Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Hàn Cảnh Viễn nhìn có vẻ như tùy ý ngồi xuống, anh chọn chỗ ngồi gần Tô Anh nhất, khoảng cách giữa hai người không vượt quá ba mét, Tô Anh thậm chí có thể cảm nhận hơi nóng của thân thể người đàn ông.
Tô Anh cũng tùy ý nói: “Đèn ở chỗ anh đâu.”
Cô đang chuẩn bị xoay người ngủ, thì nghe Hàn Cảnh Viễn nói: “Lúc thỏa thuận em có nhắc đến nghĩa vụ vợ chồng, bây giờ anh đã chuẩn bị tốt rồi.”
Tô Anh một chút cũng không cảm thấy buồn ngủ nữa, trong lòng vô cùng ảo não. Hàn Cảnh Viễn tắm rửa xong ăn mặc mát mẻ bước ra, lại còn dè dặt như vậy, hóa ra là muốn thực hiện nghĩa vụ vợ chồng.
Sớm mấy ngày hay muộn mấy ngày đều không phải là vấn đề quan trọng, mấu chốt là, hôm nay thật sự không được.
Cô thật muốn phóng túng một chút, cái gì cũng không quan tâm nữa, lại sợ nguyên thân sẽ thức dậy với thân thể này, sau đó đem Cố Tri Nam cùng Xán Xán mang đi, vậy ở trong mắt Hàn Cảnh Viễn, ‘cô’ chính là kẻ phụ lòng đã ngủ cùng với người ta mà không chịu trách nhiệm.
Chỉ sợ lúc ấy Hàn Cảnh Viễn càng đau lòng hơn.
Tô Anh đấu tranh một hồi lâu, nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Sao lại là hôm nay?”
“Ừm?”
“Em hỏi anh sao lại là hôm nay?”
Tô Anh nhìn từ khuôn mặt đẹp trai của anh ấy, ánh mắt trượt xuống cơ bụng rắn chắc, cường tráng, nuốt nước miếng ực một cái: “Anh cố ý, tại sao lại chọn hôm nay, là bởi vì ở trong nhà anh, khiến anh có cảm giác an toàn sao?”
Hàn Cảnh Viễn: “…… Không được sao?”
“Em thấy không đúng lắm.” Tô Anh thành thật nói:“Anh nói đột ngột quá, hay là đổi sang ngày khác?”
Khuôn mặt đẹp trai tuấn tú của Hàn Cảnh Viễn, nhìn không ra cảm xúc, nhưng Tô Anh có thể từ trên màu sắc khí tràng xung quanh thân thể của anh ấy, nhìn ra vô số vết rạn.
Anh đang buồn chán, thất vọng, nản lòng thoái chí.
Tô Anh hoảng sợ, chẳng qua chỉ là từ chối nghĩa vụ vợ chồng một lần thôi, đã muốn phản ứng lớn như vậy sao?
Cô vừa định bù đắp cho anh một chút, thì Hàn Cảnh Viễn đã tắt đèn, dựa vào mép giường nằm xuống.
“Thật không thể làm gì được em.” ngữ điệu của anh biến thành âm rung: “Ngủ đi.”
……
Vẫn chưa đến sáu giờ sáng, Tô Anh và Hàn Cảnh Viễn đã đưa theo bốn đứa trẻ tới ga tàu hỏa.
Tình trạng sức khỏe của Hàn Hoài Sơn có thể so sánh được với 5 năm trước, Hàn Cảnh Viễn ở trên sân ga đang nói chuyện gì đó cùng với lão nhân gia, Hàn Hoài Sơn liên tiếp gật đầu.
Hàn Hâm Tinh kéo kéo tay áo của Tô Anh, bảo cô nhìn vào chỗ lối vào của khoang tàu chỗ hàng ghế ngồi cứng: “Mẹ, mẹ nhìn xem, đó là em Thanh Hà.”
Tô Anh đã nhìn thấy, Tạ Phỉ Thúy cùng Thịnh Kiến Nghiệp dẫn theo Thanh Hà, ở trên sân ga đưa tiễn Trình Quế Chi, Tô Anh nghe thấy tiếng cãi vã nên mới không qua đó chào hỏi.
