Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ediror: HannahMấy ngày không gặp, Triệu Dược Tiến giống như thay đổi thành một người khác vậy, đeo một cặp kính gọng đen, trong tay ôm một quyển sách, chỉ là tư thế đi đường vô cùng quái lạ.Triệu Dược Tiến vốn định đi tìm Chu Mai Phương để hỏi thăm địa chỉ của Lâm Đào nhưng lại không nghĩ tới sẽ gặp Lâm Đào ở chỗ này.Đừng nhìn hắn bị Lâm Đào đánh, nhưng sau khi hết đau, trong lòng lại chẳng hề cảm thấy hận Lâm Đào dù chỉ là một chút, thay vào đó lại cảm thấy khá mới mẻ.Sao có thể không mới lạ chứ, trước khi bị Lâm Đào đánh, có người con gái nào động thủ đánh hắn đâu.Cho nên sau khi Lâm Tuệ tìm hắn đưa ra chủ ý, hắn lập tức bắt đầu ‘cải tạo’ chính mình.
Không phải là người có kiến thức sao? Đây không phải là một vấn đề khó khăn, chỉ cần đeo kính lên, cầm một cuốn sách là đủ, mấy thằng mọt sách trong nhà máy đều thế này cả.Triệu Dược Tiến: "Lâm Đào, chúng ta lại gặp mặt rồi."Lâm Đào cảnh giác nhìn Triệu Dược Tiến, giọng nói lạnh lùng: "Triệu Dược Tiến, anh muốn làm gì?"Triệu Dược Tiến nghiêm trang: "Em đừng hiểu lầm, lần trước là do tôi uống quá nhiều nên mới nói nhảm, bình thường tôi không phải là người như vậy.
Thực ra, tôi là một người rất thích đọc sách, tôi chân thành xin lỗi em vì chuyện lần trước.
Nếu em không phiền thì tối nay tôi mời em đi xem phim được không?""Tôi không thích xem phim." Lâm Đào lạnh lùng từ chối, xoay người muốn rời đi.Quyển sách mà Triệu Dược Tiến cầm trong tay hoàn toàn mới, vừa nhìn đã biết là mới mua hoặc mua từ lâu nhưng chưa từng được mở ra.
Người thích đọc sách sao có thể như vậy.Không nói đến nhân cách của Triệu Dược Tiến như thế nào, lần trước Lâm Đào đã được lĩnh giáo qua."Đừng tuyệt tình như vậy chứ, không phải tôi đã xin lỗi em rồi sao? Em không biết trong xưởng có bao nhiêu người phụ nữ muốn được đi xem phim cùng tôi đấy, nếu biết em chắc chắn sẽ không từ chối tôi."Triệu Dược Tiến đi theo phía sau Lâm Đào, giống như cao da chó.Lâm Đào tăng tốc mà vẫn không thể cắt đuôi hắn được, còn bị lời nói của hắn làm cho ghê tởm đến chết.Cô tỏ ra chán ghét, chân bước nhanh hơn._________________________Ở phía bên kia, xưởng máy cơ khí, văn phòng xưởng trưởng.Giang Hoành nhìn Lý Thành Hề phong trần mệt mỏi, hỏi: "Thế nào? Bà cháu đã khỏi bệnh chưa? Thông báo cho ba cháu chưa?"Lý Thành Hề ngồi trên sô pha, uống một ngụm trà: "Thân thể bà ngoại cháu không có việc gì, là vị kia gọi điện thoại cho bà ngoại khóc lóc kể lể với bà cháu rằng làm mẹ kế vất vả như thế nào, con riêng của mình đã hai mươi bảy tuổi còn chưa kết hôn, người ngoài đều hiểu lầm là do bà ta không giúp đỡ.
Bà ngoại nghe vậy rất lo lắng chuyện kết hôn của cháu, mới gọi điện thoại cho cháu, bảo cháu đến gặp bà một chuyến."Bà ngoại vì chuyện chung thân đại sự của anh nên đã bỏ rất nhiều công sức thúc giục anh đi xem mắt.May là anh đã nói với bà ngoại mình rằng bản thân đã có đối tượng kết hôn, cam đoan cuối năm nay sẽ cho bà một câu trả lời thỏa đáng, lúc này bà mới mới chịu thả anh đi.Bà ngoại đã lớn tuổi, thân thể cũng không còn khỏe mạnh nữa, Lý Thành Hề có thể hiểu được tâm tư của bà ngoại.Giang Hoành không nói gì, khó trách Lý Thành Hề không thích người mẹ kế kia của anh, tay duỗi cũng quá dài, lại còn dám gọi điện thoại đến chỗ bà ngoại anh.Lý Thành Hề hỏi: “Chú Giang, lúc trước cháu nhờ chú giúp cháu hỏi thăm chuyện đó giờ sao rồi ạ?”Hôm đó sau khi nhận điện thoại của bà ngoại anh vội vã rời đi, lúc ấy chỉ cho rằng Lâm Đào là nhân viên nhà máy, chưa kịp hỏi quá nhiều chuyện về cô.
Ai mà biết khi tới hỏi mới biết trong xưởng không có người nào tên Lâm Đào.Trước khi đi anh nhờ Giang Hoành hỏi thăm một chút chuyện liên quan đến Lâm Đào.Giang Hoành nói: "Việc này chú đã phái người hỏi qua, cô gái nhỏ kia là thân thích bên ngoài của một nhân viên trong xưởng chúng ta, cô ta nói cô gái nhỏ đó sợ người trong xưởng tìm cô ấy gây chuyện nên hôm đó đã ngồi xe về huyện Lô rồi.".