Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Thập Niên 70: Kế Hoạch Nuôi Dạy Con Cái
  3. Chương 10
Trước /74 Sau

Thập Niên 70: Kế Hoạch Nuôi Dạy Con Cái

Chương 10

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Rời khỏi nhà của Kiều Lan Lan, Tô Anh bảo bốn đứa trẻ ở trong nhà chơi, cô đến Cung Tiêu Xã mua đồ ăn, thịt lợn đã bán hết, chỉ còn nửa cân gan mà không cần phiếu, cô muốn mua hết.

Cô mua thêm một con cá đuôi gai lớn, một nồi nghêu, sáu quả cà chua và hai mươi quả trứng gà.

Trên quầy trái cây còn bán dứa.

Tô Anh nhìn thấy dứa và tôm trên quầy. Cô chưa từng những thứ này nên quyết định mua về thử. Cô mua thêm một cân tôm và một mớ rau muống.

Như vậy cơm trưa sẽ rất phong phú, Tô Anh thật sự rất muốn ăn.

Mua đồ xong, cô đang định bắt xe buýt về nhà thì bị một giọng nói dè dặt chặn lại: “Đồng chí, đợi một chút.”

Tô Anh không quen biết người này, nhưng rõ ràng người mà nữ đồng chí tìm là cô.

Tô Anh liếc mắt đánh giá, cô ta trông cũng xinh đẹp, nhưng không bằng cô.

Nữ đồng chí cũng nhận ra rằng mình thua kém Tô Anh về ngoại hình nên khí chất xung quanh cô ta lập tức chuyển sang màu đỏ thẫm, nhuốm màu của sự ghen tị và tức giận.

Tô Anh đương nhiên sẽ không cho cô ta sắc mặt tốt: “Cô là ai, muốn cái gì ở tôi, nói nhanh tôi còn vội về nhà nấu cơm.”

Đoạn Sở Hạ bị hỏi như vậy thì hơi đau lòng, nói: “Cô là Tô Anh phải không? Tôi là vợ cũ của Hàn Cảnh Viễn, tôi có chuyện muốn nói với cô.”

Hàn Cảnh Viễn từng nói với Tô Anh về thỏa thuận kết hôn của anh với người vợ trước, nhà họ Đoạn không muốn con gái quý giá của họ về nông thôn nên đã tìm một đối tượng cho con gái mình.

Nhưng bố của Hàn Cảnh Viễn mất sớm, ông nội ốm đau liệt giường, năm ấy anh trai và chị dâu của anh cũng hy sinh để lại Hàn Kinh Thần sáu tuổi và Hàn Hâm Tinh chỉ mới hai tuổi.

Nhà họ Đoạn và nhà họ Hàn là gia đình bạn bè với nhau, mẹ của Hàn Cảnh Viễn đã bí mật đồng ý làm xui với nhà họ Đoạn, khi Hàn Cảnh Viễn nhận được tin này, thì mẹ anh đã gửi hết thiệp mời cho tất cả mọi người.

Hàn Cảnh Viễn không hề nghĩ ngợi gì đã từ chối.

Nhưng Đoạn Sở Hạ đến tìm Hàn Cảnh Viễn, đưa ra thỏa thuận kết hôn, Đoạn Sở Hạ không cần xuống nông thôn, có thể giúp anh chăm sóc hai đứa trẻ.

Hàn Cảnh Viễn cân nhắc một lúc thì cũng đồng ý.

Ngay trước khi hai đứa trẻ bị bắt cóc, Đoạn Sở Hạ bất ngờ đề nghị ly hôn, Hàn Cảnh Viễn lập tức đồng ý.

Sau đó, Hàn Cảnh Viễn nói với Tô Anh, khi anh đệ đơn ly hôn lên quân đội, Hàn Hâm Tinh và Hàn Kinh Thần đã bị bạn của Đoạn Sở Hạ và những kẻ buôn người bắt cóc khỏi nhà.

Sau đó, trong quá trình thẩm vấn, bạn của cô ta nói rằng Đoạn Sơ Hạ đổi ý không muốn ly hôn, cô ta đã bối rối, nghĩ rằng nếu hai đứa trẻ bị bắt cóc, Hàn Cảnh Viễn sẽ không thể hòa thuận với Đoạn Sơ Hạ nữa. Cô ta làm điều sai trái này vì ghen ghét đến mức hồ đồ.

