Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Thập Niên 70: Kế Hoạch Nuôi Dạy Con Cái
  3. Chương 20
Trước /74 Sau

Thập Niên 70: Kế Hoạch Nuôi Dạy Con Cái

Chương 20

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Đường Tuy Thảo đến bên cạnh bốn đứa trẻ, đuổi theo Hàn Kinh Thần: “Anh Kinh Thần, em và mẹ nuôi có thể cùng mọi người nhặt tôm cá không?”

Hàn Kinh Thần đã bị nhắc nhớ nên vẫn nhớ trong lòng, hơn nữa Đường Tuy Thảo đã nhận mẹ nuôi, cậu không cảm thấy cô đáng thương nữa.

Cậu quay đầu nhìn Tô Anh, nói: “Bãi đá ngầm này là dì hai tìm được, em hỏi dì hai đi.”

Đường Tuy Thảo nhìn Tô Anh bằng ánh mắt chờ mong.

Tô Anh nói: “Được, dù sao bãi biển là của chung, ai đều có thể đi nhặt.”

“Cảm ơn dì Tô.”

Từ Phân Nguyệt phát hiện ra một con tôm hùm lớn nên nóng lòng muốn bắt. Nhưng chị ta không có kinh nghiệm bắt tôm hùm nên bị nó kẹp lấy ngón tay, chỉ biết đau đớn cố gắng kéo nó ra, nhưng càng kéo vết thương càng đau.

Đường Tuy Thảo nhặt một hòn đá lớn bằng nắm tay chạy tới, vội vàng nói: “Mẹ nuôi ngươi đừng cử động, đặt tay lên hòn đá.”

Sau đó, cô bé nhấc hòn đá, bẻ gãy hai càng của con tôm hùm rồi đá nó xuống biển.

Từ Phân Nguyệt đau lòng: “Đuôi con tôm hùm kia có nhiều thịt.”

Đường Tuy Thảo ném cục đá: “Tôm hùm không nhiều thịt đâu mẹ, còn không ngon bằng cá. Mẹ nuôi ngồi đi, con đi bắt cá.”

“Được, con gái của mẹ thật ngoan.”

Từ Phân Nguyệt vô cùng yêu thương và tự hào, còn đắc khoe với Tô Anh: “Tô Anh, bốn đứa trẻ nhà cô còn không hiếu thảo bằng con gái nuôi của tôi..”

Đường Tuy Thảo vừa bắt được một con cá nặng hai cân, nghe chị ta nói vậy thì ngẩng đầu cười ngọt ngào: “Mẹ nuôi, con còn biết nấu cơm, buổi tối con nấu cá cho mẹ.”

Điều đó có nghĩa là tối nay con bé sẽ ở lại nhà của Thẩm Mỹ Tĩnh để ăn cơm.

Tô Anh và Kiều Lan Lan, một người đến từ dị thế, một người trọng sinh nhưng chưa từng cảm thấy Đường Tuy Thảo ngây thơ.

Mà hai người còn rùng mình khi thấy con bé đập con tôm hùm.

Tô Anh đã bắt được gần đầy xô. Chỉ một lát nữa là thủy triều sẽ lên, cô cũng đã muốn về nên gọi mấy đứa nhỏ: “Tinh Tinh Xán Xán, chúng ta về thôi.”

“Không nhặt nữa ạ?” Hàn Kinh Thần còn tiếc nuối, ở đây còn rất nhiều.

Cố Tri Nam nhìn sóng biển đằng xa, nói: “Lát nữa thủy triều sẽ lên, chúng ta nên về thôi.”

Hai cậu bé khiêng cái xô, Tô Anh và Kiều Lan Lan nắm tay hai cô bé nhỏ.

Hàn Kinh Thần không quên quay đầu lại nhắc nhở: “Dì Từ, em Tuy Thảo, hai người cũng nhanh về đi, thủy triều rất nguy hiểm.

