Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Thập Niên 70: Kế Hoạch Nuôi Dạy Con Cái
  3. Chương 33
Trước /74 Sau

Thập Niên 70: Kế Hoạch Nuôi Dạy Con Cái

Chương 33

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Từ Phân Nguyệt hiện tại đang sống ở trong nhà Tô Tòng Nham, nếu từ trong nhà Tô Tòng Nham lục soát ra vật tư nhà ăn của doanh trại, Tô Tòng Nham sau này sao có thể đổi mặt với chiến hữu của mình đây.

Tô Anh cũng nghĩ đến điểm này, nói với hai vị đồng chí: “Từ Phân Nguyệt là bảo mẫu trong nhà Tô Tòng Nham, cũng không phải là người nhà, tôi và hai vợ chồng Tô Tòng Nham cũng không tính là thân thiết, nhưng từ quan điểm cá nhân của tôi mà nhìn, Từ Phân Nguyệt trộm đồ, phó doanh trưởng Tô tuyệt đối không biết.”

“Phó doanh trưởng Tô ở tiền tuyến đổ máu đổ mồ hôi, tôi cảm thấy không cần đến nhà anh ta lục soát đâu.”

Mặt của hai vị đồng chí kia lộ vẻ rối rắm.

Đương sự Từ Phân Nguyệt lại đắc ý, ngược lại muốn cho bọn họ đi lục soát: "Vậy không được, vì chứng minh sự trong sạch tôi, các người phải đi lục soát, có điều tôi phải nói rõ, nếu như lục soát không tìm ra, tất cả mọi người ở đây, đều bắt buộc phải xin lỗi tôi, mở đại hội xin lỗi!”

Bàng Tại Minh bị thái độ của Từ Phân Nguyệt làm cho lờ mờ, Từ Phân Nguyệt lại tự tin trong nhà không cất giấu vật tư như vậy, chẳng lẽ là cầm đi bán rồi?

Tô Anh cười khẽ: "Không cần đi nhà Tô Tòng Nham lục soát nữa, Từ Phân Nguyệt trộm đồ, trợ cấp cho người khác, còn là ai, Từ Phân Nguyệt tới đảo Nam thời gian không dài, quen biết người cũng có hạn, hai vị đồng chí có thể kiếm tra từ đôi giày trong ngăn tủ của chị ta.”

Từ Phân Nguyệt luống cuống, đồ xác thật là do chị ta trộm, nhưng không thể để cho người khác biết trợ cấp cho ai.

Trên mặt chị ta lúc đỏ lúc trắng, cuối cùng thừa nhận đồ là do chị ta cầm giấu ở trong ngăn tủ của Tô Anh, chưa kịp dời đi.

“Đây thật sự là lần đầu tiên tôi lấy, trước kia không có lấy, các người hãy tin tưởng tôi.”

Sẽ không có người nào tin chị ta nữa, Từ Phân Nguyệt bởi vì người nhà không đứng đắn, bị đưa đi điều tra, bộ đội bên này quyết định đem tất cả người nhà của những người công nhân trong căng tin trả về hết, không bỏ sót một ai.

Bàng Tại Minh cảm thấy Tô Anh không đáng phải vì người nào đó làm một số việc, phần công việc này vẫn là cô ấy đẩy cho chủ nhiệm bên kia, mới làm được một tháng liền gác lại, sẽ không bởi vì nguyên nhân này mà trách lên người Hàn Cảnh Viễn đi?

“Tiểu Tô, cô xem đây là quyết định của cấp trên, quả thực cô làm làm khá tốt, một tháng này cô làm việc ở đây, đã giúp tôi rất nhiều.”

Tô Anh lại thấy chẳng có gì, công việc của nhà ăn vốn chính là vì để chăm sóc người nhà mà dành ra một chức vụ, kết quả liền có kẻ trộm vật tư kiến thức hạn hẹp giống như Từ Phân Nguyệt, một khi đã xảy ra chuyện như vậy nhất định phải giải quyết toàn bộ.

