Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Thập Niên 70: Kế Hoạch Nuôi Dạy Con Cái
  3. Chương 18
Trước /74 Sau

Thập Niên 70: Kế Hoạch Nuôi Dạy Con Cái

Chương 18

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Hàn Cảnh Viễn liếc nhìn niêm phong của bức thư, mới phát hiện ra nó đã bị xé ra và dán lại.

Quả nhiên, bọn họ đều đã xem qua.

Anh nhìn Tô Anh, Tô Anh nghiêm trang nói: “Anh nhìn em làm gì, đọc thư đi.”

Bốn đứa trẻ đi theo phụ họa: “Đọc đi, đọc thư đi.”

Hàn Cảnh Viễn muốn cười, lại nhịn xuống, trong lòng thở dài, bốn đứa trẻ này, bị Tô Anh đưa theo thì sẽ bị lọt hố người ta mất.

Anh đem thư ném vào lò sưởi, ngọn lửa lập tức thiêu rụi bức thư đi.

Tô Anh: “Anh thiêu làm gì?”

Hàn Cảnh Viễn nói: “Trong thư sẽ không có cái gì hay, đừng xem.”

Tô Anh nghĩ thầm rằng may mắn cô đã xem qua trước, bằng không cô sẽ tò mò đến chết.

Đốt đi cũng được, cứ giả vờ như không thấy, để khi đến sinh nhật lần thứ năm mươi của bà Nguyễn Mai, cô sẽ giả vờ như không biết, thậm chí không cần gọi điện thoại, cũng không cần cần chuẩn bị quà.

Tô Anh cực kỳ vừa lòng: “Tinh Tinh Xán Xán, hai người các con còn không mau đi kêu dì Lan Lan tới ăn cơm, Hàn Kinh Thần, nước đã sôi rồi, con đã chuẩn bị mì gói chưa?”

Tay chân Hàn Kinh Thần luống cuống: “Buổi tối có tận tám người ăn, dì không thể tới giúp con sao?”

Tô Anh nhàn nhã điều gia vị: “Không thể, trước tiên nấu nồi mới đi, dì đói bụng.”

Hàn Kinh Thần không nói nên lời: “Cũng không biết là dì nuôi chúng con, hay là chúng con nuôi dì.”

Tô Anh dạy cậu phải tôn sư trọng đạo: “Không có dì, con biết nhào bột sao? Con có thể làm sườn heo chua ngọt không? Dì đang dạy con kỹ năng sinh tồn. Dì là giáo viên của con. Tôn trọng giáo viên là điều cơ bản, được không?”

Hàn Kinh Thần không muốn nói nữa, nói thêm gì nữa, dì hai cũng chỉ sẽ lấy ra ‘dì là người giám hộ, không phải bảo mẫu của con’ để dạy dỗ cậu.

……

Hôm nay Lão Đinh vẫn ăn cơm chiều ở đây, ăn hai bát lớn, liên tục khen tài nấu ăn của Hàn Kinh Thần lợi hại.

Hàn Kinh Thần không để mình bị dụ dỗ: “Chỉ nói chuyện chứ không làm, vậy chú giúp con đem chén rửa sạch đi.”

Lão Đinh là người thành thật, chuẩn bị đi rửa chén.

Hàn Cảnh Viễn vỗ vào gáy của Hàn Kinh Thần: “Lễ phép ăn hết vào bụng rồi, ăn tối xong có ai bảo khách rửa bát chưa?”

Kiều Lan Lan và Tô Anh kết thân với nhau được một thời gian, thật sự không coi nhau là người ngoài.

Cô ta nói: “Chúng ta lại không phải là khách, về sau còn kết nhóm cọ cơm chơi đùa cùng nhau như vậy nhiều, lão Đinh rửa chén đi, em cùng Tô Anh mang bọn trẻ đi ra ngoài tản bộ, tiêu hóa đồ ăn.”

Hàn Cảnh Viễn:……

Lão Đinh:……

Hai người đàn ông trơ mắt nhìn hai người đàn bà đưa những đứa trẻ ra cửa, Hàn Cảnh Viễn cùng lão Đinh hai mặt nhìn nhau.

Lão Đinh đơn giản thành thật nói: “Tôi đi rửa.”

Hàn Cảnh Viễn không nhượng bộ, trong lúc tranh chấp đã làm vỡ một trong những chiếc đĩa yêu thích của Tô Anh.

……

Lúc Tô Anh trở về, Hàn Cảnh Viễn chủ động thừa nhận sai lầm, nói lúc rửa chén không cẩn thận làm vỡ chiếc đĩa cô thích, qua mấy ngày nghỉ phép sẽ mua một cái về để đền bù cho cô.

Trong lòng Tô Anh có chút tiếc nuối, nhưng mà vỡ cũng đã vỡ rồi, cũng không phải chuyện gì to tát.

Cô nói: “Vậy mua hai cái đi, màu sắc và hoa văn cùng không giống với cái bị vỡ cũng được, chỉ cần lần này giống nhau là được.”

Hàn Cảnh Viễn khó hiểu: “Vì sao lại muốn mua hai cái?”

Tô Anh cười: “Là một đôi, một cái quá cô đơn.”

Hàn Cảnh Viễn không hiểu sao tim lại đập nhanh hơn.

Anh thấy Tô Anh còn chưa đi tắm rửa chải đầu, liền hỏi: “Mấy đứa trẻ đều tắm rửa sạch sẽ rồi, phòng tắm không có người, em không đi tắm rửa sao?”

Tô Anh vẫn luôn suy nghĩ về chuyện của ban ngày, Thẩm Mỹ Tĩnh đi gặp cha ruột của Tô Chấn Hữu, người đàn ông họ Trần kia, xác thật không biết đứa trẻ là của anh ta, Thẩm Mỹ Tĩnh cũng chưa nói với ai.

Nhưng bây giờ Tô Anh đã biết, cô thật sự buồn bực muốn chết, lại không biết nên nói với ai?

Có thể cùng Hàn Cảnh Viễn nói sao?