Từ Phân Nguyệt muốn nhặt đầy một thùng mới về. Chị ta ước nhóm người Tô Anh về sớm một chút, như thế sẽ không có ai cướp của chị ta.

“Biết rồi biết rồi. Mấy người cứ về đi, không cần quan tâm chúng ta.”

Cố Tri Nam nói: “Dì Từ, nhiều nhất mười lăm phút nữa thủy triều sẽ lên, hai người nhớ lấy, thủy triều lên rất nhanh, sóng rất to, thuyền rất khó đến gần đá ngầm nên rất khó để giải cứu.”

Từ Phân Nguyệt tức giận, cảm thấy Cố Tri Nam đang nguyền rủa mình nên mắng: “Mấy người nhặt được một xô rồi, không muốn cho người khác nhặt sao? Mày cùng đừng nói mấy lời xui xẻo đấy.”

Tô Anh ôm bả vai Cố Tri Nam: “Nói nhẹ nhàng chị ta không nghe đâu. Kệ đi, chúng ta về thôi.”

……

Tuy nói như vậy nhưng Tô Anh vẫn để ý họ. Cô chào hỏi một vài ngư dân đang đánh bắt trên biển, chỉ vào bãi đá ngầm phía xa và nói: “Bên kia có rất nhiều hải sản, mọi người đến nhặt đi, nhưng thủy triều sắp lên rồi, đừng ham quá.”

Ngư dân ở đây đã lâu nên hiểu rõ đạo lý này. Sau khi cảm ơn Tô Anh, hai ba thím biết bơi xách theo cái thùng chạy nhanh chỗ cô vừa chỉ.

Kiều Lan Lan hiểu ý của Tô Anh: “Cô cố ý bảo mấy người đến đó.”

Tô Anh nói: “Nếu Từ Phân Nguyệt thật sự xảy ra chuyện, nhất định sẽ giận cá chém thớt với chúng ta. Chúng ta tìm vài người địa phương, để các thím ấy nhắc bọn họ về. Nếu Từ Phân Nguyệt vẫn xảy ra chuyện, không ai có thể trách chúng ta.”

Dù sao Hàn Kinh Thần vẫn là một đứa trẻ: “Dì Từ sẽ không để ý thủy triều đi, nhưng tại sao chúng ta không nói với chú Nham một tiếng, lỡ như có chuyện gì thì không tốt?”

Tuy Kiều Lan Lan cảm thấy Đường Tuy Thảo may mắn nhưng chuyện này liên quan đến mạng người, lỡ như ai đó chết thì sẽ lớn chuyện.

Kiều Lan Lan nói: “Vậy nghe con nuôi của tôi, thông báo cho người nhà chị ta đi.”

Tô Anh nói với Hàn Kinh Thần: “Về đến nhà, con đến quân doanh tìm Tô Tòng Nham nói một tiếng, sau đó chúng ta không cần quan tâm nữa.”

……

Sau khi về đến nhà, Hàn Kinh Thần thay bộ quần áo khô rồi chạy tới quân doanh.

Tô Anh đổ hải sản trong xô vào chậu gỗ lớn, chia cho Kiều Lan Lan một nửa.

Có ba con tôm hùm, Kiều Lan Lan chỉ lấy một con: “Nhà cô nhiều trẻ con, để lại mà ăn.”

Có con tôm nặng hơn một cân, Tô Anh nói: “Chia ra thì quá phiền phức. Tôi sẽ làm tôm hở lưng muối tiêu, khi nào xong sẽ chia cho cô một nữa.”

Kiều Lan Lan cũng không khách khí: “Vậy tôi sẽ mang ít dầu sang.”

Cô để lại một con tôm hùm, còn một con làm cơm chiên tôm hùm. Đầu tôm dùng để nấu cháo hải sản, ngoài ra còn có cá phi lê và nghêu, món nào cũng ngon.