Cô giải thích, đúng lúc hiện tại cũng không có tâm trạng đi làm, về nhà nghỉ ngơi thôi.

“Không sao, công việc có thể từ từ tìm, tiền trợ cấp Hàn Cảnh Viễn vẫn còn nuôi nổi gia đình, tôi không vội.”

Bàng Tại Minh không có gánh nặng tâm lý, thân thiện trở lại: "Phương thuốc giai đoạn thứ hai mà cô kê trước khi về Bắc Kinh, tôi đã uống rồi, cô lại giúp tôi bắt mạch xem, xem có cần đổi phương thuốc không?”

Tô Anh giúp Bàng Tại Minh bắt mạch, hỏi: “Phương thuốc giai đoạn hai đã uống thấy hiệu quả thế nào?”

“Hiệu quả không tốt bằng phương thuốc giai đoạn thứ nhất.” Bàng Tại Minh hỏi: “Hay là tôi lại dựa theo phương thuốc thứ nhất đi bốc thuốc uống?”

Tô Anh lắc đầu nói: “Cái phương thuốc thứ nhất dược tính quá lớn, hiện tại cái phương thuốc thứ hai này thuộc loại thuốc bổ ôn hòa, ông lại ăn cái mười ngày nửa tháng đều có thể ngừng thuốc, về già phải cam chịu số phận, ông còn muốn tiêu chuẩn một đêm làm ba cái, vậy cũng không hiện thực a.”

Tiểu chiến sĩ đang vác khoai tây vào kho hàng, nghe vậy chân trái vướng vào đùi phải, trọng tâm không không ổn định bổ nhào ngã trên sàn bê tông, tiểu chiến sĩ đang vác khoai ở đằng sau anh ta cũng bị ngã theo, khoai tây lăn đầy đất, hai người nhìn thấy bếp trưởng nhà bếp chạy tới thì cười khà khà. Cái mặt già của Bàng Tại Minh đỏ lên, dùng một chân đá cho hai tiểu chiến sĩ cút xéo: "Cười cái rắm, các người cũng chưa có vợ, cút cút cút, nhặt khoai tây đi.”

……

Tô Anh không ở nhà ăn ăn cơm trưa liền về nhà, cô đi không bao lâu, thì Hàn Cảnh Viễn đến nhà ăn.

Mấy tiểu chiến sĩ nhìn thấy anh, nhiệt tình nói: “Doanh trưởng Hàn, anh xếp ở vị trí này của tôi đi.”

Hàn Cảnh Viễn nhìn một lượt chỗ cửa sổ lấy cơm, không thấy Tô Anh, cũng phải thôi, Tô Anh biết rõ tướng mạo của mình, chưa bao giờ lấy cơm lấy đồ ăn ở cửa sổ.

Nhưng hôm nay sao Từ Phân Nguyệt cũng không ở đây vậy?

Hàn Cảnh Viễn hướng về phía tiểu chiến sĩ lắc lắc đầu, rồi xếp ở cuối hàng, khi đến lượt anh, thầy Bàng đã chủ động nói với Hàn Cảnh Viễn sắp xếp mới nhất của cấp trên đối với nhà ăn của các doanh trại, tất cả người nhà đều được khuyên quay trở về.

“Đồng chí Tiểu Tô nhà cậu không câu nệ tiểu tiết, đều không cần động viên, tự mình đi về nhà rồi.”

Hàn Cảnh Viễn mất mát, anh đã nói mấy ngày nay sẽ không trở về nhà, hiện tại Tô Anh không đi làm ở nhà ăn, muốn có cơ hội hỏi trực tiếp cũng không còn nữa rồi .

Hàn Cảnh Viễn tiện dịp từ cây hoa hồng bên cạnh lấy xuống bông hoa hồng đang nở rộ, ngắt xuống từng cánh từng cánh hoa, trong lòng đang mặc niệm: Số lẻ, số chẵn……

Thầy Bàng thấy Hàn Cảnh Viễn ngắt cánh hoa ngắt đến phát ngốc, huých khuỷu tay anh một cái, Hàn Cảnh Viễn trong lòng nhớ kỹ cánh hoa đang là số lẻ hay số chẵn, ngừng tay ngước mắt hỏi: “Huých tôi làm cái gì?”

