Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Chị, quyển vở này tặng cho chị, sau này nếu chị có chuyện gì không vui thì có thể viết lên nó, hoặc là gửi thư cho em, em đọc được chắc chắn sẽ giúp chị nghĩ cách, hơn nữa trên quyển vở này...” còn có rất nhiều thứ do cậu viết, những lúc buồn chán cũng có thể dùng để giải sầu.
Chỉ tiếc rằng lời cậu còn chưa nói hết đã bị Đỗ Thi Thi cắt ngang.
Nếu Đỗ Thi Thi của lúc này đúng là cô gái gần 18 tuổi, sợ rằng sẽ vì lời nói đó của cậu mà cảm động tới khóc.
Nhưng tâm hồn cô ta lúc này đã là người phụ nữ trung niên ngoài 40, đã trải qua nhiều thăng trầm, cũng đã thấy quá nhiều tình cảnh đến quen rồi.
Một quyển vở rẻ tiền thì có tác dụng gì được chứ?
Cô ta cơ bản là không để nó vào trong mắt, thậm chí còn cảm thấy những lời Đỗ Thiên Long nói thực sự rất trẻ con.
Kiếp trước cậu chẳng qua chỉ là thầy giáo của trường trung học thôn quê mà thôi, còn cô ta ở kiếp này thì có thể có chuyện gì cần cậu giúp cơ chứ, cậu có phần quá tự tin về bản thân mình rồi.
Đỗ Thi Thi kìm nén sự nóng ruột, cười nhạt rồi đẩy tay cậu ra, từ chối khéo léo.
“Tiểu Long, quyển vở này em cứ giữ cho mình đi, em vẫn còn là học sinh, em còn cần thứ này hơn chị nữa mà.”
“Hơn nữa nếu có chuyện gì chị chắc chắn có thể tự giải quyết được, em cứ an tâm học hành đừng lo lắng mấy chuyện này nhé.”
Cô ta nhất quyết không nhắc đến việc viết thư, dẫu sao Đỗ Thi Thi chính là xác định sẽ không tiếp tục mối quan hệ với nhà họ Đỗ nữa.
Đỗ Thiên Long còn muốn nói thêm gì đó, Đỗ Thi Thi thì đã mất hết kiên nhẫn rồi.
Cô ta bây giờ rất nóng lòng muốn xuất phát, muốn nhanh chóng về đến nhà họ Lâm, đổi lại tất cả những thứ thuộc về mình.
“Được rồi, chị phải đi đây, Tiểu Long em bảo trọng nhé.”
Nói xong, Đỗ Thi Thi không chút luyến tiếc mà quay người rời đi.
Cô ta phải tới với cuộc sống mới tươi đẹp của cô ta rồi!
Trong nhà Triệu Kim Hoa, Đỗ Thiên Long, Đỗ Vũ Lâm và những người khác tiễn họ ra tới ngoài đại đội, cho đến khi không còn thấy bóng dáng của Đỗ Thi Thi nữa mới thu lại ánh nhìn.
“Được rồi, người đã tiễn xong rồi, hi vọng người quay lại đây cũng đừng là kẻ vô ơn là được.”
Con thứ Đỗ Vũ Lâm hai tay đan nhau ốm lấy sau đầu, trong miệng ngậm cỏ dại, lời nói ra vẫn cứ ngứa đòn như thế.
Triệu Kim Hoa liếc anh ta một cái, “Ở đâu ra kiểu nói em gái mày như thế hả!”
Đỗ Vũ Lâm méo méo mồm.
“Ai mà biết được, đoán được lòng người đâu có dễ, người đến rốt cuộc là người thế nào thì con cũng khuyên mẹ đừng ôm hi vọng quá lớn làm gì, tránh tới lúc đó lại càng thất vọng!”
“Cái mồm mày đúng là phải trị cho hẳn hoi! Đến lúc em gái mày quay lại rồi nếu còn dám nói như vậy, thì xem mẹ có xé cái mồm này của con ra không!”
Vừa nói vừa giơ tay véo miệng anh ấy.
Đỗ Vũ Lâm phản ứng nhanh nhạy, trong chốc lát đã thoát khỏi tay Triệu Kim Hoa, còn không ngừng chạy ra phía ngoài.
“Hehe, mẹ à mẹ cứ giận từ từ thôi, con với bọn Hai Đen đi bắt cá chạch đây! Ngày mai sẽ có thêm đồ cho mọi người ha!”
Nói xong bóng người rất nhanh đã biến mất rồi.
Triệu Kim Hoa tức tới giậm chân xuống đất.
Cuối cùng phải nghe lời hỏi han con trai nhỏ Đỗ Thiên Long mới bình tĩnh lại.
Vì những lời vừa rồi của anh hai, tư tưởng của Đỗ Thiên Long cũng bắt đầu lay chuyển, trở nên hiếu kỳ hơn.
Cậu hỏi Triệu Kim Hoa.
“Mẹ, mẹ nói xem chị ba mới sẽ là người như thế nào?”