Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Sweetie
Lý Thanh Lê nghe vợ chồng Lý lão nhị nói chuyện liền tức giận, vì sao? Bởi vì trong tiểu thuyết, Lý lão nhị thích uống rượu đánh bài, Nhị Nha là con gái nên anh cũng mặc kệ, sau này nhờ vả Lý lão ngũ dẫn dắt làm ăn buôn bán, có lời lại không biết đông nam tây bắc mà mang ra đánh bài, cược tiền ngày càng lớn, rượu cũng uống ngày càng nhiều, cuối cùng tán gia bại sản, vợ con ly tán, sức khoẻ bị ảnh hưởng, sống không đến 50 đã đi.
Nhìn chung, cả đời Lý lão nhị không hiếu thuận với cha mẹ, không phải một người chồng đủ tư cách, cũng không có trách nhiệm với con gái, thất bại vô cùng!
Về phần Lý nhị tẩu, người này trước sau có hai gương mặt, trước mặt mọi người thì vâng vâng dạ dạ cả ngày thở ngắn than dài, sau lưng thường xuyên trút giận lên Nhị Nha, động một chút là đánh chửi, còn chuyên môn tìm những chỗ không dễ thấy mà véo con bé, nếu không phải trong tiểu thuyết viết rằng sau khi trưởng thành, Nhị Nha không muốn về nhà gặp cha mẹ vì trong lòng có bóng ma, cô cũng không biết còn có chuyện thế này.
Cho dù là cô chưa từng làm mẹ, trong tiểu thuyết còn là vai ác cực phẩm, nhưng cô cũng sẽ không bao giờ động thủ với cô bé mười mấy tuổi, huống chi đó còn là con gái ruột của mình.
Không chỉ thế, Lý nhị tẩu như bị thuốc sinh con trai ám ảnh, từ năm Nhị Nha hai tuổi chị ta đã bắt đầu tìm kiếm các phương thuốc cổ truyền khắp nơi, đắt rẻ đều muốn, tiền của nhị phòng nếu không phải dùng để mua thuốc thì chính là gửi về cho nhà nhà mẹ, cho nên Nhị Nha tất nhiên sẽ không được học cao trung.
Sau này Lý nhị tẩu bước lên con đường tìm chết một đi không trở lại, tiền của nhị phòng đều bị Lý lão nhị lấy đi đánh bạc uống rượu, còn Lý nhị tẩu thì sao, đương nhiên là tiếp tục mua thuốc, tiếp tục gửi về cho nhà mẹ đẻ rồi! Hai vợ chồng không để lại cho con gái chút của cải nào, gia sản cứ thế bị tiêu hết sạch.
Sau nữa vợ chồng Lý lão nhị lớn tuổi sức khỏe kém, cuối cùng vẫn phải dựa vào Nhị Nha chăm sóc, chuyện tốt thì chẳng được hưởng, còn bị chậm trễ tương lai, vợ chồng họ già rồi còn bắt Nhị Nha hầu hạ, dựa vào đâu?
Lý Thanh Lê thử đặt mình vào hoàn cảnh đó, nếu cha mẹ đối xử với cô như vậy, trong lòng cô chắc sẽ hận muốn chết!
Nhưng qua việc này, thỉnh thoảng Lý Thanh Lê cũng sẽ nghĩ, có lẽ cô, cha mẹ, anh trai chị dâu làm người đúng là có chút vấn đề, trên người cũng có khuyết điểm không nhỏ, trước kia cô tuyệt đối sẽ không có suy nghĩ này.
Nếu là trước kia, cô sẽ cảm thấy mình và gia đình mình sao có thể là người xấu vai ác, sao có thể là người sai được? Người sai vĩnh viễn là người khác! Gia đình cô làm gì cũng đúng!
Giờ này phút này, cô đột nhiên cảm thấy không chỉ bản thân cô phải thay đổi, vợ chồng anh hai cũng phải thay đổi, Nhị Nha cũng cần một cơ hội thay đổi vận mệnh.