Bàng Tại Minh nhướng mày, cười chế nhạo, còn mang theo vẻ mặt không tin: "Cậu một đêm được ba cái hay bốn cái?”

“Cái gì?” Hàn Cảnh Viễn không rõ nguyên do.

Bàng Tại Minh: “Cứ giả vờ, cậu lại giả vờ, cậu cùng vợ của cậu, cậu cái đó, thể lực của cậu, vợ của cậu khoe khoang cậu có thể một đêm ba cái, là giả hả?”

Hàn Cảnh Viễn sắp không giữ được kiềm chế, dở khóc dở cười: "Thầy Bàng, ông còn cần mặt mũi không, ông và vợ của tôi còn nói cái gì nữa?”

Bàng Tại Minh: “Nói đến mặt mũi, mặt của tôi và cậu có thêm vào với nhau, cũng không bì kịp da mặt dày của vợ cậu, người ta còn có thể từ góc độ của y học phổ cập kiến thức cho cậu, mặt không đỏ tim không nhảy, cô ấy không ngại, cậu còn ngượng ngùng xấu hổ.”

Đây ngược lại là sự thật, Tô Anh chính là có cái bản lĩnh này, khi người khác cảm thấy xấu hổ thẹn thùng, nhìn thấy cô trấn tĩnh như thường, thái độ vân đạm phong khinh, vậy đều ngượng ngùng xấu hổ.

Sau khi bị gián đoạn, anh đã không nhớ rõ vừa rồi đếm tới số lẻ hay là số chẵn nữa.

Bàng Tại Minh chưa từ bỏ ý định hỏi: “Nói a, cậu nói a, ba hay là bốn, số lẻ hay là số chẵn?”

Hàn Cảnh Viễn vứt bông hoa hồng đã bị ngắt một nửa cánh hóa đi, hái một bông hoa khác, tức giận nói: “Bệnh tâm thần, ông quấy rầy tôi ngắt hoa rồi.”

“Hoa có cái gì hay mà ngắt……”

“Câm miệng, nếu không ông vĩnh viễn đừng nghĩ biết được lẻ hay là chẵn.”

Bàng Tại Minh áp chế tính nết của mình, ở dưới bụi hoa hồng của hậu viên nhà ăn, đang trơ mắt nhìn Hàn Cảnh Viễn đem từng cánh từng cánh hoa của bông hoa hồng đỏ rực trong tay ngắt trụi.

Ông ấy truy hỏi đến cùng nói: “Bây giờ có thể nói rồi chứ.”

Một cách hoa cuối cùng rơi xuống đất, người đàn ông vốn dĩ đang xiết chặt quai hàm, mặt mày giãn ra, khóe môi ngậm cười.

“Chẵn, đó là điềm báo tốt.”

Chẵn? Bàng Tại Minh vuốt cái ót, vậy một đêm bốn cái? Hàn Cảnh Viễn có thể lực tốt như vậy?

Nhìn người đàn ông sải bước đi xa, cái lưng thẳng tắp đó, bước chân có lực đó, quả thực là tư bản khoe khoang a.

Bàng Tại Minh xoa xoa cái eo già nua của mình, phi một tiếng: "Đường ranh giới năm 40 tuổi, khi có tuổi rồi không ai giống nhau, người trẻ tuổi không biết tiết chế, khi về già sẽ chịu thiệt thôi, còn không phải dựa vào phương thuốc của vợ cậu để bổ sung thể lực, còn khoe khoang cái gì.”

……

Tô Anh thất nghiệp, cũng không có cách nào nói với Hàn Cảnh Viễn, cảm thấy vì một chút chuyện nhỏ này chạy tới quân doanh tìm anh ấy, quá là chuyện bé xé ra to.