Sau khi bóc bỏ chỉ lưng, cô khía một đường trên lưng từng con rồi ướp muối tiêu. Lúc vừa ướp xong thì Hàn Kinh Thần quay về. h

Tô Anh hỏi: “Con nói với Tô Tòng Nham chưa?”

“Con nói rồi, chú Nham nói sẽ xin nghỉ rồi đi xem.”

“Con có ghé qua hỏi chú hai có về ăn cơm không?” Dù sao hôm nay cũng có nhiều món ngon.

Hàn Kinh Thần: “Công việc của chú hai rất nghiêm ngặt, đừng quấy rầy chú ấy bằng mấy chuyện nhỏ như ăn cơm. Chúng ta để lại cho chú ấy một phần là được.”

“Cũng được.”

Tô Anh đặt một bát cơm chiên tôm hùm và một bát cháo hải sản lớn vào tủ, rồi bảo Tinh Tinh và Xán Xán mang sang cho Kiều Lan Lan một phần tôm muối tiêu.

……

Vừa làm xong cơm tối thì người trong viện đột nhiên ồn ào, Từ Phân Nguyệt xảy ra chuyện.

Kiều Lan Lan sau khi hỏi thăm trở về thì vào nhà Tô Anh nói, Từ Phân Nguyệt tham lam, nhất định phải nhặt đầy một xô mới thôi. Kết quả là thủy triều lên, bị nhốt ở chỗ đá ngầm, đừng nói là cá mà ngay cả xô cũng bị cuốn trôi.

Sóng to gió lớn, thuyền đánh cá cũng không dám tới gần đá ngầm, Tô Tòng Nham phải điều động một chiếc thuyền xung kích của quân đội, mặc áo phao, buộc dây cứu sinh bơi đến cứu.

Từ Phân Nguyệt và Đường Tuy Thảo đều bị đưa đến bệnh viện quân đội.

Sắc mặt Kiều Lan Lan tái nhợt: “Cũng may cô tìm mấy thím người địa phương đi đó, nếu không Từ Phân Nguyệt chắc chắn sẽ kêu gào, chúng ta sẽ bị chồng mắng.”

Tô Anh biết, ở dị thế cũng như vậy. Họ sẽ không từ thủ đoạn làm liên lụy đồng đội, khiến cả nhóm bị tiêu diệt.

Đang nói, bên ngoài có người ở gõ cửa, nổi giận quát: “Tô Anh, cô ra đây cho tôi. Đừng thấy xảy ra chuyện mà trốn trong nhà như rùa đen rụt cổ..”

Kiều Lan Lan nghe là giọng của Thẩm Mỹ Tĩnh, tức giận nói: “Là Thẩm Mỹ Tĩnh, cô ta phát điên gì thế?”

Tô Anh đứng dậy đi mở cửa: “Ra xem sẽ biết.”

……

Thẩm Mỹ Tĩnh vừa mới từ bệnh viện trở về, có lẽ Từ Phân Nguyệt trốn tránh trách nhiệm, đổ mọi lỗi lầm lên đầu Tô Anh nên cô ta mới tới tìm cô để hỏi tội.

Thẩm Mỹ Tĩnh nghiêm khắc nói: “Tô Anh, nhà họ Tô không phải dễ bắt nạt, trong khi họ sinh ra liệt sĩ. May là hai người bọn họ không sao, nếu không tôi sẽ không bỏ qua cho cô.”

Không nhắc đến liệt sĩ thì không sao, nhắc tới liệt sĩ, Tô Anh lại tức.

“Liệt sĩ không phải là từ để cô lấy ra uy hiếp người khác. Có chuyện gì? Nhà họ Tô đang hù dọa người khác sao? Cô không nhìn xem bố mẹ của Hàn Kinh Thần và Tinh Tinh đều là liệt sĩ à. Đây là chuyện cô có thể nói sao?”

“Hơn nữa, tôi bắt nạt cô thì sao, có bản lĩnh thì đến đánh tôi đi, đừng uy hiếp bằng lời nói.”

