Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");
Chồng cũ bị thương tới bệnh viện, cho dù chỉ là vết khâu bình thường nhưng cũng không muốn cô ta chạm vào. Điều này khiến Đoạn Sở Hạ bị đả kích không nhẹ, bây giờ đối diện với ánh mắt khiêu khích và khinh thường của Tô Anh, cô ta cúi xuống che giấu sự xấu hổ.
Y tá trưởng được nhà họ Đoạn gửi gắm thì nhất định sẽ bênh vực người nhà mình, nhìn thấy lần này Tô Anh đến bắt lỗi thì lập tức tiến lên đánh đòn phủ đầu.
“Đồng chí Hàn, chính anh không muốn băng bó mà. Chỉ là chuyện nhỏ mà còn dẫn người nhà đến bệnh viện làm loạn, có phải rất quá đáng không?”
Hàn Cảnh Viễn chưa kịp nói thì Tô Anh đã đẩy người đàn ông trông như cọc gỗ sang một bên.
Trong việc này, anh là con trai, nói cái gì cũng sai, hơn nữa, thân phận của anh còn đặc biệt.
Tô Anh nói: “Chị tức giận cái gì, chồng tôi chỉ không cho vợ cũ xử lý vết thương thôi mà, tại sao từ miệng chị lại thành kén chọn vậy? Chị biết rõ nội tình mà vẫn sắp xếp vợ cũ cho anh ấy, tôi thấy ghê tởm chị luôn đấy. Nếu muốn tìm người xử lý thì tìm lãnh đạo của Hàn Cảnh Viễn đi, nào chúng ta cùng đi!”
Y tá trưởng bị Tô Anh nói lại thì trong lòng khó chịu.
Vợ cũ thì làm sao, vợ cũ là nhân viên y tế, nếu gặp mặt cũng nên cho người ta chút mặt mũi. Tô Anh làm ầm lên như vậy khiến tất cả mọi người biết chồng cũ của Đoạn Sở Hạ có người mới là quên hết chuyện ngày xưa.
Vốn phải trực đêm khiến tâm tình không tốt, chị ta xếp Tô Anh vào mục “Sự cố y tế”.
Y tá trưởng cảm thấy mình không có sai: “Mọi người nên nhớ, công tư phân minh. Ở bệnh viện chỉ có quan hệ bác sĩ và bệnh nhân, không có vợ cũ hay vợ mới. Cô mới là người không biết xấu hổ?”
Tô Anh cười lạnh: “Là tôi không biết xấu hổ hay Đoạn Sở Hạ cố ý? Cô ta cởi mở thì tôi cũng không keo kiệt. Nhưng cả nước nhiều bệnh viện như vậy, tại sao phải đi hàng nghìn cây số đến đảo Nam chứ? Lý do là gì, tôi nghĩ trong lòng y tá trưởng cũng tự hiểu?”
“Tôi muốn nói rõ ràng, Hàn Cảnh Viễn bây giờ là chồng của tôi. Biết rõ cô ta có mục đích tiếp cận, chị còn sắp xếp cô ta giúp chồng tôi xử lý vết thương. Chị nói xem có rộng lượng để chồng mình đến gần phụ nữ khác. Nếu chị rộng lượng vậy thì làm với chồng mình đi.”
Hàn Cảnh Viễn trước giờ không biết Tô Anh đanh đá và da mặt dày như vậy. Một người đàn ông như anh chỉ biết đứng xem vợ và y tá trưởng cãi nhau mà không biết nên làm thế nào cho phải.
Hàn Cảnh Viễn nghe thấy Tô Anh nói “bây giờ anh ấy là chồng tôi’ thì mặt đỏ tía tai, trong lòng dâng lên niềm vui sướng.
……
Sự thẳng thắn của Tô Anh chọc đúng tim đen của Đoạn Sở Hạ. Cô ta không muốn xấu hổ đứng chịu trận mà bật khóc chạy ra ngoài.
Chuyện này còn chưa kết thúc, Tô Anh nói: “Chúng ta đăng ký, em sẽ tự xử lý vết thương cho anh.”
