Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hắn cũng biết thế nào gọi là vừa đ.ấ.m vừa xoa.
“Tiểu Soái, có những chuyện cha mẹ em chắc cũng có nói qua rồi, mặc dù anh Tranh Lượng của em bảo đảm sẽ giúp em một số chuyện, nhưng em phải biết rõ, sâu trong đó không phải chỉ cần một mình anh nói là xong, em mà còn thể hiện không tốt, hoặc là làm chuyện sai trái bị người khác bắt quả tang, ví dụ những chuyện như đạo đức lệch lạc, hà h.i.ế.p trưởng bối, thì dù anh có đủ phép thần thông cũng không chắc cứu được em đâu, em có hiểu không?”
Lâm Tiểu Soái vốn dĩ còn đang bực tức nghĩ rằng nhất định là do Lâm Minh Nguyệt đi mách với Vương Tranh Lượng rồi, chuẩn bị về nhà cho chị ta biết tay, vậy mà nghe xong những của Vương Tranh Lượng, đột nhiên bị dọa đến nỗi mặt mày biến sắc.
Hà h.i.ế.p trưởng bối?
Gọi là trưởng bối của cậu chẳng phải chỉ có cha mẹ và chị sao, cậu dĩ nhiên là không thể hà h.i.ế.p cha mẹ, vì vậy mấy lời này của Vương Tranh Lượng nhất định là đang chỉ Lâm Minh Nguyệt!
Đây là đang bảo cậu đừng có ức h.i.ế.p Lâm Minh Nguyệt nữa sao?
Lâm Tiểu Soái khó khăn xử lý kịp tình huống đang diễn ra, nhưng ngay khi đã thông hiểu, cậu lại càng tức giận!
Cậu đã đối xử như vậy với Lâm Minh Nguyệt suốt mười mấy năm nay rồi, bây giờ Vương Tranh Lượng lại muốn cậu không được tùy ý ức h.i.ế.p chị, làm sao cậu chấp nhận được?!
Có điều…
Vương Tranh Lượng vẫn đang dùng ánh mắt sắc lạnh nhìn cậu.
Sau cùng Lâm Tiểu Soái đành phải kìm nén sự bất mãn, miễn cưỡng gật đầu đồng ý.
“Em biết rồi anh Tranh Lượng, sau này em nhất định sẽ học hành đàng hoàng, sẽ không gắt gỏng với chị em nữa.”
Nếu không phải vì một vé lên đại học, cậu chả thèm nghe mấy lời vớ vẩn này của Vương Tranh Lượng!
Đợi đó, đợi đến khi có trong tay suất học rồi, cậu nhất định sẽ khiến cho đôi cẩu nam nữ Lâm Minh Nguyệt Vương Tranh Lượng này đẹp mặt!
Còn cách lượt vào đại học này hai tháng, ráng chịu thêm chút là được!
Thấy Lâm Tiểu Soái tuy không cam tâm, nhưng cuối cùng cũng chịu nghe lời, Vương Tranh Lượng lập tức gật đầu hài lòng.
“Được, anh biết em là đứa trẻ ngoan biết sai chịu sửa mà, à phải rồi, e hèm, về nhà em nhớ cũng nói với với cha mẹ một tiếng, Minh Nguyệt là con gái, sao có thể làm nhiều chuyện như thế được, hơn nữa, con gái nhà người ta trước khi gả đi lấy chồng đều là hưởng phúc, nhà em cũng không được khắt khe quá.”
Ý tứ trong câu đều rất rõ ràng đầy đủ, Lâm Tiểu Soái không thể không nghe ra.
Nghe xong, cậu vẫn phải nén lửa giận, gật gật đầu.
“Vâng, em biết rồi, em sẽ nói với cha mẹ!”
Nói rõ đâu vào đó rồi, Vương Tranh Lượng liền quay sang Đỗ Minh Nguyệt, nhướng nhướng mày ra điều rất ngầu lòi với cô, tựa như muốn nói “Thấy chưa, anh đây quá lợi hại”.
Đỗ Minh Nguyệt ráng lắm mới kìm không để khóe miệng co giật, thoắt nhanh cúi đầu tiếp tục giả đò ngại ngùng.
“Được rồi, tụi em chơi tiếp đi, anh với chị đi trước đây.”
Nói xong, Vương Tranh Lượng mới bất ngờ nhớ ra dự định hôm nay thực hiện kế hoạch to bự xuống tay với “Lâm Minh Nguyệt”!
Đến khi hắn nhìn đồng hồ trên tay, lo dạy dỗ Lâm Tiểu Soái trong bộ dạng mẹ chồng cay nghiệt này mà đã lố mất nửa tiếng rồi!
Vậy là nếu hắn thật sự đưa Lâm Minh Nguyệt về nhà, vừa hay sẽ chạm mặt đám quần chúng đang thay ca.
Nói cách khác, kế hoạch “xuống tay với Lâm Minh Nguyệt” hôm nay lại tan tành!
Nghĩ tới đó, lòng dạ Vương Tranh Lượng bất giác loạn cào cào lên.
Hắn cho rằng bản thân đã chờ Lâm Minh Nguyệt lâu như vậy rồi, hôm nay còn tự mình giúp cô thêm một việc lớn, Lâm Minh Nguyệt về tình về lý chắc chắn phải đồng ý yêu cầu về nhà của hắn chứ nhỉ.
Dù thế nào thì hai tháng nữa họ cũng sẽ kết hôn, sớm muộn gì cũng trở thành người một nhà, làm chuyện đó sớm một ngày trễ một ngày có khác gì nhau đâu!
Kết quả vì mắc giáo huấn Lâm Tiểu Soái mà phải dời lại cơ hội tốt như vậy!
Vương Tranh Lượng tức xì khói, lại lần nữa nhận ra thằng oắt Lâm Tiểu Soái quả nhiên chỉ đem đến phiền toái!