Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Thập Niên 70: Kế Hoạch Nuôi Dạy Con Cái
  3. Chương 48
Trước /74 Sau

Thập Niên 70: Kế Hoạch Nuôi Dạy Con Cái

Chương 48

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tô Anh phản ứng nhanh chóng.

Hàn Cảnh Viễn đến đây nhất định là theo sự sắp xếp của lãnh đạo, kiểm tra danh sách người, điều tra Du Chí An, sau đó một đường đi tới đây, đúng lúc gặp phải hiện trường vụ án.

Anh ta có nhìn thấy kẻ tình nghi không?

Ba cánh cửa đều bị khóa từ trong ra ngoài, hung thủ hoặc là trốn trong nhà từ trước, hoặc là thông qua cửa sổ hé mở sau lưng Hàn Cảnh Viễn mà ra vào, hai loại trường hợp này đều có thể xảy ra.

Nhiệm vụ của Hàn Cảnh Viễn là bí mật, không thích hợp dính vào án mạng, anh phải đi.

Tiếng bước chân của Tiểu Châu càng ngày càng gần, Tô Anh không kịp hỏi thêm, vô thức đẩy anh ta ra, để Hàn Cảnh Viễn đi trước.

"Anh đi ra từ cửa sổ, bên này em sẽ giải quyết."

Hàn Cảnh Viễn chỉ là kinh ngạc hai giây, lúc Tô Anh mở miệng nói, anh đã quyết định, không có ý định rời đi.

"A Anh, chỉ cần là việc em làm qua, đều có dấu vết đi theo, anh đi rồi, rất nhiều chuyện đều sẽ không rõ ràng."

Nói không rõ ràng…

Nếu Du Chí An chết thì sẽ nói không rõ ràng, anh ta xuất hiện tại hiện trường vụ án, một khi Du Chí An chết, Hàn Cảnh Viễn sẽ bị đồn cảnh sát thẩm vấn bất kể anh ta có động cơ hay không.

Sự sống của Du Chí An quan trọng hơn cái chết của anh ấy.

Tô Anh cân nhắc một lát, trong lòng cô đã có đáp án, dùng giọng điệu không thể phủ nhận, cô bảo Hàn Cảnh Viễn quay người lại.

"Quay lưng đi, em sẽ không bảo anh đừng quay đầu lại."

Hàn Cảnh Viễn sửng sốt, anh còn đè lên vết thương của Du Chí An, Du Chí An sắp mất máu quá nhiều, Tô Anh bảo anh ta quay người đi?

Thái độ của cô ấy lúc này giống như biểu hiện kiềm chế của Trần Vô Thanh ở điểm thanh niên có học thức lần trước, tự tin và kiên quyết, không thể bác bỏ.

Hàn Cảnh Viễn theo bản năng buông tay, đứng dậy xoay người, hướng về phía cửa sổ đang mở.

Vừa rồi anh ta đi vào từ cửa sổ này, người đàn ông lạ mặt đi ngang qua anh ta trong ngõ, đeo khẩu trang và đội mũ, đi trong gió lộng, trang phục không phù hợp với người dân xung quanh, rất có thể là một kẻ tình nghi.

Bây giờ đuổi theo, e rằng không tìm được người.

……

Vẫn là chậm hơn Tô Anh vài chục giây, Tiểu Châu lao đến căn phòng ngủ nơi xảy ra vụ án, Du Chí An, người được thông báo mất tích sáng nay, lúc này đang nằm trên vũng máu, chị Anh băng bó vết thương trên cổ anh ta, giúp anh ta cầm máu.

Trước sự ngạc nhiên của Tiểu Châu, Hàn Cảnh Viễn, chồng của Tô Anh cũng đứng bên cạnh.

Mặc dù thời gian làm việc của Tô Anh không dài, nhưng đồng chí anh đã nhiều lần đến đồn cảnh sát, chờ đón Tô Anh tan sở.

Các đồng nghiệp ở đồn cảnh sát biết rằng hai người tình cảm rất tốt và Tiểu Châu thầm ghen tị với họ.

Nhưng Hàn Cảnh Viễn xuất hiện tại hiện trường vụ án, điều này khiến anh cảm thấy nghi hoặc, thân phận của Hàn Cảnh Viễn anh không như anh nghĩ, hơn nữa anh ta nhất định không liên quan gì đến án mạng...

Tiểu Châu lắp bắp nói: "Đồng chí Hàn, sao anh lại ở đây?"

Tô Anh đã sử dụng sức mạnh siêu nhiên để điều trị tạm thời vết thương chảy máu động mạch chính của Du Chí An, chỉ cần máu ngừng chảy, anh ấy sẽ có thời gian được đưa đến bệnh viện để cấp cứu.

Tô Anh sốt sắng thúc giục anh: "Bây giờ không phải lúc nói chuyện này, Tiểu Châu, anh đến bốt điện thoại và gọi xe cứu thương đi."

Dù sao thì Tiểu Châu cũng là lần đầu tiên gặp phải hiện trường trọng án nên rất hoảng sợ, nhưng Tô Anh đối mặt với nguy hiểm vẫn bình tĩnh, hơn nữa mấy ngày nay y đã nghe theo lời Tô Anh.

Tô Anh vừa dứt lời, Tiểu Châu không chút do dự quay người chạy ra ngoài gọi xe cứu thương.

    ...

Cửa phòng cấp cứu của bệnh viện mở ra, bác sĩ đi ra, tháo khẩu trang xuống, nói với những người đang chờ ở cửa phòng cấp cứu: “May mà động mạch chính không bị đứt, đã cứu được rồi."

Nhịp tim căng thẳng của Tiểu Châu thả lỏng, hai canh mềm nhũn, lui về phía sau một bước, dựa vào tường, hai tay đặt trên đầu gối đang co quắp, may mắn nói: “Động mạch chủ không bị đứt do xuất huyết nhiều như vậy, anh ấy thật sự may mắn."

Hàn Cảnh Viễn vẻ mặt bình tĩnh, nhưng trong lòng lại giống như long trời lở đất, trước khi Tô Anh vào cửa đã kiểm tra độ sâu của vết thương, lượng máu chảy ra...

