Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Thập Niên 70: Kế Hoạch Nuôi Dạy Con Cái
  3. Chương 23
Trước /74 Sau

Thập Niên 70: Kế Hoạch Nuôi Dạy Con Cái

Chương 23

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Lần trước Thạch Yến đến Bắc Kinh, muốn gặp con trai út nhưng bị từ chối. Lần này khi đến đảo Nam, bà ấy đã được Tô Anh chấp nhận, hai lần đã thay đổi rất nhiều.

Bà không ngờ con trai mình lại nhận ra mình. Nhưng mục đích chính của lần đến này không phải để nhận con trai mà là vì Tô Anh.

Đầu tiên, các đồng chí từ một bộ phận đặc biệt đã tìm thấy chồng bà, sau khi thảo luận với bà và chồng, nói rằng tổ chức đang nghi ngờ và điều tra xem con dâu cũ của bà có phải là đặc vụ hay không.

Chuyện này rất quan trọng, nếu như không biết rõ ràng, hai đứa con trai cũng như gia đình chồng hiện tại của Tô Anh, và cả vợ chồng Thạch Yến cũng sẽ bị ảnh hưởng.

Vì vậy, tổ chức hy vọng Thạch Yến có thể lấy lý do thăm con trai để liên lạc và giám sát xem Tô Anh có gì đáng ngờ không, để loại bỏ nghi ngờ đó.

Thạch Yến nhìn đứa con trai út có khuôn mặt hao hao giống mình, cười nói: “Con không gọi mẹ là mẹ cũng không sao, mẹ chỉ muốn tới gặp con thôi. Lần này mẹ không gấp nên nếu mẹ muốn ở cùng con một ngày, con có thể đồng ý không?"

Cố Tri Nam vô cùng bối rối, trong lòng nghĩ mãi nhưng không thể đưa ra quyết định.

Cậu cúi đầu nói: "Vậy mẹ cũng nên hỏi cả chị dâu và anh rể."

Tô Anh không quan tâm, dù sao thì cô cũng đến từ một thế giới khác, cô tôn trọng ý kiến ​​​​của bọn trẻ, chính cô cũng thấy Cố Tri Nam muốn mẹ mình ở lại.

Cô hỏi Hàn Cảnh Viễn: “Có thể cho đồng chí Thạch Yến ở lại đây một ngày không?”

Hàn Cảnh Viễn gật đầu nói: "Được, buổi tối anh đến kí túc xá của doanh trại, để đồng chí Thạch Yến ở cùng em, em cũng không phải đi đến nhà trọ, đi lại cũng mệt."

"Cũng đúng."

Hàn Cảnh Viễn nói với hai đứa trẻ trong nhà: "Tinh Tinh, các con ra ngoài đi dạo với bố nhé."

Anh cho Cố Tri Nam có không gian riêng. Nhiều người như vậy, chắc chắn cậu sẽ hơi xấu hổ khi nói chuyện với mẹ của mình.

Tinh Tinh không nghe, mẹ của chú là bà của cô bé, cô bé rất nhiệt tình: "Bà và chú nhỏ, cháu không muốn ra ngoài, cháu có thể ở lại nói chuyện với hai người không?"

Thạch Yến cười cười, đứa nhỏ này thật sự rất đáng yêu, thật ra cô bé sợ chú nhỏ của mình khó xử nên nhất định phải ở lại.

Bà cười nói: "Được."

Tô Anh ôm Hàn Hâm Tinh vào lòng và nói: "Chúng ta ra ngoài mua dưa hấu nhé. Khi nào về thì cùng nhau ăn."

“Con không muốn ăn dưa hấu nữa, mẹ, con muốn uống nước có ga.” Hàn Hâm Tinh thấy phản kháng không được nên quay sang cầu xin Tô Anh.

“Mua kem que đi.” Tô Anh nói: "Buổi trưa con vừa uống nước có ga rồi.”

"Vậy con cũng muốn ăn kem."

“Kem đắt nên mua ít thôi, hai chị em con ăn cùng nhau”.

