không phải có mắt như mù thì sẽ có thể nhận thức được cột mốc, đi học cũng chẳng thú vị, còn phải dậy sớm để đi học, còn phải làm bài tập, học không tốt thầy giáo còn phạt đứng nữa đấy!”
Nhưng mà Ô Đào không muốn học việc cái gì kia, bé muốn đi học.
Bé cũng không hiểu biết nhiều, cũng chẳng biết còn con đường nào khác, bây giờ mắt bé có thể nhìn thấy, tay có thể tính số, cũng chỉ có thể đi học mà thôi.
Bé nhất định phải đi học!
Vì vậy Ô Đào cắn răng nói: “Được ạ, con sẽ tích góp tiền, một tuần con có thể tích góp đủ mười tệ, mẹ phải cho con đi học!”
Ninh Diệu Hương nghe xong, cũng không phản ứng lại Ô Đào, vội vã bỏ đi.
Ô Đào biết bà đã đáp ứng rồi, bé vẫn ngồi ở chỗ cũ, nhưng thật ra bé đang cảm thấy mờ mịt.
Vừa rồi bé lấy hết can đảm để cứng đầu với Ninh Diệu Hương, đây là dũng khí mà một đứa trẻ như bé sở hữu, bây giờ, Ninh Diệu Hương đáp ứng rồi, bé bắt đầu nghĩ xem làm sao trong vòng một tuần kiếm được mười tệ.
Ô Đào vẫn không ăn cơm chiều, không phải do bé giận dỗi, mà là thật sự bé không cảm thấy đói, trong lòng tràn đầy suy nghĩ.
Thanh Đồng thò tới: “Đang yên tự dưng phát điên, là ai khuyến khích em đi học?”
Ô Đào ôm đầu gối ngồi trên đất gần đầu giường, cũng không giương mắt nhìn Thanh Đồng: “Không ai khuyến khích, tự em muốn đọc sách, em muốn tiến bộ.”
Thanh Đồng vươn tay sờ sờ đầu bé: “Có phải em phát sốt rồi mơ màng rồi không… Nhưng mà cũng không thấy nóng mà…”
Ô Đào hiểu ý của Thanh Đồng, tuy rằng bé còn nhỏ, nhưng cũng chứng kiến nhiều việc, cũng hiểu được, bây giờ không nói về đọc sách nữa, đọc sách không phải chuyện gì tốt, nhà ai có sách chữ, ngược lại có khả năng sẽ xui xẻo.
Trước kia Ô Đào cũng cảm thấy, đọc sách có ý gì, nói không chừng còn gây ra chuyện, nhưng mà bây giờ bé đã nhận ra, toàn bộ đều là nhất thời, sau này sớm muộn gì cũng sẽ phải đọc sách.
Bây giờ không đọc, chờ sau này mới đọc, tuổi đã lớn, đọc cũng chẳng vào được nấy!
Ô Đào liền nói: “Anh, rồi tới khi nào, tất cả mọi người đều biết chữ.”
Thanh Đồng: “Biết chữ để làm gì?”
Ô Đào: “Biết chữ có thể nhận ra biển số xe điện!”
Thanh Đồng: “Không biết chữ cũng có thể nhận, em xem chú Bành trong khu chúng ta cũng không biết chữ, nhưng không phải cũng có thể ngồi xe ra ngoài sao.”
Ô Đào: “Ông ấy sẽ không biết viết thư, mấy ngày hôm trước nhận được tin của bà Bành, ông ấy còn tìm người khác đọc giúp!”