Nghe ngữ điệu của Thịnh Kiến Nghiệp không cao, nhưng anh ta bày tỏ thái độ rất kiên định: “Mẹ, mẹ là người khiến con trở thành con rể ở rể của nhà họ Tạ, bố vợ của con cũng đã trả cho nhà chúng ta 600 đồng tiền xây nhà, làm người thì phải có tín nhiệm, con đã sửa lại họ cho Thanh Hà, mẹ đem cháu trai của Tạ gia dẫn về Thịnh gia, điều này không thích hợp.”
Trình Quế Chi bị sự thay đổi thái độ của con trai lớn của mình làm tức chết, chỉ có thể gửi hy vọng vào cháu trai, chỉ khi dẫn đứa trẻ mang về thì con trai bà mới có thể tiếp tục gửi tiền về nhà.
Bà dỗ dành nói: “Thanh Hà cùng bà nội về quê có được không, bà nội mua thịt cho con ăn.”
Thanh Hà không muốn trở về, cậu bé muốn ở cùng bố và mẹ: “Bà nội, người đem thịt để lại cho nhóm em trai Đường ăn đi, bố mẹ con sẽ mua đồ ăn ngon cho con ăn, ở cùng với bố mẹ dù không có thịt để ăn, Thanh Hà cũng vui vẻ.”
Tạ Phỉ Thúy trong lòng ấm áp, hôn hôn lên khuôn mặt nhỏ của cậu con trai, ngược lại nói với Trình Quế Chi: “Mẹ, sau này tiền an dưỡng tuổi già của mẹ, mỗi tháng con đều sẽ chuyển về, sẽ không thiếu của mẹ đâu.”
“Một tháng mười đồng, có thể làm gì?”
Tạ Phỉ Thúy cười: “Mười đồng có thể mua mười lăm cân thịt heo, hoặc là 60 cân gạo, đủ cho mẹ dưỡng lão rồi mà, mẹ nếu cảm thấy con đưa như vậy vẫn ít, thì đi đơn vị nói với con trai mẹ, có điều con đã nói với mẹ rồi, con trai mẹ nếu mất việc, thì ngay cả tiền dưỡng lão mười đồng mỗi tháng này cũng không còn nữa đâu.”
Trình Quế Chi rất muốn đánh con trai, nhưng trong sổ hộ khẩu của nhà con trai, con dâu mới là chủ hộ, dù ngay cả Thanh Hà đều đã sửa lại họ là Tạ Thanh Hà, bà cũng không thể đem cháu trai của nhà họ Tạ về.
Bà hung hăng trừng mắt nhìn liếc con trai một cái: “Sợ người khác không biết con là ở rể sao, thật mất mặt.”
Bà ta nói xong thì oán hận lên tàu.
Thịnh Kiến Nghiệp căn bản không để bụng thân phận con rể ở rể gì cả, anh ta giống như tính toán của Hạ Liên Phương, đã sinh ra oán trách đối với mẹ mình, không dám đem đứa trẻ giao cho mẹ mình lần nữa, ngay cả khi mẹ anh muốn ở lại giúp anh ta chăm sóc đứa trẻ, anh ta cũng không muốn, anh ta thà rằng tốn tiền tìm những người hàng xóm Viện Gia Thuộc đã mà anh đã hiểu tận gốc rễ để giúp đỡ đón đưa đứa trẻ đi học còn hơn.
Tạ Phỉ Thúy cùng chồng đi tới chỗ Tô Anh chào hỏi: “Đến tiễn mẹ chồng tôi về quê.”
Tô Anh cười hỏi: “Thanh Hà thật sự đã đổi họ?”
Tạ Phỉ Thúy nhấp môi cười: “Vậy có được không, Tạ Thanh Hà, trên sổ hộ khẩu đã ghi rõ ràng rồi.” mẹ chồng của cô ấy sẽ không bao giờ có thể đem đứa trẻ ra để đào thịt của cô ấy nữa.