Chẳng lẽ là anh phán đoán sai sao?

Và Tô Anh yêu cầu anh ta quay lại, và có điều gì đó mà anh không biết trong khoảng thời gian mười giây giữa lúc anh quay lại và Tô Anh không muốn anh biết.

Hàn Cảnh Viễn nghiêng đầu nhìn Tô Anh.

Tô Anh không nhìn Hàn Cảnh Viễn, mà là hơi cúi đầu, báo cáo với sử trưởng Hách cái gì đó.

Lúc này Hứa Càng Chu vội vàng chạy tới bệnh viện, gọi sử trưởng Hách và Hàn Cảnh Viễn ra hành lang.

Hiện trường vụ án của Du Chí An đã được Tô Anh và Tiểu Châu phát hiện, và nó thuộc thẩm quyền của Sở cảnh sát Thành Tây, vụ án gây thương tích trong nhà độc ác này phải được Sở cảnh sát Thành Tây điều tra và giải quyết.

Có không ít cảnh sát đầy đủ tư cách được phái tới Thành Tây, vụ án quan trọng này không nên rơi vào người cô, một người mới, đi theo đàn anh phía sau, mua nước tương cũng tốt...

Đó là những gì Tô Anh nghĩ, và cô ấy lại đoán rằng đội trưởng Hàn Cảnh Viễn có thể sẽ thảo luận với lãnh đạo của cô ấy và nhờ sử trưởng Hách sắp xếp, cố gắng không để quá nhiều người biết rằng Hàn Cảnh Viễn đã đến hiện trường vụ án.

Một lúc sau, ba người từ cầu thang đi ra, nói chuyện phiếm gì đó, Hàn Cảnh Viễn nói với Tô Anh anh sẽ cùng chính ủy Hứa trở về, sau khi Tô Anh trở lại văn phòng làm việc xong sẽ về doanh trại. .

Bên bệnh viện đã có đồng nghiệp tiếp quản, sử trưởng Hách đã bố trí người canh gác 24/24, chỉ cần tỉnh lại sẽ lập tức bố trí ghi chép.

...

Khi trở về lái xe cảnh sát vào văn phòng, Tiểu Châu mới lấy bằng lái xe cách đây không lâu, vì vậy cô ấy ngồi vào ghế lái và lái xe một cách thận trọng.

Sử trưởng Hách và Tô Anh ngồi ở hàng ghế sau, sự việc xảy ra trong bệnh viện, Tô Anh đã báo cáo chi tiết với sử trưởng.

Bao gồm cả việc phát hiện ra rằng Hàn Cảnh Viễn và nạn nhân xuất hiện trong nhà cùng lúc ngay khi anh ta gõ cửa.

Sử trưởng Hách nói: "Vụ án trộm cắp và gây thương tích này liên quan với một số bí mật do quân đội điều tra. Chính ủy Hứa đã nói với tôi về tin tức đồng chí Hàn xuất hiện tại hiện trường. Tạm thời, chỉ có một số người trong chúng tôi biết về việc này,  đừng lan truyền nó ra bên ngoài.”

Tiểu Châu lo lắng và tắt động cơ khi sang số.

Cô ấy thầm nghĩ, sở trưởng đã nói như vậy rồi, đồng chí Hàn xuất hiện ở hiện trường vụ án trước mặt bọn họ, nhất định phải có lý do khiến cô ấy không hỏi ra được.

Chỉ cần Hàn đồng chí không phải nghi phạm là tốt rồi.

Tiểu Châu run bần bật, nổ máy mấy lần cũng không nổ máy được.

Sử trưởng Hách anh sắt không thể luyện thành thép: "Hãy nhìn vào tiềm năng của anh, học hỏi từ người chị của cô, cô ấy là một nữ đồng chí, và cô ấy bình tĩnh hơn nhiều khi nhìn thấy máu."

Tô Anh nghĩ rằng cảnh tượng hôm nay chỉ có thể được coi là một cảnh nhỏ so với thế giới tàn khốc và đẫm máu, nhưng thành thật mà nói, Tiểu Châu vừa mới luyện tập và đã bình tĩnh.

Đối mặt với phản ứng tại hiện trường vụ án mạng, cô ấy thực sự là người không bình thường.

Tiểu Châu bị sở trưởng mắng càng căng thẳng hơn, lại nổ máy, lần này cô ấy thành công.

Xe cảnh sát lại lên đường, sử trưởng Hách còn tưởng rằng Hàn Cảnh Viễn xuất hiện ở hiện trường, đây không phải là một vụ án bình thường.

Chính ủy Hứa có ý nói rằng những người không biết về vụ án này nên tiếp xúc với cốt lõi càng ít càng tốt.

Sử trưởng Hách cũng là người tốt, sau khi trở lại văn phòng liền gọi mọi người tổ chức hội thảo vụ án.

Ông ta không đề cập đến sự hiện diện của Hàn Cảnh Viễn tại hiện trường và đề nghị giao vụ án cho Tô Anh chủ trì cuộc điều tra.

"Tiểu Tô là người đầu tiên đến hiện trường vụ án. Tại sao không để Tiểu Tô phụ trách vụ án? Mọi người đừng xúc động và phối hợp với cô ấy càng nhiều càng tốt. Có ai có bất kỳ câu hỏi nào không?"

Trái tim lười biếng mua nước tương của Tô Anh đã bị dọa sợ.

Cô liên tục từ chối: “Không được, tôi mới đi làm mấy ngày, trèo cây bắt mèo cũng không sao, giúp giải quyết một số tranh chấp trong gia đình cũng được, phá án tôi không giải quyết được, tôi có không có manh mối gì cả, ngay cả Tiểu Châu cũng giỏi hơn tôi, dẫu sao thì cô ấy cũng tốt nghiệp Đại học Công an.

Tiểu Châu hết lần này đến lần khác lùi lại, ước gì mình có thể tàng hình, cô ấy là thực tập sinh, và cách tốt nhất để làm điều này là im lặng.

Dưới sự lãnh đạo của sử trưởng Hách, sở cảnh sát Thành Tây rất đoàn kết và có một loại tin tưởng mù quáng vào sử trưởng Hách.