"Vậy anh có ăn không?" Hàn Hâm Tinh hỏi anh trai mình.

"Anh ăn kem que, giá của chúng đều bằng nhau."

Tinh Tinh quay lại và nói với Cố Tri Nam: "Chú nhỏ, bà, cháu đi xong quay lại sẽ mang kem que về cho hai người."

Tô Anh đưa tiền cho Hàn Kinh Thần, nhờ cậu đưa hai em gái của mình đi mua kem que.

Hàn Cảnh Viễn cùn cảm thấy Thạch Yến đến hơi đường đột: "Em có cảm thấy Thạch Yến đến gặp con trai mình là một chuyện rất xa vời không?"

Đúng là rất lạ. Nhưng Tô Anh không muốn lãng phí sự nghi ngờ, vì vậy cô cố tình thay đổi chủ đề.

Cô hỏi: "Khi nhìn thấy Thạch Yến, anh có nghĩ đến mẹ của mình không?"

"À thì, mẹ anh không tốt bằng Thạch Yến đâu."

Ông nội của Hàn Kinh Thần từng nói mẹ anh, Nguyễn Mai, sống quá tự lập, bà ấy còn không bằng Thạch Yến. Nếu bà ấy hoàn toàn buông tay thì sẽ không bao giờ hối hận và quay lại.

Nhưng mẹ anh thì không, sau khi tái hôn vẫn nhất quyết muốn can thiệp vào chuyện của hai con trai.

Trong cuộc hôn nhân trước của Hàn Cảnh Viễn với nhà họ Đoạn, bà ấy không nói lời nào mà đến nhà họ Đoạn rồi đồng ý chuyện hôn sự. Lần đó đã khiến ông nội Hàn tức giận đến mức phải nhập viện.

...

Khi Tô Anh và những người khác quay lại, sự bối rối của Cố Tri Nam đã biến mất. Cậu đang nói chuyện với Thạch Yến rất vui vẻ.

Cuối cùng, cậu vẫn là một đứa trẻ khao khát tình mẹ.

Hàn Hâm Tinh đưa kem que cho bọn họ nói: "Chú nhỏ, bà, mau ăn đi."

Thạch Yến lấy ra bốn hồng bao, nói: "Bà cho mỗi người một hồng bao coi như quà gặp mặt."

Cố Xán Xán quay sang nhìn Tô Anh, ngầm hỏi bản thân có thể lấy nó không.

Tô Anh gật đầu, ý bảo chúng có thể lấy nó.

Hàn Hâm Tinh nhanh tay nhận lấy rồi bóc phong bao màu đỏ ra. Trong đó có 8 tệ 88 xu! Đây là lần đầu tiên cô bé nhận được phong bao lì xì lớn như vậy. Năm ngoái, số tiền lì xì nhiều nhất được người lớn tuổi mừng tuổi chỉ có hai nhân dân tệ.

"Bà thật hào phóng."

Thạch Yến cười nói: "Đây là bù đắp cho tiền lì xì của các năm trước."

Sau khi vui vẻ vì nhận được bao lì xì, bốn đứa trẻ bắt đầu đun nước rồi lần lượt vào nhà vệ sinh tắm rửa theo trình tự thường ngày. Hàn Cảnh Viễn thu dọn đồ đạc, thay quần áo rồi về ký túc xá của doanh trại.

Thạch Yến nhìn phòng tắm ở sân sau nhà Tô Anh, nơi này thậm chí còn rộng rãi hơn phòng tắm trong thành phố, phía dưới lát đá cuội, lúc dẫm lên vô cùng thoải mái. Tô Anh nói cô đã tham khảo nhà vệ sinh ở nhà trọ rồi thiết kế đơn giản. Cô cũng được bộ phận hậu cần giúp đỡ rất nhiều.

Tô Anh là người cuối cùng đi tắm. Buổi tối cô có thói quen đặt một cốc nước trên tủ đầu giường.

Thạch Yến đã ở trong phòng, cười nói: "Hàn Cảnh Viễn rót nước cho con đấy. Chồng con rất yêu thương con."

