Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Thập Niên 70: Kế Hoạch Nuôi Dạy Con Cái
  3. Chương 54
Trước /74 Sau

Thập Niên 70: Kế Hoạch Nuôi Dạy Con Cái

Chương 54

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); T

ừ nhà Tô Liên Kiều trở về, Văn Diễn không có nơi nào khác để đi, liền trở về phòng trọ ngủ một giấc.

Đồng nghiệp mới khá là tốt, đem chái nhà phía đông của sân nhỏ trong nhà để trống một gian, cho anh ta thuê.

Mẹ của đồng nghiệp cũng rất tốt, vừa nhìn thấy anh ta mở cửa, thì đem một đĩa sủi cảo sống đã được gói xong mang cho anh.

Nhân bánh là thịt heo và cải trắng, anh ta đã từng ăn qua một lần, ăn ngon hơn nhiều so với món mì sợi, dưới lên một chút dấm, đó chính là mỹ vị nhân gian.

Bên này luôn có rất nhiều việc nhỏ bé ấm lòng trong cuộc sống hằng ngày, khiến anh ta phải lưu luyến.

“Tiểu Diễn à, cháu mấy ngày này đều ăn mì, bánh bao với nước sôi cũng không thể cứ ăn mãi như vậy được, từ nay về sau thím sẽ làm sủi cảo cho cháu, cháu nếu như cảm thấy ngại, thì mua bột mì và nguyên liệu làm nhân bánh về, thím gói cho.”

“Cảm ơn thím.” Văn Diễn cười vô cùng ấm áp, rất thu hút sự yêu thích của thím đại nương.

“Khách khí cái gì chứ, đúng rồi, cháu bây giờ còn ra ngoài phải không, cả nhà của cháu gái họ của thím một lát nữa sẽ đến đây, việc này lúc trước thím có nói với cháu rồi đó, nó có công việc ổn định, lại xinh đẹp, cháu gặp nó một lần nha, cảm thấy không ưng cũng không cần ngại, thế nào, buổi tối ăn cơm ở nhà thím nhé.”

Từ khi Văn Diễn được điều tới trạm chăn nuôi ở Bắc Kinh, người nhiệt tình giới thiệu đối tượng cho anh ta cứ nườm nượp không dứt.

Văn Diễn không che giấu được sự đau lòng, lắc đầu cự tuyệt:"Thím, cháu muốn đi thăm em trai cháu.”

Em trai Văn Diễn đã mất, anh muốn đi đến nghĩa trang một chuyến.

Thím thở dài, xem ra anh ta vẫn chưa nghĩ đến việc muốn tìm đối tượng, bà có thể hiểu được, cũng không miễn cưỡng nữa, càng cũng không tức giận, những người hàng xóm xung quanh, ai nấy đều rất quan tâm đến anh.

“Đi đi, buổi tối tự mình ăn sủi cảo nhé.”

“Vâng, cảm ơn thím.”

Văn Diễn đi xe đạp, đi đến nghĩa trang ở vùng ngoại ô, anh ta cuối cùng vẫn đem em trai mang theo ở bên người.

Tô Anh từ phía sau đi lên núi, một trước một sau, đã đi tới bên cạnh Văn Diễn, nhìn di ảnh trên bia mộ, cùng với nam nhân ở trước mặt giống nhau như đúc, là Văn Diễn đã dùng bức ảnh đen trắng của chính mình đặt lên trên đó.

Cô yên lặng đứng vài phút, mới mở miệng nói: “Cậu đem em trai mai táng ở chỗ này, vì sao vậy?”

Trên đường lên núi, Văn Diễn đã hái một bó hoa dại không biết tên ở ven đường, đặt trước mộ, giải thích nói: “Về sau tôi có đi tới nơi nào, tôi liền đem theo em trai đưa tới nơi đó, để nhắc nhở chính mình, đừng có quên nó đã chết như thế nào.”

Tô Anh nghiêng đầu, nhìn khuôn mặt không có biểu cảm nào của Văn Diễn, nhìn không ra cảm xúc của anh ta, đây mới là tính cách thật sự của anh ta khi tháo bỏ lớp ngụy trang xuống?

Cô hỏi: “Vậy em trai cậu là chết như thế nào vậy, có thật là thuyền đánh cá gặp phải gió lốc rồi rơi xuống biển chết chìm không?”

Văn Diễn quay đầu, cười phủ nhận:"Chẳng phải đâu, trước khi rơi xuống biển nó đã chết rồi, chị muốn nghe không, tôi có thể nói cho chị biết.”

Cả người đều đang lộ ra vẻ nguy hiểm, sắp kể ra nguy cơ bí mật.

Tô Anh cũng cười: “Tôi không muốn nghe.”