Việc giao một vụ án lớn như vậy cho Tô Anh thực sự rất vô lý, nhưng vì mọi người đều cho rằng điều đó là vô lý, nên giám đốc phải có lý do mới sắp xếp theo cách này.

Hoặc tại sao họ không biết và không thể thảo luận về nó.

Còn Tô Anh hoãn lại, cũng là vì sợ rắc rối chứ không phải vì sợ hãi.

Mọi người đều có thể nhìn ra điều này, bởi vì khi thảo luận về vụ án, Tô Anh đã ở trong góc, im lặng ăn hai viên kẹo vừng và một quả cam.

Trái tim lười biếng sợ người khác không nhìn thấy.

Trong đồn đã lâu không gặp phải vụ án lớn như vậy, mặc dù mọi người đều khó hiểu nhưng không ai cảm thấy bất mãn.

Thay vào đó, mọi người thuyết phục Tô Anh: "Tiểu Tô, cô phải tuân theo sự sắp xếp của người lãnh đạo, chúng tôi sẽ hợp tác và hỗ trợ cô vô điều kiện."

"Đúng đó, phá án có đôi khi cũng phải dựa vào một chút cơ hội."

"Đúng vậy, cô vừa lúc từ chồng cũ nắm được manh mối, nếu như cô phụ trách, có lẽ thật sự thuận lợi."

Tô Anh:...Đồn cảnh sát Thành Tây không có âm mưu, cô ấy vẫn là có chút cảm động.

Trì hoãn thêm nữa thì thật là già mồm, Hàn Cảnh Viễn và thủ lĩnh của anh ta vẫn đang đợi cô.

Tô Anh tiếp nhận sự sắp xếp của đồn cảnh sát: "Để tôi điều tra thì được, nhưng tôi không đảm nhận vai trò đội trưởng, và tôi không thể chịu trách nhiệm nếu tôi không thể giải quyết vụ án."

Sử trưởng Hách nói: "Việc này rất dễ giải quyết. Hãy để Lão Triệu hỗ trợ cô. Anh ấy là tổ trưởng. Trong quá trình xử lý vụ án, nếu cô có bất kỳ nghi ngờ nào, cô nên trao đổi với anh ấy."

 Sở trưởng nửa đùa nửa thật nói: "Nếu như thật sự phá án, phần lớn công lao đều dành cho anh Triệu của cô, cô không cảm thấy ủy khuất sao?"

Tô Anh liền tỏ thái độ: "Một người không thể giải quyết vụ án một mình. Chúng ta đoàn kết một lòng. Mọi người đều có thể đoán được lý do tôi không dẫn đầu. Tôi nhận lời vì không thể thoái thác. Tại sao sử trưởng lại khiêu kích tinh thần đoàn kết nội bộ?”

……

Sử trưởng Hách: "...cô thực sự dám nói."

Mọi người không nhịn được cười, bầu không khí trở nên thoải mái hơn một chút.

...

"Đồng chí Tô Anh, chúng ta lại gặp nhau ở đây."

Trong văn phòng của Chính ủy Hứa vẫn là những người cũ, khi nhìn thấy Tô Anh đi tới, mọi người đều ngầm cho rằng Hàn Cảnh Viễn thật là may mắn.

Cũng may hôm nay tôi gặp phải cảnh sát chính là vợ của anh ta, đổi lại là người thứ hai, đã không may mắn như vậy, tôi đã kịp thời thương lượng với sử trưởng Hách, để Hàn Cảnh Viễn không xuất hiện, bại lộ trước công chúng.

Đến nay, hai bên mới có cơ hội và thời gian trao đổi với nhau.

Hàn Cảnh Viễn giải thích cho Tô Anh lý do xuất hiện tại hiện trường.

"Danh sách mà em cung cấp lần trước, tụi anh đã kiểm tra từng người một và quả thực không có ai vô tội. Du Chí An đã bán một số thông tin kỹ thuật cho Thôi Hưng Đông. Để cảm ơn, Thôi Hưng Đông đã tặng một số bức thư pháp và tranh vẽ cho Du Chí An."

"Anh đã lần ra người mua bức thư pháp và bức tranh. Đó chỉ là một sở thích văn hóa bình thường. Bản thân người mua không nghi ngờ gì, và bức tranh chỉ được bán với giá một trăm đô la. Anh sợ đánh rắn động cỏ nên anh đã không làm thế. Tạm thời không động đến người mua, bởi vì Du Chí An vẫn có thể ra tay với những bức thư pháp và bức tranh còn lại."

"Sau khi Du Chí An bán bức thư pháp và bức tranh của mình và lấy được tiền, anh ta đã thuê sân ở hiện trường ngày hôm nay. Hôm qua anh ấy đột nhiên biến mất mà không xin phép. Anh tự hỏi liệu có ai đó đang ở trong căn nhà thuê hay không, vì vậy anh đã đi kiểm tra."

Tô Anh biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, thấy cổng khu cho thuê bị khóa, Hàn Cảnh Viễn đi vòng ra sau nhà, thấy cửa sổ mở, anh chui vào nhà qua cửa sổ và thấy Du Chí An đang nằm trong vũng máu.

Tô Anh nói về những gì cô ấy đã biết được.

"Khi Du Chí An ly hôn, ngôi nhà do đơn vị công tác cấp đã được giao cho vợ cũ và con trai anh ta, anh ta sống trong ký túc xá nhỏ của đơn vị làm việc. Vừa thuê nhà, anh ta đã gặp tai nạn trong phòng thuê, hơn nữa nhà thuê không gần đơn vị công tác của anh ấy, tại sao anh ấy lại chọn ở đó? Còn chủ nhà, anh đã kiểm tra chưa?"

Những câu hỏi mà Tô Anh hỏi đều là những điểm đáng ngờ đang chờ được điều tra, mặc dù cô ấy chưa từng thụ lý một vụ án nào, nhưng những câu hỏi mà cô ấy đặt ra đều chỉ ra những điểm mấu chốt ở khắp mọi nơi.

Nó khiến Hàn Cảnh Viễn và các nhà lãnh đạo khâm phục Tô Anh hơn.

