Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Cuối cùng một đám người cùng nhau ra ngoài.
Chu Cầm khóa cửa lại, lúc khóa còn cố ý khóa trái thêm một vòng.
“Được rồi, Minh Nguyệt à, con dẫn ba người họ đi dạo một chuyến cho thật tốt nhé, chờ buổi chiều cha con về rồi mở cửa.”
Bà ta đem cất chìa khóa rồi nhanh chóng bước ra đường đi làm.
Đỗ Minh Nguyệt nhìn ba người phía sau, quyết định giao quyền chủ động cho bọn họ.
“Cha, mọi người muốn đi dạo ở đâu, muốn đi dạo công viên hay đến cửa hàng bách hóa tổng hợp, hay là đi đến khu công xưởng gần đây ạ?”
Lần đầu tiên Đỗ Kiến Quốc bọn họ đi đến Hải Thị, thật ra thì nơi nào cũng đều rất tò mò, chỉ là tò mò nhất vẫn là môi trường mà con gái sống từ bé đến lớn như thế nào.
Cuối cùng bọn họ quyết định đi dạo ở khu công xưởng một chuyến.
Hãng cơ giới Hải Thị có quy mô vô cùng lớn, không chỉ riêng khu vực công xưởng, mà còn bao gồm cả khu vực hộ gia đình, trường học, cộng thêm mấy con phố lớn, trên đường có đủ loại các cửa hàng, có thể xem là một khu sinh hoạt cộng đồng tương đối hoàn thiện.
Lần đầu tiên hai cha con Đỗ Kiến Quốc được nhìn thấy cảnh tượng giống vậy, coi như là mở mang tầm mắt.
Ngược lại Đỗ Thi Thi một bên cũng chỉ hứng thú ở mức bình thường.
Dù sao cô ta cũng đã thấy qua sự sầm uất náo nhiệt của những thành phố lớn ở thế kỷ hai mươi mốt rồi, cái khu vực đơn sơ trước mắt này căn bản chẳng là gì cả.
Có điều cô ta quay về nhà họ Lâm không phải chỉ đơn giản là hướng về hãng cơ giới này, mà chính xác là hướng tới nhà họ Lâm kia.
Sau này chờ khi thời cơ tới, cô ta sẽ mượn lực từ nhà họ Lâm để hỗ trợ cho công việc làm ăn của mình, có thể là đầu tư, cho dù là làm cái gì thì với bản lĩnh của cô ta nhất định cũng đều sẽ thành công cả thôi!
Thời gian buổi chiều đến trước giờ cơm tối là lúc các bà bác tập trung ở ngoài tán gẫu với nhau, Đỗ Minh Nguyệt dẫn theo ba người lạ mặt đi dạo xung quanh một hồi cũng đã có người chú ý tới.
“Này, kia không phải là đứa nhỏ Minh Nguyệt của nhà họ Lâm đó sao, mấy người bên cạnh nó là ai thế, sao trông lạ mắt vậy.”
“Ầy! Không phải người đó thì còn là ai nữa! Cô gái kia lần trước đã chạy đến nhà họ Lâm nói mình mới là con gái ruột của Lâm Đông Thuận bọn họ đó!”
Một bà thím tinh mắt vừa nhìn một cái đã nhận ra Đỗ Thi Thi, lập tức kích động.
“Xem ra cuối cùng bọn họ cũng tới, hai người đàn ông kia chắc là người thân của Minh Nguyệt nhỉ?”
“Tôi thấy chắc là vậy rồi, bà không thấy hai người đó nhìn có chút giống với Minh Nguyệt hay sao chứ?”
Mọi người đều ra sức nhìn chằm chằm vào Đỗ Minh Nguyệt và Đỗ Kiến Quốc bọn họ, nhìn một hồi thì thấy đúng thật là ba người này có điểm giống nhau.
Cho dù trong ba người bọn họ Đỗ Kiến Quốc là người lớn tuổi nhất, thì mắt to mày rậm, đường nét của ông vẫn cực kì rõ ràng, huống chi người trẻ tuổi hơn là Đỗ Vũ Kỳ đây.
Mấy bà thím này nếu như trẻ hơn mấy tuổi e là có khi cũng sẽ nhờ người làm mai cho hắn.
Còn Minh Nguyệt thì không cần phải bàn nữa, tướng mạo của cô có thể xem như là nổi tiếng khắp khu vực hộ gia đình này rồi.
Năm đó cũng không ít người bàn tán sau lưng rằng hai người Lâm Đông Thuận và Chu Cầm này phải may mắn cỡ nào mới sinh ra đứa con gái xinh đẹp đến thế, dù sao tướng mạo của hai người bọn họ thật sự cũng chỉ có vậy.
Kết quả bây giờ thì hay rồi, đứa con gái xinh đẹp như tiên kia lại không phải là con ruột của họ!
“Bây giờ nhìn ba người họ một cái liền biết ngay là người một nhà nha, cô gái bên cạnh kia mặc dù có hơi kém hơn một chút, nhưng mà đem so với Chu Cầm đúng là như một khuôn đúc ra thật, chậc chậc.”
Sau khi xác định thân phận của mấy người họ xong, những bà thím đó lại bắt đầu hứng thú bừng bừng mà tiếp tục suy đoán xem nhà họ Lâm kia sẽ xử lí chuyện này như thế nào.