Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Thập Niên 70: Đôi Vợ Chồng Nhỏ
  3. Chương 8
Trước /111 Sau

Thập Niên 70: Đôi Vợ Chồng Nhỏ

Chương 8

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Khoảng cách năm mươi mét cũng không xa lắm, Tề Ngọc Liên đếm từng bước, mỗi bước nửa mét, đi được trăm bước thì dừng lại, nhìn thanh niên An nói chuyện với chị gái mình.

Thanh niên An quay lưng về phía cô ấy, cô không thấy được vẻ mặt của thanh niên An, cũng không nghe rõ cô ấy nói gì.

Không thể thấy vẻ mặt của thanh niên An nhưng có thể nhìn thấy biểu cảm của chị gái, vẻ mặt của cô khá bình thường.

Chỉ cần nhìn từ phía sau thanh niên An cũng có thể thấy được cô ấy đang rất tức giận.

Thực sự muốn biết là chuyện gì!

Bên này Tề Ngọc Liên vô cùng lo lắng, trong khi ở bên kia Tề Ngọc Trân im lặng lắng nghe những lời mắng chửi của thanh niên An.

Thanh niên An mắng thanh niên Sầm, không phải chuyện thanh niên Sầm làm giáo viên, chuyện này đã xảy ra rồi, là chuyện nhỏ khác, một chuyện rất nhỏ nhưng mà đã xảy ra, thảo nào thanh niên An lại tức giận.

Thanh niên An nói thanh niên Sầm dùng xà phòng của cô ấy, quần áo mùa đông rất nặng và khó giặt, bình thường cô ấy hay giặt chung với thanh niên Canh.

Lần này cô ấy tới kỳ kinh nguyệt, quần bị bẩn nên cô ấy giặt bằng xà phòng và ngâm nước.

Mỗi lần giặt quần áo xong, cô ấy đều không nhớ mang xà phòng trong sân về phòng, trước đây có thanh niên Canh cất đi giúp cô ấy, lần này thanh niên Canh vào thành phố nên không có ai nhắc nhở, giúp cô ấy cất xà phòng nên cô ấy quên mất, Nhị Nha hỏi mới nhớ ra để xà phòng ở đâu.

Hôm kia cũng không bận lắm, chỉ có đàn ông ra ngoài làm việc, An Lâm đang có kinh nguyệt nên không muốn làm gì, ngâm quần vào nước xong thì nằm trên giường không nhúc nhích.

Lúc đó Nhị Nha mang bữa trưa đến ký túc xá thanh niên, cô ấy lười di chuyển nên trả năm xu để Nhị Nha giặt quần, Nhị Nha vui vẻ giúp đỡ, sau khi được thanh niên An chỉ dẫn, cô ấy tìm thấy một chậu nước có ván gỗ che lại.

An Lâm hơi mạnh miệng nhưng cô ấy không dám để cho nam thanh niên thấy chậu "nước máu" nên buổi sáng đã ngâm quần, dùng tấm gỗ che lại rồi mới về phòng nằm.

Nhị Nha giặt giúp người khác nên không tiết kiệm xà phòng, hỏi thanh niên An là cô ấy có thể giặt quần bằng xà phòng không.

An Lâm nói buổi sáng cô ấy bôi rất nhiều xà phòng, bảo cô ấy xem thử, nếu trên đó còn vết máu thì bôi thêm, tiện thể nói cho cô ấy biết xà phòng ở đâu.

Hôm kia trời lạnh nhưng nắng rất chói, Nhị Nha tìm được xà phòng, sờ vào thì thấy ướt, nên thay vì giặt quần ngay, cô ấy lại đến gặp thanh niên An hỏi xem có phải xà phòng của cô ấy không.

Nhị Nha biết hôm đó chị Phi Phi và thanh niên Canh vào thành phố, cô ấy sợ xà phòng là xà phòng công cộng và nam thanh niên quay lại thấy cô ấy dùng xà phòng sẽ mắng cô ấy.

Nam thanh niên mà cô ấy nói là thanh niên Sầm.

Câu hỏi của Nhị Nha làm An Lâm khó hiểu, xà phòng của cô ấy, cô ấy mới dùng vào buổi sáng.

Nhị Nha hỏi buổi sáng cô ấy dùng xà phòng lúc mấy giờ, có cảm giác như xà phòng mới sử dụng cách đây không lâu.

Sau khi nghe Nhị Nha nói, An Lâm, người vốn dĩ đang bủn rủn và đau lưng, lập tức tràn trề sinh lực, chạm vào xà phòng, hỏi Nhị Nha xem cô ấy có ngâm nước không.

Nhị Nha nói không, xà phòng đã bị ướt khi cô ấy chạm vào.

Ngay cả Nhị Nha cũng nhận ra có điều gì đó không đúng.

Nơi đặt xà phòng là nơi có ánh nắng chiếu vào, thanh niên An đã giặt quần gần năm tiếng trước.

Nên xà phòng không thể nào như mới dùng xong được.

Người đầu tiên được loại trừ là thanh niên Canh, đi thành phố chưa về.

Dù Canh Tuệ không vào thành phố thì An Lâm cũng sẽ không nghi ngờ cô ấy.

Bởi vì cô ấy đã nói rõ rằng nếu Canh Tuệ dùng hết xà phòng thì có thể dùng tạm của cô ấy, lần sau cô ấy dùng lại là được.

Khi cả hai giặt quần áo, Canh Tuệ không dùng ké của cô mà dùng xà phòng của mình.

Canh Tuệ quá nội tâm, An Lâm không có nhiều điểm chung với cô ấy nhưng tuyệt đối tin tưởng tính cách của cô ấy.