Thẩm Mỹ Tĩnh tức đến mức run rẩy: “Tôi nhất định phải tìm lãnh đạo của Hàn Cảnh Viễn tố cáo cô.”

Tô Anh buồn cười: “Tôi chẳng làm gì quá đáng cả, cô có chắc sẽ thắng không?”

Thẩm Mỹ Tĩnh chất vấn Tô Anh: “Mọi người cùng ra biển bắt hải sản, tại sao lại bỏ dì Từ và Tuy Thảo ở lại bãi đá ngầm mà về trước. Dì ấy hơi tham nên muốn bắt nhiều hải sản mà quên thời gian, tại sao cô không kéo dì ấy về cùng?”

“Dì ấy còn dẫn theo trẻ con nữa. Cô biết gieo nhân sẽ gặp quả, phải phân rõ nặng nhẹ chứ. Thủy triều dâng lên sẽ chết người!”

“Ha ha……”

Tô Anh không nhịn được bật cười: “Cô hiểu rõ bản tính của Từ Phân Nguyệt như thế thì đừng cho chị ta ra biển. Nhưng cô lại dung túng, lỡ xảy ra chuyện, cô có chết cũng không hết tội?”

……

Hàn Kinh Thần nghe không nổi nữa, hóa ra đây mới là dì Thẩm tốt bụng dễ mến mà từ nhỏ cậu ngưỡng mộ.

Cậu đã từng hâm mộ dì ấy, ước nếu có một dì hai dịu dàng như dì Thẩm thì tốt rồi.

Nhưng tại sao hôm nay dì Thẩm lại không nói đạo lý như vậy?

Hàn Kinh Thần lao tới, chắn trước mặt Tô Anh, bảo vệ cô ở phía sau.

Cậu mắng Thẩm Mỹ Tĩnh: “Chúng con đã nói với Từ Phân Nguyệt rằng thủy triều sắp lên, là dì ấy bảo bọn con về, đừng ảnh hưởng dì ấy nhặt cá. Con còn cố ý đến quân doanh tìm chú Nham báo tin. Bây giờ xảy ra chuyện, dì lại tới trách chúng ta, dì còn có lương tâm hay không?”

Hàn Kinh Thần thề: “Dì Thẩm, nếu dì dám tố cáo dì hai của chúng con, con sẽ đi làm chứng, nói một nhà các người đều xấu xa!”

Sắc mặt Thẩm Mỹ Tĩnh trắng bệch: “Dì…… dì xấu xa?”

Hàn Hâm Tinh cũng nói: “Dì rất xấu, tại sao lại không cho Hữu Hữu ăn cơm no, em ấy là con của dì mà. Tại sao lại không cho Hữu Hữu chơi với chúng con. Dì khinh thường chúng con, thì còn cứ chơi với Hữu Hữu cho dì tức chết.”

Thẩm Mỹ Tĩnh lùi lại vài bước, không dám tin nhìn Hàn Hâm Tinh.

“Tô, Tô Anh, đây là cách cô dạy trẻ con à? Sao cô lại dạy chúng trở thành tội phạm như vậy.”

Tô Anh bế Hàn Hâm Tinh lên: “Tốt hay xấu, thời gian sẽ nói lên tất cả. Cô cố gắng sống lâu một chút rồi nhìn Tinh Tinh nhà tôi tỏa sáng.”

Thẩm Mỹ Tĩnh xoay người rời đi.

Kiều Lan Lan lo lắng: “Không xong rồi, Thẩm Mỹ Tĩnh là giáo viên tiểu học, Tinh Tinh và Xán Xán năm nay còn lên lớp 3 đấy.”

Tô Anh nói: “Tôi nghĩ rồi, năm trước Tô Mỹ Tĩnh dạy lớp 5, năm nay chắc chắn sẽ dạy lớp 1. Cô ta sẽ không dạy lớp Tinh Tinh và Xán Xán đâu, không phải sợ.”