Nhưng một khi nhúng tay vào việc của Tô gia, anh trong ngoài đều không phải là người.

Hơn nữa Tô Anh có dị năng mới có thể nhìn ra được hay không, trước mắt chỉ có nước ngoài mới có thể kiểm nghiệm DNA, nếu Thẩm Mỹ Tĩnh không thừa nhận, ai cũng đều không có biện pháp chứng minh kia cha của đứa trẻ kia là ai.

Cô thật sự thấy rất phiền, muốn phát t.iết buồn bực trong lòng.

Tô Anh kêu Hàn Cảnh Viễn đi ngủ trước, cầm lấy rìu đi hậu viện đốn củi: “Em đi chặt củi xong sẽ đi tắm rửa, anh cứ ngủ trước đi.”

Hàn Cảnh Viễn có chút ngây người, buổi tối mà đốn củi cái gì, anh nói: “Vẫn là để anh đi đi.”

Tô Anh lắc đầu, “Dù sao cũng không ngủ được, hoạt động một chút ra mồ hôi, nói không chừng là có thể ngủ rồi.”

Hàn Cảnh Viễn chỉ có thể bó tay.

Rất nhanh ở hậu viện truyền đến thanh âm chẻ củi, Hàn Kinh Thần bị giật mình không ngủ được, hỏi Cố Tri Nam nằm ở giường đệm đối diện, “Là chị cậu hay là chú hai của tôi đang đốn củi?”

Cố Tri Nam đứng dậy nhìn một lượt, về phòng nói: “Là chị của tôi, có thể là đang có chuyện gì buồn bực.”

Hàn Kinh Thần trợn mắt, trong nội tâm lộ ra khinh thường: “Cậu nhìn xem những nhà khác trong viện này, có phụ huynh nào so với chị cậu còn thoải mái hơn đâu, dì ấy còn buồn bực, người khác đều đừng sống.”

Cố Tri Nam ngẫm nghĩ, nhưng không thể hiểu được: “Khả năng là có chút phiền não mà bọn trẻ chúng ta không hiểu.”

Hàn Kinh Thần đột nhiên giật mình một cái, lần trước cậu liền hoài nghi hai người lớn kia có phải là thỏa thuận hôn nhân hay không, nhanh như vậy liền cãi nhau?

Cậu hỏi Cố Tri Nam: “Cậu có cảm thấy chị cậu cùng chú hai tôi có tình cảm sao?”

Cố Tri Nam nghĩ, chồng về nộp tiền lương, về nhà làm việc nhà, chị mình đối với người chồng này cũng không có oán trách cái gì, coi như là có tình cảm đi.

“Rất tình cảm.”

Hàn Kinh Thần luôn cảm thấy kỳ quái, “Tôi luôn cảm thấy hai người bọn họ giống như bạn cùng phòng.”

……

Ngày hôm sau, lão Đinh cố ý tìm đến Hàn Cảnh Viễn, hỏi tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì?

“Vợ chồng son hai người cãi nhau đi, vợ muốn được dỗ, cậu bổ củi cũng vô dụng, còn không bằng để dành sức lực dỗ dành vợ cậu.”

Hàn Cảnh Viễn chán nản: “Không phải tôi, là vợ tôi.”

Lão Đinh sửng sốt một chút, không nghĩ tới là Tô Anh bổ củi.

Anh ta làm bộ như người từng trải lời nói thấm thía: “Mặc kệ thế nào, khẳng định là cậu sai, vợ muốn được dỗ, ngày hôm qua hái được một đóa hoa hồng cho Lan Lan, cô ta vui muốn chết, cậu xem hoa hồng phía sau nhà hàng, buổi tối mang một đóa trở về, vợ cậu ổn định tâm tình thì tốt rồi.”

Hàn Cảnh Nguyên tưởng tượng cảnh mình cầm trong tay một bông hoa hồng đi qua doanh trại và sân đình, không khỏi rùng mình.

Anh không làm được loại chuyện mà người khác gọi là lãng mạn.

“Không được, tuyệt đối không được.”

Vẻ mặt lão Đinh bất đắc dĩ: “Vậy cậu xứng đáng bị vợ bỏ rơi.”

Buổi tối Hàn Cảnh Viễn đang chuẩn bị về nhà, nhớ tới ánh mắt thương hại của lão Đinh cho anh, do dự một lát sau rồi đi nhà hàng, Bàng Tại Minh chuẩn bị tan làm.

Hàn Cảnh Viễn hỏi mượn ông ấy một cái xẻng.

Bàng Tại Minh cầm xẻng đưa cho anh, kỳ quái nói: “Buổi tối lại đào sân sau của nhà hàng, cậu muốn làm gì?”

Hàn Cảnh Viễn nói: “Hoa hồng ở hậu viện quá tươi tốt, trong nhà có hai cô nương nhỏ thích hoa, tôi đào một cây đem về trồng.”

“Đào, đào nhanh nào, quá nhiều ong bướm, tôi chỉ muốn chém rớt.”

Bàng Tại Minh cũng giúp anh đào.

Hàn Cảnh Viễn dùng túi da rắn đem bọc gốc hoa hồng cùng với bùn đất lại, đem về nhà đình viện, dọc trên đường đi có vài người hỏi anh, Hàn Cảnh Viễn liền nói là đào ở trong viện, cũng không có khiến cho nhóm các thím tám chuyện.

Sau khi về đến nhà, anh đi vào phòng bếp tìm xẻng, đem hoa hồng dựa vào góc tường bên phòng bếp.

Tô Anh đều đã nằm xuống, ngửi thấy được có mùi hoa, đứng dậy xỏ giày chạy ra ngoài, chạy ra vừa thấy, Hàn Cảnh Viễn đang trồng hoa, cây hoa hồng anh đào này không ít nụ hoa, cánh hoa rơi xuống đầy trên nền đất.

Tô Anh kinh hỉ nói: “Đóa hoa hồng này thật là đẹp mắt.”

Hàn Cảnh Viễn cười, lão Đinh nói đúng, nữ nhân đều thích hoa đẹp.

