Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Bà cô ơi, bà cô…… Tôi đưa gia đình Trần Vệ Quốc đến gặp cô.
”Trần Đại Liễu ở dưới gọi, sau đó rất nhanh đã nhìn thấy cái đầu của Tiểu Hắc lộ ra, vì thế lập tức dẫn cả gia đình ba người Trần Vệ Quốc lên phòng trên cây.
Tiểu Hắc ở đây, chắc chắn bà cô cũng đang ở đây.
Lúc nhìn thấy ngôi nhà lớn trên cây, cả hai người Trần Vệ Quốc và Phương Nhã đều giật mình há hốc miệng ngạc nhiên.
Không chỉ vậy Trần Nghĩa còn giật tay mẹ ra, chạy đến dưới gốc cây lớn đi xung quanh nhìn hai vòng, trong lòng cảm thán, lớn quá.
“Bà cô sống ở phía trên?”Trần Đại Liễu gật đầu, kỳ quái liếc mắt nhìn Trần Vệ Quốc một cái, trong lòng nói thầm, bà cô không ở chỗ này, thì tôi đưa anh đến đây làm gì!“Ngôi nhà trên cây này, có bền chắc không?” Trần Vệ Quốc lại hỏi.
Trần Đại Liễu vẻ mặt đầy tự hào: “Đây chính là do Bạch Tổ Tông tìm người lợi hại xây hơn ba tháng mới xong, gỗ dùng đều là gỗ lớn, đương nhiên là bền chắc rồi.
”Phương Nhã: “Cô ấy, bà cô sống một mình ở ngôi nhà trên cây sao?”Vừa rồi trước khi đến đây, cũng đã hiểu được tình hình, hiện giờ biết được cô bé họ Bạch này là người có bối phận cao nhất trong thôn Ngưu La, nhưng người thân đã không còn, chỉ còn lại một mình, ăn uống đều là do người trong thôn quản.
Trong lòng cô cảm thấy Bạch Hi thật đáng thương, tuổi còn nhỏ đã phải thành cô nhi, cho dù ở trong thôn bối phận cao đi chăng nữa, nhưng cô vẫn còn rất nhỏ.
Nhưng cũng thật không ngờ Bạch Hi lại một mình sống ở một ngôi nhà trên cây cao như thế, còn cao hơn cả tòa nhà hai tầng nữa, cô là một bé gái, không sợ ư, người dân trong thôn cũng cứ như vậy mà yên tâm ư?Phương Nhã nói làm cho Trần Đại Liễu sửng sốt một lát, ông ta nghiêng đầu nghĩ nghĩ, nói: “Bà cô thích sống một mình, cho nên chuyện này cũng không cần sợ.
”Trước đây Bạch Tổ Tông đã đưa theo bà cô lên ngôi nhà trên cây sống, có Bạch Tổ Tông ở đây, người trong thôn cũng không nghĩ đến vấn đề này, nhưng khi Bạch Tổ Tông qua đời, người trong thôn cũng muốn bàn bạc với bà cô để cho cô dọn về nhà trước của Bạch gia sinh sống, nhưng bà cô lại sống chết không muốn.
Còn chuyện bà cô có thể bị ngã hay không, từ khi bà cô bắt đầu biết đi, chưa từng thấy cô ngã bao giờ.
Hơn nữa lúc ấy Bạch Tổ Tông vì muốn cho bà cô đi lại dễ dàng hơn, đã làm cho cô một cái thang máy để lên xuống.
Chính là dùng một ít dây thừng và đầu gỗ để làm cơ quan lên xuống, chỉ cần kéo sợi dây thừng bên cạnh thân cây, ván gỗ phía trên sẽ trượt xuống dưới, sau đó đứng lên trên ván, thắt chặt dây an toàn lại ngang hông, rồi kéo di chuyển dây thừng, nó sẽ từ từ trượt lên trên.