Hàn Hâm Tinh không sợ gì cả: “Bây giờ quan hệ của con và Hữu Hữu rất tốt. Nếu dì Thẩm dám bắt nạt con, con sẽ bắt nạt Hữu Hữu, khiến dì ấy đau lòng đến chết.”

Kiều Lan Lan tặc lưỡi, dáng vẻ Tinh Tinh bây giờ rất giống người xấu nhỏ. Cô ta là mẹ nuôi của Tinh Tinh nên có nghĩa vụ dẫn dắt con bé đi đúng hướng.

“Tinh Tinh, dù người lớn nói thế nào thì Hữu Hữu cũng vô tội. Con bắt nạt cậu bé như thế rất đáng thương. Người lớn sai, tại sao lại bắt Hữu Hữu chịu trách nhiệm, con thấy dì nói đúng không?”

“Không đúng, bố nợ thì con trả.”

Kiều Lan Lan: “…… Ai dạy con những câu này?”

Hàn Hâm Tinh nói: “Lúc đi chợ, con thấy người ta đánh nhau, vô tình nghe được.”

Tô Anh xoa huyệt thái dương, hai đứa trẻ nhà Hàn Cảnh Viễn nếu ở dị thế chắc chắn là ác ma không thể trêu chọc.

Cô nói: “Mọi người có câu, tai họa nào cũng không bằng bố mẹ tốt, Hữu Hữu đã rất khó khăn rồi, con đừng bắt nạt cậu bé, được không?”

“Được ạ.” Hàn Hâm Tinh miễn cưỡng nói: “Con nghe lời mẹ.”

……

Buổi tối Hàn Cảnh Viễn quay về, bên nhà của Thẩm Mỹ Tĩnh vẫn còn ồn ào.

Tiếng ồn lớn đến mức ở nhà Tô Anh cũng nghe được.

Hàn Cảnh Viễn hỏi Tô Anh nhà bọn họ cãi nhau lâu chưa?

Tô Anh nói: “Chắc là lúc Tô Tòng Nham quay về thì bắt đầu cãi nhau, chắc là nửa giờ.”

Hàn Cảnh Viễn xoay người chuẩn bị đi ra ngoài: “Anh qua xem một chút.”

“Anh đừng đi, sẽ gây thêm phiền toái.” Tô Anh ở phía sau nói.

Hàn Cảnh Viễn dừng lại, quay đầu nói: “Tối hôm qua anh mơ thấy anh trai Tô. Anh ấy ở trong mơ nhìn anh không nói lời nào. Anh nghĩ anh ấy không yên tâm về em trai nên muốn nhờ anh để ý bọn họ một chút.”

Tô Anh âm thầm thở dài, thảo nào tối hôm qua Hàn Cảnh Viễn ngủ không ngon, cô nói: “Vậy anh đi đi.”

Sau khi Hàn Cảnh Viễn ra ngoài, Tô Anh chạy sang nhà của Kiều Lan Lan, từ sân nhà cô ta có thể nghe tiếng rõ ràng hơn.

Đúng lúc Kiều Lan Lan cũng đang dựa vào tường. Cô ta vẫy tay ra hiệu Tô Anh đến nghe cùng. Cô ta nói nhỏ: “Sau khi doanh trưởng Hàn đến thì bên cạnh không cãi nhau nữa. Họ nói chuyện nhỏ quá nên không nghe rõ.”

Hai người cố gắng nghe một lúc, thật sự không thể nghe được Hàn Cảnh Viễn nói cái gì.

Tô Anh muốn biết về người chị em sinh đôi của Tô Tòng Nham nên hỏi thăm qua Kiều Lan Lan: “Hôm nay tôi mới biết được, phó doanh trưởng Tô còn có một người chị sinh đôi, cô có biết không?”