Y tá trưởng tức đến mức thở hồng hộc, nói chuyện mà không dùng não: “Người bị cô chọc giận chạy mất rồi, có bản lĩnh thì tự khâu đi.”
“Khâu thì khâu, lấy kim chỉ lại đây!”
Trong phòng trị liệu, một cô y tá chuẩn bị cồn khử trùng, nhíp, kéo, kim chỉ xong thì nơm nớp lo sợ nói: “Chị dâu, hay để em làm đi. Chắc chị cũng không muốn gây thù với y tá trưởng đúng không?”
Tô Anh cười nói: “Sao em đáng yêu như vậy chứ? Chị không so đo đâu, hãy để chị khâu cho anh ấy. Trước kia chị từng học y, sẽ khâu được.”
Cô y tá ngơ ngẩn, vợ của doanh trưởng Hàn cười lên thật xinh đẹp, khi không tức giận cũng rất dịu dàng.
Thật ra chuyện chị Đoạn được điều tới bệnh viện này bị rất nhiều người bàn tán. Thay vì ở lại bệnh viện lớn ở Bắc Kinh, chị ta lại chủ động chuyển đến đảo Nam, có lẽ là hối hận, không thể buông chuyện cũ xuống.
Nhưng chính chị ta là người muốn ly hôn, tại sao bây giờ lại muốn quay lại, làm gì còn ai ở chỗ đấy chờ chị ta nữa?
……
Tô Anh khử trùng vết thương cho Hàn Cảnh Viễn, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua vùng da xung quanh miệng vết thương của anh vài lần, còn hơi dùng lực. Cô làm vậy để truyền cho anh chút dị năng, để lát nữa khâu cũng không bị đau.
Ngay lúc cô y tá còn đang ngây người, Tô Anh đã khâu xong rồi, tổng cộng là bảy mũi.
“Chị dâu khâu đẹp quá, doanh trưởng Hàn giỏi thật, khâu mà không hề nhăn mày.”
Loại vết thương nhỏ này không cần dùng thuốc tê, nhưng lúc khâu sẽ rất đau, ngay cả quân nhân cường tráng nhất cũng không thể không nhăn mày.
Vậy mà Hàn Cảnh Viễn chỉ cảm thấy bị va chạm nhẹ nhàng chứ không hề đau. Anh được cô y tá khen thì đầu óc trống rỗng, theo bản năng nói: “Đúng là không đau thật.”
Tô Anh cười nói: “Đúng rồi. Được chính tay vợ khâu cho thì sao có thể đau chứ.”
Hàn Cảnh Viễn xấu hổ quay mặt đi chỗ khác, đúng là không đau, chẳng lẽ có liên quan đến chuyện này?
Y tá che miệng cười, giúp cô dùng băng gạc băng bó miệng vết thương cho anh.
Cô y tá cảm thấy chị dâu này rất rộng lượng. Với thái độ và cách làm việc của y tá trưởng, nếu là người khác nhất định sẽ ầm ĩ muốn tìm viện trưởng.
Cô y tá cảm thấy Tô Anh biết phân rõ phải trái, chỉ có chị Đoạn là không biết tốt xấu. Chuyện đã qua rồi thì cho qua đi, sao cứ phải gây rắc rối cho vợ chồng nhà người ta chứ.
……
Trên đường từ bệnh viện trở về, Tô Anh đánh cược với Hàn Cảnh Viễn: “Em cá ngày mai Đoạn Sở Hạ sẽ viết đơn từ chức rồi rời khỏi đảo Nam.”
“Ừm.”
Chuyện này không quan trọng, trong đầu Hàn Cảnh Viễn bây giờ đều là câu “Hàn Cảnh Viễn bây giờ là chồng của tôi’ của Tô Anh. Trong một tháng này, tâm tình của anh chưa từng tốt như vậy.
Tô Anh quay lại nhìn người đàn ông bên cạnh. Màu sắc quanh người Hàn Cảnh Viễn là màu hồng phấn, còn có bong bóng to nhỏ như bong bóng xà phòng vậy.
