Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tô Tân Ý đang hôn mê đã được đưa về nhà vài ngày trước, sắp xếp ổn thỏa tốt đẹp.
Đông Ái Như sợ nhịp tim của con gái sẽ biến mất bất cứ lúc nào, không muốn bỏ lỡ thời gian nên ở bên con ngày đêm, nhất quyết lắp đặt thiết bị hỗ trợ sự sống ở nhà cho cô. Thậm chí có đêm phải dậy mấy lần để canh, như thể con gái lúc còn nhỏ, phải được chăm sóc cẩn thận.
Văn Tâm Trúc tới thăm Đông Ái Như và đứa con gái vừa được đón về.
“Con cái là duyên phận trời ban, đừng ép buộc quá, phải giữ gìn sức khỏe của mình.” Văn Tâm Trúc an ủi bạn mình.
“Tôi biết, tôi biết, có vài người đã khuyên tôi, nói rằng cứ như vậy Tân Ý sẽ không thoải mái, khuyên tôi nên buông tay, nhưng nếu vì tôi không cố chấp mà bỏ lỡ cơ hội Tân Ý tỉnh lại, sao tôi có thể được nhìn thấy con bé nữa?”
Đứa con gái này của Đồng Ái Như, từ nhỏ đã là búp bê xinh đẹp trong mắt người thân và bạn bè, nhưng đáng tiếc chỉ số thông minh của cô ấy mãi chỉ ở mức vài tuổi.
Văn Tâm Trúc cũng rơi vài giọt nước mắt, bà ta nhìn Tô Tân Ý đang ngủ say, đột nhiên nói: “Ái Như, hình như Tân Ý hồng hào hơn lần trước tôi đến thăm một chút, bà không để ý sao?”
“Thật sao?” Ngoài ngủ ra, Đồng Ái Như dành phần lớn thời gian cho đứa con gái đang hôn mê của mình, vì vậy bà ta không nhận thấy bất kỳ thay đổi nào.
Văn Tâm Trúc đã nửa tháng không gặp Tô Tân Ý nên có thể nhận ra sự thay đổi nhỏ này.
Bà ta nhìn cô gái đang nhắm mắt trên giường bệnh, khẳng định nói: “Thật đó, sắc mặt của con bé đã tốt hơn rất nhiều, có lẽ đây là dấu hiệu Tân Ý sắp tỉnh lại.”
Đồng Ái Như rất phấn khởi, cũng cảm thấy sắc mặt của con gái mình trông khá hơn trước.
“Bà nói như vậy, hình như cũng đúng, Hạ Hạ, cháu cũng một tháng rồi chưa gặp Tân Ý, cháu thấy sao?”
Đoạn Sở Hạ nhanh chóng liếc nhìn Tô Tân Ý rồi quay đi, cô ta không dám nhìn chằm chằm Tô Tân Ý quá lâu, ngay cả khi cô ấy đang hôn mê.
Đoạn Sở Hạ cảm thấy có lỗi: “Cũng không rõ lắm, mẹ và dì Đồng nói chuyện là được rồi.”
Đồng Ái Như nhìn sắc mặt của Đoạn Sở Hạ không tốt bằng sắc mặt của Tô Tân Ý trên giường bệnh, quan tâm nói: “Tâm Trúc, tôi biết một bác sĩ điều trị tâm thần rất giỏi, hay là bà đưa Hạ Hạ đến gặp nhé, bệnh tâm thần cho dù nghiêm trọng đến đâu, thà khám sớm còn hơn là muộn.”
Đoạn Sở Hà khóc không ra nước mắt, cô ta căn bản không bị tâm thần, Hàn Cảnh Viễn quá tàn nhẫn với cô ta.
Văn Tâm Trúc có nỗi khổ tâm không thể nói, nếu nói Hạ Hạ không bị bệnh tâm thần thì con bé sẽ phải ngồi tù.
Bà ta nói: “Khi nào cần tôi sẽ nói với bà. Đúng rồi, Tòng Nham và Mỹ Tĩnh có gửi thư về không, còn Hữu Hữu, năm nay có về ăn Tết không?”
Nói đến con trai và con dâu, Đồng Ái Như cũng không hài lòng lắm.
“Trong kỳ nghỉ hè, Mỹ Tĩnh đưa bảo mẫu và Hữu Hữu về chơi mấy ngày, nói qua Tết sẽ không về nữa.”
Không trở về, không trở về gặp bố mẹ, chẳng lẽ ngay cả chị gái song sinh mà Tô Tòng Nham cũng không muốn gặp, hay thấy con bé đang hôn mê thì không cần gặp sao?
Tim của Đồng Ái Như đau muốn chết, có vợ quên mẹ, bà ta cũng không nói gì, dù sao con trai lớn rồi nó muốn sống với vợ cả đời.
Nhưng từ khi còn nhỏ anh ta đã biết tình trạng của chị gái mình, anh ta đã hứa sẽ gánh vác trách nhiệm chăm sóc chị gái sau khi bố mẹ rời đi.
Nhưng thái độ thờ ơ của con dâu khiến Đồng Ái Như thật sự lo lắng.
“Haizz, tôi vốn là muốn Tòng Nham sa thải bảo mẫu đó, để Hữu Hữu ở lại cho tôi chăm sóc, nhưng Tân Ý xảy ra chuyện, tôi không có thời gian chăm sóc thằng bé.”
Văn Tâm Trúc nói: “Bà có thể kêu chúng nó đến đảo Nam đoàn tụ, bảo mẫu nhà bà là dì họ của Mỹ Tĩnh, biết tất cả mọi thứ nên có thể yên tâm.”
Dì họ của Thẩm Mỹ Tĩnh, người phụ nữ đó tên là Từ Phân Nguyệt, Đoạn Sở Hạ không khỏi rùng mình.
Trong kỳ nghỉ hè, cô ta do dự liệu có nên kết thúc cuộc thỏa thuận hôn nhân với Hàn Cảnh Viễn hay không. Trước khi Hàn Kinh Thần và Hàn Hâm Tinh bị bọn bắt cóc bắt, Thẩm Mỹ Tĩnh đã đưa bảo mẫu của cô ta và Hữu Hữu trở về trong một thời gian ngắn. Vào ngày Thẩm Mỹ Tĩnh rời đi, cô ta đã đến nhà họ Tô gặp bạn mình và Hữu Hữu.
Mất vài phút, Thẩm Mỹ Tĩnh mới mở cửa sân, cô ta hoảng sợ, nói Tô Tân Ý đã ngã cầu thang.
Tô Tân Ý ngã trên cầu thang trong phòng khách, vẫn còn thở, Đoạn Sở Hạ lo lắng muốn gọi cấp cứu, Từ Phân Nguyệt đè điện thoại lại cầu xin cô ta đừng gọi.
“Mẹ của Tô Tòng Nham ngay từ đầu đã không thích Mỹ Tĩnh. Mỹ Tĩnh không chăm sóc tốt cho chị cả, còn khiến cô ta té lầu, cuộc sống sau này của Mỹ Tĩnh sẽ còn khó khăn hơn nữa. Hạ Hạ, cô là bạn thân nhất của Mỹ Tĩnh, cô phải giúp con bé.”