Tô Anh cầm cốc nước lên uống một ngụm, lập tức ý thức được trong nước có thuốc ngủ. Nước là Hàn Cảnh Viễn rót, nhưng chắc chắn không phải anh bỏ thuốc.

Cô có dị năng nên loại thuốc bình thường này không có tác dụng gì với cô, vì vậy Tô Anh nuốt nó.

...

Nửa đêm, Thạch Yến lay lay cô: "Tô Anh, dậy đi."

Bà ấy đẩy Tô Anh hai cái nhưng cô vẫn không nhúc nhích mà tiếp tục giả vờ ngủ.

Trong lòng cô thầm thở dài, Thạch Yến đến đây vì cô, chẳng lẽ thân phận của cô bị nghi ngờ rồi sao?

Có lẽ vấn đề cũng không quá lớn, đang trong giai đoạn điều tra và thu thập chứng cứ bí mật nên cô cứ phối hợp.

Một lúc sau, Thạch Yến bật đèn, vén áo trên lưng Tô Anh lên rồi bôi một chất lỏng mát lạnh lên đó.

Tô Anh có một vết bớt đặc biệt trên lưng, cô đoán có lẽ chất lỏng mát lạnh này là một loại thuốc nào đó, bà ấy bôi và xoa lên nó để xác minh xem vết bớt trên lưng là thật hay giả.

Giống hệt như kiểm tra đặc vụ, cũng may cô xuyên không nên thân thể này là của nguyên chủ, không sợ bị kiểm tra.

Nhưng, ai đang nghi ngờ cô là một đặc vụ?

Tô Anh suy nghĩ, chắc chắn không phải Hàn Cảnh Viễn, nếu anh nghi ngờ, màu sắc khí tràng của anh sẽ thay đổi.

Một lúc sau, Thạch Yến giúp cô lau sạch eo, kéo quần áo xuống rồi tắt đèn ngủ tiếp.

Có vẻ như cô đã vượt qua bài kiểm tra vết bớt .

Mẹ kiếp, Tô Anh nghĩ, nếu tìm được kẻ tố cáo mình, cô nhất định sẽ trả lại gấp mười lần.

Sáng hôm sau, mọi người vẫn coi như không có chuyện gì xảy ra.

Hôm nay vừa vặn là cuối tuần, bọn nhỏ vui vẻ muốn dẫn Thạch Yến ra bến tàu ngắm biển.

Tô Anh đến nhà ăn xin nghỉ phép, nói rằng mẹ chồng cũ của cô đang ở đây nên muốn dành một ngày dẫn bà đi chơi.

Thầy Bàng lập tức đồng ý, như ước gì cô nghỉ thật lâu để ở chung với Thạch Yến. Lúc này Tô Anh càng chắc chắn thầy Bàng cũng đã kiểm tra thân phận của cô và cô đã vượt qua bài kiểm tra ấy.

Nhưng cô không biết tại sao họ lại điều tra, còn sai mẹ chồng cũ đến nhà cô rồi bí mật quan sát.

Sau khi xin nghỉ về nhà, Tô Anh thấy mấy đứa trẻ đã chuẩn bị xong hết dụng cụ, xô nhựa đi biển, đang thúc giục nhau nhanh lên.

Kiều Lan Lan là giáo viên nên không phải đi làm vào cuối tuần. Cô ấy cầm một xô đến và nói: "Mẹ sẽ đi với mấy đứa."

Hàn Hâm Tinh giới thiệu với Thạch Yến: "Bà, đây là mẹ nuôi của chúng cháu."

Thạch Yến lịch sự chào hỏi Kiều Lan Lan nhưng cô ấy lại vô cùng lo lắng.

Ở kiếp trước, cô cũng tình cờ biết một chút về mẹ của Cố Tri Nam. Người này rất lạnh lùng, con cái trong mắt bà ta không quan trọng bằng mình.