Tô Anh tiếp tục: "Sáng sớm hôm nay, chị dâu của Du Chí An đã đến đồn cảnh sát trong khu vực tài phán để báo án rằng Du Chí An đã mất tích một ngày. Em đã đến căn cứ để hỏi các đồng nghiệp của Du Chí An và nhận được địa chỉ nhà thuê của Du Chí An từ Cố Thành Phong."

Chuyện sau này Hàn Cảnh Viễn đã nói với lãnh đạo, Du Chí An từ cửa sổ chui vào, chứng tỏ hung thủ vừa mới rời đi không lâu, rất có thể đụng phải người thanh niên gầy gò kia ở trong ngõ.

Người đàn ông cố tình cúi đầu, đội mũ và đeo khẩu trang nên không nhìn rõ mặt.

Ngay khi anh cầm máu cho Du Chí An, Tô Anh đã đạp cửa xông vào.

Thời gian trôi qua trong gang tấc.

Tô Anh suy nghĩ một hồi rồi hỏi: "Anh đã kiểm tra Đỗ Nhã Cầm chưa? Cô ấy có thân phận và lai lịch gì?"

Hàn Cảnh Viễn nói: "Anh đang điều tra. Theo thông tin tôi biết cho đến nay, Du Chí An đã liên lạc với Thôi Hưng Đông và chính Đỗ Nhã Cầm là người đã kết nối."

"Vì vậy, Thôi Hưng Đông gặp Đỗ Nhã Cầm trước, sau đó gặp Du Chí An thông qua Đỗ Nhã Cầm?"

Hàn Cảnh Viễn gật đầu: "Đúng vậy."

Sau khi trao đổi thông tin, Hàn Cảnh Viễn bên này đang điều tra vụ án, Tô Anh bên kia cũng muốn phá án. Hiện tại, Du Chí An vẫn chưa tỉnh lại, chỉ có thể điều tra từ Đỗ Nhã Cầm trước.

Hứa Càng Chu nói: "Các đồng chí của chúng tôi không thể trực tiếp tiếp xúc với những người có liên quan đến vụ án. Trước mắt, Tô Anh chỉ có thể đi điều tra tin tức thôi. Còn về phần thông tin tổ tiên ba đời của Đỗ Nhã Cầm, chúng ta sẽ điều tra sớm nhất có thể."

Lúc này trời đã tối, Tô Anh không cần phải quay về đồn công an, có thể trực tiếp tan làm về nhà.

Cô hỏi Hàn Cảnh Viễn, "Bây giờ anh về nhà chưa đây?"

Hàn Cảnh Viễn nói: " Em về trước đi, anh sẽ về sau."

Sau khi Tô Anh rời đi, Hứa Càng Chu mới hỏi Hàn Cảnh Viễn: "Tại sao cậu có thể xác định rằng người lạ đi ngang qua con hẻm không phải là người trên đảo không?"

Hàn Cảnh Viễn lần nữa nhớ lại và khẳng định: "Tuy không thấy được mặt nhưng ngón tay cầm dây đeo ba lô, nó trắng nõn cực kỳ, móng tay cũng được cắt tỉa gọn gàng, đàn ông trên đảo không thể có đôi tay trắng mịn như anh ta được."

"Dựa vào đâu mà cậu chắc chắn anh ta là đàn ông?"

Hàn Cảnh Viễn nhìn thấy lãnh đạo và một lời khó nói hết: "Anh ta có yết hầu, đi giày cỡ 42, không có ngực, mặt áo ba lỗ bên trong áo sơ mi và không có mặt nội y. Đây là những đặt điểm của một người đàn ông."

Hứa Càng Chu: "Chỉ liếc mắt một cái mà cậu có thể quan sát kỹ lưỡng đến như vậy."

Trong khu vực, xuất hiện một vụ án trộm cắp và gây thương tích. Trong vòng chưa đến một ngày, nó đã trở thành chủ đề thảo luận của người dân xung quanh cho đến đêm khuya, ngay cả Tinh Tinh ở trường học mà cũng biết về việc này.

Du Tuấn là con trai của Du Chí An , học cùng lớp với Xán Xán và Tinh Tinh, khi Tô Anh về đến nhà  mấy đứa nhỏ vây quanh hỏi.

Hàn Kinh Thần lòng cảm thấy có chút áy náy, dù sao trẻ em thì vẫn là trẻ em gặp phải máu thực sự cũng sẽ rất sợ hãi

"Cô hai, may mắn cô đến sớm, còn kịp để gọi xe cấp cứu."

Tô Anh thầm nghĩ quả thật là nhờ cô đã tính trước một bước nếu không Du Chí An chết ở trước mặt Hàn Cảnh Viễn thì sẽ rất phiền phức cho anh ấy.

Cố Tri Nam cũng không còn tâm trí cùng Quý Xuyên Bách giải bài tập, cậu hỏi: "Chị, công việc của chị hình như có chút nguy hiểm. Nếu kẻ tình nghi không bị bắt vậy thì có thể sẽ xảy ra chuyện nguy hiểm với chị. Chị có muốn đổi công việc không?"

Quý Xuyên Bách gật đầu đồng ý: "Đổi công tác."

Hàn Hâm Tinh suy nghĩ một chút rồi nói: "Mẹ rất lợi hại vì cái gì mà phải bị ảnh hưởng bởi lời nói của người khác rồi phải lo lắng đến nổi mà phải đổi công tác, mẹ muốn làm cái gì thì làm cái đó. Nếu là con, về sau sẽ không vì người khác mà phải buông bỏ những gì mình đang kiên trì theo đuổi."

Tô Anh nở nụ cười: " Tinh Tinh, vì cái gì mà bộ não nhỏ bé của con lại luôn khác biệt so với những người khác thể nhỉ?"

Hàn Hâm Tinh nói: "Mẹ, chúng con sẽ lớn lên và rời xa khỏi sự bảo bọc của mẹ, nhưng hiện tại mẹ kiên trì về điều gì đó sẽ không từ bỏ đúng không? Con hy vọng mẹ có được nhiều thứ hơn chứ không phải vì con mà từ bỏ một thứ gì cả. Mẹ, con yêu mẹ rất nhiều. Con không muốn mẹ từ bỏ."