Đoạn Sở Hạ là một y tá, cô ta biết rõ, cứ chậm một phút thì Tô Tân Ý càng gặp nguy hiểm.
Trong lòng cô ta dằn vặt, sắc mặt tái nhợt hỏi giúp như thế nào?
Từ Phân Nguyệt nói: “Chúng tôi mua vé tàu lúc hai giờ chiều. Bây giờ là một giờ, tôi và Mỹ Tĩnh đưa đứa nhỏ ra nhà ga. Cô đợi mười phút, không, cô đợi hai mươi phút rồi giả vờ vừa vào cửa, sau đó gọi cấp cứu.”
Trong hai mươi phút, Thẩm Mỹ Tĩnh có thể thoát khỏi tai tiếng không chăm sóc tốt cho cô ấy.
Hai mươi phút này cũng khiến Tô Tân Ý bỏ lỡ thời gian sơ cứu quý giá, cho đến bây giờ vẫn chưa tỉnh lại.
Từ Phân Nguyệt nói Tô Tân Ý không cẩn thận nên ngã cầu thang. Sau khi tỉnh lại, Đoạn Sở Hạ vẫn luôn nghĩ nếu Tô Tân Ý thật sự tự ngã, theo tính cách của vợ chồng Đồng Ái Như, sẽ không trút giận lên người con dâu.
Họ muốn kéo dài thời gian như vậy, chẳng lẽ là Từ Phân Nguyệt hoặc Thẩm Mỹ Tĩnh đã vô tình đẩy Tô Tân Ý xuống?
…
Sau khi ly hôn, Đoạn Sở Hạ chạy đến đảo Nam, tìm được Thẩm Mỹ Tĩnh để đối chất, hỏi: “Nếu chị không nói với tôi, tôi sẽ nói với dì Đồng. Các người đã bắt tôi phải chờ hai mươi phút sau mới được gọi xe cấp cứu.”
Cô ta gõ cửa vài phút, trước khi cô ta gõ cửa, không biết trong phòng đã trôi qua bao nhiêu phút.
Thẩm Mỹ Tĩnh thấy không thể che giấu nữa, chỉ có thể nói cho cô ta biết sự thật, Tô Tân Ý bị Từ Phân Nguyệt vô tình đẩy xuống cầu thang.
“Tại sao?” Đoạn Sở Hạ không hiểu, cũng không nghĩ ra lý do nào.
Sắc mặt Thẩm Mỹ Tĩnh tái nhợt: “Tôi không thể nói cho cô biết nguyên nhân, nhưng tôi có thể khẳng định với cô, Phân Nguyệt làm là vì muốn tốt cho tôi, cô ấy chỉ lỡ tay, tuyệt đối là lỡ tay.”
Đoạn Sở Hạ chọn tiếp tục che giấu bí mật này cho bạn mình.
Hôm nay nhìn thấy Tô Tân Ý vẫn nằm hôn mê, trong lòng cô ta vô cùng áy náy, ngay cả khi Tô Tân Ý không hề hay biết, cô ta cũng không dám nhìn thẳng vào đôi mắt đang nhắm nghiền của Tô Tân Ý.
Đồng Ái Như cảm thấy tâm trạng của Đoạn Sở Hạ không ổn định, nghĩ lát nữa Hàn Cảnh Viễn và Tô Anh sẽ tới, bà ta sợ điều đó sẽ càng k.ích th.ích thần kinh của Đoạn Sở Hạ.
Bà ta đề nghị: “Hàn Cảnh Viễn nói sẽ dẫn Tô Anh đến thăm Tân Ý, nhưng không nói mấy giờ, chúng ta không thể cứ đợi như thế được. Hạ Hạ, cháu với mẹ cháu về nghỉ ngơi đi, nếu không lát nữa gặp nhau sẽ rất ngại ngùng.”
Đoạn Sở Hạ buột miệng nói: “Dì Đồng, chị Tân Ý như thế này cũng thấy không thoải mái, hay là dì để chị ấy đi đi, cũng là giải thoát cho chị ấy.”
Trái tim của Đồng Ái Như như bị dao cắt, thiện cảm dành cho Đoạn Sở Hạ cũng biến mất.
“Cháu không phải Tân Ý, làm sao cháu biết con bé không muốn sống? Dì thấy đầu óc của cháu thật sự có bệnh, về nhà nghỉ ngơi cho tốt đi.”
Đồng Ái Như đứng dậy tiễn khách, Văn Tâm Trúc liên tục xin lỗi thay cho Đoạn Sở Hạ.
“Ái Như, người trẻ tuổi suy nghĩ khác với chúng ta, không bằng bà cũng lắng nghe ý kiến của người trẻ tuổi, lát nữa bà có thể hỏi Hàn Cảnh Viễn và Tô Anh, nghe ý kiến của bọn họ.”
Đồng Ái Như vẫn im lặng, vừa mở cửa thì thấy Hàn Cảnh Viễn và Tô Anh đã đứng ngoài sân, đang chuẩn bị gõ cửa.
…
“Hàn Cảnh Viễn đã nói qua với cháu mấy lần, nói rằng khi còn nhỏ, chị Tân Ý luôn dành dụm tiền tiêu vặt để mua nước ngọt cho anh ấy và Tô Tòng Nham.”
Tô Anh cầm lấy chiếc khăn nóng từ tay Đồng Ái Như, lau mặt cho Tô Tân Ý từng chút một, lau tới cánh tay rồi lòng bàn tay, sau đó truyền một chút dị năng vào cơ thể của Tôn Tân Ý.
— Thật xin lỗi, đã để cô đợi đến giây phút cuối cùng, tỉnh dậy đi, cô có thể tỉnh dậy với bất kỳ cơ thể nào mà cô muốn.
Đồng Ái Như nhìn cô vợ thứ hai của Hàn Cảnh Viễn. Cô gái này thật xinh đẹp, ngay cả bó hoa trên tủ đầu giường cũng bị lu mờ trước khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy.
Cô không chỉ xinh đẹp mà còn tốt bụng, nhờ có cô mà nhóm người Đoạn Quân đã giải cứu một số trẻ em khỏi băng nhóm buôn người, nghe nói còn tìm thấy được con trai thất lạc của Quý Bình Lương.
Một cô gái tốt như vậy, thảo nào Hàn Cảnh Viễn lại thích.
Đồng Ái Như có thể nhận ra Hàn Cảnh Viễn rất thích Tô Anh, khi thích một ai đó thì không thể che giấu được ánh mắt của mình, anh luôn nhìn Tô Anh khi cô cúi đầu, khóe miệng nhếch lên, trong đôi mắt chỉ chứa nụ cười.
Đồng Ái Như chưa bao giờ nhìn thấy anh thích một cô gái như vậy, bà ta cũng mừng thay cho Hàn Cảnh Viễn, vì vậy thiện cảm của bà ta dành cho Tô Anh tăng lên rất nhiều.
Bà ta hỏi: “Tiểu Tô, có phải dì kiên trì sai rồi không, cố gắng giữ Tân Ý lại. Liệu con bé có trách dì không buông tay khiến con bé đau khổ không?”