Nhưng gần đây, bà cô vì muốn chứng minh bản thân có thể tự sống một mình, nhất quyết chỉ muốn tự đi lên xuống cầu thang, cho nên thang máy cũng trở nên vô dụng.
Bạch Hi đương nhiên biết cái thang máy này có nguyên lý đòn bẩy thay đổi lên xuống đơn giản, nhưng cô cũng không phải Hoa Tinh ngu ngốc, tốc độ chậm như thế, thà trực tiếp đi thang lầu cho nhanh.
Hơn nữa, thang lầu là thang xoay tròn chứ không phải thẳng tắp lên xuống, bên dưới lại có treo một lớp lưới bảo vệ, cho nên không thể xảy ra chuyện bị ngã xuống được.
Bạch Hi nghe thấy giọng nói của Trần Đại Liễu, đang ngồi thiền cũng đành phải tỉnh lại, trợn trắng mắt không nói lên lời, vừa rồi ở chỗ dòng suối không phải đã ra mắt rồi à, nên làm gì thì làm đi, tới chỗ này của cô làm cái gì chứ.
Tuy rằng hiện tại đã không còn một chút tu vi nào, có điều từ lúc biết được chút thần uy kia có thể sử dụng, lúc nhàm chán Bạch Hi sẽ lập tức ngồi xuống thiền một lát, ngộ nhỡ lại có gì đó đột phá thì sao.
Rất nhanh, Trần Đại Liễu đã đưa theo gia đình Trần Vệ Quốc đứng ở trước cửa ngôi nhà trên cây, gõ gõ cửa.
“Bà cô.
”“Vào đi.
” Bình thường ban ngày Bạch Hi sẽ không đóng cửa, nhưng vì đang ngồi thiền, sợ bị người khác bắt gặp, cho nên mới đóng cửa lại.
Sau khi vào nhà, Phương Nhã và Trần Vệ Quốc không nhịn được đánh giá cách bày biện trong phòng.
Không thể trách được hai người cảm thấy ngạc nhiên tò mò, bọn họ cũng từng nhìn thấy nhà lầu trong thành, nhưng đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy một ngôi nhà trên cây.
Ai có thể ngờ rằng trên một cái cây lớn như vậy lại có một ngôi nhà được xây dựng bên trên.
Không thể nhìn thấy phòng ngủ trên lầu, nhưng từ những gì nhìn thấy và các đồ dùng bằng gỗ lim trong phòng, xem ra thời gian qua bà cô sống rất tốt.
Cái khác thì không nói, bọn họ không thấy trong nhà trưởng thôn có thịt, chắc những nhà khác trong thôn cũng không có, nhưng ở chỗ tủ bát trong nhà của bà cô lại có treo một khối thịt khô.
“Bà cô, không quấy rầy ngài nghỉ ngơi chứ?”Trần Đại Liễu nói làm cho hai vợ chồng Trần Vệ Quốc phục hồi lại tinh thần.
Trần Vệ Quốc vội vàng đặt đồ đang xách trong tay lên bàn.
“Bà cô, chúng tôi tới làm phiền rồi, đây là một ít hiếu kính ngài.
Cảm ơn bà cô đã cứu tiểu Nghĩa, chúng tôi từ xa trở về, cũng không mang được theo thứ gì tốt, mong rằng bà cô không chê.
”Hôm nay Bạch Hi mặc một chiếc áo màu xanh lá, quần màu đen, là quần đùi, lộ ra nửa chân, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo, đôi tay bé nhỏ mềm mịn và đôi chân trắng nõn như đóa sen, cô ngồi trên giường, đôi mắt tròn xoe nhìn bọn họ, dáng vẻ xinh xắn dễ thương làm giọng điệu người ta bất giác mềm nhẹ đi rất nhiều.
Nhìn mấy thứ trên bàn, Bạch Hi trực tiếp hỏi thẳng: “Mang gì đó?” Dù sao bây giờ cô cũng chỉ mới năm tuổi, cũng không hiểu mấy chuyện vòng vo từ chối này nọ, cho nên trực tiếp hỏi thẳng là thích hợp nhất.