Tô Anh trong lòng mềm nhũng ôm Hàn Hâm Tinh vào lòng, hôn lên trán của cô bé, "Cám ơn con, mẹ cũng yêu con."

Cố Xán Xán vốn nghĩ muốn sẽ đồng ý với chú của mình nhưng bây giờ cô bé thay đổi ý kiến của mình: "Mẹ, con đã hiểu. Mẹ cứ làm những gì mẹ thích, con sẽ ủng hộ mẹ."

Tô Anh cũng ôm cô bé: "Cám ơn bảo bối."

Một số người ở đó cảm thấy xấu hổ, đặc biệt là Cố Tri Nam, cúi đầu giải thích với cô: "Chị, em xin lỗi, em không nên can thiệp quyết định của chị."

Tô Anh cười nói: "Mấy người cũng quá  cẩn thận. Chúng ta là người một nhà, có việc gì  đều có thể bàn bạc cùng nhau, ví dụ như các cậu  về sau cưới vợ, chị đây không thích cũng sẽ đưa ra ý kiến nha."

Quý Xuyên Bách đặc biệt vui vẻ, anh rốt cuộc cũng được gọi là gia đình của chị ấy.

Cố Tri Nam mặt đỏ lên, trước kia chỉ nói chuyện Hàn Kinh Thần cưới vợ. Hiện tại như thế nào lại bắt đầu trêu ghẹo cậu. Cậu đỏ mặt thu dọn vở bài tập: "Xuyên Bách, cậu làm bài này đi. Tôi cùng Hàn Kinh Thần đi nấu cơm tối."

Khi Hàn Cảnh Viễn về nhà, anh nhìn thấy cả gia đình đang hòa thuận vui vẻ cùng nhau, và họ cũng không lo âu cho bọn trẻ vì anh và Tô Anh liên quan đến vụ án.

Chắc có lẽ là Tô Anh cùng bọn nhỏ đã khai sáng cho bọn họ.

Tô Anh ăn vài miếng cà rồi bàn bạc cùng với Hàn Cảnh Viễn: "Anh ở nhà đi, em hẹn cùng tiểu Châu đi đến nhà của Đỗ Nhã Cầm để lấy lời khai."

"Em đi buổi tối sao?"

Tô Anh gật đầu, nói: "Buổi tối là thời gian thư giãn sự mệt mỏi của một người. Em đặc biệt  chọn  buổi tối."

Đến bây giờ vẫn chưa xác định được kẻ tình nghi, Hàn Cảnh Viễn lo lắng: "Anh đi cùng em."

"Anh vẫn nên là nhà cùng mấy đứa nhỏ đi." Tô Anh thay đồng phục công, tạo tư thế oai hùng hiên ngang nói: "Mau lên, hai giờ em sẽ quay trở lại."

Tô Anh hẹn cùng tiểu Châu trước cổng sân nhà Đỗ Nhã Cầm, bảy giờ rưỡi họ gõ cửa nhà.

Đỗ Nhã Cầm mới từ bệnh viện trở về không bao lâu nhìn thấy cảnh sát ở trước cửa nhà mình rõ ràng có chút hoảng hốt.

Bình thường đối với những người làm việc khiến cho lương tâm cắn rứt thường sẽ bị chột dạ khi cảnh sát đến.

Bất quá thì người bạn tốt của cô ấy một mực ở bên cạnh không ngừng an ủi. Khi Tô Anh hỏi thăm thì Thịnh Hồng Tuệ gắt gao ôm chặt lấy Đỗ Nhã Cầm đang rung rẩy.

Cô tay hỏi: "Tô Anh, các người đặt câu hỏi có thể không trả lời được không? Các người xem Nhã Cầm còn đang rất sợ hãi, cho nên ta cũng không thể không lo lắng."

Tô Anh gật đầu, "Tùy cô, nhưng tôi muốn hỏi cô, cô cùng Đỗ Nhã Cầm là có quan hệ bạn bè như thế nào?"

Thịnh Hồng Tuệ nói: "Tôi và Nhã Cầm đã quen biết từ 10 năm trước. Sau đó, tôi thông qua kỳ thi tuyển sinh nhưng cô ấy không thông qua kỳ tuyển sinh nhưng chúng tôi vẫn giữ liên hệ qua việc viết thư. Ba năm trước, tôi đã đến đảo và gặp lại cô ấy, sau đó chúng tôi gặp nhau hàng tuần và mối quan hệ càng ngày càng thân thiết hơn."

Tô Anh gật đầu, nhìn thấy thái độ của Thịnh Hồng Tuệ cho biết cô ta đích thị là không nói dối.

Tô Anh quay sang hỏi Đỗ Nhã Cầm: "Trước khi tôi vào cửa, tôi có hỏi thăm hàng xóm xung quanh, căn cứ vào lời khai của họ, Du Chí An sẽ đến nhà cô ăn tối khoảng hai ngày hoặc lâu hơn thế, cũng không phải mỗi ngày đều đến. Vì vậy chỉ mới khoảng hai mươi mấy tiếng không gặp làm sao cô có thể khẳng định là anh ta mất tích?"

Đỗ Nhã Cầm dường như đã hạ quyết tâm: "Tôi đi đến đơn vị để tìm anh ấy. Anh ấy không xin nghỉ phép, ký túc xá cũng không ai. Người thân và bạn bè tôi đều hỏi qua, họ đều nói không gặp anh ấy, tôi lúc này mới đi đến đồn công an báo án."

Tiểu Châu ở một bên nhanh chóng ghi chép lại, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn Đỗ Nhã Cầm, rốt cuộc cũng không nhìn ra cô ấy có đang nói dối hay không.

Tô Anh tiếp tục hỏi: "Cô Đỗ, xin hỏi làm sao cô quen biết Thôi Hưng Đông ?"

Đỗ Nhã Cầm dùng sức kéo mạnh ngón tay cô ấy, vẻ mặt lộ rõ sự khẩn trương, dường như không muốn trả lời vấn đề này.

Trái lại Thịnh Hồng Tuệ oán giận nói: "Thật ra Nhã Cầm từ lâu đã biết Thôi Hưng Đông. Thôi Hưng Đông từng nói sẽ cưới Nhã Cầm và đưa cô ấy đến Mân Nam. Chính là cái tên kia ở bên Nhã Cầm nhiều năm như vậy mà hằng năm chỉ trở về thăm một hai lần và nhất quyết không chịu kết hôn, hiện tại thì hay rồi trực tiếp mất tích !"