Tô Anh lắc đầu: “Sống một cuộc sống tồi tệ vẫn tốt hơn một cái chết tốt, cháu không biết chị Tân Ý nghĩ như thế nào, nếu là cháu, cháu rất muốn sống.”
Đồng Ái Như nhận được khẳng định, trong lòng vui vẻ, hỏi Hàn Cảnh Viễn: “Cảnh Viễn nghĩ sao, cháu hiểu con bé hơn Tô Tòng Nham, nếu như con bé còn ý thức, cháu cảm thấy con bé sẽ nghĩ như thế nào?”
Hàn Cảnh Viễn trầm mặc hồi lâu, định nói mấy lần nhưng lại thôi.
Cuối cùng, anh nói: “Cháu tôn trọng quyết định của dì.”
Tô Anh dùng phần lớn dị năng trị liệu cho Tô Tân Ý, bảo đảm cô ấy có thể tỉnh lại. Nhờ có dị năng gột rửa các tế bào nên ngay cả khi hôn mê, Tô Tân Ý vẫn tràn đầy sức sống.
Đồng Ái Như đều đã nhìn ra: “Dì cảm thấy Tân Ý hình như nghe được chúng ta nói chuyện. Hai đứa xem, có phải sắc mặt của con bé càng giãn ra không?”
Tô Anh gật gật đầu, tán đồng nói: “Có lẽ chị Tân Ý nghe thấy chúng ta không bỏ cuộc nên rất vui, dì Đồng à, chúng con có việc về trước, hôm khác lại đến thăm ạ. Tạm biệt.”
Tạm biệt, Tô Tân Ý, có lẽ chúng ta sẽ không cần gặp lại. Nếu Tô Tân Ý muốn tỉnh lại trong cơ thể của mình, việc cô lấy lại những thứ vốn thuộc về mình cũng không thể trách.
……
Sau khi rời khỏi nhà họ Tô, Đoạn Sở Hạ vẫn chưa rời đi, Tô Anh hất cằm nói với Hàn Cảnh Viễn: “Vợ cũ của anh kia. Em có cần tránh mặt không?”
“Không cần.”
Hàn Cảnh Viễn dùng bàn tay to lớn nắm chặt lấy bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn mềm mại của Tô Anh không muốn buông ra. Hai người sóng vai đi qua Đoạn Sở Hạ.
Anh nói bằng giọng không vui: “Đừng quên cô bây giờ là bệnh nhân tâm thần. Cô còn muốn nói cái gì?”
Đôi mắt của Đoạn Sở Hạ đỏ hoe, tại sao Hàn Cảnh Viễn không cho cô ta cơ hội giải thích. Nhưng hôm nay bằng bất cứ giá nào cô ta cũng nhất định phải nói, nếu không sau này có thể sẽ không có cơ hội.
Cô ta nói: “Hàn Cảnh Viễn, lần đầu tiên em đến đảo Nam có chờ anh ở nhà trọ, tại sao anh không đến?”
Hàn Cảnh Viễn tức giận cười: “Tại sao phải đến. Trong lòng tôi, cô còn không đáng giá bằng một sợi tóc của Tô Anh. Vì thế, tại sao tôi phải đến gặp cô để chọc tức Tô Anh.”
Sức tổn thương của lời này rất cao. Tô Anh cảm thấy tâm trạng của Hàn Cảnh Viễn lúc này vô cùng xấu, đến mức lười che giấu cảm xúc.
Đoạn Sở Hạ bật khóc, Văn Tâm Trúc vô cùng đau lòng, tiến lên khuyên con gái nghĩ thoáng chút, đừng đến tìm Hàn Cảnh Viễn nữa.
“Mẹ, con của 6 năm trước không thích Hàn Cảnh Viễn nhưng mẹ biết tại sao con lại muốn cùng anh ấy làm hiệp nghị kết hôn không?”
“Mẹ không biết, con nói đi.”
“Bởi vì con ghen tị.”
Đoạn Sở Hạ biết vậy chẳng làm: “Bởi vì ta ghen tị với chị Tân Ý. Từ nhỏ, Hàn Cảnh Viễn chỉ chơi với Tô Tân Ý. Lúc đó con đã ghen tị rồi. Con tự hỏi, tại sao Hàn Cảnh Viễn lại thích chơi với một kẻ ngốc mà không chơi với con. Chẳng lẽ con không bằng một kẻ ngốc?”
“Lớn hơn một chút, anh vẫn chơi cùng Tô Tân Ý. Có một ngày con thấy anh ấy đi mua vé xem phim. Con rủ anh ấy đi xem phim cùng con, nhưng bị phớt lờ. Thật ra con đã xem bộ phim đó rồi, nhưng lúc nhìn thấy Hàn Cảnh Viễn và Tô Tân Ý đi xem, con nghĩ, đồ ngốc nghếch đó xem cũng không hiểu. Nếu có bản lĩnh thì Hàn Cảnh Viễn cưới một con ngốc làm vợ đi.”
“Nhưng sau này dì Nguyễn đến nhà chúng ta nói muốn kết thân. Lúc ấy con cũng không muốn xuống nông thôn nên nghĩ, con sẽ kết hôn với Hàn Cảnh Viễn trước sau đó đá anh ấy, xem anh ấy còn đắc ý không. Là con không cần anh ấy trước.”
“Con, sao con lại nghĩ như thế, hôn nhân không phải trò đùa.”
Văn Tâm Trúc cảm thấy suy nghĩ của con gái có chút cực đoan: “Tô Tân Ý là kẻ ngốc, tại sao con lại muốn so đo với nó?”
“Con không biết, con chỉ là đang ghen tị vì sự bao dung to lớn của các người dành cho chị ta.”
“Nhưng lúc ly hôn con mới phát hiện, có lẽ con đã thích Hàn Cảnh Viễn từ lâu.”
Chỉ là, từ đầu đến cuối, Hàn Cảnh Viễn không hề thích cô ta.
……
Đoạn Sở Hạ không quan tâm đến sự khuyên can của Văn Tâm Trúc mà chạy theo Hàn Cảnh Viễn và Tô Anh nói: “Hàn Cảnh Viễn, anh đứng lại.”
Hàn Cảnh Viễn không dưng lại, cũng không nói câu nào vì cảm thấy nói chuyện với cô ta thật vô nghĩa.
Đoạn Sở Hạ chạy nhanh vài bước chắn trước mặt Hàn Cảnh Viễn và Tô Anh. Mặt cô ta đỏ lạ thường nhưng không quan tâm đến điều đó.
“Lần đó em đến đảo Nam thật sự chỉ muốn nói với anh một chuyện. Là bảo mẫu trong nhà Thẩm Mỹ Tĩnh đã đẩy Tô Tân Ý xuống cầu thang.”
“Em không biết phải làm gì, cũng không biết nên nói với ai. Lúc đó trong đầu em chỉ nghĩ đến anh, nhưng anh không cho em cơ hội. Hàn Cảnh Viễn, anh chưa từng cho em cơ hội.”
Đoạn Sở Hạ sau khi nói xong thì như được giải thoát. Cô ta đẩy mọi trách nhiệm và lỗi lầm lên đầu Hàn Cảnh Viễn.