Tô Anh nói: “Cô đang nói cái gì vậy? Cô muốn nói về Hàn Cảnh Viễn sao. Nếu thế thì không cần đâu. Bây giờ ngày nào tôi cũng ngủ chung một giường với anh ấy. Mà muốn hiểu Hàn Cảnh Viễn, chẳng lẽ tôi không thể đến hỏi anh ấy sao?”

Đoạn Sở Hạ nghẹn lời, suy nghĩ một lát mới nói: “Đều là phụ nữ, tôi nhắc nhở cô một chút, Hàn Cảnh Viễn mắc bệnh lãnh đạm, cô nên tính toán sớm đi.”

Cô ta chạy hơn ngàn cây số đến đây chỉ để nói với cô rằng Hàn Cảnh Viễn lãnh đạm?

Tô Anh đỡ lưng dưới và xoa xoa vài cái, sau đó quay lại với một lời châm chọc hào phóng.

“Thể lực của Hàn Cảnh Viễn thật tốt, buổi sáng nay tôi còn không dậy nổi, cô cố ý tìm đến tôi để tung tin đồn về chồng cũ của cô, tôi có thể hiểu thành cô không ăn được thịt nên chê thịt hôi phải không?”

Mặt Đoạn Sở Hạ đỏ bừng, cô gái này thật không biết xấu hổ, sao lại có thể nói chuyện phòng the giữa thanh thiên bạch nhật như thế.

“Tôi… Cô thật là không biết xấu hổ.”

Tô Anh nói: “Tôi thì sao chứ, cô mới không biết xấu hổ, cô trực tiếp tới tìm tôi để khiêu khích, còn mong tôi sẽ đối xử nhẹ nhàng với cô, cho cô mặt mũi à?”

Cũng chỉ là người cũ, nhưng cách tiếp cận của Cố Thành Phong dễ đối phó hơn nhiều.

Đoạn Sở Hạ không tin Tô Anh đã ngủ cùng Hàn Cảnh Viễn, Hàn Cảnh Viễn tính tình lãnh đạm, mặc dù thỏa thuận hôn nhân sáu năm, cô ta nhiều lần muốn gần gũi anh, nhưng anh đều bỏ đi trước khi cô ta kịp chạm vào góc quần áo của Hàn Cảnh Viễn

“Hàn Cảnh Viễn thật sự đã ngủ cùng cô?”

Tô Anh đảo mắt: “Cô nghĩ thế nào, cô hỏi thì tôi trả lời cô rồi, tin hay không thì tùy cô. Sao cô không tự đi hỏi Hàn Cảnh Viễn đi, hỏi vì sao không muốn chạm vào cô, nhưng lại nguyện ý ngủ với tôi?”

Đoạn Sở Hạ nghiến răng nghiến lợi: "Cô thật không biết xấu hổ.”

Tô Anh: “Thật là buồn cười, là cô muốn hỏi, tôi trả lời. Giờ cô lại nói tôi không biết xấu hổ, rốt cuộc ai mới không cần mặt mũi đây, cô tự đi hỏi thử đi.”

……

Ở lại lâu như vậy, khi Tô Anh về, trong nhà đã được sửa xong lại.

Lão Đinh cũng đã dọn những viên gạch vỡ vào góc tường và quét sạch bụi.

Chả trách đàn ông càng lớn tuổi càng đáng tin cậy, hơn nữa anh ta còn rất cẩn thận, thậm chí còn giúp cô trông con ở nhà.

Tô Anh vội vàng nói lời cảm ơn: “Anh Đinh, thật sự làm phiền anh rồi.”

Đinh Sùng thật sự nể phục hai cô gái mà mình đã gặp trong buổi xem mắt, Tô Anh không biết xấu hổ là gì, còn Kiều Lan Lan thì không quan tâm những người phụ nữ trong khu nghĩ gì.

Chẳng những dọn đến kế bên nhà của Tô Anh, còn bảo anh ta đến giúp Tô Anh một tay.

Sau khi đã làm mọi việc xong xuôi, anh ta chào tạm biệt Tô Anh rồi về, sau này đều là hàng xóm rồi, không từ mà biệt thì không lễ phép. Tô Anh bảo anh ta ngồi đợi một chút.

Anh ta cũng chỉ có thể thoải mái nói: “Khung cửa này sắp làm xong rồi, cô treo một cái màn lên trước, mấy ngày nữa làm xong, tôi giúp cô lắp rèm.”