Anh nhìn hoa rơi đầy trên đất, tiếc nuối nói: “Qua mùa gieo trồng rồi, không biết có thể sống được hay không.”

“Nhất định có thể.” Sau này cô sẽ dùng dị năng của mình để nuôi rễ hoa hồng thật tốt.

Sau khi trồng hoa xong, cô thúc giục Hàn Cảnh Viễn đi tắm rửa, cô ở đây bí mật tăng thêm điểm dị năng cho cây hoa hồng.

Buổi sáng ngày hôm sau, Hàn Cảnh Viễn đều sợ ngây người, nụ hồng tối hôm qua chẳng những không điêu tàn, mà còn nở hoa vô cùng diễm lệ.

Tô Anh đứng ở bên canh cây hoa hồng, người so với hoa còn đẹp hơn nhiều, đắc ý nói: “Em nói sống liền có thể sống đi.”

Hoa nở rộ bất thường tất có yêu, suy nghĩ như vậy trong đầu Hàn Cảnh Viễn chợt lóe mà qua.

……

Hàn Cảnh Viễn trở về doanh trại, suy nghĩ một buổi sáng, giữa trưa thừa lúc đang ăn cơm, đi doanh trại hai tìm Tô Tòng Nham.

Buổi tối ngày hôm đó bị Tô Anh bóp cổ đến sặc, Tô Tòng Nham liền không còn mặt mũi đi tìm Hàn Cảnh Viễn.

Nhìn thấy Hàn Cảnh Viễn chủ động tới tìm mình, anh ta có chút ngoài ý muốn, “Ca, anh tìm em có chuyện gì?”

Hàn Cảnh Viễn quan sát thấy xung quanh không có ai, đi hỏi thẳng vào vấn đề: “Anh hỏi em, lúc trước em làm sao có thể khẳng định đứa bé trong bụng của Thẩm Mỹ Tĩnh, chính là của Tô đại ca?”

Tô Tòng Nham hiểu rằng, anh ta là không thể làm vị hôn thê chưa kết hôn có thai trước.

Lúc trước anh ta đã hoài nghi điều gì đó, nhưng mà Tô Tòng Nham vẫn một mực kiên trì cho rằng đó chính là đứa con của anh trai mình, hơn nữa đương sự Thẩm Mỹ Tĩnh từ đầu đến cuối không có biểu lộ bất cứ điều gì, mọi người đều cam chịu.

Tô Tòng Nham có chút không vui, “Ca, anh có ý gì?”

Hàn Cảnh Viễn nghiêm túc nói: “Tài xế của bộ phận hậu cần báo cáo với anh rằng ngày hôm qua anh ấy đưa người nhà đi chợ, Thẩm Mỹ Tĩnh khóc trước mặt người yêu cũ của cô ta, còn lôi lôi kéo kéo.”

Cả người Tô Tòng Nham cứng đờ, nhanh chóng sau đó lại nói chuyện như chưa có chuyện gì xảy ra: “Mỹ Tĩnh đã nói với em rồi, cô ấy đã cắt đứt quan hệ với cả gia đình người yêu cũ rồi, năm ngoái chuyển đến đảo Nam xuống nông thôn.”

Lúc trước cả nước đều kêu gọi thanh niên lên núi xuống làng về nông thôn, nhà họ Thẩm dùng thủ đoạn, giao cho Trần Võ Sinh cùng Thẩm Mỹ Tĩnh phân phó tới Đại Tây Bắc đi khai hoang.

Nơi đó trời giá rét, môi trường quá khắc nghiệt, nhà họ Thẩm nói, chỉ cần Thẩm Mỹ Tĩnh ở Đại Tây Bắc, cùng người chồng trước kiên trì 5 năm không ly hôn, sẽ đồng ý với hôn sự của bọn họ, Thẩm Mỹ Tĩnh thử cũng chưa thử, lựa chọn từ bỏ, nghe theo trong nhà sắp xếp đính hôn với Tô Tấn.

Vậy mà người yêu cũ của cô ta Trần Võ Sinh không từ bỏ.

Anh ta cắn răng ở Đại Tây Bắc kiên trì 5 năm, 5 năm sau gia đình anh ta tìm được mối, cho anh ta chuyển đến đảo Nam, tới giờ cũng đã được một năm.

Một năm rồi hai người bọn họ không có gặp mặt nhau, ngày hôm qua đó chính là lần đầu tiên Thẩm Mỹ Tĩnh đi tìm Trần Võ Sinh, trở về được một lúc sau Thẩm Mỹ Tĩnh liền nói với Tô Tòng Nham.

……

Tô Tòng Nham ra vẻ nhẹ nhàng nói: “Chia tay cũng có thể làm bạn bè, chị dâu Tô Anh và chồng trước của chị ấy cũng là như vậy, anh nghe nói quần áo mới mà Cố Thành Phong mua cho Kinh Thần và Tinh Tinh, vô cùng hào phóng, Mỹ Tĩnh gặp lại người cũ kia, cũng không phải giống như chuyện gì đáng xấu hổ mà không dám nhận người.”

Hàn Cảnh Viễn tức giận muốn tát cho anh ta một cái.

Anh nhẫn nhịn nói: “Vậy em nói cho anh, em dựa vào cái gì kết luận Hữu Hữu là con của Tô đại ca, em đừng lừa gạt anh, em nói cho anh một chứng cứ thuyết phục đi.”

Tô Tòng Nham cũng tức giận, không dứt nghi ngờ, có gì phải nghi ngờ.

Anh ta nói: “Khi đó Mỹ Tĩnh cùng anh trai em đính hôn, đứa con không phải của anh ấy thì còn có thể là của ai?”

“Chính miệng Thẩm Mỹ Tĩnh khẳng định sao?” Hàn Cảnh Viễn hỏi.

Tô Tòng Nham bênh vực thê tử, nói: “Cô ấy là người có văn hoá, da mặt mỏng như thế nói không biết xấu hổ, chẳng qua loại chuyện này không phải chắc như ván đã đóng thuyền sao, có gì phải nghi ngờ.”