Tô Anh thật sự muốn tát cho cô ta mấy cái. Cô đưa bàn tay của mình lên tát cho cô ta một cái thật mạnh. Lúc âm thanh giòn giã vang lên, mặt của Đoạn Sở Hạ cũng lệch sang bên phải, đỏ bừng.
Đoạn Sở Hạ run rẩy: “Lần này là vì cái gì? Tại sao lại đánh tôi?”
“Bởi vì cô là đồ ngu xuẩn, xấu xa. Đoạn Quân là đội trưởng đội điều tra hình sự nếu Tô Tân Ý bị bảo mẫu nhà Thẩm Mỹ Tĩnh đẩy xuống cầu thang, cô nên tìm anh trai mình báo án. Nhưng cô lại tìm Hàn Cảnh Viễn, là muốn anh ấy thu hồi sự trừng phạt dành cho cô?”
Nếu lời của Đoạn Sở Hạ được sử dụng là bằng chứng, cô ta cũng không bị coi là có vấn đề về tinh thần nữa.
Đoạn Sở Hạ đang muốn Hàn Cảnh Viễn phải lựa chọn, vì từ nhỏ anh đã thiên vị chị gái ngốc kia rồi. Giữa chị ấy và Tô Anh, Hàn Cảnh Viễn sẽ làm thế nào? Có để Tô Anh chịu ủy khuất không?
……
Tô Anh xem thấu mánh khóe của Đoạn Sở Hạ, nhưng Hàn Cảnh Viễn sao có thể chọn.
Nhưng nếu nói về diễn kịch thì cô cũng không kém.
Cô đẩy người đàn ông của mình vẫn chưa hoàn hồn vì những gì vừa nghe thấy,cười lạnh nói: “Nói đi, có phải anh không muốn vợ cũ phải ngồi tù nên bảo cô ta giả vờ bị tâm thần đúng không? Hàn Cảnh Viễn, anh vẫn chưa dứt tình cũ, cho rằng em không nhìn ra sao?”
“Anh không có……”
Hàn Cảnh Viễn phản ứng rất nhanh, Tô Anh đang cố ý, cô muốn Đoạn Sở Hạ ra làm chứng, cũng muốn Đoạn Sở Hạ phải chấp nhận sự trừng phạt của pháp luật.
Cô muốn tự tay mình tống Đoạn Sở Hạ vào tù. Sau này những người không quen biết đều nói Hàn Cảnh Viễn là người đàn ông có tình có nghĩa, chỉ là vợ mới của Hàn Cảnh Viễn không chịu nên vợ mới phải ngồi tù.
Mặc dù chuyện đó không có gì sai, nhưng Đoạn Sở Hạ lúc đó vẫn ở trong tù. Thời gian sẽ làm sáng tỏ mọi chuyện. Có lẽ không lâu nữa, mọi người sẽ bàn tán Tô Anh quá xấu tính, không cho Đoạn Sở Hạ một con đường sống.
Hàn Cảnh Viễn lắc đầu: “Tô Anh, đừng.”
Tô Anh không quan tâm những người qua đường nghĩ gì mà tiếp tục nói: “Không cần cái gì? Ý anh là đừng đuổi tận giết tuyệt vợ cũ của anh? Đừng mơ! Giờ em đến Cục Công An báo án, Đoạn Sở Hạ tố cáo em là đặc vụ, dùng bệnh tâm thần để trốn tránh sự trừng phạt của pháp luật. Em muốn một lời giải thích.”
“Anh thật sự muốn em ngồi tù sao?” Đoạn Sở Hạ chớp mắt, một giọt nước mắt rơi xuống, hỏi lại Hàn Cảnh Viễn.
Tô Anh hừ lạnh: “Là tôi muốn cô ngồi tù.”
Cô quay đầu nhìn Hàn Cảnh Viễn: “Bây giờ em đến Cục Công An, anh có đi không?”
Hàn Cảnh Viễn thấy Tô Anh đã hạ quyết tâm, thở dài một hơi, nắm chặt tay cô nói: “Đi cùng đi, anh hiểu nội tình hơn em.”
Hai người quay người lại thì nhìn thấy Đồng Ái Như vì không chịu nổi việc Tô Tân Ý bị con dâu sai bảo mẫu đẩy xuống thang lầu, đang ngồi bệt xuống đất.
Đoạn Quân không biết từ khi nào cũng đến, lẳng lặng nhìn bọn họ.
Anh ta đến để nhận em gái?
Tô Anh cười lạnh ]: “Đội trưởng Đoạn tới đúng lúc lắm, Đoạn Sở Hạ giả vờ mắc bệnh tâm thần. Tôi muốn báo án, anh có mang còng tay không, mau bắt người đi.”
Trong lòng, trong miệng của Đoạn Quân toàn là chua xót.
Tô Anh biết, cô là con gái ruột của nhà họ Đoạn?
Cô cố ý không thừa nhận đúng không? Vì vậy mà cô có thể đâm thằng vào tim của những người nhà họ Nhà họ Đoạn mà không thèm để ý.
Chết đi, chết đi. Nhà họ Đoạn không nuôi dạy được Đoạn Sở Hạ thì để pháp luật trừng phạt.
Đoạn Quân đờ đẫn đi đến trước mặt Đoạn Sở Hạ, lấy còng tay từ bên hông lấy ra đeo vào tay Đoạn Sở Hạ.
……
Văn Tâm Trúc sợ hãi muốn đẩy con trai ra nhưng không được. Bà ta chỉ biết gào khóc rồi đánh vào đầu, vào mặt, vào vai của Đoạn Quân.
“Sao mày dám còng tay em gái mày. Mày ghét nó thì thôi, giờ còn muốn còng tay nó. Mày có lương tâm không, có còn là con người hay không?”
Đoạn Quân mặc kệ mẹ mình phát t.iết nhưng đôi mắt lại nhìn Tô Anh. Anh ta muốn nhận em gái, nhưng chưa từng bảo vệ cho con bé dù chỉ một ngày.
Đoạn Quân cắn chặt răng.
Tô Anh nghĩ xem ‘cô ấy’ muốn làm gì, cô chỉ là một linh hồn xuyên tới từ dị thế, không phải con gái ruột của nhà họ Đoạn. Nếu Đoạn Quân bị mẹ ruột đánh chết, cũng không liên quan đến cô.
Đoạn Sở Hạ đột nhiên nói: “Mẹ, đừng đánh nữa. Con không phải con gái ruột của mẹ. Ngay từ đầu bố đã biết, có lẽ bây giờ anh ấy cũng đã biết.”
Tay Văn Tâm Trúc đang đánh Đoạn Quân đột nhiên dừng lại.
Đoạn Quân định nói chuyện mới phát hiện giọng của mình đã khàn đi: “Cô biết từ khi nào?”
Từ khi nào cô ta biết mình không phải là con gái ruột của nhà họ Đoạn?
Đoạn Sở Hạ không muốn nhớ lại cơn ác mộng đó.