Chạng vạng tối bốn đứa trẻ tan học, Tô Anh liền đem nguyên nhân hậu quả của việc thất nghiệp nói với mấy đứa trẻ.

“Không có thì không có thôi.” Hàn Kinh Thần mang theo một chút lấy lòng: "Chú hai có thể nuôi nổi cả nhà, con nấu cơm, tuyệt đối sẽ không vì dì không có việc làm mà ghét bỏ.”

Tô Anh rất buồn cười: "Vậy được rồi, nếu con đã nói như vậy rồi, thì dì sẽ nghỉ ngơi một khoảng thời gian rồi tính vậy.”

“Buổi tối dì muốn ăn cái gì?” Hàn Kinh Thần vui vẻ lên: "Hôm nay cho dì chọn món.”

“Buổi chiều mua đủ đồ ăn cho hai ngày, con xem làm đi.”

Hàn Kinh Thần dưới sự trợ giúp của hai em gái, đã nhanh chóng làm ra bốn món ăn, lại thêm một nồi gnocchi rau xanh.

Hàn Hâm Tinh nhảy nhót muốn đi ra ngoài: "Em đi gọi bố nuôi đến đây ăn cơm.”

“Chờ một chút.”

Cố Tri Nam phân mỗi món một ít vào hộp cơm, lại xếp một bát lớn gnocchi, đem hộp cơm đưa cho Tinh Tinh, cậu bưng bát to gnocchi nói: “Chúng ta đưa qua đó thôi.”

“Được.” Hàn Hâm Tinh tích cực đi theo Cố Tri Nam qua đó.

Cố Xán Xán khó hiểu: "Tại sao không gọi bố nuôi đến đây ăn.”

Hàn Kinh Thần cõng Tô Anh, lặng lẽ nói cho Cố Xán Xán: "Chú hai không ở nhà, dì Lan cũng không ở nhà, để tránh hiềm nghi a.”

Tô Anh nghe thấy, quả thực phải tránh nghi ngờ, mấy cái đứa trẻ này nhìn ra cô và Hàn Cảnh Viễn về điểm tế nhị này không hợp, có chút căng thẳng quá độ, cực kỳ hiểu chuyện, ngay cả Hàn Kinh Thần đều đã tạm thời thu lại cái gai mềm của mình.

Lại qua hai ngày, Hàn Cảnh Viễn vẫn chưa có trở về, Bắc Kinh bên kia, cô đã gọi điện thoại một lần, Tô Tân Ý vẫn chưa có tỉnh lại.

Vốn dĩ Tô Anh cảm thấy nguyên thân ở thân thể vốn dĩ của mình, và có khả năng sẽ tỉnh lại trong cơ thể của tô Tân Ý, mỗi người chiếm một nửa, bây giờ kéo dài càng lâu, tính không xác định càng lớn.

Kiều Lan Lan chưa trở về, Hàn Cảnh Viễn lại bận bịu ở quân doanh, cô ngay cả một người nói chuyện cũng không có.

Đúng lúc Cố Thành Phong gọi điện thoại tới hỏi, tiền nuôi dưỡng con cái tháng này anh ta buổi tối sẽ mang đến, để Cố Tri Nam ở cửa Viện Gia Thuộc đợi anh ta.

Tô Anh bây giờ không có đi làm, nhàn rỗi không có việc gì, nói: “Vậy tôi tới tìm anh lấy, anh đỡ phải đi một chuyến.”

Đầu dây bên kia, Cố Thành Phong rõ ràng ngây ra một lúc, kể từ sau khi thỏa thuận chia tay, Anh muội đối với anh ta cố tình tránh né không gặp mặt, đây là lần đầu tiên cô ấy chủ động đề nghị gặp mặt.

Chẳng lẽ đi Bắc Kinh một chuyến, cô ấy đã chịu ủy khuất?