Nhưng bà ấy cũng không quá xấu, cũng không quan tâm đến việc riêng của hai người con trai. Sau này, khi con trai cả trở thành giáo sư, con trai út là kỹ sư khoa học kỹ thuật công nghệ, cả hai đều rất giàu có nhưng bà ấy chưa bao giờ đến thăm hai đứa con trai của mình mặc dù bản thân vô cùng nghèo khó.

Khi đó, Kiều Lan Lan vẫn nói đùa với lão Đinh rằng Thạch Yến là một loại thuốc cổ truyền của Trung Quốc, tính hàn nhưng không có độc, cái tên cũng rất hợp với tính cách của bà ấy.

Bây giờ Thạch Yến từ ngàn dặm xa xôi cất công đến đảo Nam, chắc chắn không chỉ đơn giản là thăm con. Có lẽ bà ấy có liên quan đến việc Đoàn Sở Hạ tố cáo Tô Anh là đặc vụ.

Dù thế nào đi chăng nữa, không thể đắc tội với đồng chí Thạch Yến.

Kiều Lan Lan ngày càng chán ghét vợ cũ của Hàn Cảnh Viễn. Cô ấy phải cho nhà họ Đoạn biết càng sớm càng tốt rằng Đoạn Sở Hạ không phải là con gái ruột của nhà họ Đoàn.

...

Khi họ đến bãi biển, Tô Anh chỉ vào một chỗ đá ngầm không có nhiều cá. Sau khi tìm kiếm, bọn trẻ đều rất thất vọng nhưng Tô Anh vẫn động viên chúng: “Không phải lúc nào cũng may mắn đúng không? Hôm nay ít nhất cũng bắt được hai con cá, lát nữa chúng ta đi mua tôm."

Đến gần trưa, Tô Anh đi thẳng đến chỗ ngư dân ở bến tàu để mua một ít tôm. Đến trưa, Hàn Kinh Thần lại tiếp tục công việc nấu cơm, Cố Tri Nam rửa và thái rau, Hàn Hâm Tinh nhóm lửa dưới bếp, còn Cố Xán Xán phụ trách vo gạo, bóc tỏi, họ được phân công công việc rất rõ ràng.

Thấy Tô Anh nhàn nhã đứng một bên ra hiệu. Thạch Yến cười nói: "Bọn nhỏ giỏi quá, mẹ cũng rất khâm phục con. Con làm sao mà giúp bốn đứa nhỏ ngoan ngoãn, nghe lời như vậy?"

Tô Anh: "Thực ra, con cũng không làm gì cả. Có thể do những đứa trẻ thiếu tình thương nên rất hiểu chuyện."

Thạch Yến không thể phản bác, Tô Anh nói đúng, bốn đứa trẻ này thiếu tình thương, nếu ai đó đối xử chân thành với chúng, chúng sẽ vô cùng trân trọng.

Vào buổi chiều, Thạch Yến đề xuất đến căn cứ để gặp con trai lớn của bà.

"Ngày mai mẹ muốn đến thăm nó, con có thể giúp mẹ gọi điện thoại không? Nếu nó muốn gặp mẹ, mẹ sẽ tới, còn không muốn gặp thì mẹ cũng không muốn quấy rầy nó."

Tô Anh gật đầu, bảo Cố Tri Nam gọi điện thoại: "Tri Nam, em cầm tiền đi gọi điện cho anh em, nói buổi chiều mẹ sẽ đến thăm anh ấy, bảo anh ấy đến cổng căn cứ đón mẹ."

Cố Tri Nam rất vui, cậu bé nhảy chân sáo suốt cả quãng đường.

Thạch Yến bất đắc dĩ nói: "Nếu như nó không đồng ý gặp mặt mẹ, con nói như vậy thật là xấu hổ."

Tô Anh nói: "Con hiểu Cố Thành Phong, anh ấy sẽ đồng ý gặp mẹ."

Quả nhiên, khi Cố Tri Nam quay lại, cậu bé nói rằng anh trai mình đã đồng ý, còn giục Thạch Yến phải nhanh lên.