Không cần nói cũng biết màu hồng nhạt tượng trưng cho cái gì. Anh đang đ.ộng tì.nh, như lần đầu tiên thích thầm ai đó rồi xấu hổ.
Hàn Cảnh Viễn đã hai mươi sáu tuổi rồi, sao có hành động như một thiếu niên mới yêu?
Họ chỉ là hiệp nghị nuôi con, mới một tháng mà Hàn Cảnh Viễn đã thích cô, chuyện này không hợp lý?
Nhưng khi cô nhìn anh một lần nữa, những bọt khí màu hồng trên người Hàn Cảnh Viễn đã biến mất.
Tô Anh nghĩ thầm, chắc cô tự mình đa tình.
Thực ra cô đối xử với Hàn Cảnh Viễn và mấy đứa nhỏ cũng không quá tốt.
Cô đấy việc nhà cho bọn họ làm mà không thích động tay động chân, còn dạy Cố Tri Nam và Hàn Kinh Thần nấu cơm. Nhìn đi nhìn lại cũng thấy cô không giống mẹ hiền, vợ đảm.
Tâm trạng của Hàn Cảnh Viễn vừa rồi có lẽ là có người ghen tị khiến anh có chút thỏa mãn.
Cũng may vừa rồi cô không hỏi anh chuyện này, nếu không xấu hổ đến chết. Trên đường đi, Tô Anh không nói thêm câu nào.
Khi về đến cửa, Hàn Cảnh Viễn đột nhiên nói: “Tô Anh, em chăm sóc bọn nhỏ rất tốt, thật đấy. Anh không có ý kiến gì mà còn rất cảm kích. Kinh Thần và Tinh Tinh đều thay đổi tốt lên, tất cả là nhờ em. Vì vậy, em cứ dùng cách của mình mà giáo dục bọn nhỏ đi.”
Tô Anh được khen thì hãnh diện, như thể mọi công lao của cô đều đã được ghi nhận.
Đến nửa đêm, cô dùng dị năng giúp miệng vết thương của Hàn Cảnh Viễn nhanh khỏi hơn. Dù sao vết thương đã được băng bó, cắt chỉ rồi cũng sẽ lành, mà khỏi sớm hơn hai ngày, chắc anh cũng không phát hiện.
……
Ngày hôm sau, Đoạn Sở Hạ thật sự viết đơn từ chức, viện trưởng cũng nghe được chuyện tối qua người nhà đến làm loạn.
Chuyện này đúng là không thể trách người nhà, chồng của mình bị vợ cũ nhớ thương, là ai cũng sẽ làm ầm lên. Trong khi đó, cô chỉ yêu cầu đổi người khâu.
Bớt một chuyện còn hơn thêm một chuyện, viện trưởng vui vẻ phê duyệt cho Đoạn Sở Hạ.
Trước khi Đoạn Sở Hạ rời đi thì đến quân doanh tìm chính ủy Quý, nói có chuyện quan trọng cần báo cáo.
Chính ủy Quý vô cùng đau đầu. Vợ cũ của Hàn Cảnh Viễn không biết bị thế nào, đầu tiên thì muốn ly hôn ngay lập tức, bây giờ lại quay lại kiếm chuyện. Cô ta có ý đồ gì đây?
Chính ủy Quý nhịn không được nói giúp Hàn Cảnh Viễn.
“Đồng chí Đoạn, hai người đều đã ly hôn rồi, người khác không biết nhưng Hàn Cảnh Viễn đã thành thật nói với tôi rằng hai người đều có được thứ mình muốn khi làm hiệp nghị hôn nhân. Bây giờ cậu ấy đã tái hôn, phá hoại hôn nhân của người khác là vô đạo đức, tại sao cô lại nắm mãi không buông.”
Đoạn Sở Hạ bị nói thì mặt đỏ lên, lần này cô ta không định báo cáo chuyện của bọn nhỏ mà vì chính nghĩa của người dân.