“Tốt quá, lại làm phiền anh Đinh rồi, anh và Lan Lan chuyển nhà cũng vội, không bằng buổi trưa qua nhà tôi ăn cơm đi.”

Đinh Sùng hơi ngại, buổi trưa Hàn Cảnh Viễn không có ở nhà, cô vừa vào nhà mới được ngày thứ hai đã mời đối tượng xem mắt cũ đến ăn cơm thì rất kỳ quái.

Anh ta nói: “Không được, Lan Lan đã nấu cơm ở nhà. Nãy có người đưa đồ tới, tôi hỏi mấy đứa trẻ yêu cầu như thế nào rồi sắp xếp.”

“Được, vậy lần sau lại mời hai người qua ăn cơm.”

Tiễn lão Đinh đi, Tô Anh dựa theo công thức rồi nấu cơm.

Nguyên chủ trước kia là đi theo ông ngoại và bố học y, sau khi bố cô ấy chết thì từ bỏ nghề y rồi đến học việc trong bếp của khách sạn Hữu Nghị, bếp trưởng già không dạy cô và coi cô như một máy cắt rau.

Trong vài năm qua, cô đã hoàn thiện kỹ năng dùng dao của mình, Cố Tri Nam còn nói cô nấu ăn thực sự rất ngon.

Ở dị thế, nguyên liệu nấu ăn đều quá kém nhưng trình độ nấu ăn của Tô Anh cũng không tới nỗi nào, dựa theo công thức lúc trước học được ở dị thế, làm theo chắc cũng không khó ăn.

Cô nấu một nồi cơm, thái cá đuôi gai thành từng miếng nhỏ. Cá đuôi gai tươi rất ngon, cá thát lát không có xương.

Đầu tiên cô ướp rồi cho vào chảo chiên ngập dầu cho đến khi chín chuyển thành màu vàng nâu, hương thơm ngào ngạt.

Thịt cá chiên xong, mấy đứa trẻ ngửi được mùi hương từ nhà kế bên lập tức chạy về.

“Mẹ, mẹ chuẩn bị món ăn gì ngon vậy?” Hàn Hâm Tinh nuốt nước miếng.

“Làm cơm chiên cá trứng.”

Do không có hải sản tươi sống trong đất liền nên Cố Tri Nam chỉ được nếm thử món bạch tuộc muối được vận chuyển từ tủ đông chứ không phải loại tươi sống như lần này.

Cậu nghĩ món cơm chiên cá trứng này chắc chắn ăn sẽ rất ngon.

Thế mà chị cậu lại đổ hết dầu mua hôm qua vào chảo để chiên bạch tuộc, dầu nhiều quá sẽ không ngon.

Sau khi chiên bạch tuộc, Tô Anh đập năm quả trứng vào một bát.

Hàn Kinh Thần chạy đến phòng bếp, nhìn nồi trứng bắt đầu hối hận: “Dì hai, năm quả trứng gà thì nhiều quá.”

Tô Anh đổ cơm đã nấu sẵn vào rang, nói: “Không nhiều đâu, trưa có năm người ăn, nấu năm quả trứng gà mỗi người một quả, vừa đủ rồi, dì đã rất tiết kiệm.”

Hàn Kinh Thần thầm tính toán một chút, vậy sao, đuổi cậu ra ngoài, thật sự sẽ không cho cậu ăn đúng không?

Cũng có một người quan tâm đến một đứa trẻ như cậu, cậu là đàn ông, cậu sẽ không để bụng đâu.

“Hừ, không ăn thì không ăn.”

Hàn Kinh Thần tức giận nhặt hộp cơm và tiền, phiếu thực phẩm, chạy đến nhà ăn.

Tô Anh nhanh nhẹn làm canh cà chua gan heo, một bát nghêu nấu với hành lá, sau đó một người một bát cơm chiên cá trứng, cô chuẩn bị đồ ăn rất tốt, vừa đủ năm chén.

Cố Tri Nam cầm bát lên có chút do dự:“Chị, thật sự mặc kệ Hàn Kinh Thần sao?”

“Tối hôm qua đã thống nhất, thằng bé chọn ăn ở nhà hàng, nhìn anh rể em từ đầu đến chân, em còn sợ anh ấy mắng à? Mau ăn đi, buổi tối nướng tôm với dứa cho các em ăn.”