Trong lòng Cố Thành Phong nôn nóng, nhìn xuống đồng hồ, nói: “Buổi tối giữa 6 giờ đến 7 giờ anh có một tiếng rảnh.”

“Được, tôi 6 giờ đến.”

Giờ này đúng lúc là giờ ăn cơm, có điều vấn đề không lớn, gần căn cứ có một tiệm cơm Quốc Doanh, cô có thể ăn cơm ở quán cơm, tiện thể hẹn Cố Thành Phong gặp mặt ở tiệm cơm Quốc Doanh.

Tô Anh đợi mấy đứa trẻ tan học, nói với bọn chúng mình phải đi căn cứ, để mấy đứa tự ăn cơm trước, không cần chờ cô.

Chờ Tô Anh ra cửa, Hàn Kinh Thần buông thìa xuống, một mạch gấp gáp chạy đến quân doanh, tìm thấy tiểu chiến sĩ đang đứng gác, khom lưng thở d.ốc nói tìm chú hai.

Tiểu chiến sĩ thấy đứa trẻ chạy đến nỗi thiếu chút nữa nói không ra hơi, còn tưởng rằng nhà của doanh trưởng Hàn xảy ra chuyện gì, cũng giống như Hàn Kinh Thần chạy như bay tới thông báo với Hàn Cảnh Viễn.

Một lát sau, Hàn Cảnh Viễn lao ra với 800 mét, ôm Hàn Kinh Thần đang nằm trên mặt đất xách lên, ngữ không thành điệu: "Nói, đã xảy ra chuyện gì?”

“Dì hai dì ấy, dì ấy……”

“Cố ấy làm sao vậy?”

“Dì ấy đi tìm bố của Xán Xán rồi.”

Những điều gì nên tới sẽ luôn tới, rõ ràng có xác suất 50%, rõ ràng số ra là số chẵn, tại sao cán cân vận mệnh không nghiêng về phía anh?

Từ nhỏ đến lớn, anh chưa bao giờ có được may mắn, cuối cùng vận mệnh cũng không ưu ái anh.

Hàn Cảnh Viễn đã không cảm giác được tim của mình đập nữa, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, liên tục lui về phía sau vài bước, được tiểu cảnh vệ phía sau đỡ lấy.

Hàn Kinh Thần thương xót nhìn chú hai, vịt chết cái mỏ vẫn còn cứng, đã lớn như vậy rồi, còn nháo trốn ra khỏi nhà, mấy ngày không về nhà, cho rằng dì hai sẽ thỏa hiệp?

Cậu tức giận: “Bây giờ biết sợ rồi, chú mau chóng đuổi theo a.”

……

Cố Thành Phong một người rất tuân thủ thời gian, anh ta đến cửa tiệm cơm Quốc Doanh đúng sáu giờ, đã đợi vài phút, không thấy Tô Anh, khắp nơi nhìn một vòng theo phản ứng bản năng, mới phát hiện Tô Anh đã ở tiệm cơm Quốc Doanh ăn cơm tối rồi.

Anh ta lập tức đẩy cửa đi vào, Tô Anh một mình ngồi một bàn, gọi bốn món ăn một món canh, đang bưng chén cơm, ăn cùng với thịt kho tàu, hốc mắt ướt át, con mắt đang đỏ hoe oán hận gạt một miếng cơm lớn.

Vừa ăn, nước mắt vừa tràn ra hốc mắt.

Chuyện gì làm cô ấy ủy khuất muốn dựa vào ăn uống thả cửa, để trút bỏ ấm ức trong lòng?

Cố Thành Phong trong lòng loạn thành một mớ hỗn độn, giả vờ bình tĩnh đến chào hỏi: "Anh muội……”

Tô Anh ngẩng đầu nhìn, là Cố Thành Phong, cao lớn, mang theo hốc mắt đen nhánh, anh tuấn, nhã nhặn, có hàm dưỡng, ngay lập tức đã nhìn ra ủy khuất của cô, giờ phút này ngay cả ngồi cũng không dám, cẩn thận từng li từng tí.