Không nhiều người biết về danh tính hay cuộc sống của Thôi Hưng Đông. Thịnh Hồng Tuệ vốn là người ngoài cuộc, cô ấy còn không biết rằng người yêu của mình đã chết.

Nhưng Đỗ Nhã Cầm biết rằng những gì mà ngày hôm đó Tô Anh ở trên cây đã nghe được. Đỗ Nhã Cầm thậm chí còn yêu cầu cho Du Chí An đến bệnh viện để tìm hiểu về cái chết củaThôi Hưng Đông .

Tô Anh nghiêng đầu nhìn Đỗ Nhã Cầm, không lưu tình mà tàn nhẫn nói: "Cô Đỗ, nếu cô không nói chúng ta sớm hay muộn gì chúng tôi cũng có thể điều tra ra. Cho nên tôi khuyên cô đừng nói dối, nói dối đối với cô sẽ bất lợi. Tốt nhất là nên thú nhận ngay bây giờ đi."

Đỗ Nhã Cầm che mặt, cảm xúc vỡ òa.

"Nếu cô muốn nghe thì tôi nói là được."

"Mười năm trước, cha nuôi đối  với tôi có mức tình cảm vượt mức gia đình. Ông ta định quấy rối tôi, mẹ nuôi tôi bắt gặp và bà ấy đã đuổi tôi ra khỏi nhà. Tôi vốn định thi đậu thì rời bỏ gia đình này. Đáng tiếc, tôi đã trượt."

"Sau đó tôi gặpThôi Hưng Đông, anh ấy đã giúp tôi thuê nhà ở và tìm công việc cho tôi. Ngay từ đầu tôi không biết anh ấy vì cái gì mà đối tốt với tôi như vậy. Tôi muốn gả cho anh ấy để báo đáp nhưng anh ấy chỉ muốn chung sống mà không bàn đến danh phận. Mãi sau này tôi phát hiện ra anh ấy đối xử tốt với tôi chỉ vì tôi trông giống với mối tình đầu của anh ấy."

"Anh ta coi cô là thế thân, sao cô còn không rời bỏ anh ta đi?" Tô Anh lạnh lùng hỏi.

"Anh ấy, Anh ấy. . . . . ." Đỗ Nhã Cầm hốt hoảng, nói không nên lời.

Thịnh Hồng Tuệ nói nhỏ vào tai của bạn mình, Đỗ Nhã Cầm nội tâm rõ ràng từ chối một lúc, khó khăn lắm mới gật đầu.

Thịnh Hồng Tuệ thay bạn mình nghiêm túc nói: "Cảnh sát Tô Anh, bí mật này có liên qua đến danh tiếng Nhã Cầm, tôi hy vọng các người giữ bí mật, nếu tiết lộ đi ra ngoài, Nhã Cầm sẽ không thể nào sống nỗi."

Tô Anh nói: "Chúng ta sẽ không tiết lộ lời khai của các nhân chứng và chính các người cũng nên giữ bí mật."

Thịnh Hồng Tuệ gật đầu, "Chuyện này hồng tuệ chỉ nói cho tôi và em trai cô ấy biết, nhưng chúng ta khẳng định sẽ không đi nói lung tung."

"Nhã Cầm không thể rời bỏ Thôi Hưng Đông, không phải vì cô ấy không muốn, cũng không phải còn yêu  anh ta, mà là. . . . . ."

Nói tới đây, Đỗ Nhã Cầm đang vùi đầu vào lòng bàn tay khóc nức nở .

Thịnh Hồng Tuệ khẽ vuốt lưng, an ủi  một hồi rồi mới nghiến răng nghiến lợi nói: "Thôi Hưng Đông là cái tên súc sinh, anh ta thừa dịp Nhã Cầm ngủ, chụp ảnh một ít ảnh khó coi. Nhã Cầm ba năm trước đây kỳ thật đã nghĩ cùng anh ta cắt đứt qua hệ với anh ta và đi tìm một cuộc sống mới, nhưng Thôi Hưng Đông  không đồng ý, còn lấy ảnh chụp đem ra uy hiếp Nhã Cầm."

"Sau đó, anh ta mượn nhà của một người bạn ở đây, thiết lập một căn phòng ở dưới tần hầm và ở trong đó liên tục tra tấn và thể xác của Nhã Cầm."

Tô Anh nhăn mặt cau mày, cảm thấy khó tin: "Anh ta phạm pháp, các ngươi vì cái gì không báo cảnh sát?"

Thịnh Hồng Tuệ cũng cảm thấy được Tô Anh không thể tưởng tượng nổi: "Loại này rất mất mặt làm sao có thể gọi cảnh sát, còn muốn đối xử như thế nào nữa?"

"Vậy bây giờ, chuyện bại lộ rồrooicoo không phải sống nữa à? Lúc đó cũng có thể sống thì bây giờ cũng sống được. Các người tình nguyện tin tên khốn Thôi Hưng Đông cũng không nguyện tin tưởng cảnh sát sao?"

Thịnh Hồng Tuệ không lên tiếng .

Chuyện đã xảy ra, Tô Anh cũng không muốn nói cái gì nữa, cô nói tiếp "Nói tiếp đi."

"Thôi Hưng Đông  sau khi mất tích, Nhã Cầm cảm thấy đây là cơ hội tới, Du Chí An muốn giúp cô ấy nên tìm không ít công sức mới thuê đến cái sân kia. Vốn định đi vào trong phòng đem ảnh chụp ra tiêu hủy. Ai biết được xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Nhã Cầm cảm thấy áy náy đến chết. Bây giờ chỉ có thể hy vọng Du Chí An có thể bình an tỉnh lại."

Ngô Vân Châu đã chết lặng, khúc ngoặt của vụ án quái đãng đã phá tan ba quan điểm của cô.

Trên đời lại có loại đàn ông độc như vậy, chơi bời ức hiếp phụ nữ, chết thật quá dễ cho anh ta!