Thật ra cô ấy đã xác định được nghi phạm, lòng cảm thấy là Sầm Vĩ, thanh niên Sầm.

An Lâm không cho rằng thanh niên Sầm vô tội, nhưng cô vẫn làm theo thứ tự, trưa hôm đó có vài nam thanh niên trở về, cô hỏi họ về xà phòng.

Thanh niên Tống có thể nói là người có vệ sinh cá nhân tốt nhất trong ký túc xá, ngày nào anh cũng giặt quần áo, chủ yếu là vào buổi chiều, quần áo mùa đông không thể giặt một lần nên anh tách một hai chiếc ra giặt, anh là người có nhiều đồ vệ sinh cá nhân nhất trong ký túc xá.

Nghĩ đi nghĩ lại thì thanh niên Tống không thể nào lén xài được, thanh niên Tống còn nói buổi trưa không về ký túc xá.

Thanh niên Tiết về ngủ trưa,

khi anh ta về thì Nhị Nha đã giặt quần xong rồi rời đi.

Thanh niên Tiết và thanh niên Tống đối lập nhau, thanh niên Tống thích sự sạch sẽ, nhưng thanh niên Tiết thì không, anh ta có thể không giặt quần áo cả mùa đông. Nói anh ta lén dùng xà phòng để giặt quần áo, ai sẽ tin? Anh ta lôi thôi, ngâm quần áo trong nước, giặt với nước mấy lần rồi vớt lên phơi, không cần xà phòng.

Hiện tại việc vệ sinh cá nhân của thanh niên Tiết đang được An Lâm để ý, An Lâm đến gặp Viên Tú Thải để phản ánh thanh niên Tiết không giữ gìn vệ sinh, Viên Tú Thải nghe cũng cảm thấy chàng trai này quá bẩn, nhưng sao giải quyết chuyện này được chứ, chả lẽ mỗi ngày đều để mắt tới thanh niên Tiết, bảo anh ta vệ sinh cá nhân đàng hoàng?

Thực ra, việc thanh niên Tiết mất vệ sinh ít ảnh hưởng đến thanh niên An hơn việc thanh niên Tiết ngáy ngủ làm phiền giấc ngủ của cô ấy, cô ấy đến gặp Viên Tú Thải để nói những điều không hay về thanh niên Tiết, chủ yếu thể hiện sự bất mãn, muốn nói mình đang sống trong “dầu sôi lửa bỏng”, tiện thể được đồng cảm.

Mẹ họ không thể làm gì được, tay bà không đủ dài để quản vấn đề vệ sinh cá nhân, lại không phải là ba mẹ của thanh niên Tiết, cho dù ba mẹ thanh niên Tiết có yêu cầu thanh niên Tiết chú ý đến vệ sinh cá nhân thì chưa chắc là anh ta đã nghe.

Tề Ngọc Trân cân nhắc một điều và kiến nghị An Lâm làm tốt vệ sinh cá nhân.

Không phải bảo thanh niên An nên lo việc của mình và đừng xen vào việc người khác.

Ý của cô là, nếu thanh niên Tiết không chú ý vệ sinh, rất có thể sẽ thu hút bọ chét, rận, nếu bản thân giữ gìn vệ sinh tốt, chấy rận và bọ chét sẽ không ảnh hưởng nhiều.

Lời của Tề Ngọc Trân khiến An Lâm kết luận rằng ruồi bọ không đậu vào trứng không bị nứt.

Tổng kết của thanh niên An có vẻ không đúng lắm, nhưng Tề Ngọc Trân không biết sửa thế nào nên cứ để thanh niên An hiểu theo ý cô ấy.

Từ đó thanh niên An bắt đầu giục thanh niên Tiết tắm rửa giặt quần áo, còn nói nếu trên người mọi người có bọ chét, chấy rận thì nhất định là từ anh ta mà ra, nếu bị sởi thì anh ta phải trả tiền điều trị.

Về chuyện xà phòng, ban đầu Sầm Vĩ không thừa nhận, khi An Lâm hùng hổ, dọa tung tin thì anh ta cũng thừa nhận, không trực tiếp thừa nhận mà bảo thanh niên An đừng làm phiền xã viên bằng những chuyện nhỏ nhặt như vậy, anh ta đưa cho cô ấy một miếng xà phòng nhỏ, ra vẻ một sự nhịn chín sự lành.

Thanh niên An nhận một cục xà phòng nhỏ bồi thường, cô ấy không ngốc, cô biết chuyện này không nghiêm trọng đến mức quy ra trộm cắp, đi tìm đội trưởng khiếu nại thì cũng hòa giải mà thôi, cô ấy chỉ tức quá mà thôi.

Thanh niên Sầm cắt một miếng xà phòng

của mình đưa cho An Lâm, để An Lâm đừng ra ngoài ồn ào.

Khi người này nói chuyện, cứ như có ý trách móc An Lâm, An Lâm không phải là thanh niên Canh nên không nhẫn nhịn, lập tức điên lên hét nói muốn đến trường tố cáo anh ta tội ăn trộm với hiệu trưởng.

Nếu một tên trộm làm giáo viên, chẳng phải sẽ dạy hư học sinh sao?

Sau khi cãi nhau một trận, thanh niên An nhận được cả một cục xà phòng bồi thường, bản thân thanh niên Sầm cũng rất tức giận, sau khi đưa cả cục xà phòng, anh ta cảnh cáo An Lâm không được nói lung tung, anh ta đã đưa cho cô một cục xà phòng rồi mà cô ấy vẫn chưa hài lòng thì đừng trách anh ta không khách sáo.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /111 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Hậu Duệ Đại Sư

Copyright © 2022 - MTruyện.net