Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hôm nay, là ngày đầu tiên nhóm Thanh niên trí thức chính thức xuống đất, khu vực làm việc của mỗi người đều cách rất xa nhau, không có Lương Cao Tử ở bên cạnh giám sát, Ôn Hân ngồi trên bờ ruộng thưởng thức cảnh bình minh của Dương Thạch Tử, gió thổi nhè nhẹ, rất là thoải mái.
- "Ba!"
Ôn Hân đang ngồi hưởng thụ sáng sớm bình minh, sau gáy bị vật gì đó đập vào một cái, một mảnh vỏ cây màu đen rơi trên mặt đất, Ôn Hân vội vàng đứng lên, nghĩ rằng mình lười biếng bị phát hiện. Vội vàng xoay người lại kết quả là lại nhìn thấy một thằng nhóc đang ngồi trên cành cây dương thụ bên kia bờ ruộng nhìn mình.
Tiểu Hắc Tử tuy rằng ở chỗ Ôn Hân từng nếm qua đau khổ, nhưng hiện tại vẫn rất kiêu ngạo, giờ phút này đang cầm một cái súng cao su nhe răng trợn mắt nhìn Ôn Hân, vẻ mặt đương nhiên nói, "Này, cô mau đem tiền Thắng Quân ca của ta trả lại. "
Thằng nhóc đầu gấu này! Không lịch sự, không có giáo dục, chỉ đơn giản là thiếu được dạy dỗ mà thôi! Ôn Hân tức giận ném vỏ cây rồi đứng lên, nhìn Tiểu Hắc Tử không giận mà cười, ngoắc ngoắc ngón tay, "Được rồi, xuống đây, ta cho nhóc. "
Tiểu Hắc Tử ở Dương Thạch Tử ngang ngược quen rồi, bình thường nó đi vào kí túc xá thành niên trí thức trộm cắp vặt không ai dám quản nó, cho nên ngày đó nó mới dám không kiêng nể gì trộm đồ cũng không chạy đi ngay, mà ngồi ở địa điểm trộm cắp gặm bánh bao luôn. Lúc này thấy Ôn Hân muốn đưa tiền cho nó, nó cũng không ngoài ý muốn, dù sao Triệu Thắng Quân cũng là con trai của Đội trưởng Triệu, nó đoán Ôn Hân nhất định không dám đắc tội Triệu đội trưởng, vì thế lập tức thần sắc thoải mái từ trên thân cây cao 1m5 nhảy xuống.
"Tôi ngày đó xem, tổng cộng có chín hào, cô nhất định phải đưa lại cho tôi! Đừng cố nói dối tôi. "Tiểu Hắc Tử vừa đi tới vừa nói.
Nhưng Ôn Hân lúc này đã sớm ngứa tay, chỉ chờ thằng nhóc này xuống cây sau đó đánh cho nó một trận cho tốt. Thấy Tiểu Hắc Tử không có phòng bị đi tới, liền nắm lấy bàn tay đòi tiền của nó, dùng sức kéo mạnh, thằng nhóc căn bản không nghĩ tới Ôn Hân lại làm như vậy, cũng không nghĩ tới cô thế mà lại có sức mạnh lớn như vậy, một cái liền loạng choạng ngã nằm sấp xuống đất trên gốc cây đã bị đốn hạ ở khu đất hoang này, tư thế này vừa vặn có lợi cho Ôn Hân phát huy -- vì thế, một giây sau, trên cánh đồng trống trải liền vang lên tiếng đánh mông:
"Tôi cho cậu trộm đồ, trộm đồ, trộm đồ!"
"Còn muốn đòi tiền? Muốn đòi tiền...! Cùng tôi lấy lại sao..! "
" Tuổi còn nhỏ không chịu học hành cho tốt, học không tốt, tôi để cậu học tốt này!"......
Ôn Hân tát một cái lại một cái tát vào mông thằng nhóc con này, vừa đánh một bên mắng nó không chịu học hành cho tốt.
Tiểu Hắc Tử đều trở nên choáng váng rồi, cứ như vậy bị Ôn Hân túm lấy đánh mông nửa ngày không nhúc nhích, nó hồi lâu sau mới phản ứng lại thì bản thân bị đối đãi thành ra như thế này, rầm rầm bắt đầu gào thét, tay chân cũng bắt đầu giãy dụa, trên quần áo Ôn Hân bị nó đá thành mấy dấu chân.
Ôn Hân cũng mặc kệ, lúc bàn tay đánh xuống không chút nương tay, giáo huấn xong thằng nhóc, Ôn Hân dùng sức nhấc nó lên, nó liền hướng xuống dưới ngã xuống đất, nó sửng sốt một chút, che mông bắt đầu ăn vạ lăn lộn trên mặt đất.
Ôn Hân vỗ vỗ đất trên tay đứng lên, lại phủi phủi dấu giày trên người bị nó đá, cô nhìn xuống thằng nhóc này, mắng, "Đừng có gào thét! Một nam tử hán sao có thể lớn tiếng gào thét như vậy, lại gào thét nữa ta lại đánh tiếp."
Ôn Hân còn chưa dứt lời, thằng nhóc lén nắm lấy một nắm đất trên khoảng trống rồi từ trên mặt đất đứng lên, như một con bê nhỏ lao về phía Ôn Hân ném thẳng, tư thế kia giống như là muốn cùng Ôn Hân cá chết lưới rách.
Ôn Hân rốt cuộc vẫn là sinh viên trường cảnh sát, nghiêng người... -- >>