Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Không biết có phải là người con trai kia hiểu ý của bé hay ông, cậu liếc mắt nhìn cũng chưa nhìn Ô Đào nhiều thêm một cái, lập tức đi ra ngoài cửa lớn.
Đi ra ngoài, đúng lúc có thể gặp mấy người bọn anh Lâu.
Mấy người anh Lâu nhìn thấy người đặc biệt như người con trai kia, tự nhiên cũng không dám quá kiêu ngạo, chỉ là hỏi cậu có nhìn thấy thấy Ô Đào hay không, người con trai áo sơ mi trắng kia liền nói “Không biết”.
Ô Đào nghe thấy cái này, trong lòng cảm kích đến muốn bay lên.
Anh Lâu nghe được, lại nhìn nhìn trái phải, thật sự là không có bóng người nào hết, bọn họ cũng không dám chạy vào trong căn nhà đỏ này, cũng chỉ có thể đành phải đi về phía trước tiếp tục tìm kiếm.
Ô Đào nghe thấy tiếng động bọn họ chạy đi, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, nhưng mà cũng sợ bọn họ lại quay trở về, nghĩ trộm nên nhanh chóng về nhà, một khoảng thời gian này ban ngày khẳng định không dám đến đây nữa, tránh gặp bọn hắn đến gây sự.
Khi bé đi ra từ phòng bảo vệ phía bên cạnh, đúng lúc người con trai kia đang đứng ở trước cửa. Ô Đào nhịn không được nhìn nhiều cổ áo sơ mi của cậu thêm một cái.
Cũng thật trắng, trắng đến mức tỏa sáng.
Mái tóc đen nhánh của cậu đè lên cổ áo sơ mi màu trắng, làn da trắng nõn.
Ô Đào nghĩ thầm, cũng chỉ có những người như cậu mới có cổ áo trắng như vậy, bé cùng anh trai mình đừng nói là không có, cho dù có cũng tuyệt đối sẽ không mang, mang một ngày liền dơ muốn chết, căn bản là giặt không ra.
Lúc này người con trai kia cất bước đi ra phía ngoài sân, Ô Đào thấy vậy, nhanh chóng nói: “Anh trai à, bọn họ muốn đánh em, may mắn có anh giúp em gạt bọn họ, nếu không em chắc chắn sẽ bị đánh rồi.”
Lúc này người con trai kia mới nhìn bé một cái: “Tôi không giúp em, là tự em trốn đi.”
Ô Đào: “Nhưng mà anh không nói chuyện của em cho bọn họ biết nha!”
Người con trai kia liền không nói nữa, chỉ là nhấp môi yên tĩnh mà nhìn xe điện đang chạy qua phía xa xa.
Ô Đào nhàm chán thấy không có gì thú vị, cũng không nói cái gì nữa, lại cảm ơn người con trai kia thêm một lần nữa, lúc này mới cõng sọt tre nhanh chóng đi đường tắt đi đến một nơi khác.
*************
Ô Đào tự nhiên không dám tới con phố này, thậm chí Cục di tích Văn Hóa cũng không dám đi, nếu như thật sự gặp phải, còn chưa biết như thế nào đã bị người ta đánh cho một trận không kịp nói lý lẽ rồi nhỉ.
Bé suy nghĩ, vẫn là đi về hướng phía tây thôi.
Phía tây nhà bé chính là công viên Cảnh Sơn,
Nhà bé hướng phía tây chính là công viên Cảnh Sơn, phía bắc công viên Cảnh Sơn là cổng An Môn, ở gần đó cũng có bệnh viện, tuy rằng trẻ con cũng nhiều, khả năng cũng phải bị chia rất nhiều, nhưng ít ra không có cái loại lũng đoạn thị trường đánh người đáng khinh kia.
Ô Đào quyết định, dưới chân lại tăng nhanh tốc độ, vội vàng hướng đi tới cổng An Môn.
Lúc đi tới đó, bé khó tránh khỏi nhớ tới người con trai lộ ra cổ áo sơ mi lúc nãy.
Bé nghĩ, căn nhà đỏ kia thật sự quá đẹp mắt, lúc nãy khi mà vừa thấy chính là đã được dọn dẹp sạch sẽ ngăn nắp, người con trai kia thế nhưng ở trong một căn phòng như vậy, nhất định là con của một người đại gia.
Thật ra ngẫm lại cũng đúng, nếu không phải là một nhân vật lớn, làm sao có thể đặc biệt như vậy chứ.
Ô Đào cúi đầu nhìn nhìn quần áo của mình, là một màu xám xịt, mặt trên còn có vết than giặt không sạch. Bé thói quen nhặt lõi than đá, cũng không cảm thấy có cái gì, dù sao mấy đứa trẻ nhặt lõi than đá đều như vậy, ai lại mang quần áo sạch sẽ chứ, nhặt lõi than đá vốn dĩ chính là sống dơ.