Phương Nhã vừa nghe xong, lập tức đưa tay mở túi vải ra: “Bà cô, mang cho ngài nửa cân đường đỏ, nửa cân gạo nếp điều, một lọ đồ hộp hoàng đào và hai hộp thịt bò đóng hộp, cũng không biết ngài có thích không.
”Đừng nhìn mấy thứ này không nhiều lắm, nhưng đây cũng là mấy thứ tốt nhất mà Trần Vệ Quốc và Phương Nhã có thể đưa đến, thậm chí cậu con trai ở trên tàu nhao nhao đòi lấy ăn cũng không cho đụng vào, đây cũng là vì để có thể thuận lợi đưa được cha đến thôn Ngưu La chôn cất.
Lễ vật này vốn dĩ là muốn đưa cho trưởng thôn, nhưng vừa rồi ở chỗ dòng suối nhìn thấy thái độ của người trong thôn đối với Bạch Hi, cho nên đã thêm vào thịt bò đóng hộp và nửa cân đường đỏ đưa đến cho Bạch Hi.
Lúc nghe thấy đường đỏ và gạo nếp điều, biểu tình trên mặt Bạch Hi cũng không có gì thay đổi, nhưng lúc nghe thấy thịt bò đóng hộp, đôi mắt cô lập tức sáng lên.
Vừa nhìn thấy là biết cô rõ ràng rất thích.
Phương Nhã vừa thấy, cẩn trọng trong lòng lập tức giảm đi một ít, tuy nói là bà cô, cho dù có thông minh đến đâu thì cuối cùng vẫn là một cô bé, nghe thấy có đồ ăn ngon sẽ biểu hiện thế này là bình thường.
Không còn cách nào khác, Bạch Hi cũng không muốn bản thân không có tiền đồ như vậy, có điều từ khi cô đến nơi này, còn chưa từng được ăn thịt bò đâu, vừa nghe có thịt bò đóng hộp, có thể không hài lòng được sao.
Nhưng Bạch Hi rất nhanh đã tỉnh táo lại, cô ra vẻ người lớn gật gật đầu: “Các người rất có tâm.
”Nếu như là hiếu kính, cô cũng không có lý do gì để từ chối cả.
Trần Nghĩa vừa vào cửa đã nhìn thấy Tiểu Hắc lập tức không tự giác được tiến lại gần Tiểu Hắc, có điều Tiểu Hắc lại thực sự không nể tình tránh khỏi cậu ta, chạy đến ngồi xổm dưới chân giường Bạch Hi.
Vốn dĩ Trần Nghĩa còn muốn đi qua, nhưng lại bị mẹ nhanh tay nhanh mắt kéo trở về.
“Tiểu Nghĩa, đừng làm loạn, mau gọi bà cô đi.
”Nói đùa, kia chính hổ đấy, cho dù có còn nhỏ thì cũng là hổ, con đi trêu chọc nó, ngộ nhỡ chọc cho nó tức giận giơ móng vuốt hoặc là cắn con một cái thì phải làm sao bây giờ.
Trần Nghĩa vừa nghe xong, lập tức nhìn về phía Bạch Hi ở trên giường, xoắn xuýt một lát, sau đó hô lên.
“Bà cô, tôi có thể chơi cùng với hổ của cô không?”Trần Đại Liễu nghe xong, cau mày, dù sao cũng không phải người lớn lên trong thôn, đã không hiểu được quy củ, sao có thể xưng hô với bà cô như vậy, hơn nữa, Tiểu Hắc chính là sủng vật của bà cô, sao có thể để nó tùy tiện chơi đùa với người khác được.
Có điều dù sao cũng mới vừa trở về, không thể yêu cầu quá hà khắc được, cho nên Trần Đại Liễu cũng không ở trước mặt Bạch Hi nói gì với gia đình Trần Vệ Quốc.
.