Vừa nghe buổi tối còn có món ngon, Tinh Tinh và Xán Xán vùi đầu ăn vui vẻ.

Ăn hết một bát cơm chiên to, miệng đứa nào cũng đầy dầu. Chúng lại uống lên một bát canh gan heo, nhìn đồng hồ, đã một tiếng trôi qua, hai cô bé thỏa mãn dựa trên ghế xoa bụng.

“Mẹ nấu cơm thật sự quá ngon.”

Ngay cả Cố Tri Nam cũng cảm thấy, sau khi chị mất trí nhớ tay nghề nấu nướng cũng đã cải thiện.

……

Bên này được ăn thỏa mãn, Hàn Kinh Thần bên kia thì tức giận xếp hàng mua đồ ăn, vừa hay Kiều Cửu Hương hôm nay cũng không muốn nấu ăn vô tình nhìn thấy cậu.

Dù sao Hàn Kinh Thần cũng từng ở nhờ nhà của Kiều Cửu Hương hai ngày, cô ta vội vàng đi đến hỏi cậu: “Kinh Thần, sao con lại một mình tới nhà hàng ăn cơm, Tô Anh không nấu cơm cho các con sao, em gái con đâu?”

Hàn Kinh Thần đang nổi nóng, tức giận nói: “Bọn họ không đói, đều đang ở trong nhà ăn ngon.”

Cái gì mà cơm chiên cá trứng, mùi còn rất thơm, cậu chưa ăn bao giờ.

Dì hai thật sự không nấu phần cậu, những điều tối hôm qua cậu nói đều khoác lác, sao có thể đổi ý mà không thấy xấu hổ.

Cậu rất tức giận.

Kiều Cửu Hương không biết rõ chuyện, còn tưởng rằng Tô Anh cố ý không cho Hàn Kinh Thần ăn, ngược đãi cậu bé.

Cô ta tấm tắc thở dài, phàn nàn với thầy Bàng bên cửa sổ: “Anh nhìn xem, mới cưới có hai ngày đã không cho con cái ăn cơm, đây là lý do vì sao tôi không giới thiệu Tô Anh cho Hàn Cảnh Viễn, hai người bọn họ căn bản không hợp.”

Thầy Bàng là một sĩ quan hậu cần, vốn là không thích dây dưa với nhà họ nên khuyên nhủ: “Chắc có hiểu nhầm gì đó, chủ nhiệm Kiều, cô đừng lo lắng.”

Việc đã đến nước này, Kiều Cửu Hương cũng chỉ có thể giữ chút thể diện cho chính mình: “Tôi cũng lười quản họ. Nhưng mà nói thật, lão Đinh chức vị cao, tiền lương cao, Lan Lan chọn anh ta cũng không tồi.”

Bàng Tại Minh phụ họa: “Đúng vậy, mới sáng sớm mà lão Đinh đã tới mua đồ ăn sáng, nói là muốn Lan Lan ngủ thêm một chút, lớn tuổi nên chu đáo. Cô xem, làm gì có người đàn ông nào trong khu có thể chu đáo được như lão Đinh đâu.”

Trên thực tế, buổi sáng Hàn Cảnh Viễn và lão Đinh cùng nhau tới nhà hàng mua đồ ăn sáng, nhưng Bàng Tại Minh không muốn nói trước mặt chủ nhiệm Kiều.

Đàn bà con gái đều yêu thích cái đẹp, nếu thầy Bàng mà là phụ nữ, cũng sẽ chọn doanh trưởng Hàn, anh đẹp trai biết bao.

Kiều Cửu Hương về nhà, tâm tình không tồi, Quý Bình Lương thấy có thịt kho tàu thì hỏi vợ có chuyện gì vui vậy.

Kiều Cửu Hương cố nhịn cười, nói: “Em ở nhà hàng gặp Kinh Thần, đứa trẻ đáng thương, không biết chọc giận Tô Anh thế nào mà cô ta lại không cho thằng bé cơm ăn cơm trưa. Thằng bé chỉ có thể đi ăn ở nhà hàng, buổi chiều anh về quân doanh, nhất định phải nói chuyện này cho Hàn Cảnh Viễn.”

Quý Bình Lương nghĩ thầm đây cũng có phải chuyện gì lớn đâu, chắc chắn là thằng bé muốn vậy thôi.