Tô Anh cũng cảm thấy đây là một biện pháp hay, giương giọng nói: “Hàn Cảnh Viễn, mai này chúng ta sinh con, thì con theo họ em có được không?”
Các hành khách, nhân viên tàu trên sân ga ở gần đó, đều cười khanh khách nhìn vào người đàn ông bị hỏi chuyện, nghĩ thầm anh e ngại mặt mũi, khẳng định anh ấy sẽ đồng ý.
Ấy vậy người đồng ý đầu tiên lại chính là Hàn Hoài Sơn, ông ấy vui cười hớn hở nói: “ Vợ chồng son các con chỉ cần chịu sinh, sinh bao nhiêu đứa đều theo họ của Tiểu Tô, ông không ý kiến.”
Ông lão quay đầu lại nhìn Hàn Cảnh Viễn, thấy anh cắn chặt quai hàm, môi nhím chặt lại, cũng không đáp lại, làm cho cháu dâu trước mắt bao người mất mặt, giận sôi máu.
Ở bên ngoài vẫn là phải cho cháu trai chừa một chút mặt mũi, Hàn Hoài Sơn thấp giọng mắng: “Cháu đây là cái biểu cảm gì vậy, giống với người bố đã mất của cháu, đúng, bố cháu đã mất rồi, nếu ông ấy còn sống, nhất định sẽ cho cháu một cái bạt tai, sau khi lên xe hãy chuộc lỗi với vợ cháu cho tốt.”
Thịnh Kiến Nghiệp vội đến hoà giải, ôm lấy bả vai của Hàn Cảnh Viễn, khuyên nhủ: “Đứa trẻ được sinh ra đều là con của hai bọn cháu, theo họ của ai cũng có quan trọng gì đâu, Hàn Cảnh Viễn ông không ngờ rằng cháu cũng cổ hủ như vậy đó, lên xe dỗ dành vợ của cháu cho đàng hoàng, đừng để cho nó tức mà chạy mất.”
Hàn Cảnh Viễn trong lòng chua xót, không phải, không phải là vì mang họ nào, anh tức giận, không phải bởi vì chuyện đứa trẻ mang họ của ai, anh chỉ sợ không có cơ hội đặt tên cho con thôi.
Tạ Phỉ Thúy không phải quá hiểu về Hàn Cảnh Viễn, cô ấy chỉ có thể khuyên Tô Anh, giúp Tô Anh tìm lại một chút mặt mũi, không hy vọng một lát nữa phu thê bọn họ lên xe lại cãi nhau.
“Đàn ông đều muốn giữ thể diện, ở bên ngoài này nói đưa trẻ theo họ mẹ, nếu là đàn ông đều không thể tiếp nhận được, còn anh cả Thịnh của cô là ở rể, cũng là bởi vì chuyện của con trai anh ấy, anh ấy sợ, mới chủ động sửa họ cho con trai mình.”
Tô Anh căn bản sẽ không vì chút chuyện nhỏ đó mà tức giận.
Cô đoán Hàn Cảnh Viễn cũng vậy, người đàn ông này chắc là vẫn vì chuyện ‘nghĩa vụ vợ chồng’ tối qua không hài hòa nên đang giận dỗi đi?
Hàn Hâm Tinh rất thân mật: “Mẹ không có tức giận, con sửa họ theo họ Tô của mẹ, Tô Hâm Tinh, cũng rất hay mà.”
Cố Xán Xán theo sát chị gái: “Vậy con cũng theo họ mẹ là được rồi, Tô Xán Xán, hình như là đọc có vẻ thuận miệng chút.”
Tô Anh buồn cười muốn chết, tàu còn có ba phút nữa là xuất phát, nhân viên tàu đã thúc giục những hành khách chưa lên tàu và những hành khách xuống xe hít thở hút thuốc, nhanh chóng lên tàu.
Trên đường này trở về nhà, dị năng của Tô Anh vẫn chưa được khôi phục, nhưng có Hàn Cảnh Viễn ở đây, bọn trẻ muốn ăn cơm, muốn đi vệ sinh, muốn chạy ra ngoài hít thở, đều là anh ấy dẫn đi, Tô Anh cơ bản đã ngủ suốt đường đi.