Tô Anh đưa họ đến trạm xe buýt, Hàn Hâm Tinh đã muốn đến căn cứ nên nói: "Con có thể đi cùng không?"

Tô Anh nói: "Hôm nay không được, lần sau nhé. Tiểu Nam, em hỏi anh trai xem lần sau Tinh Tinh và Kinh Thần có thể đi cùng không?"

Cố Tri Nam nói: "Không cần phải hỏi đâu chị dâu, lần trước anh em đã nói, chỉ cần anh rể đồng ý, cả Kinh Thần và Tinh Tinh đều có thể đến chơi."

...

Hai ngày trước Cố Thành Phong đột nhiên cũng bị gọi điện thoại hỏi mấy câu, trong lòng cũng không yên tâm. Họ hỏi anh ta về người vợ cũ có thay đổi gì không, còn hỏi trên người vợ cũ có vết bớt ở đâu?

Cố Thành Phong không hề biết, bởi Tô Anh vẫn chưa đủ tuổi để nhận giấy chứng nhận trước khi anh ra nước ngoài.

Anh ta không biết chuyện gì đã xảy ra với Tô Anh nên giữ im lặng và không trả lời bất cứ điều gì, sau đó anh ta được thả ra và được dặn là không được nói với ai.

Sau đó, mẹ anh đến, lại còn đi thẳng đến chỗ Tô Anh để thăm đứa con trai út của mình, Cố Thành Phong nghĩ, chắc chắn là vì chuyện của cô.

Khi mẹ bỏ anh và em trai để tái hôn, bà đã cuộc nói chuyện thẳng thắn với anh.

Mẹ nói, trong cuộc sống, con người nên nghĩ đến bản thân nhiều hơn, nhất là phụ nữ. Mẹ không muốn dành phần đời còn lại của mình để chăm sóc con cái mà muốn một lần sống cho chính mình.

Vì vậy, khi gặp được người có điều kiện tốt, bà nhất định sẽ tái hôn mà không vì chuyện con cái mà từ bỏ.

Lúc đó Cố Thành Phong không hiểu, anh cho rằng mẹ mình vô cùng ích kỷ.

Bây giờ nghĩ lại, trước khi mẹ tái hôn, bà đã để lại toàn bộ tài sản cho hai anh em, đồng thời, sau khi sắp xếp hôn sự cho anh và nhà họ Tô xong xuôi thì mới tái giá.

Anh ta chưa từng hiếu thảo với mẹ mình, vì vậy không có quyền buộc tội bà ấy.

Mọi người đều mạnh khỏe là tốt rồi. Nhưng chuyến thăm lần này của Thạch Yến đã làm tăng thêm sự bất an của Cố Thành Phong.

Sau khi đón Thạch Yến, lúc hai mẹ con ở riêng với nhau, Cố Thành Phong không nhịn được hỏi: "Lần này mẹ tới đây, con có chuyện muốn giải thích với mẹ. Con ly hôn với Tô Anh, đấy là lỗi của con, con hi vọng khi mẹ trở về đừng nói với mọi người là Tô Anh sai, lỗi thực sự là ở con."

Thạch Yến thắc mắc, con cả là người một lòng một dạ, ai đối tốt với nó thì nó sẽ chung thủy cả đời.

Bà nói: "Chuyện của con, mẹ không hỏi, đương nhiên cũng sẽ không có ý nói xấu sau lưng bất kỳ ai. Chuyện này con không cần lo, mẹ hiểu rồi, mẹ đi đây." Đêm nay mẹ sẽ về, các con không cần tiễn mẹ. Sau này chúng ta sẽ ở riêng. Mẹ sống rất tốt, hi vọng các con cũng vậy."

Cố Thành Phong không biết làm thế nào, mẹ vẫn là mẹ anh, không có gì thay đổi.

...

Buổi chiều, Tô Anh đưa ba đứa con đến Cung Tiêu Xã để mua một số đặc sản địa phương nhưu bào ngư và hải sâm. Chúng rất to, mặc dù mua ít nhưng chất lượng rất cao. Giá cũng hơn 30 tệ, coi như là món quà chuẩn bị cho Thạch Yến mang về.