Cô ta nói: “Chính ủy Quý, tôi không phải người nhỏ mọn, nhưng tôi nghi ngờ Tô Anh là đặc vụ nên lần này mới xin điều đến đảo Nam, vốn định quan sát cô ta và nhắc nhở Hàn Cảnh Viễn, nhưng anh ấy từ chối tôi. Tôi cũng không có cách nào tiếp cận Tô Anh nên xin anh cho người phù hợp quan sát cô ta.”
……
Quý Bình Lương ngạc nhiên, lúc Hàn Cảnh Viễn gửi báo cáo kết hôn, tổ chức đã điều tra bối cảnh gia đình của Tô Anh.
Ông nội của cô là một bác sĩ người Trung Quốc, mở một phòng khám chữa bệnh, sau lại liên kết với nhà nước, trong nhà chỉ có một người con gái. Trong các đồ đệ của mình, ông ấy chọn một người trung thành nhất rồi cho ở rể, cũng chính là bố của Tô Anh.
Sau khi bố của Tô Anh bị người nhà người bệnh náo loạn đến mức tổn hại thể chất và tinh thần, không chịu nổi đả kích mà chết. Bọn họ lại đến trường học của Tô Anh làm loạn khiến cô không thể tập trung tốt nghiệp, đành phải từ bỏ nghề y.
Nhưng mẹ của Tô Anh là một sĩ quan công an, từ một cảnh sát nhân dân nhỏ được thăng chức lên làm phó sở trưởng, sau đó cũng hy sinh lúc đuổi bắt tội phạm.
Tô Anh là con của liệt sĩ.
Cô xuất thân trong sạch như vậy, lại còn là con của liệt sĩ. Bây giờ bị Đoạn Sở Hạ báo cáo là đặc vụ, dù thế nào Quý Bình Lương cũng không thể chấp nhận.
Quý Bình Lương đập bàn, thật sự muốn mắng Đoạn Sở Hạ điên rồi: “Cô có bằng chứng chứng minh Tô Anh là đặc vụ không?”
Sự tức giận của Quý Bình Lương đã khơi dậy sự không cam lòng của Đoạn Sở Hạ. Ngay cả lãnh đạo của Hàn Cảnh Viễn cũng thiên vị Tô Anh, không quan tâm sự an toàn của xã hội và nhân dân sao?
Cô ta nói: “Anh có thể hỏi bọn buôn người lúc trước lừa bán cô ta. Chính họ cũng thừa nhận Tô Anh đã chết mới kéo đi chôn, nhưng sau khi xảy ra động đất thì đột nhiên sống lại, chuyện này không kỳ lạ sao?”
Chỉ bằng chuyện này mà nghi ngờ Tô Anh là đặc vụ, thật nực cười.
Quý Bình Lương suy đoán: “Có lẽ lúc đó cô ấy lâm vào trạng thái chết giả, bệnh viện cũng từng có trường hợp tương tự, người bị đẩy đến nhà xác đột nhiên tỉnh lại. Chỉ vì chuyện này thì không thể vu khống người ta là đặc vụ được.”
Anh ta nheo mắt lại, đánh giá Đoạn Sở Hạ, cảnh giác nói: “Hơn nữa, tại sao cô biết khẩu cung của bọn buôn người?”
Ngay từ đầu Đoạn Sở Hạ không dám nói thật, sợ liên lụy đến anh trai, vì cô ta trộm nhìn cái này trong hồ sơ khẩu cung trong phòng anh trai.
Bọn buôn người nói chúng bắt cóc được vài đứa trẻ đến từ Bắc Kinh, cảnh sát đảo Nam đã liên hệ với Văn phòng Công an thành phố Bắc Kinh để hỗ trợ điều tra. Cô ta vô tình nghe được đội cảnh sát nói chuyện có nhắc đến Hàn Kinh Thần, Hàn Hâm Tinh và cả Tô Anh, không nhìn được đã lẻn vào văn phòng anh trai xem trộm.
Nhưng là cô không dám nói vậy: “Lúc tôi đến đơn vị của anh trai thì vô tình nghe thấy anh ấy và đồng nghiệp đang nói chuyện.”