Cố Tri Nam xem mặt đoán ý, suốt đường đi này anh rể và chị gái cũng không nói gì với nhau, thật giống như đang cãi nhau.
Anh ta nói chuyện riêng với Tô Anh: “Chị, chị đừng lại ly hôn nữa, em cảm thấy anh rể khá tốt, có tìm người khác, cũng không chắc đã tốt như anh rể đâu.”
Tô Anh: “Em câm miệng đi, thật sự sẽ ly hôn đó, em mang theo Xán Xán đi cùng với anh trai em đi.”
Cố Tri Nam buồn bã sắp khóc đến nơi: “Sẽ không muốn ly hôn thật chứ, vậy chúng ta làm như thế nào đây, chị, chúng ta làm sao bây giờ đây, Hâm Tinh nói, nó và Xán Xán sẽ đi cùng với chị, kêu em và Hàn Kinh Thần đi cùng anh rể.”
Tô Anh:…… Cô cùng với Hàn Cảnh Viễn là hiệp nghị nuôi con, cứ nghĩ hai người đã che giấu rất tốt, hóa ra mấy đứa trẻ sớm đã nhận ra, Hàn Hâm Tinh thậm chí sắp xếp xong chốn về cho mấy đứa chúng nó.
Mới hơn một tháng, đã ỷ lại sâu như vậy rồi?
Đây là điều mà Tô Anh không nghĩ tới.
……
Từ tàu hỏa chuyển sang đi ô tô sau đó lại đi phà, hết thời gian hơn một ngày, khi tới nhà trời đã chạng vạng tối, Đinh Sùng sớm đã nhận được điện thoại của Kiều Lan Lan, vợ dặn dò trong điện thoại, bảo ông đến bến tàu đón con trai nuôi con gái nuôi.
Hàn Hâm Tinh nhảy lên lưng Đinh Sùng: “Bố nuôi, quá mấy ngày nữa cậu lớn sẽ tới, phòng ốc bố đã chuẩn bị hết chưa.”
Đinh Sùng cõng Hàn Hâm Tinh, trong tay còn đang dắt Cố Xán Xán, vui tươi hớn hở nói: “Đều chuẩn bị xong rồi, về đến nhà con xem xem, có chỗ nào không thích hợp, bố lại sửa lại.”
Hàn Cảnh Viễn đi ở phía trước đem chìa khóa trong nhà đưa cho Kiều Lan Lan, Đinh Sùng biết bọn họ trở về, đã chuẩn bị trước cơm tối, cháo bí đỏ, khoai tây sợi, đậu tương xào thịt, lại thêm tám cái màn thầu đem từ nhà ăn về.
Đinh Sùng cũng sẽ ở lại đây cùng ăn cơm tối.
Hàn Kinh Thần mỗi một món nếm một miếng, nói: “Chú Đinh, tay nghề của chú rất được nha, dì Lan sợ chú đói chết, bảo cháu quan tâm chuyện cơm nước của chú đây.”
Đinh Sùng nghe được Kiều Lan Lan ở Bắc Kinh bên kia, vẫn không quên mình, trong lòng ấm áp lạ thường: “Bố nuôi cháu không biết nấu cơm, làm sao nuôi lớn được con cái, người đàn ông này a, vẫn là phải biết nấu cơm……”
Hàn Cảnh Viễn tức giận kêu Đinh Sùng câm miệng: “Muốn dạy dỗ con cái sao? tự mình về nhà sinh đi.”
Cơm nước xong, Đinh Sùng chui vào trong phòng bếp, hỏi Cố Tri Nam đang rửa bát rửa nồi: “Tiểu nam tinh tế nhất, cháu nói xem, anh rể cháu đây là bị làm sao vậy?”
Cố Tri Nam thiếu chút nữa làm vỡ cái bát thanh hoa trong tay, lắc đầu nói: “Không biết, việc của đại nhân cháu không đoán ra được.”
