Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Bởi vì chuyện hôm đó Đỗ Minh Nguyệt đã làm mất 30 tệ của cậu ta nên mấy ngày nay Lâm Tiểu Soái vẫn luôn bày vẻ lạnh nhạt với cô.
Tuy trước đây thái độ của cậu ta đối với chị mình rất tệ.
Nhưng cũng không đến mức coi thường cô.
Còn bây giờ cậu ta đã coi Đỗ Minh Nguyệt như là không khí luôn rồi.
Đỗ Minh Nguyệt cũng vẫn vui vẻ mà không thèm so đo với cậu ta.
Sau khi hai người bước vào trong nhà.
Bỗng nhiên Lâm Tiểu Soái phát hiện trong nhà đã có thêm một người.
Nhìn bóng lưng xa lạ đang bận bịu trong phòng bếp, cậu ta đơ mặt ra một lúc.
“Người đó là ai thế?”
Sao lại nấu cơm ở nhà cậu ta vậy?
Trước đó lúc Đỗ Thi Thi tìm tới nhà thì Lâm Tiểu Soái còn đang ở trường học.
Cho nên chưa từng gặp qua chị ruột mình bao giờ.
Chu Cầm thấy con trai mình trở về thì vội vàng chạy tới đón.
“Con trai tan học về rồi, có đói bụng không, con đợi thêm một lát nữa là sẽ có cơm ngon ăn ngay!”
Nói xong bà ta đau lòng cầm lấy chiếc cặp trong tay Lâm Tiểu Soái.
Dù là bên trong đó căn bản chẳng có thứ gì.
Lâm Tiểu Soái gạt bà ta ra một cái, lặp lại lần nữa: “Trời ạ, con hỏi mẹ đó là ai!”
Lúc này Chu Cầm mới nhanh chóng giải thích: “Đó là Thi Thi chị ruột của con!
Hôm nay nó trở về rồi, sau này cũng sẽ ở lại nhà chúng ta.”
Lâm Tiểu Soái đơ mặt một hồi, sau đó bất mãn lên tiếng.
“Chị ta muốn ở lại đây sao, vậy thì nhà chúng ta đông người ở quá rồi, chen chúc nhau chật chội c.h.ế.t mất!”
Thật ra thì lời này không hoàn toàn là đúng, nhà họ Lâm có hai tầng, trên lầu tổng cộng có ba phòng.
Mà Minh Nguyệt lúc trước đã lên gác xép ở, vừa vặn còn dư lại một căn phòng trống.
Hơn nữa, hiện nay vẫn có nhiều nhà đông người mà chỉ sống trong một căn nhà rộng khoảng 20, 30 mét vuông mà thôi.
Đó mới đúng thật là chen chúc chật chội đến c.h.ế.t đấy.
Nhưng trong lòng Chu Cầm thì con trai luôn là nhất.
Vì vậy nên cậu ta nói gì thì bà ta cũng đều sẽ không phản bác lại, chỉ giải thích rằng: “Con yên tâm, đến lúc đó nhà chúng ta vẫn chỉ có bốn người.”
Lâm Tiểu Soái chỉ cảm thấy mẹ mình ngu dốt đến mức ngay cả phép tính đơn giản như vậy cũng tính sai.
Coi vậy mà còn thua cậu ta nữa.
Bây giờ trong nhà đã nhiều thêm một người, như vậy không phải là năm người à!
Nào ngờ cậu ta vừa định mở miệng chê bai thì nghe Chu Cầm tiếp tục nói: “Minh Nguyệt muốn về quê cùng với cha ruột, sau này sẽ không ở nhà chúng ta nữa.”
Cái gì!
Tin tức này đã làm cho cậu ta kinh hãi vài giây, đợi đến khi tinh thần ổn lại rồi thì bắt đầu cuống cuồng một trận.
“Mẹ, chị ta đi rồi, vậy thì con...” Làm sao lên đại học được đây?
Chu Cầm nhanh tay lẹ mắt bịt kín miệng con trai lại, nhìn về phía phòng bếp bên kia.
Tỏ ý cậu ta tạm thời không được nói ra chuyện này.
Bà ta đã bàn bạc xong với Lâm Đông Thuận.
Nếu như đến lúc đó Thi Thi có thể nắm bắt được Vương Tranh Lượng thì mới nói chuyện này với cô ta.
Còn nếu như cô ta không có được cái bản lĩnh đó, không thể làm cho Vương Tranh Lượng thích cô ta được thì nói ra chuyện này lại thành ra không tốt.
Ai biết được trong lòng cô ta có bất mãn hay không, rồi lỡ như ra ngoài nói bậy thì sao.
Cho nên để đảm bảo an toàn, trước mắt bọn họ vẫn phải giấu cô ta.
“Con bé tiếng chút đi, đừng để nó nghe thấy!”
Sau khi Chu Cầm dặn dò Lâm Tiểu Soái xong thì kể sơ lược chuyện lúc chiều cho cậu ta nghe.