“Anh đối xử với nữ nhân quá hà khắc, đối xử với vợ trước của anh cũng như vậy, đối xử với Mỹ Tĩnh cũng như vậy, còn đối xử với Tô Anh thì sao, anh như thế nào lại dung túng cô ta cùng chồng trước dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng, lại tới hoài nghi thê tử của em và đứa bé?”

“Phanh.” Hàn Cảnh Viễn một chân đá văng Tô Tòng Nham ra ngoài.

Thanh niên đang sững sờ này, anh ta thế nhưng chỉ bằng phỏng đoán chủ quan, liền kết luận đứa bé là của Tô Tấn đại ca.

Nực cười.

Tô Tòng Nham phẫn nộ rồi, bò dậy liền muốn đánh trả.

Khuôn mặt của Hàn Cảnh Viễn trầm lại, lui ra ngoài mấy tên binh lính tới khuyên chiến: “Phó doanh trưởng của các ngươi đây là muốn cùng tôi so tài một chút.”

Nhưng ai nấy đều có thể nhận thấy rằng, là Hàn Cảnh Viễn đơn phương tra tấn Tô Tòng Nham.

Chẳng mấy chốc nhị doanh trưởng đến khuyên can, kéo Hàn Cảnh Viễn ra.

Hàn Cảnh Viễn không nói một lời nào đi gặp chính ủy viết báo cáo và viết kiểm điểm.

Nhị doanh trưởng hỏi Tô Tòng Nham chuyện gì đã xảy ra?

“Hàn Cảnh Viễn là người ổn định, cậu làm gì cậu ấy, như thế nào liền đánh nhau rồi?”

Tô Tòng Nham không thể hiểu được: “Tôi nào biết, có khả năng cuộc sống vợ chồng không được hòa thuận, tới tìm tôi đen đủi đi.”

……

Bên này Tô Anh ăn cơm trưa, nằm trên chiếc ghế tre dưới mái hiên, ăn dưa hấu ướp lạnh qua nước suối.

Hai đứa trẻ ngồi trên chiếc ghế dài nhỏ và nhúng hạt dưa hấu từ quả dưa hấu, và chỉ sau khi nhúng hết hạt dưa hấu, chúng mới bắt đầu ăn.

Xán Xán ăn từ hai bên rìa, Tinh Tinh từ giữa ăn những phần ngọt nhất.

Còn hai thiếu niên giặt quần áo xong, đang giặt ga trải giường, giặt xong có thể ăn dưa hấu.

Kiều Lan Lan gửi một vài chùm nho đã rửa sạch tới, nhìn thấy Tô Anh thản nhiên thoải mái, hai thiếu niên làm việc không phàn nàn, cô ta rất ghen tị và đặt chùm nho trước mặt cô ấy.

“Tổ tông, ăn dưa hấu ngán rồi, nếm thử quả nho đi.”

Tô Anh không khách khí, vỏ nho vẫn còn hơi xanh, nhưng lại vô cùng ngọt.

Cô lập tức ném dưa hấu, thay vào đó ăn quả nho.

Kiều Lan Lan nhìn gia đình hòa thuận như vậy, cảm thán nói: “Chưa từng gặp qua ai chăm con nhẹ nhàng như cô hết.”

Tô Anh tự nhận thức được, nếu cô có bốn đứa trẻ hai và ba tuổi, cuộc sống của cô sẽ không dễ dàng như bây giờ.

Cố Tri Nam đem chiếc chăn bông đã giặt vào một cái chậu nhỏ hơn, lôi kéo Hàn Kinh Thần đừng làm phiền cuộc trò chuyện của họ: “Đi thôi, chúng ta hãy ra sông giặt.”

Tô Anh nói: “Những người chết đuối cũng đều biết bơi, hai đứa chú ý an toàn.”

Cố Tri Nam đồng ý.

Lúc đi Hàn Kinh Thần còn không quên nói một câu: “Ngày mai con liền đi học bơi, bảo đảm sẽ không chết vì đuối nước.”

Kiều Lan Lan trong lòng khinh bỉ, hừ, thiếu niên tự đại, sau này trưởng thành chính là cẩu nam nhân tự đại.

Quả nho có chút chua, Kiều Lan Lan không thích ăn, liền lấy dưa hấu trong bồn lên ăn, còn nói với Tô Anh tin tức mới.

“Căn nhà trống cạnh nhà tôi sắp chuyển đến ở là hàng xóm mới.”

Tô Anh hỏi: “Lại có tân gia dọn tới sao?”

Kiều Lan Lan thần bí cười: “Không phải tân gia, cô đoán xem là ai?”

Tô Anh kêu cô ta đừng úp úp mở mở.

Kiều Lan Lan nói: “Là phó doanh trưởng Tô muốn dọn lại đây.”

Tô Anh kinh ngạc: “Vì sao?”

Kiều Lan Lan cắn miếng dưa hấu, ăn nó ở thị trấn vào mùa xuân này thật khác.

Cô ta nói: “Mẹ vợ của phó doanh trưởng Tô ở đây, lão thái thái rất trọng quy củ, nói địa vị của phó doanh trưởng Tô không đủ cao để trụ lại khu Đông, muốn anh ấy dọn đến khu Tây”

Tô Anh:……

“Lão thái thái không phải là muốn đắc tội với phó doanh trưởng sao?”

“Đừng để tâm đến bà ấy, tôi thật là không muốn làm hàng xóm với Thẩm Mỹ Tĩnh, đều không lấy con mắt xem người, mọi người đều là giáo viên, còn tôi là giáo viên cao trung mới.”

Nói đến trường học, Kiều Lan Lan lại vì Hàn Kinh Thần và Cố Tri Nam mà lo lắng.

Năm học sắp khai giảng, cô bé bán trứng tên là Đường Tuy Thảo, mười một tuổi, từ khi mới nhập học đã được lên lớp một.

Cố Tri Nam và Hàn Cảnh Thần thuộc trường chuyển đến, hai người bọn họ vào lớp một khi mới sáu tuổi, khai giảng năm thứ hai, vừa lúc cùng học cùng trường với Đường Tuy Thảo, mới vào trường cấp hai để học.