Hàn Kinh Thần ôm bả vai, dựa vào tủ bát, giễu cợt nói: “A, hai người đều là lòng dạ hẹp hòi, mặc kệ là có chuyện gì, ngồi xuống nói chuyện với nhau không phải là được rồi sao, hai người bọn họ vẫn cứ không nói, còn muốn làm bộ điềm nhiên như không, Tinh Tinh đều nhìn ra, còn tưởng rằng có thể giấu sao.”
Hàn Hâm Tinh không tán thành với anh trai: “Em nhìn ra được, đó là do em thông minh, anh trai thối, mấy ngày nay chúng ta tốt nhất nên ngoan ngoãn một chút, đừng làm cho mẹ tức giận.”
Trong phòng, Hàn Cảnh Viễn đang giúp đỡ đem những hành lý mang về đều thu lại, lại thu dọn vài bộ quần áo, nói với Tô Anh: “Anh phải về doanh trại, mấy ngày nay khả năng là không về được.”
Tô Anh hiểu cho công việc của anh: “Vậy anh đi đi, bàn chải đánh răng và kem đánh răng anh chưa mang phải không, em đi lấy cho anh.”
“Trong ký túc xá đều có.”
“Vậy áo ngủ anh đã mang chưa?”
“Trong ký túc xá cũng có, đồ dùng sinh hoạt đều có hết.”
Tô Anh tìm không ra thiếu sót gì nữa, tiễn Hàn Cảnh Viễn tới cửa, anh cũng không nhắc tới cái chén trà mua về với giá cao mà lặng lẽ rời đi,.
Tô Anh hơi tức giận, một cái chén trà, đã mua về chẳng lẽ không phải là để tặng cho cô để làm cô vui sao?
Không đề cập tới thì không đề cập tới, keo kiệt bủn xỉn.
Cô quay người lại trở về phòng, lần kế tiếp Hàn Cảnh Viễn trở về, người đối diện với anh ấy nói không chừng đã không phải là cô nữa, cẩu nam nhân, để cho anh hối hận đi.
……
Hàn Kinh Thần đang ở phòng bếp, đôi mắt lỗ tai vẫn luôn đang chú ý tới hai đại nhân ở phòng chính, Hàn Cảnh Viễn xách theo hành lý đứng lại ở cửa phòng bếp một chút, dặn dò mấy đứa trẻ xong liền rời đi.
Hàn Kinh Thần buông cánh tay xuống chạy theo ra ngoài: “Cháu tiễn chú hai.”
Ra khỏi cổng, nương theo ánh trăng, Hàn Cảnh Viễn nhìn thấu biểu cảm muốn nói lại thôi của Hàn Kinh Thần, tức giận nói: “Đã muộn rồi, có chuyện gì thì nói đi, nếu không nói thì trở về.”
Hàn Kinh Thần hiếm khi tính khi tốt, thậm chí mang một chút dáng vẻ cầu xin: "Sao lại phải cãi nhau, chú không phải đã mua cái chén trà sao, sao lại không lấy ra để dỗ dì hai chứ, chính chú đã nói, nếu như dì hai tức giận, chúng ta sẽ không được trải qua những ngày tháng tốt đẹp nữa, lại làm cho dì tức giận mà đi mất, chúng ta phải làm sao bây giờ đây?”
Làm sao bây giờ, còn có thể làm sao bây giờ.
Hàn Cảnh Viễn nghiêm mặt nói: “Hàn Kinh Thần, cháu đã lớn rồi, chắc là cũng biết không có ai có thể ở cùng ai cả đời, cũng không có nghĩa vụ này, cháu phải học cách tiếp thu, chứ không phải là oán giận.”
Hàn Kinh Thần nhận thấy không đúng, nghi hoặc nói: “Chú hai, chú mang theo hành lý, quả thực là muốn trốn khỏi nhà sao, đến mức này sao, chú là người lớn, đừng nhỏ mọn như vậy, ngày mai hãy trở về đi, nam tử hán đại trượng phu, chú cúi đầu nhận cái sai trước, chuyện như vậy là xong rồi, cháu về đây.”