Quả nhiên chị Tô Anh đúng là linh vật của đồn, vụ án nào cũng có thể giải quyết, nếu thay sở trường hay là đội trưởng Triệu tới hỏi, đối mặtvới hai người đàn ông lớn tuyệt đối bí mật này sẽ không thể nào tiết lộ.

Cô nói: "Chị Tô Anh, hiện tại chỉ cần đợi Du Chí An tỉnh lại, lấy lời khai của anh ta, sau đó tìm được kẻ đâm anh ta, như vậy là có thể phá án?"

Tô Anh nhìn lên bầu trời sao, do dự  một chút: " Cảm thấy quá thuận lợi."

Ngô Vân Châu hy vọng mọi chuyện diễn ra thuận lợi một chút: "Có lẽ Du Chí An cùng nghi phạm chỉ ngoài ý muốn gặp nhau. Chờ Du Chí An tỉnh lại rồi hỏi rõ ràng ."

Tô Anh gật đầu, cô cho Ngô Vân Châu quay về văn phòng kêu gọi trợ giúp: " Hiện tại sẽ đến căn phòng cho thuê và đêm nay tôi cần phải biết trong căn tầng hầm đó có gì."

Dù sao cũng là hiện trường vụ án, hơn nữa bây giờ còn là buổi tối, Ngô Vân Châu lo lắng nói: "Cô Tô, cô đợi ngay tại viện ngoại, chờ hôc trợ tới rồi cùng nhau hành động."

"Được."

Phải mất một giờ mới tìm được lối vào tầng hầm, tất cả cảnh sát không ai phàn nàn về việc phải tăng ca. Trong vòng một ngày đã có phát hiện lớn như vậy khiến cho mọi người đều có tinh thần phá lệ phấn chấn.

Tầng hầm không lớn lắm, bên trong có phòng để rửa ảnh, phát hiện máy phát điện dự phòng, thức ăn nước uống dự trữ và còn có một bức tường dán ddaayd những tấm ảnh khó coi.

Các bức ảnh đã được gỡ xuống để lưu trữ và công việc này đã được chính tay Tô Anh thực hiện.

Nhìn lướt qua đến lão Triệu cũng phải chửi ầm lên: "Súc sinh, sao lại cầm thú như vậy, cho hắn chết vậy là quá dễ dàng."

          Trong số hàng trăn bức ảnh trên tường, có ba cô gái, trong đó có Đỗ Nhã Cầm là có liên quan đến vụ án, mặt khác hai người còn lại thì không quen biết nhau, nhưng đều không ngoại lệ, ba người này có phần giống Tô Anh.

Ngoài ra còn có một tấm ảnh trắng đen được tìm thấy trong cuộc sách. Đó chính là ảnh Tô Anh còn cách đây vày năm, tất cả là ảnh chụp cận cảnh cô đội tang để đưa tiễn cha mẹ nuôi của mình tại tang lễ.

Nhìn theo góc độ, chính là Thôi Hưng Đông đã trốn trong gốc khuất tăm tối và bí mật chụp ảnh.

Sử trưởng Hách tức giận chế nhạo: "Thằng cặn bã, tìm những cô gái trông giống mối tình đầu rồi trừng phạt họ cho đến chết. Tôi không biết đó là tình yêu đích thực hay là tình yêu hận thù, hắn ta liên tục tìm kiếm những người thay thế rồi trút giận."

Triệu Hoài An lo lắng cho Tô Anh: "Sở trưởng, ông có cảm giác cái chết của cha mẹ nuôi của tiểu Tô có liên quan đến tên súc sinh họ Thôi này không?"

Khiến cho gia đình các cô gái tan nhà nát cửa rồi sau đó anh ta dùng cách mình là ân nhân của họ rồi sao đó lừa các cô ấy khiến cuộc sống xung quanh của chỉ biết có anh ta thôi.

Sở trưởng Hách nhìn thấy Tô Anh đang đứng vô cảm như một bức tượng điêu khắc lạnh lẽo nên cũng không dám khuyên cô vào lúc này. Tô Anh nhìn tấm ảnh chụp cô đưa tang, có thể hay không cũng nghĩ đến sự ra đi của cha mẹ nuôi có liên quan đên Thôi Hưng Đông?

Tô Anh giờ phút này trong đầu đang nghĩ mẹ nuôi của cô ra đi khi đang làm nhiệm vụ, còn cha nuôi của cô bị buộc tội sai nên trầm cảm rồi uống thuốc mà chết, lẽ ra không liên quan trực tiếp tới Thôi Hưng Đông.

Dù gì cũng là ở Bắc Kinh, Thôi Hưng Đông cũng không can đảm như vậy.

Tô Anh tỉ mỉ điều tra tầng hầm ngầm, trong phòng rửa ảnh còn có một chiếc máy ảnh thủ công dùng để chụp ảnh, loại mấy này rất đắt tiền và cần đến kỹ năng chụp ảnh, bên trong còn có một cuộn phim.

Cô đem máy ảnh giao cho tiểu Châu, "Ngày mai tìm cái hội rửa ảnh chụp đến, rửa những bức ảnh trong cuộc phim này ra."

Tiểu Châu sợ trong cuộn phim vẫn còn ảnh chụp liên quan đến vụ án nên không dám bất cẩn, cô có người thân ở trong nhà đang làm ở xưởng ảnh, ngày mai cô sẽ đem đến tự cô rửa ảnh.

Hiện tại đang chờ Du Chí An tỉnh lại, xem anh ta có hay không nhìn rõ mặt hung thủ.

Còn động cơ của nghi phạm tiến vào viện cũng cần sắp xếp điều tra ra, còn rất nhiều việ cần phải làm.

Tô Anh chào hỏi cùng sở trưởng và xin phép về nghỉ ngơi trước, Du Chí An có thể thông báo cho cô ấy bất cứ lúc nào sau cô ấy tỉnh dậy.

"Hàn Cảnh Viễn, anh làm sao lại đến đây nha, giám sát chúng tôi công tác sao? Chúng ta không phải nói thống nhất điều tra từng bên rồi mới tổng kết tin tức sao?"

Sau khi chào tạm biệt đồng nghiệp, Tô Anh bị Hàn Cảnh Viễn đang chờ bên ngoài túm đi, cười nói: "Anh không thể làm nhiễu công tác điều tra nha."