So với cẩu nam nhân Hàn Cảnh Viễn kia có lương tâm hơn nhiều.

Mắt nhìn chọn đàn ông của nguyên thân tương tương đối tốt.

Tô Anh trong miệng đang nhai thịt kho tàu và cơm, hàm hồ nói: “Tới rồi à, ngồi xuống ăn cơm đi.”

Hai người yên lặng ăn cơm tối, đồ ăn đã bị Tô Anh quét hết phân nửa, Cố Thành Phong không ăn đáng bao nhiêu.

Nhưng Cố Thành Phong càng nhìn càng kinh hãi, Anh muội không ăn rau thơm, không ăn gừng, đồ ăn có sợi gừng cô phải nhặt cho bằng hết, đặc biệt là mướp đắng, một miếng cũng sẽ không ăn, nếu không cẩn thận ăn trúng một miếng trong miệng cũng nhất định sẽ nhổ ra.

Nhưng Anh muội hôm nay, đã ăn nửa đĩa mướp đắng, những miếng gừng trong thịt kho tàu cô cũng ăn luôn, thật giống như mấy thứ cấm kị này là đặc biệt ăn cho anh ta xem vậy.

Cố Thành Phong áp xuống suy nghĩ vớ vẩn trong lòng mình, hỏi: “Anh muội, em, em làm sao vậy, em tức giận cái gì vậy, nếu em đồng ý, có thể nói với anh.”

sự quan tâm của người đàn ông không phải là giả, đáng tiếc không phải dành cho cô.

Vì nguyên thân, Tô Anh phải làm một chút việc, mặc kệ nguyên thân tỉnh lại ở thân thể nào, cô đây cũng sẽ phải để cho Cố Thành Phong biết, muốn ly hôn với anh ta, một nguyên nhân khác, cô không phải Tô Anh mà anh ta yêu sâu đậm.

Tô Anh nói: “Cố Thành Phong, tôi rất đau khổ.”

“Chuyện gì cũng sẽ qua đi, đừng vội, em chậm rãi nói.”

“Chính là, tôi đã đem sinh hoạt phí của tháng này tiêu hết trước rồi, bây giờ không có tiền ăn cơm, trong nhà còn có bốn đứa trẻ, anh nói xem tôi phải làm sao bây giờ?”

Cố Thành Phong:……

“Vậy em gọi một bàn đồ ăn này, nếu anh không tới, em lấy cái gì mà thanh toán?”

Tô Anh:…… “Thứ mà quan tâm chính là tiền của bữa cơm hôm nay?”

Cố Thành Phong cả người đều cảm thấy không ổn, đây không phải là tính cách của Anh muội, Anh muội tính toán tỉ mỉ, cũng sẽ không điêu ngoa phản bác như vậy, làm nũng trá hình.

Anh ta trong lòng run sợ hỏi: “Em muốn thế nào?”

“Cho nên, phí nuôi nấng tháng sau, anh có thể đưa cho tôi trước không, tôi có thể làm cho anh cái biên lai.”

Cố Thành Phong ngây người, làm một trận lớn như vậy, chính là vì muốn có thêm 50 đồng, điểm này là việc nhỏ, để Tri Nam nói một tiếng là được, đến nỗi ở tiệm cơm Quốc Doanh, gọi một bàn toàn là đồ ăn kiêng kị của cô?

Cố Thành Phong hôm nay mới vừa được phát tiền lương, cũng chưa có kịp đếm: "Đều ở chỗ này, em cầm trước đi, không đủ anh lại đi rút từ sổ tiết kiệm cho em.”

Trong lòng Tô Anh âm thầm thở dài, rõ ràng nhìn ra cô có vấn đề, nhưng vẫn như cũ đáp ứng tất cả các yêu cầu của cô.

Quả nhiên đàn ông tốt đều là của nhà người khác, so sánh như vậy, cái người xách theo hành lý kia, Hàn Cảnh Viễn chạy đến quân doanh ở mấy ngày không trở về nhà, Tô Anh thật muốn đem anh đánh chết.