Kiều Lan Lan có biết, kiếp trước Tô Tân Ý ngã từ cầu thang xuống trở thành người thực vật, người trong nhà đã cố gắng chữa trị cho đến khi bác sĩ tuyên bố tử vong do suy nội tạng.

Kiều Lan Lan thở dài: “Chị sinh đôi của phó doanh trưởng Tô tên là Tô Tân Ý, một tháng trước trượt chân ngã từ cầu thang xuống tới, biến thành người thực vật, không có dấu hiệu tỉnh lại. Tôi sợ cô ấy sẽ không bao giờ tỉnh lại.”

Kiếp trước, cô ấy đã không tỉnh lại.

Chẳng trách, khi Hàn Cảnh Viễn đột nhiên nhắc đến chị em sinh đôi của Tô Tòng Nham, ánh mắt của anh vô cùng ảm đạm.

Tô Anh hỏi: “Vậy cô biết Tô Tân Ý là người thế nào không?”

Nếu là người tốt thì cô có thể dùng dị năng cứu cô ấy một mạng.

Kiều Lan Lan nói : “Trí tuệ chị gái của Tô Tòng Nham có chút vấn đề, chắc chỉ bằng đứa trẻ bảy, tám tuổi. Nếu cô ấy tỉnh lại thì vẫn phải dựa vào sự chăm sóc của bố mẹ, anh chị đến hết đời. Với người như Thẩm Mỹ Tĩnh, ngay cả con trai mình cũng không để ý thì sao có thể đối xử tốt với cô ấy. Vì vậy, cho dù Tô Tân Ý tỉnh lại cũng phải chịu đau khổ, thà không tỉnh lại còn hơn.”

Tô Anh có thể giúp Tô Tân Ý tỉnh nhưng không giúp được trí lực của cô ấy nên tạm thời chỉ có thể từ bỏ.

……

Tô Anh từ nhà của Kiều Lan Lan về thì tắm rửa sạch sẽ rồi đợi trong phòng ngủ một lúc.

Một lát sau, Hàn Cảnh Viễn cũng từ nhà của Tô Tòng Nham về.

Anh chủ động nói: “Tô Tòng Nham vì chuyện cứu trợ hôm nay mà vô cùng tức giận, muốn sa thải bảo mẫu nhưng Thẩm Mỹ Tĩnh nói đó là dì của cô ta nên không đồng ý, hai người bắt đầu cái nhau.”

“Lúc anh đến họ còn cãi nhau không?”

Hàn Cảnh Viễn nói: “Anh nói, nếu còn cãi nữa sẽ điều Tô Tòng Nham đến biên cương, lúc ấy Thẩm Mỹ Tĩnh mới yên tĩnh lại.”

Vì đây là chuyện trong nhà Tô Tòng Nham nên Tô Anh cũng không quan tâm lắm, cô nói: “Đúng rồi, Kiều Lan Lan muốn làm mẹ nuôi của mấy đứa nhỏ, lão Đinh đã đồng ý, ý anh thế nào?”

Đầu Hàn Cảnh Viễn bắt đầu đau, anh phản đối cũng không có tác dụng nên nói: “Bọn nhỏ đồng ý là được, dù sao cũng chỉ là mẹ nuôi, anh không có ý kiến.”

“Bọn nhỏ đều đồng ý!”

Tô Anh nhảy lên ôm lấy anh: “Em còn sợ anh phản đối chứ, không ngờ anh lại rộng lượng như vậy. Cảm ơn anh.”

Trên vai Hàn Cảnh Viễn đang có vết thương, đột nhiên bị cô chạm vào nên đau, khẽ kêu một tiếng.

Tô Anh vội vàng buông ra, kéo quần áo của anh: “Vai anh bị thương à, để em xem.”

Cô có thể dùng dị năng chữa khỏi.

Hàn Cảnh Viễn vội vàng tránh đi: “Chỉ là vết thương nhỏ, không sao. Em ngủ đi.”