Đời này có thanh mai trúc mã, hai đứa trẻ vô tư kia cũng có.

Hiện tại sơ trung và cao trung đều là hệ thống hai năm, cho nên Kiều Lan Lan liền muốn đem hai thiếu niên lên học cao trung, ngăn cách họ với Đường Tuy Thảo, chờ Đường Tuy Thảo lên tới cao trung, hai thiếu niên vừa lúc có thể tham gia thi đại học, hoàn mỹ sai khai.

Kiều Lan Lan kiến nghị nói: “Các trường cao trung ở Đảo Nam năm nay tiếp tục nhập học vào lớp rồi, trường học điều đến hiệu trưởng mới, giao nhiệm vụ cho toàn thể giáo viên, cần thiết hạ đến cơ sở thăm viếng, thuyết phục tất cả trẻ em trong độ tuổi đi học, bất phân nam nữ, có thể khuyên một cái là một cái, Cố Tri Nam và Hàn Kinh Thần nhà cô học sách ở nhà mấy năm cũng không có chỗ hỏng, cũng nên cho học nhảy lớp lên năm nhất cao trung đi.”

Tô Anh rất tán thành hai thiếu niên nhảy lớp đi đọc năm nhất cao trung.

Cô chuẩn bị đi đến bờ sông gọi hai thiếu niên đang giặt chăn, hỏi bọn họ: “Tụi con có muốn học nhảy lớp không?”

Cố Tri Nam liên tục gật đầu, anh trai cậu mười chín tuổi đều tốt nghiệp đại học, tuy rằng hiện tại trường đại học đã đóng cửa, nhưng mà đại ca nói, sẽ không vĩnh viễn đóng cửa, sớm hay muộn cũng sẽ có một ngày các học sinh có thể thông qua thi đậu đại học mà nhập học, mà không phải thông qua đề cử đi vào đại học.

Tô Anh lại nhìn Hàn Kinh Thần, Hàn Kinh Thần vội vàng lắc đầu: “Đừng nhìn con, con không muốn.”

Cậu chưa học tốt các môn học ở chương trình sơ trung, nhảy đến năm nhất cao trung, đồng nghĩa với việc cậu phải học bổ túc toàn bộ các môn của năm hai sơ trung.

Mệt chết, cậu mới không muốn.

……

Lúc Tô Anh đang khuyên nhủ Hàn Kinh Thần, có người hàng xóm mới mang theo đặc sản quê quán tới chào hỏi.

Lão thái thái nhìn qua hơn 50 tuổi, cả người toát ra là vẻ đẹp trí thức được lắng đọng lại qua năm tháng.

Lễ vật mà lão thái thái mang lại đây vừa thấy là biết rất quý, nơi xuất xứ là Kinh Thị, là món điểm tâm mà ở đảo Nam bên này không mua được, nói mình là mẹ của Thẩm Mỹ Tĩnh, tới cảm tạ Tô Anh lần trước cứu cháu ngoại của bà ấy.

Tô Anh vội từ chối nói: “Lần trước phó doanh trưởng Tô đã cảm tạ rồi ạ.”

Tạ Hoài Hương cười nói: “Thằng bé cảm tạ con cứu con của nó, dì cảm tạ con vì cứu cháu ngoại của dì, không xung đột.”

Tô Anh không lời gì để nói, đành phải nhận lấy.

Tạ Hoài Hương lại nói: “Mỹ Tĩnh là bị dì chiều đến hư người, không có tới cửa nói lời cảm tạ, hi vọng con chiếu cố dì nhiều hơn một chút.”

Có một người mẹ ruột yêu thương, không có gì phải sợ hãi, bất kể là làm gì, sẽ có người luôn sẵn sàng ủng hộ vô điều kiện

Tô Anh trong lòng có một chút chua xót, thừa nhận là chính mình đang ghen ghét.

Cô nói: “Con cùng Thẩm Mỹ Tĩnh không thân chẳng quen, dựa vào cái gì phải chiếu cố cô ta, con cũng được cha sinh mẹ dưỡng, cũng là bảo bối trong bàn tay người nhà, ta không tức giận gì với ai, cũng không muốn chiếu cố cô ta.”

Tạ Hoài Hương không nghĩ tới Tô Anh lại thẳng thắn như vậy.

Bà ấy phản ứng cũng rất nhanh, không thấy tức giận, nhưng trên mặt cũng không có nụ cười.

Tạ Hoài Hương nói: “Được, dì nhất định sẽ quản thúc Mỹ Tĩnh, không cho hàng xóm thêm phiền toái.”

Tiễn Tạ Hoài Hương đi, Kiều Lan Lan sốt ruột: “Cô biết bà Tạ là ai không?”

“Tôi mặc kệ bà ta là ai, bọn họ đều là người nhà, từng người sinh hoạt, tôi còn có thể sợ bà ta sao?”

Kiều Lan Lan không còn gì luyến tiếc lắc đầu nói: “Bà Tạ chính là giáo sư của trường đại học, lần này dì ấy chủ động xin điều đến đảo Nam bên này nhậm chức hiệu trưởng cao trung, biết Tri Nam và Kinh Thần còn muốn tham gia kỳ thi tuyển sinh năm thứ nhất của cao học, cô như thế nào có thể đắc tội hiệu trưởng Tạ.”

Tô Anh:……

Cái này nói vuốt đuôi, bây giờ có nhắc cũng vô dụng.

Cô hối hận nói: “Sao cô lại không nói sớm hơn?”

Kiều Lan Lan muốn nói, nhưng không có cơ hội cắt ngang vào.

Tô Anh đã suy nghĩ biện pháp giải quyết: “Cô xem bây giờ tôi qua xin lỗi thì có phải là quá muộn rồi không?”

Kiều Lan Lan không còn gì luyến tiếc lắc đầu: “Thực lòng xin lỗi mà, ngày mốt là thi tuyển sinh, trước mắt cô cứ mang bọn trẻ đi thi thử đi.”

