Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Editor: HannahTrong thôn không thiếu kẻ xem náo nhiệt nói xấu kẻ khác nhưng nghe được nhà họ Thẩm cho hơn ba trăm tệ sính lễ liền im miệng không còn gì để nói.Trải qua mấy ngày chung đụng, Thẩm Quốc Bân và Lâm Tuệ đã thân thiết hơn.
Không giống như ngày đầu không biết nên nói gì.
Dù hắn chỉ muốn tìm một người để chăm sóc tốt cho con nhưng đến cuối cùng vẫn là kết hôn.Thấy khuôn mặt trắng xanh của Lâm Tuệ, Thẩm Quốc Bân hỏi: “Tiểu Lâm, sao sắc mặt cô tệ vậy?”Lâm Tuệ cúi đầu giả bộ thẹn thùng: “Nghĩ đến hôm nay chúng ta sẽ kết hôn, em vừa hồi hộp vừa hưng phấn, không ngủ được...”Thẩm Quốc Bân vẫn không chịu được bộ dạng này của cô ta, gật đầu xem như chưa nói gì.Thấy một nhà bác cả leo lên xe bò, không nhịn được hỏi một câu: “Nhà chú hai không đi à?”Lâm Tuệ nhìn vào trong sân, thấy Lâm Đào đang phơi quần áo liền vội vàng ngăn cản tầm mắt của Thẩm Quốc Bân, sợ Thẩm Quốc Bân xem trọng Lâm Đào.Lâm Đào vốn xinh đẹp hơn cô ta, hôm nay sắc mặt cô ta không tốt, không so được với Lâm Đào.Cô ta lắc đầu: “Anh không biết đâu, cô em họ đó của em thù dai lắm.
Gần đây vì chuyện em gả cho anh mà luôn đối nghịch với em.
Không có việc gì làm liền đi làm phiền em.
Haiz, dù sao em cũng là chị chỉ có thể nhường nhịn em ấy.
Đôi khi nghĩ lại, em không nhịn được tức giận.
Anh nói xem, em ấy không muốn gả đi làm mẹ kế vậy mà lúc em gả cho anh thì lại hận em.
Em cũng không biết phải làm sao nữa.”Nói xong lại giả bộ oan ức.Nghe Lâm Tuệ nói xong, Ấn tượng của Thẩm Quốc Bân về Lâm Đào lại càng xấu hơn.Càng cảm thấy việc mình chọn Lâm Tuệ làm vợ là việc đúng đắn.
Hắn không quan tâm cái gì mà đứa trẻ trong quan tài nhưng nếu cưới người phụ nữ bụng dạ hẹp hòi vào nhà thì không biết trong nhà sẽ loạn như thế nào.Đến nhà họ Thẩm, thức ăn vẫn đang được chuẩn bị.Vài người thân thiết với nhà họ Thẩm cũng tới.
Nhìn thấy cô dâu mới, hư tình giả ý khen: “Cô dâu mới này thật xinh đẹp, xứng đôi với Thẩm Quốc Bân nhà ta.”Lâm Tuệ nghe những lời này liền vui vẻ lại nghe được giọng nói quái gở: “Xinh đẹp chưa chắc tâm đã tốt.
Gia Hào, Gia Di, về sau nếu cô ta đối xử không tốt với hai đứa, hai đứa phải nói với bà ngoại.
Bà ngoại làm chủ cho hai đứa!”Người nói chuyện là mẹ vợ trước của Thẩm Quốc Bân, bà Hoàng.
Con gái Hoàng Thụ Phân của bà ta gả vào nhà họ Thẩm bảy năm sinh ba đứa, lúc sinh đứa thứ ba thì mất.Bây giờ Thẩm Quốc Bân lại muốn kết hôn, mấy ngày nay bà ta ngủ không ngon giấc.Vừa đau lòng con gái đáng thương, vừa đau lòng cháu ngoại.
Sống với mẹ kế, có mấy người sống tốt chứ?Hôm nay bà ta không mời mà đến là vì ra oai phủ đầu với cô dâu mới Lâm Tuệ này.Thẩm Gia Hào năm nay hơn năm tuổi.
Đừng xem thường thằng bé nhỏ tuổi, đứa bé này từ nhỏ đã thông minh.Sau khi mẹ thằng bé chết được vài tháng đã có người tìm mẹ kế cho chúng nó nhưng đều bị thằng bé phá rối.Tiếc là lần trước Thẩm Quốc Bân đi lại không mang theo thằng bé, nếu không thì cửa hôn sự này cũng sẽ bị phá hoại.Thẩm Gia Di là quỷ nhỏ tham ăn, người ta cho con bé ăn là con bé cảm thấy người này tốt, khiến cho cha nó một mực cưới cô ta.Bà ngoại nói đúng, mẹ kế chẳng có người nào tốt.
Bọn họ cũng không phải từ trong bụng cô ta chui ra, cô ta sẽ không đau lòng bọn họ, sẽ chỉ xem họ là con chồng thôi.Bà nội Lâm và Trương Hồng Anh nghe thấy những lời này, vẻ mặt vô cùng khó coi.Nhất là bà nội Lâm, hận không thể đánh cho bà Hoàng một trận: “Bà ăn nói kiểu gì thế hả? Bình thường đều dạy con cháu như thế à? Khó trách con gái bà chết sớm!”“Bà nói gì đó? Ta xé rách miệng bà!” bà Hoàng nổi giận.“Xé miệng ta? Bà đến đây xé đi! Cái thứ không biết xấu hổ, bà chỉ là mẹ vợ trước, hôm nay con gái ta kết hôn, bà đến làm gì?”“Muốn trách thì trách mệnh con gái bà không tốt, chết sớm! Bây giờ đàn ông là của A Tuệ nhà ta, con cái cũng là của A Tuệ nhà ta.
Sao thế? Giận đến tái mặt rồi? Giận thì giận nhưng những lời ta nói đều là sự thật!”“Ta liều mạng với bà!”Tác giả có lời muốn nói: Sửa lại sính lễ của nhà họ Thẩm = =.