Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ý câu nói này của bà ta là nói với Đỗ Minh Nguyệt, đồng thời cũng cho hai người Đỗ Kiến Quốc thấy nhà bọn họ rất vừa lòng với đứa con dâu Minh Nguyệt này, nếu bọn họ có chút đầu óc thì sẽ không bảo Minh Nguyệt về quê mà từ bỏ mối hôn sự này.
Dứt lời, phu nhân xưởng trưởng liền quay người rời đi.
Để lại Đỗ Kiến Quốc và Đỗ Vũ Kỳ âm thầm suy ngẫm trong lòng những lời vừa nghe thấy đó.
Nhìn thì có vẻ đây là một mối hôn sự không tồi, gia đình xưởng trưởng cũng hài lòng về Minh Nguyệt.
Có điều tốt hơn vẫn là phải hỏi qua suy nghĩ của bản thân Minh Nguyệt rồi nói.
Song, thấy các bà thím đang đứng bao quanh bọn họ, Đỗ Kiến Quốc chỉ có thể tạm thời làm cho chuyện này lắng xuống, đợi lát không còn ai nữa rồi hỏi sau.
Mà Đỗ Minh Nguyệt thấy dù hai người nhà họ Đỗ đã đến đây rồi, hơn nữa phải đến tối hai bên mới bàn bạc để quyết định sau, liền đưa Đỗ Kiến Quốc rời khỏi phạm vi tán gẫu của các bà thím, tiếp tục đến chỗ khác đi dạo.
Cho đến khi tới một nơi khá yên tĩnh, Đỗ Kiến Quốc mới không nhịn được mà hỏi câu hỏi từ nãy đã muốn biết.
“Minh Nguyệt, vừa rồi con trai của người phụ nữ đó, cũng chính là chồng chưa cưới của con, con thấy cậu ta thế nào, có nguyện ý gả cho cậu ta không?”
Vạn sự đều phải chú trọng người đồng ta thuận, hôn nhân càng phải hơn thế nữa.
Nếu Minh Nguyệt yêu chồng chưa cưới của cô, vậy thì Đỗ Kiến Quốc sẽ không can thiệp hay có bất cứ phàn nàn nào về mối hôn sự này.
Nhưng nếu cô không thích, mà chỉ nghe theo lời phân phí của nhà họ Lâm thôi, thì ông sẽ không để con gái mình gả cho người mà cô không yêu.
Nhận được câu hỏi như vậy, Đỗ Minh Nguyệt liền nhạy bén nghe được tiếng thở phào nhẹ nhõm lướt qua của Đỗ Thi Thi ở bên cạnh, nhưng cô cũng luôn suy nghĩ về câu trả lời.
Đỗ Minh Nguyệt cười nhẹ một cái trong lòng, sau đó liền thành thực trả lời Đỗ Kiến Quốc.
“Mối hôn sự này thật ra là do nhà họ Lâm sắp đặt cho con, con và anh Tranh Lượng trước đây căn bản không quá thân thiết, cũng chỉ là sau khi hai nhà nói kết thân mới trở nên thân thiết hơn.”
Tình cảm của bản thể cũ đối với Tranh Lượng cũng là như thế này.
Bản thân cô ấy không hề thích Vương Tranh Lượng, hay có thể nói là không biết quá rõ về cái chuyện “kết hôn” này, chỉ là vô thức thuận theo sự sắp xếp của cha mẹ đi xem mắt với Vương Tranh Lượng, gặp mặt, hẹn hò v.v...
Nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra, có lẽ cô cũng sẽ gả cho Vương Tranh Lượng như những gì đã định, dẫu cho con người anh ta có rất nhiều chỗ làm cô cảm thấy không thoải mái.
Đỗ Kiến Quốc là người từng trải, vừa nghe lời này của Minh Nguyệt lập tức biết con bé này thực chất là không thích cái tên Vương Tranh Lượng kia, ít nhất không phải là bản thân chủ động đồng ý kết hôn với cậu ta mà là hoàn toàn nghe theo sự sắp đặt của cha mẹ nhà họ Lâm kia.
Ông đã từng nói rồi, con gái ông còn nhỏ thế này, đâu ra chuyện phải sắp đặt kết hôn chứ, đợi thêm vài năm nữa cũng chẳng muộn.
“Được, cha biết rồi, buổi tối cha sẽ nói về chuyện này với ông Lâm.”
Đỗ Kiến Quốc thầm cảm thấy an tâm, ông đã quyết định hủy bỏ mối hôn sự này.
Tuy nói làm như vậy có thể sẽ làm phật ý nhà họ Lâm và nhà họ Vương, nhưng vì hạnh phúc tương lai của con gái, ông thà để người ta ghét còn hơn!