"Khi tôi hơn bốn tuổi, tôi bị một người phụ nữ bắt cóc. Lúc đó tôi rất sợ hãi. Tôi nghĩ mình đã gặp phải một kẻ buôn người, và tôi sợ rằng mình sẽ không bao giờ quay lại nữa."
"Tôi bị bịt mắt và đưa đi đâu đó, có một người phụ nữ ho nhẹ, còn một người khác nói: ‘Chị Chân, em mang Hạ Hạ đến rồi, chị nhìn đi.’ Người phụ nữ vừa ho nói: ‘Phương Phương, đừng bao giờ để con bé biết tôi là mẹ ruột của nó. Hãy để nó sống thật tốt ở nhà họ Đoạn đi.’
Lúc đó kẻ bắt có đã đồng ý, sau đó tôi được thả về.”
Đoạn Sở Hạ bị đưa về nhà họ Đoạn, sau đó thì sốt cao kéo dài. Nhà họ Đoạn cho rằng Đoạn Sở Hạ đi lạc, sợ hãi gặp ác mộng mà không nghĩ nó bị bọn buôn người bắt cóc.
Ngay cả Đoạn Sở Hạ cũng cảm thấy đó là một cơn ác mộng đáng sợ.
“Sau khi ly hôn với Hàn Cảnh Viễn, tâm trạng của tôi không tốt. Lúc nhìn thấy bố ra ngoài một mình, tôi còn tưởng ông đến nhà họ Hàn để giúp tôi quay lại với nhau, tôi rất mong chờ nên đã đi theo. Nhưng không ngờ ông ta đến một bãi tha ma ngoài ngoại ô, tôi còn nghe thấy…… nghe thấy ông ta nói phần mộ nho nhỏ kia là con gái.”
Cô ta hoảng sợ, không quan tâm chuyện gì mà chạy tới đảo Nam tìm Hàn Cảnh Viễn, muốn nói cho anh hết mọi chuyện, muốn dựa dẫm vào anh, muốn anh chỉ cô nên làm như thế nào.
Nhưng kết quả là, Hàn Cảnh Viễn không để ý tới cô ta.
……
Sau khi nói hết mọi chuyện, Đoạn Sở Hạ đột nhiên cảm thấy còng tay trên tay mình không còn nặng nữa.
Cô ta ngửa đầu nhìn bầu trời, thật xanh, mây cũng trắng. Đẹp quá, rộng quá. Vậy mà hai mươi năm qua cô ta ít khi tận hưởng.
Cô ta nhìn Tô Anh cười: “Tô Anh, không phải cô đẩy tôi vào tù mà là tôi chọn tự chấp hành bản án của mình.”
Cô ta được giải thoát rồi. Khi nào trả hết nợ, cô ta sẽ được tự do, bao gồm lỗi lầm đối với Tô Tân Ý.
Văn Tâm Trúc sau khi nghe thấy đứa trẻ mà mình một tay nuôi lớn không phải con gái ruột, trong khi con gái ruột thì ở bãi tha ma, trái tim bà ta đập nhanh hơn. Bà ta từ từ ngã xuống.
Hôm nay Đoạn Quân không lái xe cảnh sát mẹ anh ta cũng không mang theo thuốc trợ tim vì đi gặp bạn bè. Thấy mẹ mình sắp không chịu nổi, Đoạn Quân chạy đến nhà họ Tô mượn điện thoại gọi xe cấp cứu.
Tô Anh đi đến bên cạnh Văn Tâm Trúc, lạnh lùng nhìn mẹ ruột của nguyên chủ.
Không thể để Văn Tâm Trúc chết được. Người chết sẽ không thể trả nợ, cô không muốn dùng thân thể này rồi bị đồn đãi là bức chết mẹ mình.
Cô sờ khuôn mặt trắng bệch của Văn Tâm Trúc, truyền cho bà ta một chút dị năng. Nhờ đó mà huyết áp và nhịp tim của bà ta dần trở lại bình thường. Lúc đặt quân gọi điện xong thì lao ra, mặc dù rất thương mẹ nhưng anh ta chỉ có thể cố gắng đứng lên.
Tô Anh hôm nay dùng dị năng quá nhiều nên sắc mặt trắng bệch chân dần nhũn ra.
Hàn Cảnh Viễn chạy tới đỡ cô, thấy tinh thần của cô không tốt thì hỏi: "Chúng ta về nhà nghỉ ngơi trước nhé?"
Tô Anh muốn rèn sắt khi còn nóng, nói: "Chúng ta đến Cục Công an trước."
Cô chị vào Văn Tâm Trúc. Bệnh tim của bà ta tái phát, vô cùng khó chịu nhưng vẫn có thể đứng lên. Mọi người đều không biết sao lại như thế.
Tô Anh nói: "Đội trưởng Đoạn, nhìn mẹ anh sắc mặt hồng hào, nhất định là giả vờ đau tim. Nếu đã như vậy, chúng ta về cục công an làm việc đi."
Đoạn Sở Hạ chắc chắn phải ngồi tù, bao gồm cả việc cô ta che giấu việc Tô Tân Ý bị đẩy. Tuy nhiên cô ta không biết lý do Từ Phân Nguyệt đẩy Tô Tân Ý.
...
Tô Anh và Hàn Cảnh Viễn về đến nhà, Hàn Kinh Thần, Xán Xán và bảo mẫu Phó Ngọc Trân đang ở trong phòng bếp nấu cơm.
Từ cửa sổ phòng bếp, Hàn Kinh Thần là người đầu tiên nhìn thấy họ quay về. Cậu cầm cái thìa nhỏ chạy ra chào hỏi: "Tối nay hai người không ra ngoài nữa phải không?"
Cố Tri Nam đang đánh cờ trong phòng khách với Hàn Hoài Sơn nghe vậy thì ngẩng đầu, căng thẳng nói: "Ông nội Hàn đã mua vé, sáng mai chúng ta sẽ về sớm."
Hàn Hâm Tinh chạy tới làm nũng với Tô Anh. Cô nói: "Được, vậy chị đi tắm trước."
Sau khi được cứu khỏi hang động, cô đều ở trong bệnh viện. Đây là lần đầu tiên Tô Anh và Hàn Cảnh Viễn về nhà.
Hàn Cảnh Viễn cũng vậy. Ba ngày tìm kiếm Tô Anh, anh rất mệt mỏi. Có lần anh ngồi dựa vào thân cây nghỉ ngơi mà ngủ quên lúc nào không biết. Sau khi tỉnh dậy, anh lại bắt đầu tìm kiếm. Lúc nào cũng chạy qua chạy lại giữa bệnh viện và đồn cảnh sát, đêm thì về nhà. Anh không có thời gian để nghỉ ngơi.
Bây giờ về đến nhà anh mới buông bỏ được căng thẳng, cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
Hàn Cảnh Viễn đi sau Tô Anh nói: "Anh cũng đi tắm."
Cố Xán Xán ngẩng cái đầu nhỏ, nói: "Bố mẹ, hai người tắm cùng nhau đi, như vậy có thể nhanh hơn đấy."
Một, hai, ba, bốn,... Tất cả mọi người kể cả lớn, bé, không quan tâm mình đang nấu cơm hay chơi cờ mà ngẩng đầu, yên lặng nhìn anh.