Quý Bình Lương bán tín bán nghi, lát nữa anh ta sẽ gọi điện thoại tìm Đoạn Quân xác minh lời này.
Không thể chỉ dựa vào việc tim Tô Anh đã từng ngừng đập rồi sống lại mà nghi ngờ rồi điều tra cô có phải là đặc vụ hay không. Anh ta không thể bắt nạt người nhà như vậy.
“Cô có chứng cứ gì không?”
Đoạn Sở Hạ không tin, lời này còn chưa đủ sao?
“Tô Anh bảo mất trí nhớ, nhưng vẫn biết nhiều chuyện sinh hoạt mà chỉ không nhớ được mọi người. Cô ta cố ý, vậy mà mấy người lại tin. Tôi đoán có người giả làm cô ta, sau đó lẻn vào viện để thám thính tình hình.”
Quý Bình Lương toát mồ hôi lạnh, mắng: “Đừng nói bậy, sao có thể tìm một người cải trang giống hệt như thế được?”
“Sao có thể giống hệt? Mọi người không nhận ra khí chất của Tô Anh bây giờ khác với một tháng trước sao?”
Quý Bình Lương:…… Đúng là có thay đổi, nhưng người mất trí nhớ thay đổi không phải là chuyện bình thường sao?
Đoạn Sở Hạ nói tiếp: “Tùy mọi người điều tra. Tôi đoán, đầu tiên tổ chức đặc vụ sắp xếp người, không ngờ bị bọn buôn người lừa bán. Lợi dụng lúc động đất hỗn loạn, thì thay thế mật vụ với thi thể dưới hố mà thần không biết, quỷ không hay.”
“Nếu không, tại sao Tô Anh sau khi xuống núi lại nhất quyết ly hôn với Cố Thành Phong. Hai vợ chồng bọn họ chỉ có chút hiểu lầm mà Tô Anh nhất quyết rời đi. Chủ nhiệm Kiều giới thiệu cho cô ta Đinh Sùng, điều kiện có thể không tốt bằng Cố Thành Phong, vậy mà cô ta chia tay Cố Thành Phong để đến với người bằng tuổi bố mình, chẳng lẽ chuyện này không khả nghi sao?”
……
Quý Bình Lương cũng từng nghi ngờ, nhưng chính cháu gái của vợ nhất quyết đòi lấy lão Đinh, chứng tỏ anh ấy khá có năng lực. Chính vì thế, không thể vì chuyện này mà hoài nghi Tô Anh là đặc vụ.
Đoạn Sở Hạ tiếp tục phỏng đoán: “Lúc Tô Anh đi xem mắt, cô ta không chê lão Đinh ba mươi chín tuổi, chính là muốn vào nằm vùng trong viện. Nhưng cô ta vô tình gặp Hàn Cảnh Viễn, cấp bậc cao hơn nên cô ta chắc chắn sẽ không từ thủ đoạn là chiếm lấy. Trên người Tô Anh có quá nhiều điều vô lý, các người nhất định phải tra ra.”
“Còn chứng cứ gì không?”
Đoạn Sở Hạ lắc đầu: “Hết rồi, chẳng lẽ những điều kỳ lạ này vẫn chưa đủ sao?”
Hóa ra cô ta không có bằng chứng cụ thể mà chỉ là suy đoán dựa vào lời khai của bọn buôn người.
Quý Bình Lương phê bình cô ta: “Càng nói càng sai. Cô bôi nhọ người nhà quân nhân, nếu bị đưa ra toà, có biết sẽ phải chịu trách nhiệm pháp lý như thế nào không?”
Đoạn Sở Hạ nhìn Quý Bình Lương vẫn không tin, cô ta không thừa nhận, cũng không từ chối.
“Tôi đã chỉ ra tất cả điểm đáng ngờ. Nếu anh không điều tra hoặc bỏ ngoài tai, tôi sẽ báo cáo với các lãnh đạo cấp cao hơn, đến lúc đó chính ủy Quý cũng sẽ bị phạt!”
Quý Bình Lương đang bị người vợ cũ của đồng nghiệp uy hiếp chỉ vì ghen tuông vớ vẩn.