Hàn Cảnh Viễn nhéo nhẹ chóp mũi của cô, ủy khuất nói: "Không liên quan đến công việc. Anh là chồng em, anh đến em."

Tô Anh nghĩ anh ở ngoài và bị mũi đốt trong vài giờ, cô hôn lên 2 bên má anh:"Đi, về nhà thôi."

Trên đường về, cô cùng Hàn Cảnh Viễn trao đổi tin tức mới nhất, cô hỏi: "Thông tin của Đỗ Nhã Cầm các anh tra thế nào, có khác những gì em nói không?"

Hàn Cảnh Viễn nói: "Anh không biết sự thật về cha nuôi cô ấy, hơn nữa cha nuôi cố ấy đã qua đời, mẹ nuôi cũng chưa từng có bất cứ liên hệ nào với Đỗ Nhã Cầm, thậm chí cố ấy còn không muốn nhắc đến."

"Vậy giữa Du Chí An cùng Đỗ Nhã Cầm  có cái ân tình gì, vì sao mà vì Đỗ Nhã Cầm đến cả hôn nhân cũng có thể ly hôn?"

Hàn Cảnh Viễn xa: "Du Chí An là trẻ mồ côi trong cô nhi viện, từng được Đỗ Nhã Cầm chắm sóc vài ngày. Sau lại mẹ nuôi nói với cô ấy là bà ấy cùng đứa nhỏ bát tự không hợp bảo cô đem trả về. Sau khi Thịnh Hồng Tuệ cùng gia đình  cắt đứt quan hệ, rời khỏi nhà rồi đi làm công kiếm tiền và giúp đỡ Du Chí An đến trường."

"Cha mẹ nuôi của cô ấy đã từng thay đổi công việc, vì vậy những người hàng xóm và đồng nghiệp hiện tại đều không biết chuyện này, vì vậy chúng tôi đã phát hiện ra."

"Về việc Đỗ Nhã Cầm lén giúp đỡ Du Chí An đến trường, càng ít người biết chuyện này. Mãi sau này, khi lần theo tờ giấy đóng tiền anh mới phát hiện ra."

Về đến nhà , Tô Anh thấy đèn trong phòng bốn đứa nhỏ đã tắt, cô chạy ngay vào phòng tắm để tắm rửa.

Buổi tối cô tìm hiểu về tình huống của Đỗ Nhã Cầm, Đỗ Nhã Cầm không đề cập đến việc đã giúp đỡ Du Chí An và cũng không có nhắc tới chuyện nhận nuôi Du Chí An vài ngày, sau đó đem trả về cô nhi viện.

Vì cái gì mà không nói ra, đâu có vấn đề gì phải che giấu. Chuyện này đâu bằng việc cô bị Thôi Hưng Đông chụp ảnh nhạy cảm rồi đe doa.

Trừ phi, cô ấy đang muốn che giấu và bảo vệ điều gì đó.

Thông tin điều tra được hôm nay giống như một mớ sợi len lộn xộn, chỉ cần cô tìm ra sợi dây đó, cô có thể làm sáng tỏ mọi bí ẩn.

Đầu sợi vẫn là Du Chí An, may mắn nàng dùng dị năng bảo vệ mạng của anh ta, bằng không sợi len này không tháo ra được.

Hiện tại chỉ có chờ đầu sợi tỉnh lại.

Sau khi tắm xong, Tô Anh nằm úp mặt trong chăn rồi thở dài: "Hàn Cảnh Viễn, điều tra vụ án khó quá đi."

Hàn Cảnh Viễn bắt đầu hâm mộ sự tiến độ của cô: "Này còn gọi là khó sao? Buổi sáng nhận được báo án, buổi tối liền mang cả một đội xuống tầng hầm tìm được manh mối và động cơ quan trọng. Em có biết vị trí của mình ở đồn công an Thành Tây là gì không?"

Tô Anh mắt sáng lên: "Vị trí gì?"

"Linh vật."

Tô Anh: ". . . . . . Khả với người gặp thoáng qua đích cái kia hiềm nghi nhân, đến bây giờ một chút manh mối đều không có, tìm không thấy hắn, này vụ án vẫn là phá không được."

Hàn Cảnh Viễn nói: "Thấy đủ đi, tốt xấu gì cũng có manh mối cho em điều tra, rất nhiều vụ án ngay cả một chút manh mối về nghi phạm cũng không có. Ít nhất hiện tại biết được giới tính nghi phạm là nam, không phải người địa phương, không tính là không có đầu mối."

Tô Anh cảm thấy được tin tức như vậy là quá ít,  còn không bằng chờ Du Chí An tỉnh lại, xem xét đầu manh mối phía bên anh ta.

Cô trở mình nói: "Em rất mệt, em muốn đi ngủ."

Hàn Cảnh Viễn luyến tiếc nhưng không muốn phiền cô, nói: "Em nghỉ ngơi đi, anh đến bênh viện theo dõi, Du Chí An có thể sẽ tỉnh lại bất cứ lúc nào, chúng ta phải phòng anh ta liên hệ thông đồng cùng Đỗ Nhã Cầm."

Tô Anh thầm đối chiếu một số lời thú tội. Có thể họ đã thông đồng với nhau trước khi vụ tai nạn xảy ra, nhưng tốt hơn hết là nên cẩn thận xem xét.

Hàng Cảnh Viễn hôn cô xong rồi quay người tắt đèn, đóng cửa rồi đi ra ngoài.

Tô Anh ngủ thẳng một giấc tới khi mặt trời lên cao, cô bị tiếng đập cửa đánh thức, tiểu Châu đập cửa như điên, mấy đứa nhỏ buổi sáng đã đi học nên trong nhà chỉ có còn mỗi mình Tô Anh vẫn ngủ ở nhà.

Tô Anh lao tới mở cửa ra, nhỏ giọng hỏi: "Du Chí An tỉnh chưa?"

Tiểu Châu đổ mồ hôi: "Anh ta tỉnh rồi, đợi chị qua."

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /74 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Hữu Duyên Trà Quán

Copyright © 2022 - MTruyện.net