Tô Anh cảm thấy có gì đó không đúng, cô để ý lúc anh đi mặc áo dài nhưng bây giờ đã thay bằng áo ngắn tay. Bị thương trong lúc huấn luyện là bình thường mà, tại sao phải sợ cô thấy chứ?

Cô không nghe theo mà còn uy hiếp anh: “Cởi áo ra em xem.”

Mặc dù ngủ cùng giường nhưng dù sao hai người cũng là hiệp nghị nuôi con, Hàn Cảnh Viễn vẫn rất bảo thủ, không bao giờ thay quần áo trước mặt Tô Anh.

Mặt anh nóng lên: “Thật sự không có việc gì.”

Tô Anh khóa cửa phòng lại, không muốn mấy đứa trẻ nghe thấy chạy tới.

“Hàn Cảnh Viễn, hôm nay dù thế nào em cũng phải xem anh bị thương thế nào? Anh định giấu em chuyện gì?”

……

Hàn Cảnh Viễn thấy cô quá bướng bỉnh, chỉ có thể quay người rồi cởi áo.

Trên vai anh quấn băng gạc màu trắng, máu vẫn đang chảy thấm ra ngoài.

Tô Anh nghe Cố Tri Nam nói, trước đây cô từng học y, nhưng sau khi bố chết vì tai nạn y tế, cô không chịu nổi đả kích mà chuyển sang làm công việc cắt rau trong nhà hàng.

Bây giờ cô có dị năng, có thể xử lý một số vết thương ngoài da ở dị thế.

Vết thương trên vai Hàn Cảnh Viễn dài khoảng 20 cm, mặc dù không quá sâu, nhưng nếu không khâu lại làm cứ huấn luyện với cường độ mạnh thì miệng vết thương sẽ vỡ ra.

Tô Anh hỏi: “Tại sao anh không đến bệnh viện khâu lại?”

Trong khi bệnh viện quân y cách doanh địa không xa.

Hàn Cảnh Viễn nói: “Chỉ là bị thương nhẹ, mấy ngày nữa sẽ khỏi.”

Thấy anh còn mạnh miệng, Tô Anh vô cùng tức giận: “Bây giờ là mùa hè, bị nhiễm trùng sẽ rất phiền phức. Anh thay quần áo đi, em và anh đến bệnh viện.”

Hàn Cảnh Viễn bất đắc dĩ gãi đầu: “Chúng ta đến bệnh viện của căn cứ được không?”

Bệnh viện của căn cứ gần chỗ của Cố Thành Phong, Hàn Cảnh Viễn rất ít khi đến đó.

Tô Anh nói: “Bỏ gần tìm xa, Hàn Cảnh Viễn, anh nghĩ em là đồ ngốc à?”

Hàn Cảnh Viễn thấy không thể giấu được nữa, đành thành thật nói: “Thật ra anh đã đến bệnh viện rồi, nhưng người khâu cho anh là Đoạn Sở Hạ. Anh nói đổi người khác đi nhưng bị y tá trưởng mắng một trận, nói anh không nên khén chọn. Họ không cho đổi nên anh đành phải về trước.”

Đoạn Sở Hạ khâu vết thương cho anh, chắc chắn sẽ phải đụng chạm thân thể. Nếu thế, anh thà không khâu còn hơn.

……

Tô Anh còn tưởng anh làm nhiệm vụ bí mật nào đó rồi bị thương, không muốn người khác phát hiện, hóa ra lại chỉ vì chuyện nhỏ kia, có gì mà phải giấu.

Cô nói: “Hôm đó em định nói với anh, người nhà vợ cũ của anh giúp cô ta chuyển công tác đến bệnh viện của đảo Nam nhưng bị anh ngắt lời.”

Hàn Cảnh Viễn ngạc nhiên, nhà họ Đoạn ở Bắc Kinh, tại sao Tô Anh lại biết chuyện chuyển công tác?