……

Tô Anh buổi tối không ăn cơm, tắm rồi liền về phòng.

Hàn Cảnh Viễn lại cảm thấy khó hiểu, hỏi: “Hôm nay đã xảy ra chuyện gì, dì hai của con phát sầu đến cơm cũng không ăn.”

Hàn Hâm Tinh tức giận bất bình: “Đều là bởi vì ca ca.”

Hàn Kinh Thần không phục: “Tại sao em lại không nói Cố Tri Nam, anh lại không muốn lên cao trung, là Cố Tri Nam muốn lên.”

Cố Tri Nam đang rửa rau ngơ ngác ngẩng đầu lên, cậu chưa có nói cái gì, vậy là lỗi của cậu sao?

Tinh Tinh khinh bỉ cậu, “Chú nhỏ thông minh như vậy, thi đậu tuyệt đối là không thành vấn đề, đều là đồ ngu ngốc anh kéo chân sau.”

Hàn Cảnh Viễn càng nghe càng hồ đồ, hỏi Cố Tri Nam: “Tri Nam con nói đi, rốt cuộc chuyện này là như thế nào?”

Cố Tri Nam liền đem chuyện hôm nay bà ngoại của Tô Chân Hữu đến nhà kể ra.

“Chị của tôi không biết bà ấy là hiệu trưởng mới được điều tới, đắc tội bà ấy, cho nên mới phiền muộn ăn cơm không vô.”

Hàn Cảnh Viễn đã hiểu, là vì chuyện con cái đi học mà phát sầu.

Buổi tối do Hàn Kinh Thần làm chính là bánh canh, cơm nước xong xuôi, Hàn Cảnh Viễn bưng một chén bánh canh vào phòng, đặt ở trên tủ đầu giường, trong phòng mở đèn, Tô Anh nằm trên giường giả bộ ngủ.

Hàn Cảnh Viễn buồn cười: “Em làm sao lại đắc tội với dì rồi?”

Tô Anh thở dài: “Dì ấy kêu em thông cảm con gái của dì không hiểu chuyện, cô con gái bảo bối của dì ấy thì liên quan gì đến em, em dựa vào cái gì mà phải quan tâm cô ta, em liền nói thẳng lời trong lòng, sau đó liền chia tay trong không vui.”

Hàn Cảnh Viễn buồn cười: “Dì Tạ chính là khách sáo một câu, cũng không thật sự muốn em nhường nhịn.”

Tô Anh không nói.

Hàn Cảnh Viễn khuyên nhủ: “Tri Nam và Kinh Thần còn nhỏ, vì sao em lại cố chấp muốn bọn nhỏ lên học năm nhất cao trung?”

Nói đến đây, Tô Anh tỏ ra lo lắng, nói rằng cô ở chợ từng nhìn thấy một cô bé bán trứng gà, lớn lên vô cùng kiều nhu mỹ lệ, tình cảnh đáng thương.

“Hàn Kinh Thần che chở cô bé là không có lý trí, em chính là không muốn Hàn Kinh Thần và cô bé thanh mai trúc mã đó có cơ hội cùng nhau lớn lên.”

Hàn Cảnh Viễn ngắt lời cô: “Từ từ, bọn chúng vẫn còn nhỏ, em bây giờ có phải là lo lắng quá sớm rồi hay không?”

Tô Anh kêu anh hãy ngẫm nghĩ kỹ lại: “Thanh mai trúc mã, hai đứa trẻ vô tư, ngẫm lại Tô Tòng Nham vì Thẩm Mỹ Tĩnh làm những chuyện ngu xuẩn gì, anh còn cảm thấy vấn đề không nghiêm trọng sao, cái này là em đề phòng chuyện xấu lúc chưa xảy ra, nếu em không phải là người giám hộ theo pháp luật của Hàn Kinh Thần, em sẽ không quản chuyện phiền toái này.”

Hôm nay Hàn Cảnh Viễn mới vừa đánh cho Tô Tòng Nham trận no đòn, ngẫm lại là rất đau đầu.

Anh nói: “Nếu không thì anh đi tìm hiệu trưởng Tạ nói chuyện, anh cũng coi như dì ấy nhìn anh lớn lên, dì ấy hẳn là không đến mức làm khó làm dễ mấy đứa trẻ.”

Tô Anh liên tục xua tay: “Tự em đi mới có vẻ có thành ý, việc này anh đừng động vào.”

Ngày hôm sau, Tô Anh lấy tinh thần đến trường học tìm bà Tạ, cô đã chuẩn bị sẵn tinh thần cho tình huống xấu nhất, nếu bà Tạ muốn dùng lời nói để bù đắp, cô nhất định sẽ phối hợp.

……

Trường cao trung ở đảo Nam đã đóng cửa nhiều năm, năm nay nhập học mở lớp lại, đang chuẩn bị công tác trước khi làm lễ khai giảng, nhờ sự nỗ lực của đường phố, trường học, không ít phụ huynh đã đều đồng ý cho con cái nhập học đến trường, bởi vì nguyên nhân tạm dừng lớp học, khoảng cách tuổi tác giữa những đứa trẻ này rất lớn.

Cho nên kỳ thi khảo sát chất lượng là ắt không thể thiếu.

Lúc Tô Anh đi đến trường, hiệu trưởng Tạ đang dọn một cái giá sách cao hai mét, nàng sợ tủ sách lớn sẽ va vào lão nhân gia.

“Buông tôi ra, sức tôi khỏe.”

Tô Anh chạy tới, thực nhẹ nhàng đem giá sách dọn lên.

Tạ Hoài Hương khách khí: “Cảm ơn.”

“Không có việc gì, vừa lúc tới trường học tìm hiệu trưởng, thấy được phụ một chút mà thôi.”

Sau khi dọn tủ sách đi, Tạ Hoài Hương hỏi: “Tiểu Tô tới tìm ta có chuyện gì?”