Anh ta tức giận, nghe Đoạn Sở Hạ uy hiếp, nếu anh ta bỏ qua, chắc chắn cô ta sẽ báo cáo vấn đề này lên phía trên, không biết họ sẽ phái ai tới điều tra nữa.
Không bằng giải quyết ngay từ bây giờ.
Sau khi quyết định, Quý Bình Lương cũng không định buông tha cho Đoạn Sở Hạ, người tùy tiện gắn mác đặc vụ cho người trong viện.
Anh ta quăng một chồng tài liệu đến trước mặt Đoạn Sở Hạ, lạnh lùng nói: “Chỉ báo cáo bằng miệng thì không được, muốn bộ đội điều tra thì phải viết một bản báo cáo hoàn chính. Tôi nói cho cô biết, nếu sau khi điều tra Tô Anh trong sạch, cô sẽ bị bắt, lúc đó đừng trách. Cô cũng không chạy được đâu. Cô có chắc sẽ kiêu trì tố cáo chứ?”
Suy nghĩ của Đoạn Sở Hạ chỉ hướng về một chỗ nên ngay lập tức dùng tên thật viết một bản báo cáo tố giác Tô Anh là đặc vụ.
……
Sau khi viết xong, Đoạn Sở Hạ hơi sợ, nhưng nghĩ đến gia đình cưng chiều cô ta như vậy, nếu có chuyện gì, nhất định sẽ bảo vệ cô ta. Vì vậy, Đoạn Sở Hạ lấy lại tự tin.
Cô ta nghĩ như vậy mới dám tìm Quý Bình Lương gửi báo cáo.
Cô ta cảm thấy mình đang vì dân trừ hại, coi như làm cho xã hội một chuyện tốt.
Nghĩ vậy khiến Đoạn Sở Hạ dễ chịu hơn một chút, chạy tới ký túc xá giáo viên của trường trung học Văn Thành tìm Tạ Hoài Hương.
Đoạn Sở Hạ vừa ngồi xuống đã khóc sướt mướt nói: “Dì Tạ, hôm nay cháu đã tố cáo Tô Anh.”
Tạ Hoài Hương là người chứng kiến những đứa nhỏ lớn lên. Trước kia mẹ của Hàn Cảnh Viễn không nói lời nào mà đưa ra hôn sự với nhà họ Đoạn, bà thực sự rất vui.
Nhưng kết quả là Đoạn Sở Hạ và Hàn Cảnh Viễn dùng hiệp nghị hôn nhân để lừa gạt người trong nhà.
Mặc dù Đoạn Sở Hạ là người đề cập đến việc ly hôn, nhưng mới ly hôn chưa đến nửa tháng, Hàn Cảnh Viễn lại tái hôn, còn cưới một người xinh đẹp, thanh tú hơn cả Đoạn Sở Hạ. Ai trong hoàn cảnh của cô ta chắc chắn đều không chấp nhận nổi.
Bà ấy có thể thông cảm cho Đoạn Sở Hạ nhưng không tán thành việc cô ta tô cáo Tô Anh.
Hơn nữa Tô Anh có cái gì mà bị tố cáo?
Cùng lắm chỉ là việc Hàn Cảnh Viễn đến nhà ăn tìm thầy Bàng, xin cho Tô Anh được tham gia thi để được làm ở đây. Tô Anh dựa vào bản lĩnh của mình để thắng, tố cáo cũng vô dụng.
Hay cô ta tố cáo Tô Anh ngược đãi bọn nhỏ? Nhưng đó là cách dạy dỗ của Tô Anh, mấy đứa trẻ đều vui vẻ, người ngoài như bọn họ không quản được.
Lần trước con gái bà là Thẩm Mỹ Tĩnh cũng gọi điện thoại đến Liên đoàn Phụ nữ để tố cáo nhưng cũng vô ích.
Tạ Hoài Hương rót cho Đoạn Sở Hạ một chén nước, hỏi: “Tại sao lại tố cáo? Ngoài trừ chọc tức Hàn Cảnh Viễn cũng chẳng có tác dụng gì.”