Kết cục cuối cùng có lẽ sẽ không giống trong tiểu thuyết.
“Em không lộn xộn!” Lý Thanh Lê xoay người sang chỗ khác, “Cô giáo Lưu, cô nói Nhị Nha là hạt giống tốt đúng không?”
Lưu Ngọc Hân không ngừng gật đầu, vội vàng nói: “Từ khi tôi dạy Chính Bình đến nay, em ấy vẫn luôn đứng hạng một của lớp! Trước nay chưa từng thi rớt! Trong lớp chúng tôi, người thông minh thì không chăm chỉ bằng em ấy, mà người chăm chỉ cũng không thông minh bằng, thật sự là một hạt giống tốt mà!”
Lý Thanh Lê trịnh trọng gật đầu, “Nếu thành tích của Nhị Nha đã xuất sắc như vậy, con bé muốn học tiếp thì cứ học đi!”
Vợ chồng anh hai làm chậm trễ cuộc đời Nhị Nha, chẳng trách có kết cục bi thảm như vậy.
Lưu Ngọc Hân vui vẻ nói, “Đồng chí Lý Thanh Lê từng học cao trung, giác ngộ quả nhiên không giống những người khác!”
Lý nhị tẩu gấp không chịu được, ở bên lôi cạnh kéo Lý lão nhị, ý bảo anh mau quản.
Lý lão nhị xụ mặt: “Tiểu Lục, em nói nghe dễ dàng quá! Nhị Nha học cao trung, học phí ai trả? Việc ai làm? Dù sao đám trẻ nhà ta không phải ai cũng sung sướng như em, muốn học thì học, không muốn làm công thì không cần làm!”
Lý nhị tẩu phu xướng phụ tùy, “Đúng vậy! Nhị Nha là con gái, học nhiều làm gì, phí tiền!”
Lý lão tam ngồi ôm chân run rẩy, khuyên nhủ: “Tiểu Lục, em đừng ngoan cố nữa, việc này vợ chồng anh hai làm không sai.”
Lý Thanh Lê mỉa mai đáp lại, “Nếu Nhị Nha là con trai, mọi người có còn nói vậy không?”
Lý lão tam bật cười, “Vẫn sẽ nói như vậy! Nếu mấy đứa Nhị Bảo muốn học cao trung, anh cũng không cho bọn nó đi, tiết kiệm tiền cho bọn nó lấy vợ không tốt hơn sao?”
“Anh ba có thể nhìn xa hơn được không, nếu không cả đời anh cũng không có tiền đồ lớn đâu!”
“Tiểu Lục em… Sao em nói chuyện đáng ghét thế?” Lý lão tam giận bốc khói đầu.
Bà Điêu khó có khi không giúp Lý Thanh Lê nói chuyện, tâm bình khí hòa khuyên giải: “Tiểu Lục, con muốn cho Nhị Nha tiếp tục đi học cũng phải có lý do chứ, nếu con bé học xong cao trung rồi về nhà làm việc, gả chồng thì có khác gì không học đâu? Vô duyên vô cớ tiền tiêu như vậy thật uổng phí!”
“Đúng đó!” Mọi người mồm năm miệng mười mà phụ họa, ngay cả Cam gia cũng tham gia.
Đương nhiên là khác rồi, qua mấy năm nữa sẽ khôi phục thi đại học, Nhị Nha vừa vặn có thể tham gia, nói không chừng về sau còn thi đậu đại học ấy chứ, cuộc đời con bé sẽ lật sang một trang mới!
Nhưng lời này Lý Thanh Lê không thể nói thẳng ra, mà nói ra mọi người cũng sẽ không tin.
“Bởi vì… Bởi vì…” Não Lý Thanh Lê chạy hết công suất, mắt đối mắt với Lưu Ngọc Hân, một ý tưởng bỗng nhảy ra.