Lúc này Hàn Cảnh Viễn mới nhận ra câu nói buột miệng vừa rồi của mình có vấn đề. Anh dừng lại muốn xuống lầu nhưng lại bắt gặp gương mặt tươi cười của Hàn Hoài Sơn.
Ông nội hàn vẫn vui vẻ, Hàn Cảnh Viễn dừng lại, suy nghĩ một chút, mặt bất giác đỏ lên. Sau đó anh vẫn quyết định tiếp tục lên lầu.
Anh vào phòng mình. Tô Anh mất tích 3 ngày, trong phòng không có hơi người nhưng vẫn còn dấu vết của cuộc sống trước đây của cô. Trên giường là bộ đồ ngủ của Tô Anh tùy ý đặt trên đầu giường.
Chiếc đèn bàn bên cạnh cửa sổ đã được thay đổi. Anh thắc mắc, Tô Anh ngồi đây để đọc sách hay viết chữ?
Hàn Cảnh Viễn đưa mắt nhìn về phía giá sách. Trên đó đều là những tác phẩm nổi tiếng, Tô Anh không hề chạm vào. Anh mở ngăn kéo phát hiện chiếc bút anh hay dùng không còn ở đó mà thay bằng một cái bút khác.
Hàn Cảnh Viễn mở ngăn kéo khác phát hiện xấp giấy mỏng đi một chút. Hóa ra Tô Anh ngồi đây để viết thư.
Cô viết trước khi bị nhốt trong hang động, viết cho ai được chứ?
Hàn Cảnh Viễn không đoán được. Nhưng khi anh cầm tờ giấy đầu tiên lên bỗng nhiên phát hiện ra điều gì đó. Anh soi tờ giấy dưới chiếc đèn bàn. Mặc dù nó trắng tinh nhưng vẫn hiện lên mấy dòng chữ.
Anh nhìn thấy loáng thoáng vài câu: "Hàn Cảnh Viễn, lúc anh đọc được bức thư này..."
...
Lúc Tô Anh tắm xong đi ra thì thấy Hàn Cảnh Viễn đang ngẩn người cầm tờ giấy viết thư. Lúc quyết định giúp Tô Tân Ý tỉnh lại, Tô Anh định viết cho Hàn Cảnh Viễn một bức thư kể toàn bộ sự thật. Từ việc cô xuyên đến từ dị giới, đến việc nguyên chủ muốn quay về và ly hôn với anh. Có lẽ đọc thư anh sẽ hiểu lý do.
Nhưng khi viết xong cô lại đốt nó đi. Vì lúc ly hôn với Cố Thành Phong, cô không cho anh ta một lý do nào hết.
Vì vậy nếu nguyên chủ lựa chọn trở Về ly hôn với Hàn Cảnh Viễn, có lẽ 'cô ấy' cũng có quyền giữ bí mật này.
Nhưng cô không ngờ Hàn Cảnh Viễn có thể nhìn thấy nét bút mờ còn sót lại trên tờ giấy viết thư đầu tiên.
Tô Anh làm như không có chuyện gì hỏi: "Anh ăn cơm trước hay tắm trước?"
Hàn Cảnh Viễn ngẩng đầu, cắn đôi môi mỏng rồi giơ tờ giấy viết thư lên: "Em viết thư cho anh à?"
Tô Anh cười nhạt: "Ừm, viết rồi lại đốt. Không có chuyện gì quan trọng đâu anh đừng quan tâm."
"Anh muốn đọc." Đầu ngón tay cầm tờ giấy viết thư của Hàn Cảnh Viễn khẽ run lên.
"Em đừng nói gì được không? Cho dù bây giờ anh không đọc được nhưng 10, 20 năm sau anh vẫn muốn đọc."
Hàn Cảnh Viễn rất muốn biết.
Lúc trước anh bị bức thư giả lừa gạt, thật sự không hiểu tâm tư của đứa nhỏ.
Giờ thì anh hiểu rồi. Lúc đó anh không nên trách móc Hàn Khinh Thần nặng nề như vậy. Có lẽ lúc đó bọn nhỏ cũng muốn nhìn. Suy nghĩ của Hàn Cảnh Viễn vô cùng hỗn loạn.
Tô Anh nhìn tờ giấy viết thư trong tay anh, may mà dấu vết trên đó rất hỗn loạn, chỉ mơ hồ nhìn thấy mấy chữ.
Cô mở tủ quần áo đấy giúp anh một bộ rồi bảo anh đi tắm.
"Lúc nãy anh nói sẽ tắm cùng em nhưng bây giờ không còn cơ hội rồi. Anh tự tắm một mình đi, em xuống dưới trước."
Hàn Cảnh Viễn khoá cửa lại, nhốt Tô Anh trong vòng tay, ánh mắt hừng hực nhìn cô.
"Vậy thì tắm một lần nữa, dù sao cũng không vội. Anh khóa cửa rồi, không sợ ai vào đâu."
Tô Anh:...
Cô cảm thấy Hàn Cảnh Viễn không giống như đang nói đùa. Hơn nữa, cô nhìn màu sắc khí tràng xung quanh người anh đang bốc khói. Nếu cô đồng ý, giây tiếp theo chắc chắn sẽ bị người đàn ông này cõng lên vai.
Hàn Cảnh Viễn rất ít khi chủ động nhưng anh lại chọn sai thời điểm.
Lúc cô định từ chối một cách uyển chuyển thì Hàn Cảnh Viễn đột nhiên cúi đầu xuống. Hai người mặt đối mặt, khoảng cách vô cùng gần, hơi thở của họ hòa quyện khiến nhiệt độ đột nhiên tăng lên.
Trực giác của Tô Anh mách bảo một giây nữa Hàn Cảnh Viễn sẽ hôn mình. Vì vậy cô đẩy anh ra sợ làm tổn thương anh. Sau này, lúc cô bỏ đi, anh sẽ đau hơn.
Đúng lúc này Tô Anh theo bản năng quay đầu lại, ra hiệu cho Hàn Cảnh Viễn nhìn ra cửa sổ: "Anh nhìn kìa, Hàn Hâm Tinh đang dẫm lên vai ai nhìn lén chúng ta?"
Hàn Cảnh Viễn căn bản không nghe thấy, văn sư tư thế đó thì thầm bên tai Tô Anh: "Tô Anh, tại sao em không ích kỷ một chút?"
"Dạ?"
Tô Anh ngửa đầu nhìn Hàn Cảnh Viễn. Cô cảm thấy mình bây giờ đã vô cùng ích kỷ, sao có thể đối xử với họ như vậy?
Hàn Cảnh Viễn lùi vài bước rồi đi đến bên cửa sổ. Hàn Hâm Tinh đang vội vàng leo xuống thang, Xán Xán thì đang giúp con bé giữ thang.
Hàn Cảnh Viễn vội nói: "Chú sẽ không đánh con, con xuống từ từ thôi."
...
Lúc ăn tối, Hàn Cảnh Viễn không nói lời nào. Tô Anh nghe thấy bọn nhỏíu rít bàn tán. Trong đầu cô bây giờ toàn là chuyện của Tô Tân Ý nên quên mất việc khen khích lệ tài nấu ăn của Hàn Kinh Thần đã tiến bộ.