Đoạn Sở Hạ không hề giấu diếm mà nói: “Cháu vừa tìm chính ủy Quý, tố cáo Tô Anh là đặc vụ, muốn chính ủy sắp xếp người âm thầm quan sát Tô Anh.”
“Cháu thấy Tòng Nham sống bên cạnh nhà Tô Anh, dễ dàng tiếp xúc với cô ta nên rất có thể trở thành người được chọn. Hay dì bảo cậu ấy chủ động tìm chính ủy, tiếp nhận nhiệm vụ này, còn có thể lập công lớn.”
Tô Anh là đặc vụ?
Chuyện cười gì vậy chứ?
Tạ Hoài Hương không tin một đặc vụ sẽ xinh đẹp và nổi bật, thích làm náo loạn khiến nhiều người trong viện ghen ghét như vậy.
Hơn nữa, con rể của bà còn là cấp dưới của Hàn Cảnh Viễn. Để cấp dưới đi điều tra gia đình của cấp trên, chưa biết kết quả thế nào, nhưng việc này sẽ trở thành vết nhơ bị lên án cả đời.
Không có cấp trên nào yên tâm khi sử dụng một cấp dưới có thể đâm chết mình bất cứ lúc nào.
Ngay cả Quý Bình Lương cũng sẽ không để Tô Tòng Nham làm nhiệm vụ giám sát này.
Một câu nói tùy tiện này của Đoạn Sở Hạ có thể hủy hoại tương lai cả đời của con rể bà.
Tạ Hoài Hương ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, đứng lên lạnh giọng quát: “Dì thấy cháu điên rồi, tại sao lại nói chuyện cơ mật công khai như thế nào? Cháu có biết đây là tội gì không, còn muốn can thiệp vào quyết định của bộ đội?”
Bà ấy thất vọng nhìn Đoạn Sở Hạ: “Đúng là đồ ghen ăn tức ở, khó trách Hàn Cảnh Viễn chán ghét cháu như vậy. Bây giờ dì cũng thấy cháu thật ghê tởm.”
“Hôm nay dì sẽ coi như cháu chưa từng đến đây, cũng chưa từng nói gì. Bây giờ cháu đi đi!”
……
Kiều Lan Lan đang ôm tài liệu đứng ngoài cửa cũng chảy mồ hôi lạnh.
Sáng nay cô ta đến tìm hiệu trưởng Tạ để thảo luận chuyện học sinh mới, muốn hiệu trưởng phân Cố Tri Nam và Hàn Kinh Thần vào lớp của mình.
Cô ta cũng nghĩ ra lý do rồi, không nghĩ mới đến cửa đã nghe được tin tức quan trọng như vậy.
Kiều Lan Lan quyết định không gặp hiệu trưởng nữa mà nhẹ nhàng xuống lầu.
Tô Anh không thể là đặc vụ, Kiều Lan Lan có thể chắc chắn điều này. Mẹ của Tô Anh là công an, hy sinh trong lúc đuổi bắt tội phạm. Vì vậy, Tô Anh căm ghét cái ác như kẻ thù. Kiếp trước Tô Anh còn tố cáo và hỗ trợ vào việc điều tra một vụ án nghiêm trọng.
Nhưng tiếc là, kiếp trước Tô Anh đến đảo Nam, bệnh tim tái phát rồi chết, cả đời Cố Thành Phong không tái hôn mà dành một năm phá kế hoạch của bọn buôn người. Sau khi tìm được bọn nhỏ, anh ta một mình nuôi nấng Cố Tri Nam và Cố Xán Xán.
Kiếp này Tô Anh không chết, Kiều Lan Lan cho rằng là việc bản thân trọng sinh dẫn đến hiệu ứng cánh bướm. Vì vậy, mỗi ngày cô ta đều ở bên cạnh Tô Anh nên có thể chắc chắn cô không thể là đặc vụ.
Nhưng Đoạn Sở Hạ lại chán ghét cô ấy, bởi vì ccô ta không phải con gái ruột của nhà họ Đoạn.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");