“Nhà người khác dạy dỗ con cái, anh nhúng tay vào không hay lắm đâu.”

Kiều Cửu Hương quăng chiếc đũa, nhìn người chồng của mình, mũi không ra mũi, mắt không ra mắt, nói chung là không vừa mắt.

“Em chưa nói dạy dỗ, cô ấy ngược đãi đứa trẻ, chúng ta thấy được không thể giả mù, dù sao cũng phải nói một tiếng cho chú hai của thằng bé biết.”

Quý Bình Lương cũng không thể chọc tức vợ mình: "Được được, anh nhật định sẽ nói cho Hàn Cảnh Viễn.”

Mãi cho đến buổi tối, Quý Bình Lương không thể không làm theo lời vợ. Anh ta gọi Hàn Cảnh Viễn từ sân tập qua.

“Chính ủy tìm tôi có việc gì?” Hàn Cảnh Viễn hỏi.

Quý Bình Lương cười khổ nói: “Tôi không phải oán trách gì cậu, là chị nhà một mực bắt tôi nói cho cậu.”

Vì cuộc hôn nhân của Hàn Cảnh Viễn và lão Đinh, Quý Bình Lương đã phải nằm trên ghế vài ngày qua, cái eo già của anh ta không thể chịu được nữa.

Hàn Cảnh Viễn cũng thấy có lỗi: "Chính ủy, anh nói đi.”

“Chị nhà hôm nay bắt gặp Kinh Thần một mình đi ăn ở nhà hàng.”

“Vậy sao?”

Hàn Cảnh Viễn bật cười, liền đem chuyện tối qua Hàn Kinh Thần bướng bỉnh với Tô Anh nói cho anh ta.

Nhà của Quý Bình Lương cũng có con trai, anh ta hiểu rõ việc một thiếu niên nổi loạn sẽ khó chịu như thế nào, anh ta tức giận nói: “Tên nhóc thối, bỏ đói thêm mấy hôm nữa đi.”

Dù sao anh cũng là người chuyển lời, nhưng mà còn có chuyện khác, vợ anh không dặn dò anh cũng muốn nhắc nhở Hàn Cảnh Viễn.

“Vợ trước của cậu tới đảo Nam rồi, còn nói chuyện với Tô Anh ở cửa Cung Tiêu Xã một lúc lâu. Sau đó cô ta còn đi tìm chị dâu cậu, nói muốn gặp cậu vì có chuyện quan trọng. Vợ tôi bảo tôi nhắc nhở cậu, vợ trước của cậu đang ở phòng trọ, nếu cậu đi gặp thì đừng để Tô Anh biết.”

Hàn Cảnh Viễn tức giận: "Không gặp.”

Nhà họ Hàn và nhà họ Đoạn đã không còn quan hệ gì nữa.

Quý Bình Lương cũng nghĩ chắc chắn Hàn Cảnh Viễn sẽ không đi gặp, dù sao vì vợ trước của anh mà Hàn Kinh Thần và Hàn Hâm Tinh mới bị bọn buôn người bắt cóc.

Anh ta nói: “Nhưng mà chuyện vợ cũ của cậu tìm đến cậu, những người trong khu lắm mồm kia đều thấy được, chắc chắn sẽ lan truyền khắp nơi, cậu đã nghĩ nên giải thích với Tô Anh như thế nào chưa?”

Quý Bình Lương nghĩ, phụ nào nào mà không ghen, huống chi họ còn vừa mới lấy nhau, vợ cũ của chồng tới cửa khiêu khích. Anh ta còn đang nghĩ, Hàn Cảnh Viễn chắc chắn sẽ phải làm bạn với băng ghế lạnh mấy ngày.

Hàn Cảnh Viễn nhìn thời gian, nói: “Những tân binh bên kia gần luyện tập xong rồi, tôi về trước, ngày mai được nghĩ sau kết hôn.”

Một người nghỉ kết hôn ba ngày, đám cưới tập thể một ngày, hôm nay tăng ca thì ngày mai sẽ được nghỉ.

Quý Bình Lương nói: “Được được, nhưng nếu cậu về muộn như vậy sẽ bị nhốt bên ngoài, sao không để sáng mai rồi về sớm.”

Hàn Cảnh Viễn nghĩ đêm dài lắm mộng nói: "Buổi tối về vẫn hơn.”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /74 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Diễn Viên Lấn Sân

Copyright © 2022 - MTruyện.net