Có một gương mặt đẹp cũng vô ích, cô rối rắm bất đắc dĩ, Hàn Cảnh Viễn thế mà một chút cũng không nhìn ra.

……

Tô Anh tìm người phục vụ lấy giấy và bút, viết một tờ biên lai đã nhận trước phí chu cấp của tháng sau đưa cho Cố Thành Phong, kiểu biên lai như này, cô từ trước đến nay chưa từng viết qua, chỉ sợ lưu lại bút tích.

Nếu như Hàn Cảnh Viễn đã xem qua chữ viết của nguyên thân, lần trước anh từ trên ngòi bút sắc nét còn sót lại trên giấy viết thư, cũng có thể phát hiện ra sự bất đồng.

Cố Thành Phong tiếp nhận biên lai của cô, quả nhiên như Tô Anh dự liệu, tay anh ta run rẩy.

Tô Anh quả thực là có thể bắt chước bút tích của nguyên thân, bao gồm cả lần trước kê phương thuốc cho Bàng Tại Minh, chính là bút tích của nguyên thân, chỉ là hôm nay không muốn bắt chước nữa.

Bao gồm cả bức thư đã bị thiêu hủy đưa cho Hàn Cảnh Viễn kia, cô dùng cũng là bút tích của chính mình.

Tô Anh đứng dậy nói: “Cố Thành Phong, anh là người tốt, sẽ được đền đáp tốt.”

Đại não của Cố Thành Phong trống rỗng, nói chuyện đều không nhanh nhẹn: "Anh muội, em……”

“Đúng rồi, hôm nay một bàn đồ ăn này anh trả tiền, tôi đi đây, tạm biệt.”

Cô cứu nguyên thân trở về trả lại cho Cố Thành Phong, ăn của anh ta một bữa cơm, cũng không có gì quá đáng.

……

Vừa mới ra khỏi cửa tiệm cơm Quốc Doanh, Hàn Cảnh Viễn mặt xám như tro tàn đang đứng ở ven đường, cứ như vậy trực tiếp ngơ ngác nhìn chằm chằm vào Tô Anh.

Tô Anh:……

Phí chu cấp ở trong tay còn chưa kịp cất vào trong túi, Hàn Cảnh Viễn sao lại tới đây?

Cô chỉ là ăn một bữa cơm tối với Cố Thành Phong, nhìn màu sắc khí tràng của Hàn Cảnh Viễn, sao lại có khí tràng kì dị giống như là cùng chính mình viếng mồ mả của chính mình vậy?

Tô Anh đi qua đó, giải thích nói: “Em tới tìm Cố Thành Phong lấy phí chu cấp, nếu như anh tới sớm nửa giờ, còn có thể cùng nhau ăn cơm, đúng rồi, anh ăn cơm tối chưa?”

Hàn Cảnh Viễn máy móc lắc đầu, theo sau đó rũ đôi mắt xuống.

“Vậy về nhà đi, trong nhà chắc là vẫn còn đồ ăn.”

“Được.” Hàn Cảnh Viễn vẫn như cũ là khí tràng viếng mồ mả.

Đi chưa được mấy bước, Cố Thành Phong từ phía sau đuổi tới: "Anh muội……”

Tô Anh quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt sốt ruột tái nhợt của Cố Thành Phong, đang lúc muốn hỏi anh ta có chuyện gì, thì phía sau Hàn Cảnh Viễn vẫn luôn duy trì không khí đầy đe dọa giống như trạng thái viếng mồ mả, không biết điên cái gì, nhấc chân đá Cố Thành Phong ra xa vài bước.

“Anh gấp cái gì, cô ấy hiện tại vẫn là vợ của tôi, anh có đạo đức không, có xứng với người có học thức không?”

Tô Anh:……

Cố Thành Phong:……

Đừng nhìn Cố Thành Phong lịch sự văn nhã, người ta cũng cao 1 mét 87, hơn nữa cũng đã từng luyện tập thân thể, ngay lập tức tức lên.

