Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Sweetie
Lý Thanh Lê bực bội vô cùng.
Cô cảm thấy chỉ số thông minh 19 năm qua của mình có lẽ đã dùng hết trong hôm nay luôn rồi.
Xui là dung lượng não không đủ, cô vẫn chưa thể chải vuốt mọi việc rõ ràng.
Thế mà đúng lúc này lại bị Lý Đại Nha xen ngang làm đầu óc rối loạn.
“Không ăn không ăn không ăn! Lý Đại Nha đừng tới làm phiền cô nữa!”
Buổi sáng ăn hai chén cơm còn chưa tiêu hết, giọng nói sang sảng truyền đi rất xa, tròn vành rõ chữ chui vào tai già trẻ lớn bé ngoài nhà chính, không ai may mắn thoát khỏi.
Bà Điêu sao có thể ngồi yên, hít hai hơi liền chạy tới, đẩy cửa lại phát hiện cửa khoá từ bên trong.
“Tiểu Lục, con sao thế? Ai chọc con không vui à? Con nói cho mẹ biết, mẹ gọi mấy anh trai con đi dạy cho nó một bài học!”
Lý Thanh Lê bực bội dậm chân, cách cửa lớn tiếng nói: “Trời ạ! Con đang suy nghĩ mà, mẹ để con yên một lúc được không!”
“Được được được, mẹ không nói nữa, nhưng dù sao con cũng phải ăn cơm chứ? Người là sắt cơm là thép, một bữa…”
“Bác gái, có chuyện gì vậy ạ? Có phải Lê Tử lại giận dỗi trốn trong phòng không ra ăn cơm không?” Giọng Vương Húc Đông từ ngoài sân vọng vào.
“Húc Đông cháu tới đúng lúc quá, con bé này không biết là bị ai bắt nạt, hỏi cái gì cũng không nói, cũng không ra ngoài ăn cơm, cứ trốn trong phòng biết phải làm sao! Từ trước đến nay nó nghe cháu nhất, cháu mau vào khuyên giúp bác đi.”
“Bác gái, bác kêu Đại Nha dọn cơm đến đây đi, để cháu khuyên cô ấy.”
Vương Húc Đông nói với vẻ chắc chắn mình sẽ thu phục được Lý Thanh Lê.
“Được được, Đại Nha nghe thấy chưa, mau đi dọn cơm đi! Húc Đông cũng chưa ăn đúng không, Đại Nha dọn cho anh Vương luôn ha, thịt kho tàu, tai heo kho, trứng gà rán, nhớ gắp nhiều một chút!”
Vương Húc Đông ngượng ngùng từ chối:
“Bác gái, cháu không yên tâm về Lê Tử nên mới đến đây, ở ký túc xá thanh niên trí thức đã nấu cơm xong rồi ạ...”
“Rầm” một tiếng, cửa gỗ bắn ra đập vào tường, bụi rào rào rơi xuống đất.
Bà Điêu và Vương Húc Đông đứng trước cửa đều bị doạ sợ.
“Tiểu Lục con hù chết mẹ rồi!” Bà Điêu vỗ vỗ ngực.
Lý Thanh Lê lạnh mặt gọi Lý Đại Nha đang ở trong bếp lấy đồ ăn:
“Không được lấy cơm cho người ngoài ăn! Lương thực nhà chúng ta thà đút cho heo ăn cũng không cho Vương Húc Đông ăn!”
Vương Húc Đông không cười nổi.
Bà Điêu nghi hoặc, con gái mình làm sao vậy?
Phải biết rằng ngày thường Lý Thanh Lê rất thích Vương Húc Đông, đương nhiên thái độ Vương Húc Đông cũng rất tốt, hai người không nói rõ, chỉ kém đâm thủng tầng giấy cửa sổ kia.
Bà Điêu xem Vương Húc Đông như nửa con rể, nếu không cũng sẽ không hầu hạ người ta ăn ngon uống tốt như vậy.
Trong mắt bà Điêu, con gái bà chính là tiên nữ trên trời, làn da trắng nõn nà, có thể nói là trắng nhất đội sản xuất thậm chí toàn bộ công xã cũng không quá. Đây ít nhiều cũng nhờ hồi bà còn trẻ cũng trắng, còn mấy người nói con gái bà trắng là do lười không phải ra ruộng làm việc, bà tuyệt đối sẽ không thừa nhận!
Con gái trắng trẻo xinh đẹp làm bà Điêu rất tự hào, mông lớn dễ sinh con, vừa nhìn là biết có phúc, hơn nữa con gái bà còn từng học cao trung, trên có năm anh trai giúp đỡ, anh chị em họ cũng cả một đống, so với mấy thanh niên trí thức phải xuống nông thôn, người bị thiệt tuyệt đối con gái bà.
Nếu không phải Vương Húc Đông tuấn tú, tay chân cần mẫn, biết ăn nói biết làm việc lại thâm tình, con gái cứ muốn chết muốn sống làm ầm ĩ, bà Điêu còn lâu mới đồng ý cho hai đứa quen nhau!
Lần trước con gái doạ không phải Vương Húc Đông thì không gả, hôm nay lại quay ngoắt 180°, chẳng những không hoà nhã, còn mắng người ta không bằng heo?
Bà Điêu không khỏi suy sâu xa, đang từ mẹ ruột ấm áp đột nhiên biến thành mẹ kế lạnh nhạt vô tình.
“Đúng! Không cho cậu ta ăn!”
Vương Húc Đông:???
Lý Thanh Lê:???
Mọi người từ nhà chính bước đến:???
Bị 21 đôi mắt bất thiện nhìn chằm chằm, đây tuyệt đối không phải trải nghiệm vui vẻ gì, Vương Húc Đông gượng cười nắm lấy tay Lý Thanh Lê:
“Lê Tử, trò đùa này của em...”