Tô Anh thái độ thành khẩn: “Chuyện là như thế này, nhà tôi có hai đứa trẻ mười hai tuổi, đều rất thông minh, nghe nói điều kiện chiêu sinh của cao trung năm nay được nới lỏng, bỏ học đã nhiều năm đều có thể tham gia nhập học khảo thí, tôi muốn cho hai đứa trẻ tới thi thử xem.”

Bà Tạ dừng lại việc đang làm, kinh ngạc nói: “Kinh Thần mới mười hai tuổi, vẫn là nên để thằng bé từng bước học lên năm hai sơ trung đi.”

Vốn dĩ tuổi này học ở năm nhất sơ học là chuyện bình thường, lập tức nhảy đến năm nhất cao học, liền có vẻ thực không bình thường.

Tô Anh nói: “Kỳ thật hai thằng bé rất thông minh, đặc biệt là Tri Nam, nghỉ hè đã tự học chương trình cao trung, dì có thể cho hai đứa trẻ này một cơ hội tham gia kỳ thi tuyển sinh không?”

Tạ Hoài Hương lắc đầu, “Không phù hợp yêu cầu, bọn trẻ có học năm hai sơ học cũng có thể làm từng bước lên tới năm nhất cao học.”

Tô Anh cũng không phải là quả hồng mềm, nói: “Trường học cũng không có quy định độ tuổi dự thi đầu vào, vì vậy dì không thể tước đoạt cơ hội dự thi đầu vào của bọn trẻ.”

Bà Tạ cười cười: “Cũng không phải là thân sinh, cô ăn nói khép nép cầu xin tôi làm gì, chẳng lẽ trong một khoảng thời gian chưa đến một tháng, cô và hai đứa trẻ của nhà Hàn đã bồi dưỡng cảm tình thâm hậu?”

Tô Anh ăn ngay nói thật: “Mới một tháng, có thể có loại cảm tình gì, lại không phải tôi sinh, nhưng tôi là người giám hộ của bọn trẻ, trước khi bọn trẻ trở thành vị thành niên, tôi có trách nhiệm thay bọn trẻ cầm lái tương lai.”

Tô Anh thẳng thắn thành khẩn khiến bà Tạ có chút thay đổi.

Hai ngày này bà ấy nghe được không ít chuyện sắp xếp của Tô Anh, cũng không có nghe lời nói từ một phía, mà là lặng lẽ tìm vài cá nhân hỏi thăm tình hình của Tô Anh.

Con gái trong nhà nói thật là không quen thân với Tô Anh, nhưng mà nói Tô Anh cho cô ta ấn tượng đầu tiên không tốt, lúc người khác nói cảm ơn, cô lại không có đáp lại, thực không lễ phép.

Mặc dù con rể có chút oai linh, nhưng anh ta chắc chắn là một người ngay thẳng.

Con rể bị Hàn Cảnh Viễn đánh một trận, vẫn là nói ra đúng trọng tâm ấn tượng đối với Tô Anh, nói Tô Anh rất lợi hại, xét về tính cách thì anh ta không chịu nhún nhường, điều này lúc tới nhà cảm tạ thì bà Tạ đã lĩnh giáo rồi.

Chưa kể đến cô em họ Từ Phân Nguyệt, luôn hình dung Tô Anh dưới hình tượng người mẹ kế độc ác nhất thế gian.

Nói Tô Anh sai dịch bọn trẻ giặt quần áo nấu cơm, mà chính cô chỉ biết kiều chân cắn hạt dưa ở một bên nhìn.

Kiều chủ nhiệm ý tứ lời trong lời ngoài, nói Tô Anh tâm cơ rất nặng, cướp đoạt đối tượng kết hôn của cháu gái cô ta.

Chỉ có giáo viên thông qua khảo hạch được dạy ở trường học Kiều Lan Lan, rất tán thưởng Tô Anh, còn cùng Tô Anh làm bạn tốt.

……

Bà Tạ nhìn không thấu Tô Anh, hỏi: “Tôi đây càng không hiểu, đều không có cảm tình, dựa vào trách nhiệm là có thể làm cô bẽ mặt như cái pháo đốt, cô cố gắng làm cái gì?”

Tô Anh ngạc nhiên nói: “Trách nhiệm còn chưa đủ sao, dì có thể sống cuộc sống về hưu an nhàn, nhưng lại vượt qua ngàn dặm đến đảo Nam làm giáo dục, cứ coi đây là trách nhiệm, dì ngàn vạn lần cũng đừng nói với tôi là hứng thú yêu thích.”

Bà Tạ đã lâu không bị ức hiếp, phản bác không được, Tô Anh bên này liên tiếp bị ức hiếp hai lần, hơn nữa không tìm ra cách nào để phản bác.

Bà ấy buồn cười.

Cô không phải ngốc thì cũng chính là EQ thấp, nếu đều không phải, vậy đó chính là cô tự thân cường đại đến không sợ gì cả.

Bà ấy cười nói: “Được rồi, tôi nói không lại cô, ngày mai cô mang hai đứa trẻ tới tham gia kỳ thi tuyển sinh, nếu thông qua có thể nhập học, không thông qua thì cứ nói, tìm tôi đi cửa sau cũng được.”

Tô Anh muốn cơ hội nhập học, Cố Tri Nam thì cô không lo lắng, Hàn Kinh Thần phản nghịch có khả năng sẽ cố ý thi rớt, Tô Anh chuẩn bị trở về sẽ xử lý cậu mạnh tay.

Tạ Hoài Hương hỏi: “Cô có thường xuyên đi đến bến tàu mua cá tôm không?”

“Đúng vậy, bây giờ tôi chuẩn bị đi, trong nhà nhiều con cái, ngư dân ở bến tàu cá tôm không cần phiếu, dì nhanh chân đến xem sao?”

Tạ Hoài Hương cũng rất muốn tìm hiểu một chút phong tục trên đảo, nhân tiện tìm hiểu nhiều chút về người vợ thứ hai của Hàn Cảnh Viễn.

Rốt cuộc khi đến nơi, do được bà Nguyễn ủy thác, giao cho bà ấy theo quan sát tính tình của con dâu.