Hàn Cảnh Viễn:……
……
Tô Anh vẫn luôn đợi cái ủng kia ở trên đầu rơi xuống, lúc đi làm cũng có chút uể oải ỉu xìu, ngay cả Bàng Tại Minh cũng đã nhìn ra.
Bàng Tại Minh quan tâm nói: “Tiểu Tô, có phải trong nhà cô có việc gì không, có việc thì xin nghỉ phép để nghỉ ngơi mấy ngày.”
Từ Phân Nguyệt tích cực nói: “Đúng vậy, mệt mỏi thì nghỉ ngơi đi, ở chỗ này đã có tôi rồi.”
Tô Anh nhìn Bàng Tại Minh, dùng ánh mắt dò hỏi mấy ngày nay cô không ở đây, Từ Phân Nguyệt đã chịu phải k.ích thích gì?
Bàng Tại Minh cũng dùng ánh mắt tỏ vẻ chính mình cũng không biết.
Tô Anh thấy phản ứng của Từ Phân Nguyệt, Tô gia và Đoạn gia bên kia, chắc là chưa có đem việc Từ Phân Nguyệt đẩy tô Tân Ý nói với Tô Tòng Nham, cũng chưa có yêu cầu đồn công an bên này phối hợp bắt giữ.
Đó là vì sao đây?
Khẳng định là có nguyên nhân, Tô Anh vốn muốn hỏi Hàn Cảnh Viễn, nhưng người đàn ông đó mấy ngày nay vẫn chưa về được, buổi trưa chắc là sẽ đến nhà ăn ăn cơm, đến lúc đó xem có thể chạm mặt nhau không, nếu chạm mặt nhau thì sẽ hỏi một chút.
Còn chưa đến lúc đến nhà ăn ăn cơm, cấp trên đã phái người tới tra xét, hai vị đồng chí thẩm tra nói, nhà ăn của doanh trại khác, đã tra ra người nhà tới giúp công nhân ăn trộm đồ dùng tập thể, bây giờ mỗi nhà ăn đều phải được kiểm tra đột xuất.
“Đồng chí Tô cùng và đồng chí Từ mở ngăn tủ ra một chút.”
Tô Anh thanh thanh bạch bạch không sợ gì cả, ngược lại là Từ Phân Nguyệt né tránh ánh mắt, còn oán giận vài câu: “Không thể điều tra ra một con chuột, các người liền đem người nhà của toàn bộ chúng tôi đều xem thành con chuột đó chứ.”
Hai vị đồng chí kia không chút dao động nào: “Hãy mở cửa tủ, đừng quấy nhiễu công việc của chúng tôi.”
Từ Phân Nguyệt cực kỳ không tình nguyện mở tủ đựng đồ của mình, bên trong chỉ có một số đồ dùng cá nhân, còn có một đôi giày mới đế giày mới khâu có một nửa, dùng mắt ước lượng đôi giày này có cỡ 41, là giày dành cho đàn ông trưởng thành, cũng không biết chị ta làm ra cho ai.
Từ Phân Nguyệt giải thích nói: “ Giày này là cho Từ Nham, tôi đã làm nó trong hai tiếng nghỉ ngơi buổi chiều, không có làm chậm trễ công việc.”
Bàng Tại Minh nói: “Tô Tòng Nham cao 1m85, phải đi giày cỡ 43, đôi giày này của cô có cỡ 41, cậu ấy đi không vừa đâu.”
Tô Anh ‘ phụt ’ cười: "Thầy Bàng ông đang nói cái sự thật lớn gì vậy, hôn nhân tự do, dù có tính là đồng chí làm giày cho người tình, cũng không mất mặt a.”
Nhưng đừng mang Tô Tòng Nham ra làm bia đỡ, thầy Bàng phỏng chừng cũng là vì điểm này không nhìn nổi, mới vạch trần chị ta.
Từ Phân Nguyệt mặt đỏ tới mang tai, đôi giày này là chị ta đã làm chuẩn bị đưa cho con bố của con gái nuôi mình, cũng chính là Đường Tùng Bình, tình trạng trai chưa vợ gái chưa chồng, sợ tin đồn nhảm nhí, nên không dám nói.