“Chẳng lẽ anh xứng sao, cô ấy tối nay còn không có tiền ăn cơm, tìm tôi vay tiền, anh sao lại có thể để cô ấy không có tiền ăn cơm, anh làm cái gì ăn không biết?”

Hàn Cảnh Viễn:……

Tô Anh:……

Hàn Cảnh Viễn tưởng, sổ tiết kiệm trong nhà đều giao cho cô rồi, từ Bắc Kinh trở về, ông nội cũng cho Tô Anh một chút kim khố, cho nên, cô chính là lấy cớ này tới gặp Cố Thành Phong đi?

Cố Thành Phong nghĩ, mặc kệ cô có phải Anh muội hay không, ngay cả tiền ăn cơm cũng không có, cẩu đồ vật Hàn Cảnh Viễn này không xứng với cô.

Tô Anh nghĩ thầm, chồng trước cùng chồng đương nhiệm đánh nhau bên đường, cái bát quái này cũng đủ Viện Thuộc Gia căn cứ, và các người nhà của quân nhân, bát quái hai năm.

Hai cẩu nam nhân kích động đến mức không còn lý trí, một lời không hợp đã đánh nhau rồi, hoàn toàn không có quy tắc, nhưng là người này đấm người kia đá, cũng có một chút tương đồng, hai người bọn họ giống như kẻ thù của nhau vậy, xuống tay đều rất tàn nhẫn.

Bất luận Tô Anh có khuyên như thế nào, ai cũng không chịu dừng tay trước.

Người xem náo nhiệt càng ngày càng nhiều, Tô Anh tức giận muốn chết, mẹ nó, cô nhất định phải dùng thủ đoạn vũ lực, mới biết trong nhà này ai mới là lão đại đúng không.

Cô hoạt động dị năng, xông vào giữa hải cẩu nam nhân, tách hai người ra, ném mỗi người một bên cách xa vài bước.

“Mất mặt không, ở bên đường đánh nhau vì một người phụ nữ, hai người có mất mặt không, tôi mạnh như vậy, có cần đến hai người đánh sao, đều cút về nhà cho tôi.”

Được rồi, bây giờ còn muốn nói thêm một điều nữa, vợ cũ khó tính, và vợ đương nhiệm, làm cho hai người đàn ông 1 mét 8 mấy kinh sợ đến nỗi không nói được lời nào.

……

Trên mặt Hàn Cảnh Viễn có thương tích, Cố Thành Phong cũng không khá hơn là bao, trên đường về nhà Tô Anh cũng không thèm nói chuyện với Hàn Cảnh Viễn cẩu nam nhân này.

Khi đến cửa nhà, bốn đứa trẻ đang hoan hô ra nghênh đón, đặc biệt là Hàn Kinh Thần, gọi vô cùng lớn tiếng, : “Chú hai, dì hai, Bắc Kinh đã gọi điện thoại tới, nói dì Tân Ý tỉnh rồi, còn bảo con nhất định phải nói cho hai người biết.”

Tô Anh chân mềm nhũn, vịn vào tường nhích lại gần, nguyên thân đã tỉnh, dùng thân thể của tô Tân Ý.

Hàn Cảnh Viễn trầm mặc đi theo Tô Anh vào cửa, không nói một lời đi tới phòng tắm của hậu viện, anh cởi từng cái quần cái áo mà vừa rồi đánh nhau vừa dơ lại vừa nhăn xuống, tùy ý để nước lạnh giội rửa từ đỉnh đầu xuống dưới.

Cánh tay của anh vào chống vào vách tường của nhà tắm, vùi đầu vào cánh tay, nghẹn ngào trong tiếng nước chảy.

Vận mệnh cuối cùng cũng đã ưu ái anh một lần.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /74 Sau
Theo Dõi Bình Luận
30 Tuổi Gặp Lại Người Mình Yêu Năm 18 Tuổi

Copyright © 2022 - MTruyện.net