Hàn Hâm Tinh đau lòng nói: "Mẹ, mua cái nhỏ một chút thì không cần nhiều tiền như vậy."

Tô Anh nói: "Số tiền năm mới mà chú và bà tặng cho con tổng cộng hơn 30 tệ, mẹ phải trả lại bằng món quà tương ứng như thế. Đây gọi là có qua có lại."

Vào buổi tối, Thạch Yến và Cố Tri Nam quay lại, Thạch Yến mỉm cười nói bà sẽ về vào ban đêm.

“Anh của Tri Nam nhờ người giúp mẹ mua vé tàu rồi, 8 giờ tối mẹ sẽ đến nhà ga, cũng không ăn bữa tối ở nhà.”

Tô Anh nghĩ rằng nhiệm vụ của Thạch Yến đã hoàn thành, bà ấy không có lý do để ở lại nữa. Nhìn vẻ mặt của bà, có lẽ sự nghi ngờ về cô đã được xóa bỏ.

Cô đưa đặc sản đã mua cho bà ấy: "Mẹ mang một ít đặc sản ở đây về đi, nếu không người ta sẽ không tin rằng mẹ đến đảo Nam để gặp con trai mình đâu."

Thạch Yến không từ chối, cất hai gói đặc sản vào trong hành lý.

Cố Tri Nam có chút luyến tiếc, cậu cảm thấy mẹ không tàn nhẫn và vô tình như những người hàng xóm và họ hàng trước đây từng nói, có lúc cậu bé cũng tức giận vì mẹ không cần cậu. Nội tâm của cậu vô cùng mâu thuẫn.

Vì vậy, từ hôm qua đến giờ, trừ lúc đầu thì cậu chưa gọi bà ấy thêm một tiếng mẹ nào.

Nhưng cậu vẫn tiễn Thạch Yến đến trạm xe buýt, vẫy tay với bà: "Cảm ơn đã tới thăm con, tạm biệt."

Thạch Yến cũng mỉm cười và vẫy tay từ cửa sổ.

Bà quay đầu lại, có chút khổ sở, mục đích lần này của bà cũng không phải cố ý tới thăm chúng.

Sau khi xe dừng lại, Thạch Yến xuống xe, lên một chiếc xe bên đường. Trong xe, ngoại trừ tài xế còn có một đồng chí khác ngồi ở ghế sau.

"Đồng chí Thạch Yến, trên người đồng chí Tô Anh có vết bớt không?"

"Có."

Thạch Yến nhận cuốn sổ và cây bút từ người đồng chí đó rồi vẽ hình vết bớt trên lưng của Tô Anh. Sau khi vẽ xong thì đưa lại cho anh ta.

"Tôi đã thử xóa vết bớt bằng lọ thuốc mà anh đưa. Nó là thật, không phải vết bớt giả. Đồng chí Tô Anh là bạn đời mà tôi tìm cho con trai cả của mình. Mặc dù bây giờ chúng nó đã ly hôn nhưng tôi không thể làm mất uy tín của con bé."

"Ít nhất thì tôi có thể xác nhận con bé không có vấn đề gì. Nó chỉ mất trí nhớ, tính cách đúng là có chút thay đổi, nhưng người mất trí nhớ không thay đổi mới là không phải bình thường."

Người đàn ông nhanh chóng ghi lại cuộc trò chuyện. Còn một vấn đề nữa anh ta nhất định phải hỏi.

"Khi chúng tôi liên hệ với con trai cả của bà đến thẩm vấn, anh ấy không đề cập đến vết bớt trên người của đồng chí Tô, cũng không giải thích lý do. Bà có biết nguyên nhân không?"

Dù sao cũng là con ruột của mình, Thạch Yến vô cùng nhạy cảm. Nếu như không giải thích rõ ràng, sau này con cả nhất định sẽ gặp rắc rối, sẽ bị người ta nghi ngờ.