Hàn Kinh Thần đẩy đĩa tôm chiên đến trước mặt Tô Anh, hỏi: "Dì cãi nhau với chú hai à?"
Tô Anh nghĩ lại, cảm thấy vừa rồi giữa cô và Hàn Cảnh Viễn có một chút xa cách, cũng coi như là cãi nhau. Vì vậy cô gật đầu nói: "Ừm."
Nhưng Hàn Cảnh Viễn gần như cùng lúc đặt đôi đũa xuống, ngẩng đầu lên nói: "Không phải."
Tô Anh nhìn Hàn Cảnh Viễn, Hàn Cảnh Viễn cũng nhìn Tô Anh. Hai người cùng thay đổi lời nói.
Tô Anh: "Không phải cãi nhau."
Hàn Cảnh Viễn: "Là lỗi của chú."
Nụ cười trên mặt Hàn Hoài Sơn trầm xuống, buông đũa nói: "Hàn Cảnh Viễn, vào thư phòng với bố."
Tô Anh vội khuyên: "Ba hôm nay Hàn Cảnh Viễn đã ăn không ngon, ngủ không yên. Bố muốn trách anh ấy thì đợi ăn cơm xong, con pha cho bố ấm trà uống một chút cho nhuận giọng rồi mắng anh ấy sau cũng được."
Nghe con dâu khuyên, Hàn Hoài Sơn cũng dịu đi, không nhịn được cười nói: "Được, chúng ta ăn cơm xong rồi bố dạy nó sau."
Tô Anh gắp rau vào bát Hàn Cảnh Viễn nhưng anh không nói gì. Cô gắp cái gì, anh ăn cái đó khiến Tô Anh cảm thấy bản thân đang thiếu nợ anh.
Để làm rượu bầu không khí, Tô Anh cố ý nói: "Hàn Kinh Thần, hình như tay ngày nấu ăn của con thụt lùi rồi. Nhìn chú hai của con không muốn đụng đũa kìa."
Hàn Kinh Thần cảm thấy tổn thương nói: "Không thể nào. Là do dì và chú hai cãi nhau nên chú ấy ăn không vào."
Tô Anh:...
"Thảo nào con là người ngốc nhất nhà."
Hàn Kinh Thần:...
Cậu không dám tùy tiện nói gì.
Nhưng lúc sau không khí thật sự đã tốt lên rất nhiều. Sau khi ăn xong, Hàn Hâm Tinh chủ động rửa bát, Xán Xán chạy vào giúp chị mình. Hàn Cảnh Viễn và Hàn Hoài Sơn vào thư phòng. Đúng lúc này Kiều Lan Lan đến chơi.
...
"Tô Anh, Tinh Tinh, Xán Xán, mọi người thấy tôi có vui không, bất ngờ không?"
Hàn Kinh Thần vừa bưng ra đến thư phòng, đi ra thì hỏi: "Dì Lan, dì đến lúc nào vậy?"
"Chiều nay. Dì đến thăm chú lớn của mấy đứa."
Kiểu Lan Lan nghe nói đã tìm thấy em trai của Quý Lệ Văn trong hang động thì cảm động rơi nước mắt.
Kiếp trước người em họ này của cô không được tình thấy. Có lẽ lúc ấy thằng bé bị đốt rồi chết trong hang động. Sau khi mấy người độc ác Tiền Hữu Thịnh, Hạ Liên Phương chết, cô không dám tin em họ của mình sẽ chết vì đói!
Kiếp này, nhờ giải cứu Thịnh Thanh Hà mà ngoài ý muốn tìm được em họ.
Vì vậy Kiều Lan Lan lập tức coi Tô Anh là người thân của mình.
Cô nghe nói sáng mai Tô Anh sẽ rời đi nên vội vàng đến thăm.
"Tôi đã xin nghỉ mấy ngày, vài ngày nữa mới rời đi. Hàn Kinh Thần, chú lớn của con ở nhà một mình, Nếu con nấu đồ ăn ngon thì đem cho chú ấy một phần."
Hàn Kinh Thần đảo mắt, yếu ớt nói: "Con biết rồi, con sẽ không để chú ấy phải chịu đói, cũng không bắt chú ấy ăn bánh bao nguội nữa."
"Chà chà, mấy đứa là con nuôi Đúng là tốt quá."
Hàn Kinh Thần không muốn nói chuyện với cô ấy nên ra ngoài đổ rác.
Hàn Hâm Tinh đưa cho cô một quả quýt, rồi tự bóc một quả, nói: "Mẹ nuôi, chú lớn về nhà mới đã quen chưa?"
Không thể dễ dàng thay đổi thói quen được. Thằng bé chọn căn phòng nhỏ nhất và thu mình trong bóng tối. Khi mọi người bảo ăn thì mới ăn, bảo tắm thì mới tắm, bảo ngủ thì mới ngủ chứ không tự giác làm gì cả.
Thằng bé không nói lời nào, mãi đến khi Kiều Lan Lan nói cô vừa là bạn tốt, vừa là hàng xóm, lại còn là mẹ nuôi của con Tô Anh, mắt Quý Xuyên Bách mới có chút sức sống và thần thái.
Kiều Lan Lan không nói với Tô Anh chuyện anh ta muốn đến đảo Nam
Mặc dù dì đã cầu xin nhưng cô ấy cảm thấy Tô Anh không có nghĩa vụ phải chăm sóc Quý Xuyên Bách. Cô ấy cũng bảo dì đừng yêu cầu Tô Anh quá đáng.
Kiều Lan Lan ôm Tinh Tinh và Xán Xán: "Chú ấy rất tốt. Mẹ nuôi sẽ ở lại Bắc Kinh vài ngày sau đó sẽ về với các con."
Xán Xán nhẹ nhàng nói: "Mẹ nuôi, chúng ta không thể mời chú ấy về nhà mình chơi hay sao? Nhà của mẹ vẫn còn một phòng mà."
Hàn Hâm Tinh cũng háo hức nói: "Đúng rồi, mẹ nuôi đừng keo kiệt như thế. Có thể để chú ấy đến nhà con ăn nha."
Ngay cả Hàn Kinh Thần cũng nói thêm vào: "Nấu thêm cho 1 người cũng không sao."
Cố Tri Nam đến bên cạnh Tú Anh. Cậu biết nếu Tô Anh không lên tiếng, Kiều Lan Lan sẽ không dẫn Quý Xuyên Bách về đảo Nam."
Cậu nói: "Chị, chị thấy sao?"
Mặc dù Tô Anh sẽ không can thiệp quá nhiều vào chuyện của nhà người khác, nhưng Kiều Lan Lan là chị họ của Quý Xuyên Bách. Đến nhà chị họ chơi cũng không có vấn đề gì. Chỉ là cô không biết lúc Quý Xuyên Bách đến, cô còn ở đây không.
Quên đi, cứ để cục diện rối rắm này cho người sau vậy.