Anh hỏi: “Sao em biết?”

“Cố Thành Phong nói với em. Anh đừng hiểu lầm. Lúc anh ta đến đón bọn trẻ đã nhờ chúng nói với em.”

Hàn Cảnh Viễn không nói gì.

Cố Thành Phong đều có thể nghe được tin tức thì chắc chắn sẽ không giấu người nhà của anh, nhưng tại sao ông nội không gọi điện nói với anh một tiếng?

Hay là, nhà họ Đoạn bí mật giúp Đoạn Sở Hạ chuyển công tác nhưng bị Cố Thành Phong vô tình biết được?

Nghĩ vậy khiến anh cảm thấy thoải mái hơn.

Tô Anh tìm quần áo rồi thúc giục anh đi thay: “Trong nhà không có dụng cụ y tế, đến bệnh viện rồi em khâu cho anh.”

Hàn Cảnh Viễn hỏi: “Em mất trí nhớ mà vẫn biết khâu sao?”

Tô Anh nghĩ ra một cái cớ: “Ký ức này ăn sâu rồi nên không quên, hơn nữa gần đây em cũng nhớ ra một số kiến ​​thức chuyên môn, đến bệnh viện có thể khử trùng và đầy đủ kim, chỉ. Nào, đi nhanh đi.”

Hàn Cảnh Viễn lo lắng hỏi: “Vậy em nhớ ra chuyện trước kia rồi sao?”

Tô Anh lắc đầu nói: “Vẫn chưa.”

……

Trong bệnh viện, y tá trưởng cũ được nhà họ Đoạn nhờ chiếu cố Đoạn Sở Hạ. Nhưng khi nhìn thấy Hàn Cảnh Viễn quay lại, còn dẫn theo người vợ mới trẻ đẹp, sắc mặt vô cùng khó coi.

Bây giờ buổi tối, người bệnh trong phòng cấp cứu cũng không nhiều, phần lớn ý tá trực đêm đều đang đứng ở quầy tiếp tân nói chuyện.

Sau khi thấy người nhà quân nhân đi tới thì bắt đầu bàn tán.

Họ đã gặp quá nhiều người nhà bệnh nhân đến làm loạn. Hơn nữa, ban nãy đúng là y tá trưởng làm khó doanh trưởng Hàn, nhất quyết để vợ cũ khâu vết thương cho anh trong khi phòng trực có rất nhiều người đang rảnh.

Chuyện này khiến người nhà doanh trưởng Hàn tìm tới, mấy y tá nhát gan đều tản ra.

Tô Anh nhìn thấy màu da cam trên người mấy cô y tá vừa tò mò muốn xem náo nhiệt, vừa sợ hãi bị liên lụy thì buồn cười, giống hệt tâm trạng của cô lúc muốn xem náo nhiệt.

Chỉ có màu của y tá trưởng và Đoạn Sở Hạ k không giống vậy.

Y tá trưởng là tức giận, bênh vực người của mình, còn Đoạn Sở Hạ thì tức giận và xấu hổ.

Đoạn Sở Hạ liến nhìn Tô Anh ngày càng xinh đẹp thì trong lòng cảm thấy xấu hổ và buồn bã.

Tô Anh bây giờ với tháng trước đã khác rất nhiều. Tia cực tím ở đảo Nam tử rất mạnh nhưng cô càng ngày càng trắng, còn gầy đi, nhìn rất dịu dàng tràn đầy sức sống.

Mà loại tinh thần này cô ta chỉ nhìn thấy ở những cô bé, cậu bé mười mấy tuổi.

Tuy ngũ quan không thay đổi nhưng cô ta luôn cảm thấy Tô Anh bây giờ với một tháng trước không giống nhau.

Chẳng lẽ Hàn Cảnh Viễn không nhận ra sự thay đổi này sao?

……

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /74 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Cho Tôi Một Bát Cháo

Copyright © 2022 - MTruyện.net