Tay còn chưa đụng tới đã bị Lý Thanh Lê vô tình hất ra, mắt cô vừa lớn vừa trong cho nên cảm xúc trong mắt hết sức rõ ràng, giờ phút này chỉ có chán ghét.
“Vương Húc Đông, đừng dùng bàn tay dơ bẩn của anh chạm vào tôi!”
“Tôi hỏi anh, có phải anh vẫn luôn viết thư qua lại với các bạn nữ không? Anh thích người ta lắm chứ gì? Anh theo đuổi tôi không phải vì thích tôi, chỉ là thấy nhà tôi khá giả, anh muốn mỗi ngày đều được ăn một quả trứng gà, ăn đồ ăn ngon cho nên mới không cần liêm sỉ mà dán lên đúng không?!”
Những câu chất vấn bất thình lình lọt vào tai, giống như tảng đá hung hăng nện lên đỉnh đầu Vương Húc Đông, trong nháy mắt gã cảm thấy như bị người ta lột sạch quần áo, trước mặt người nhà họ Lý bị bọn họ dùng ánh mắt cười nhạo chán ghét lăng trì, cả người cứng đờ không nói lên lời.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Mùa Xuân Trong Đôi Mắt Tôi
2. Sẩy Chân Bước Vào Tim Anh
3. Chân Thành Của Trái Tim
4. Không Hận
=====================================
Thấy sắc mặt gã tái nhợt, Lý Thanh Lê đã hiểu tất cả, lửa giận thiêu đốt trong lồng ngực.
“Vương Húc Đông, anh giỏi lắm! Cổ đại người ta bán thân còn phải chú ý tôi tình anh nguyện, anh lại vì chút đồ ăn mà hao hết tâm tư lừa tôi! Thể diện, tôn nghiêm, tình yêu toàn bộ đều không cần, thật làm tôi bội phục! Nhưng mà anh không khỏi quá xem trọng mình rồi, anh muốn bán, cũng phải hỏi xem tôi có muốn mua hay không chứ? Loại người ghê tởm giống như anh, nhìn thêm một lần tôi cũng ngại bẩn mắt!”
Vương Húc Đông từng được mở mang tầm mắt khi chứng kiến Lý Thanh Lê trào phúng mắng chửi người, nhưng khi người bị trào phúng bị mắng là mình, gã mới biết bản lĩnh này của Lý Thanh Lê tàn nhẫn ác độc đến mức nào.
Lý Thanh Lê thưởng thức gương mặt xanh trắng của Vương Húc Đông, trong lòng nhớ lại miêu tả về gã ta, chỉ cảm thấy mình mắng chửi như vậy còn là nhẹ nhàng.
Dựa theo nội dung tiểu thuyết, Vương Húc Đông là con thứ ba trong nhà, dưới còn có năm đứa em trai em gái.
Cha mẹ gã với số tiền lương ít ỏi không nuôi nổi cả gia đình, mỗi tháng Vương Húc Đông còn phải gửi tiền về nhà, dẫn tới sinh hoạt quẫn bách, thường xuyên đói bụng.
Mấy năm xuống nông thôn, Vương Húc Đông bị đói đến hoảng sợ, để có thể ăn no bụng, gã quyết định tìm một “phiếu cơm dài hạn” trong đội sản xuất. Sau gã chọn mục tiêu là cô con gái Lý Thanh Lê được nuông chiều nhất Lý gia.
Vương Húc Đông đầu óc nhanh nhạy, hết thảy đều phát triển theo kế hoạch của gã - được Lý Thanh Lê yêu thích.
Hai người hẹn hò, Lý gia càng thêm quan tâm giúp đỡ, có nhà vợ tương lai là dân bản địa, trong nhà còn có một ông anh vợ có tiền đồ, gã càng không có lý do buông tha.
Cho đến khi ép khô giá trị lợi dụng của Lý Thanh Lê, Vương Húc Đông không chút do dự đá cô, quay đầu tìm chân ái.
Đây là kết cực vừa buồn cười vừa bi thảm của cô em chồng Lý Thanh Lê trong «Tình yêu ngọt ngào thập niên 70».
Giờ này phút này, Lý Thanh Lê đột nhiên cảm thấy thật may mắn.
May là cô mơ thấy «Tình yêu ngọt ngào thập niên 70» trước khi nó bắt đầu, vận mệnh đã cho cô gian lận biết trước đề thi, chỉ cần cô đủ cẩn thận là có thể tránh đáp án sai.
Nghĩ vậy, Lý Thanh Lê càng thêm bình tĩnh, cũng giác ngộ ra một điều, cô có thể thay đổi chuyện tình cảm của mình, vậy những chuyện khác thì sao? Cốt truyện còn chưa bắt đầu, tương lai chưa đến, hết thảy đều có khả năng!
Chỉ cần thay đổi, không dây dưa với Vương Húc Đông, không lăn lộn mù quáng, không tìm đường chết, cô sẽ không có kết cục thê thảm đúng không?
Nói đến cùng, tương lai là do chính mình tạo ra, chứ không phải do một quyển sách quyết định!
Bàn tay nắm một buổi sáng cuối cùng cũng được buông lỏng. Nhưng khi đối mặt với Vương Húc Đông, tâm tình của cô vẫn không vui.
“Phiền anh cút ra khỏi nhà tôi, coi như trước đây tôi mắt mù!”
Lý Thanh Lê nói xong lập tức chui vào phòng bếp xới cơm cho mình.
Dưới ánh mắt như ăn thịt người của cả nhà họ Lý, Vương Húc Đông rốt cuộc đi ra như thế nào, chỉ sợ chính gã cũng không biết.
~⭐⭐⭐