Bà Nguyễn tự tay mình viết thư, lúc trước báo cho đại thọ 50 tuổi vào đầu tháng mười, cho tới bây giờ, con trai, con dâu không ai gọi điện thoại an ủi một tiếng.

Tạ Hoài Hương muốn tìm cơ hội hỏi Tô Anh một chút, đối với thư từ của trưởng bối mà thái độ hời hợt như vậy, có phải là không được lễ phép hay không?

……

Tạ Hoài Hương đi ký túc xá của giáo viên để rổ đi chợ.

Tô Anh đi theo nhìn, một phòng ngủ một phòng khách, có cả phòng bếp và phòng vệ sinh, đây tuyệt đối không phải cách đãi ngộ mà một hiệu trưởng nên có.

Cô kinh ngạc nói: “Sao dì không sống cùng con gái và con rể?”

Tạ Hoài Hương cười nói: “Có khoảng cách thế hệ giữa chúng tôi, tôi không theo chân bọn họ giảo hợp.”

Tô Anh tán đồng: “Tôi bây giờ cũng rất ngóng trông mấy đứa trẻ thành niên, tôi liền tự do, nhưng mà chức vị của dì không nên chỉ phân một phòng ngủ một phòng khách phải không?”

Tạ Hoài Hương giải thích: “Tôi sống một mình, có căn phòng lớn cũng vô dụng, không bằng nhường cho giáo viên nào có nhu cầu.”

Tô Anh thật sự khâm phục đối với nhân phẩm của bà Tạ.

Hai người đi bến tàu mua cá tôm, lúc trở về Tạ Hoài Hương cảm thấy thời cơ không sai biệt lắm.

Bà ấy nói: “Tôi và mẹ của Tiểu Hàn rất thân, lúc trước bà ấy bị bệnh, chủ yếu là tâm bệnh, nói là gửi cho cô một phong thơ, muốn thông qua cô hòa hoãn một chút quan hệ mẹ con, vẫn luôn chờ cô điện thoại cho bà ấy, bệnh tình cũng không khá lên.”

Tô Anh trong lòng ha hả, bà Nguyễn cư nhiên ủy thác thuyết khách.

Cô thừa nhận là bà Tạ rất cao thượng, nhưng có một có quan điểm mà cô không thể đồng tình với Tạ Hoài Hương.

Hai đứa trẻ còn chờ tham gia kỳ thi tuyển sinh, lần này cô không thể ngạnh giang.

Cô ra vẻ kinh ngạc nói: “Tôi có nhận được thư của bà ấy, tôi còn không kịp xem, đã bị Hàn Cảnh Viễn thiêu mất, anh ấy nói trong thư không có lời hay, kêu tôi không cần đọc.”

“Thiêu?” Tạ Hoài Hương nghĩ thầm rằng với tính cách của Hàn Cảnh Viễn, quả thật rất có khả năng này.

Bà ấy cũng không có giải thích với Tô Anh về sự ngăn cách giữa mẹ con Hàn Cảnh Viễn, chỉ là cảm thán: “Ôi, mâu thuẫn giữa mẹ con bọn họ không biết ngày nào mới có thể giải hòa.”

Tô Anh không tiếp tục cãi vã, thà không hòa giải còn hơn, để cô không phải đối mặt với mẹ chồng.

……

Về đến viện người nhà, bộ hậu cần đang ở giúp đỡ Thẩm Mỹ Tĩnh chuyển nhà, liền dọn đến ở cách vách chỗ Kiều Lan Lan.

Hàn Kinh Thần dẫn theo Xán Xán chạy tới xem náo nhiệt, đang theo Tô Chấn Hữu cùng Đường Tuy Thảo chơi.

Cố Xán Xán nhìn thấy Tô Anh mua đồ ăn đã trở lại, vui vẻ nói: “Mẹ, Hữu Hữu tới làm hàng xóm của chúng con rồi, về sau chúng con có thể chơi cùng nhau không?”

Tô Anh cười nói: “Có thể nha.”

Bạn nhỏ Hữu Hữu khí chất trên người là màu trắng thuần tịnh nửa trong suốt, rất ít người có khí chất thuần khiết như vậy, xem ra bạn nhỏ rất ngoan hiền thiện lương.

Chính tay Tô Anh đã cứu Tô Chấn Hữu, sẽ không ngăn cản Xán Xán cùng chơi với cậu bé.

Nhưng mà khí chất của Đường Tuy Thảo, so lần trước lại có chút đỏ hơn, chứng tỏ giờ phút này cô bé đang ghen ghét.

Là ghen ghét ai? Ghen ghét Xán Xán so với cô bé lại có hạnh phúc gia đình?

Tô Anh chỉ có thể nhìn ra được cô bé bây giờ đang hơi ghen ghét, nhưng cô cũng không biết vì sao lại ghen ghét.

“Chào dì ạ.” Cô bé rụt rè lên tiếng.

“Chào con.” Tô Anh trả lời với một nụ cười thân thiện.

Cô không muốn để cho Hàn Kinh Thần tiếp xúc với cô bé này quá nhiều, hô: “Hàn Kinh Thần, dì mua đồ ăn về rồi, con về nhà nấu cơm đi.”

Hàn Kinh Thần chạy tới xem giỏ đi chợ của Tô Anh, kinh hỉ nói: “Hôm nay có tôm hùm!”

Sau đó thiếu niên xoay người nhìn cô bé phía đối diện, khí chất trên người dần dần chuyển thành màu hồng nhạt.

Tô Anh nhìn thấu được đứa trẻ này, phỏng chừng là muốn mời Đường Tuy Thảo giữa trưa tới nhà ăn cơm, khoe một chút rằng cậu sẽ nấu cơm.

Tô Anh một phen kéo cậu đi, nói: “Giữa trưa dì Lan Lan muốn tới học làm cơm chiên tôm hùm, vừa hay con dạy dì ấy đi, Xán Xán và Hữu Hữu được gặp lại nhau, chúng ta phải về nhà ăn cơm.”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /74 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Bất Ái

Copyright © 2022 - MTruyện.net