Lý Thanh Lê dậm chân, “Trời ạ, mọi người không hiểu con sao? Quả nhiên là không quan tâm đến con mà!”
“Hả?”
“Con muốn vào xưởng làm công nhân đó!” Lý Thanh Lê ưỡn ưỡn ngực, tự tin mười phần, “Từ nhỏ con đã có một ước mơ, một ngày nào đó con sẽ trở thành một người công nhân quang vinh! Góp một viên gạch xây dựng tổ quốc! Nhưng hồi học cao trung con đều ngủ gật, không nhớ được cái gì, nhà xưởng tuyển người còn phải kiểm tra, với trình văn hóa của con chắc chắn không qua. Nếu Nhị Nha học giỏi, chi bằng cho Nhị Nha học lên cao trung, sau đó để con bé dạy lại con. Sau này được vào xưởng, Nhị Nha cũng đã tốt nghiệp, con lại đưa con bé vào, hai cô cháu đều được ăn thương phẩm lương*, quá nở mày nở mặt còn gì!”
(*Các loại hàng hóa ngũ cốc)
Các thành viên Lý gia không hẹn mà cùng lộ ra biểu tình “Thì ra là thế”, bảo sao con gái / em gái / cô nhỏ lại đột nhiên tốt bụng thế, hoá ra là có ý này, thật tinh ranh!
Lý lão tam buông chân, ánh mắt tìm tòi nghiên cứu dừng trên người Lý Thanh Lê, “Tiểu Lục, nhà xưởng tuyển công nhân nào có đơn giản như vậy? Người ta đều ưu tiên tuyển người nhà cán bộ và công nhân viên chức thân thuộc, cùng lắm là thanh niên trí thức, nào đến lượt chúng ta? Mà nhà xưởng trong huyện cũng không phải ngày nào cũng tuyển người!
Mấy người Lý lão nhị sực tỉnh, cũng bắt đầu thảo luận.
“Ừ nhỉ! Nhà ta không có quan hệ cũng không có kỹ thuật, làm sao vào xưởng đây?”
“Tiểu Lục được nuông chiều từ bé, có thể vào xưởng làm gì? Chắc làm được nửa ngày là kêu mệt thôi! Tiểu Lục, đừng cả ngày nghĩ mấy chuyện đó nữa, thành thành thật thật trồng trọt là tốt nhất!”
“Nếu dễ vậy thì mấy người thanh niên trí thức đã sớm vào xưởng rồi, cần gì phải ở lại đội sản xuất mệt chết đi sống lại?”
Bà Điêu trước đó còn khuyên Lý Thanh Lê, lúc này nghe Lý lão tam xấu con gái thì rất không vui.
“Sao sao? Tiểu Lục không tốt chỗ nào? Tiểu Lục nhà ta chính là học sinh tốt nghiệp cao trung đấy, giỏi hơn thanh niên trí thức nhiều! Sao không thể vào làm công nhân?”
Lý Thanh Lê thật sự muốn vào nhà xưởng sao? Đương nhiên là không phải! Cô chỉ là đang lấy cớ, như vậy việc cho Nhị Nha tiếp tục đi học sẽ được chấp nhận đúng không?
Cô hắng giọng, xua tay, “Các anh nói nữa cũng vô dụng, em đã quyết định rồi, em muốn vào xưởng! Cơ hội chỉ dành cho người có chuẩn bị, mặc kệ kết quả cuối cùng là gì, ít nhất em sẽ không hối hận! Nhưng em nói trước, ai dám quấy rối kéo chân sau, người đó sẽ là kẻ thù của em, Lý Thanh Lê này sẽ không để yên!”
Trong nháy mắt, mọi người Lý gia thật sự bị khí thế của Lý Thanh Lê hù dọa cho im bặt.
––––––––––
Tác giả có lời muốn nói:
Lý Thanh Lê: Hôm nay hào quang cao hai mét tám.
~⭐⭐⭐