Tủ để đồ của Từ Phân Nguyệt không có, kế tiếp đến lượt ngăn tủ của Tô Anh.
Chìa khóa của Tô Anh trước khi nghỉ phép về Bắc Kinh, là giao cho thầy Bàng giữ, thầy Bàng đã để ở trong tủ đựng bát đũa, ông ấy vừa lấy vừa nói: “ Ngăn tủ của Tiểu Tô chẳng có cái gì đẹp, ngăn tủ của cô ấy là trống không a……”
Vừa mở ra, trong ngăn tủ đã được nhét đầy một nửa, nào là gạo kê, gạo, bột mì, còn có nửa cái bí đỏ và một miếng chân giò hun khói.
Tô Anh:……
Thầy Bàng:……
Hai vị đồng chí tới kiểm tra:……
Hai vị đồng chí nhìn vật phẩm nhét đầy nửa ngăn tủ, trầm mặt hỏi Bàng Tại Minh: “Việc này là thế nào đây?”
Bàng Tại Minh lẩm bẩm tự nói: “Chuyện này không có khả năng a?”
Từ kỳ nghỉ quốc khánh, đến Bắc Kinh phối hợp điều tra bọn buôn người, Tô Anh đã rời khỏi đảo Nam mười ngày qua, hôm nay là ngày đầu tiên đi làm, bận cả một buổi sáng, làm sao có thời gian cất đồ vào tủ.
Cho dù có thời gian, Bàng Tại Minh cũng không tin, một người có thể vì cứu đứa trẻ, tình nguyện mạo hiểm làm con mồi, Tô Anh bị nhốt ba ngày trong hang núi, cô ấy sao có thể nông cạn đến nỗi ăn trộm đồ của nhà ăn nơi mình làm việc cơ chứ.
Bàng Tại Minh quay đầu nhìn chằm chằm vào Từ Phân Nguyệt, vừa ghét bỏ vừa tức giận, tưởng như là vừa chửi vừa oán nói: “Cờ đỏ lưu động của nhà ăn một doanh trại của lão tử, đã bị hủy bởi sự một người ngu ngốc lòng tham không đáy như cô!”
Từ Phân Nguyệt bị tiếng gào thét của Bàng Tại Minh dọa sợ tới mức lui về phía sau một bước: "Ông ông ông, đây còn không phải là ngăn tủ của tôi, ông dựa vào cái gì hoài nghi là tôi trộm?”
“Không phải cô còn có thể là ai, chẳng lẽ là người bếp trưởng lão tử đây trộm sao?”
“Sao lại không có khả năng, tại sao ông không thể trộm, ông là bếp trưởng, phòng bếp đều là do ông quản lý, ông là người có hiềm nghi lớn nhất .”
Tô Anh đã nghe không nổi nữa, lên tiếng nói: “Quả thật đồ vật ở nửa ngăn tủ này, mọi người trong lòng đều biết rõ ràng, là Từ Phân Nguyệt trộm giấu ở trong ngăn tủ của tôi, mười ngày này tôi không ở đây, nhóm các chàng trai trong lớp nấu ăn này của bếp sau, sẽ tuyệt đối không đụng đến ngăn tủ của tôi, cho nên để đồ ở trong ngăn tủ của tôi tương đối an toàn.”
“Bởi vì kỳ nghỉ của tôi còn chưa tới, Từ Phân Nguyệt không nghĩ tới tôi hôm nay sẽ quay lại, không kịp đem đồ trong ngăn tủ dời đi, khó trách hôm nay chị ta phá lệ nhiệt tình, còn bảo tôi tan làm trước, cũng là sợ tôi mở ngăn tủ ra.”
thầy Bàng chứng minh nói: “Phải, Từ Phân Nguyệt hôm nay đối với đồng chí Tiểu Tô hiền lành và nhiệt tình không giống như bình thường, tôi để Tiểu Tô về nhà nghỉ phép, đồng chí Từ thế mà lại tán đồng.”
Hai vị đồng chí kiểm tra nói: “Có thể lục soát một chút chỗ ở của Từ Phân Nguyệt, xem xem có phát hiện gì không.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");