Tô Anh cười nói: “Sao mọi người đều nhìn chị vậy. Nếu em ấy muốn đi thì đi thôi. Dù sao nó cũng không ngủ trên giường của chị. Nhưng Lan Lan này, nếu cô muốn dẫn Xuyên Bách đến nhà tôi ăn cơm thì phải trả cơm.”
“Tô Anh, bình thường cô đâu có tốt như vậy.”
Kiều Lan Lan vô cùng ngạc nhiên. Cô không nghĩ hai cô bé lại thông minh hơn người lớn. Đúng vậy, cô có thể để Xuyên Bách ở nhà mình một khoảng thời gian, như vậy vừa không làm phiền Tô Anh, lại có thể để Xuyên Bách sống cùng bốn đứa trẻ.
Cô nhịn không được ôm chặt Tô Anh, cười hề hề nói: “Tô Anh, trong lòng tôi, ngoại trừ lão Đinh, thì cô là bạn tốt nhất, quan trọng nhất. Cô thì sao? Trong lòng cô, tôi xếp thứ mấy?”
Tô Anh:……
Tô Anh đẩy Kiều Lan Lan ra, quay lại hỏi bọn nhỏ: “Sáng mai phải đi rồi, các con đã thu dọn hành lý xong chưa?”
Cố Tri Nam nói: “Trước khi ăn cơm bọn em đã dọn xong rồi.”
Lúc Tô Anh về phòng thu dọn hành lý, ánh mắt lướt qua cửa thư phòng đang đóng chặt.
……
Trong thư phòng, Hàn Hoài Sơn uống tra do con dâu pha. Nhờ cô bé Hàn Hâm Tinh treo lên nhìn trộm từ cửa sổ, ông nhận ra sự khó xử của con trai và con dâu mình.
Ông lão vui vẻ phê bình: “Người trẻ phải biết kiềm chế một chút. Bố biết lần này hai đứa xa nhau mười ngày, trong lòng vô cùng nhớ nhung nhưng Tô Anh cảm thấy xa lạ với chỗ này nên chắc chắn con bé sẽ ngượng ngùng. Hơn nữ, gần đến giờ cơm mà anh còn muốn làm chuyện đấy, con bé tức giận là phải. Tiểu Tô đã cho anh quá nhiều mặt mũi rồi.“
Hàn Cảnh Viễn cân nhắc lời của bố nói, trong nháy mắt khuôn mặt đột nhiên nóng lên: “Ông nội, ông nghĩ gì vậy.”
“Được rồi, được rồi, bố cũng là người từng trải. Nhưng gì anh đang trải qua, tôi đều trải qua hết rồi, như thế mới là bố của anh chứ. Thôi, giờ về phòng đi, muốn làm gì thì làm.”
Hàn Cảnh Viễn:……
……
Hàn Cảnh Viễn vừa đi đến cửa phòng đã nghe được tiếng nói chuyện rôm rả của hai cô gái nhỏ. Lúc anh đẩy cửa ra phát hiện trên giường đã thu dọn một nửa hành lý, hai cô gái nhỏ cởi giày đi lại trên giường, một trái một phải thay nhau đố Tô Anh.
Hàn Cảnh Viễn cười hỏi: “Các con đang đố gì vậy?”
Hàn Hâm Tinh giơ một đồng xu lên và nói: “Con đánh cược với Xán Xán, khi nãy hai người có t.ắm chung hay không?”
Mặt Hàn Cảnh Viễn đỏ ửng: “Vậy con đánh cuộc có hay không?”
Hàn Hâm Tinh lắc đầu nói: “Con cược không có.”
Cố Xán Xán nói: “Con cuộc là có.”
Hàn Cảnh Viễn cầm năm xu, đặt vào tay Hàn Hâm Tinh: “Con thắng.”
Cố Xán Xán chán nản: “A, tại sao hai người không t.ắm chung. Con và chị Tinh Tinh đều tắm cùng nhau mà.”
Hàn Hâm Tinh còn buồn hơn Cố Xán Xán: “Con cũng hy vọng Xán Xán có thể thắng. Chú hai, con có chuyện này muốn thương lượng với chú. Nếu như, là nếu như ạ. Nếu chú và dì hai tách ra, con và Xán Xán sẽ đi theo dì ấy, chú nhỏ và anh con sẽ đi theo chú, chúng ta chia như vậy đi.”
Tô Anh cười nói: “Nếu chú nhỏ cũng muốn ở cùng chúng ta thì sao?”
Hàn Hâm Tinh phiền muộn nói: “Nếu như vậy thì anh con sẽ ở một mình với chú hai, vô cùng cô đơn. Lúc đó, hai người họ sẽ vô cùng đáng thương.”
Tô Anh không nói nữa.
Hàn Cảnh Viễn rất muốn an ủi hai đứa nhỏ rằng anh và Tô Anh sẽ không tách ra.
Nhưng anh không nói nên lời.
Anh bế hai cô gái nhỏ ra khỏi phòng, nói: “Về phòng ngủ đi, chú hai, dì hai muốn ngủ rồi.”
Hàn Cảnh Viễn đóng cửa lại, tiện tay khóa luôn cửa rồi kiểm tra xem có mở được từ bên ngoài hai không.
“Anh đi rửa.”
“Anh đi đi .” Tô Anh không ngẩng đầu lên, từ trên giường nhặt lên một chiếc quần l.ót ném cho anh: “Hình như áo ở dưới cái túi kia, anh tự tìm đi.”
Mãi không thấy anh đáp lại, đột nhiên Tô Anh nghe thấy tiếng nước từ phòng vệ sinh.
Tô Anh thu thập nhanh hơn. Đến khi tiếng nước ngừng lại, cô nghe được tiếng bước chân, sau đó người đàn ông bước ra khỏi phòng tắm.
Tô Anh xoa xoa eo, xoay người ngồi lên giường, thuận thế nằm xuống. Lúc cô ngước mắt nhìn lên, tim đột nhiên đập nhanh hơn, cô lại ngồi bật dậy.
Trán của Hàn Cảnh có vài sợi tóc rũ xuống, còn nhỏ nước. Những giọt nước trượt theo cơ bắp rắn chắc chảy từ quai hàm xuống dưới, theo cơ bụng thấm vào lưng quần.
Tầm mắt của Tô Anh cũng men theo giọt nước, dừng ở vòng eo rắn chắc của anh.
Cô không khống chế được, nuốt nước bọt ực một cái.
Hàn Cảnh Viễn muốn làm gì?
Tô Anh nhìn vào yết hầu đang chuyển động của Hàn Cảnh Viễn. Rõ ràng anh vô cùng khẩn trương: “Anh không tìm thấy áo mà em nói.”
Đúng rồi, không phải ở dưới mà ở trong túi. Anh không tìm thấy hay là có ý không muốn tìm?
Tô Anh vô cùng bối rối, có lẽ Hàn Cảnh Viễn cũng không khác là bao.
Tô Anh nghĩ, chỉ cần cô không xấu hổ, Hàn Cảnh Viễn cũng sẽ không xấu hổ. Đúng, chính là như vậy.
Vì vậy, Tô Anh nói: “Nếu anh không lạnh thì không cần mặc. Ngủ như vậy cũng được.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");