Bà ấy cười nói: "Có thể là nó ngại. Khi nó kết hôn với Tô Anh, con bé vẫn chưa đủ tuổi để nhận giấy chứng nhận, vì vậy hai đứa chưa từng động phòng cho đến khi nó ra nước ngoài. Làm sao nó biết chuyện trên người con bé có một vết bớt? Hơn nữa nó vô cùng áy náy đối với Tô Anh, nó không biết mục đích anh hỏi là gì, vì vậy nó chọn cách im lặng để bảo vệ Tô Anh."

Đồng chí đó ghi lại một cách trung thực. Sau khi kết thúc buổi nói chuyện, anh ta yêu cầu Thạch Yến ký vào.

Thạch Yến ký xong thì trả lại cho anh ta, sau đó bà được đưa đến nhà ga.

Trước khi xuống xe, đồng chí ấy còn nói: “Thật ra trước đó chính ủy Quý đã đưa một bản báo cáo, chứng minh thân phận của đồng chí Tô Anh không có vấn đề gì. Nhưng con gái nhà họ Đoạn đã chạy đến nhà họ Hàn nói linh tinh trước mặt Ông nội Hàn, nói chính ủy Quý đang bao che."

"Ông nội Hàn tức giận tới mức nhập viện, hạ lệnh nhất định phải điều tra chuyện này rõ ràng, bảo vợ cũ của đồng chí Hàn câm miệng, khi khép lại vụ án, sau này không ai được lôi danh tính của đồng chí Tô ra để nói nữa."

"Bây giờ đã không còn việc gì rồi. Nhờ lời khai về vết bớt và sự hỗ trợ của bà, sau đó sẽ không có ai có thể nói đồng chí Tô là đặc vụ nữa."

Thạch Yến âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nói: "Ông nội Hàn chắc chắn sẽ không dễ dàng tha thứ cho vợ cũ của doanh trưởng Hàn."

Đồng chí nam nói: "Bây giờ vợ cũ của doanh trưởng Hàn đang bị nhốt trong bệnh viện tâm thần, sau này thế nào thì tôi cũng không biết."

...

Ở Bắc Kinh, ông nội Hàn vẫn trong bệnh viện, đã nhận được tài liệu báo cáo kết quả điều tra về danh tính của đồng chí Tô Anh đã có đóng dấu. Cuộc điều tra đã hoàn toàn kết thúc.

Cô vợ trẻ của cháu trai ông không phải là đặc vụ!

Ông lão đã cố gắng chống đỡ nhưng khi đọc được báo cáo này, tinh thần như được thả lỏng, đột nhiên suy sụp, ông bị đưa vào phòng cấp cứu.

Mọi chuyện cứ thế trôi qua một cách lặng lẽ.

Ngày hôm đó Hàn Cảnh Viễn về nhà rất phờ phạc, Tô Anh hỏi anh có chuyện gì: "Mỗi lần anh như vậy chắc chắn có chuyện không tốt xảy ra, rốt cuộc có chuyện gì vậy?"

Hàn Cảnh Viễn mệt mỏi và nói: "Ông nội lại phải vào phòng cấp cứu. Tuần này phải cấp cứu hai lần rồi. Bác sĩ phụ trách vừa gọi cho anh. Ý của bác sĩ là, có lẽ ông nội không thể qua khỏi Tết Nguyên đán. Ông ấy bảo anh về thăm ông nội."

Nhưng Hàn Cảnh Viễn vừa nhận nhiệm vụ, ngoài trừ phải chịu tang, nếu không sẽ không thể xin nghỉ phép được, hoặc phải đổi người.

Tô Anh có dị năng nên ở thế giới này, chỉ cần không phải bệnh nan y, cô có thể sử dụng dị năng để chữa được phần lớn bệnh tật.

Hay là, cô đến Bắc Kinh một chuyến?

Tô Anh nói: "Quốc khánh sắp đến rồi. Hay là em đưa bốn đứa nhỏ đến Bắc Kinh thăm ông nội, anh thấy sao?"

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /74 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Chân Vũ Thiên Sư

Copyright © 2022 - MTruyện.net