Văn Diễn bị câu trả lời ngoài dự đoán này làm nghẹn lại, khó hiểu hỏi: “Không muốn biết? Vậy chị một mình tới đây tìm tôi làm gì?”

Anh ta cùng Tô Anh, đều cất giấu những bí mật chung vướng mắc liên quan đến nhau, chỉ một chút ám chỉ, là có thể đoán được tín hiệu của đối phương phát ra.

Anh ta đi đến nhà Tô Liên Kiều, chính là muốn nói với Tô Anh, anh ta muốn cùng với cô nói chuyện riêng.

Mà anh năm trước cùng năm sau, mỗi cuối tuần đều sẽ tới nghĩa trang để thăm mộ em trai, hôm nay mới là mùng hai, trong nghĩa trang hầu như không nhìn thấy người nào, là nơi thanh tĩnh tuyệt vời, đặc biệt là mặt trời lúc này đã sắp xuống núi, ngoài hai người bọn họ ra, một bóng người sống cũng không nhìn thấy.

Tô Anh nếu đã đến đây rồi, thế mà lại không muốn nghe bí mật của anh ta?

Văn Diễn hỏi lại: “Vậy chị đến chỗ hẹn là vì cái gì?”

Tô Anh nhìn thẳng vào mắt anh:"Chính là tới cảnh cáo cậu, cách xa người nhà em gái tôi xa một chút.”

Tô Anh vì giúp đỡ những người kia mà đến cảnh cáo anh ta?

Văn Diễn giống như nghe được một chuyện đùa buồn cười, hết sức vui mừng, cười một lúc, nhìn vẻ mặt vẫn như cũ không biểu cảm của Tô Anh, Văn Diễn không cười nữa, ngược lại anh ta cau mày.

Nếu như anh ta ở bên này lâu, liệu anh ta có trở nên giống với Tô Anh không, sẽ bắt đầu để ý đến an nguy của những người dân bám trụ ở nơi này?

Thật là không thể tưởng tượng nổi.

Văn Diễn hỏi dò: “Tại sao lại muốn tôi tránh xa một nhà của Tô Liên Kiều? Chị có thể tìm nhị nương, tôi còn độc thân, dựa vào cái gì không thể theo đuổi hạnh phúc, một nhà dì họ thứ hai của chị thật sự tốt, đồng chí Liên Kiều lại chân thành và đáng yêu, tôi tại sao lại không thể theo đuổi đây?”

Tô Anh đột nhiên bị chất vấn, cũng có lẽ là Văn Diễn căn bản không muốn tránh, bị cô bóp lấy cổ.

Cô lạnh như băng nói: “Tôi mặc kệ hai người là đến với nhau như thế nào, tốt nhất nên tuân theo quy tắc của thế giới này, mặt khác, người bên này là luôn sống bằng tình cảm, cả một đời, chỉ có một vợ một chồng, cậu làm không được, thì đừng đi trêu chọc em gái tôi.”

Văn Diễn cũng không giãy giụa, châm chọc nói: “Nào có nhiều chúng ta như vậy, không có cửa, bọn họ đều không qua đây được nữa, chị nói phải làm sao bây giờ đây?”

Tô Anh:…… Những việc mà người này biết cũng không ít, cần giết anh ta không, g.iết ch.ết anh ta có phiền toái không?

Phiền toái khẳng định là có, nếu không thì dùng dị năng đem kí ức của anh ta xóa hết đi?

Việc này có thể thực hiện, nhưng sau khi kí ức rõ ràng trong phạm vi lớn, anh ta làm không tốt liền sẽ biến thành một tên ngốc.

Văn Diễn dường như nhận ra được Tô Anh muốn xóa bỏ đi ký ức của mình, bị dọa một trận, liên tục xin tha thứ :"Chị, chị Anh, có điều gì từ từ thương lượng, đừng đánh .”

……

Đang lúc Tô Anh vẫn còn đang do dự, đã bị người khác cắt ngang.

“Người nào, chạy tới  nghĩa trang ẩu đả đánh nhau sao?”

Tô Anh cùng Văn Diễn đang bị cô bóp chặt, đồng thời nhìn hướng về phía sau bên trái.

Văn Diễn nhìn thấy chiếc còng tay lộ ra từ bên hông của người đó, là trang bị mà những người chấp pháp mới có ở trong thế giới này, một nhóm người kia là những người chính trực và có nguyên tắc nhất, khi gặp phải dân chúng đang gặp nguy hiểm, bọn họ là những người đầu tiên xông lên giúp đỡ.

Giờ phút này anh ta đang gặp nguy hiểm, vài phút sau sẽ bị xóa sạch ký ức.

Văn Diễn liều mạng kêu cứu:" Đồng chí công an cứu mạng.”

Nhưng vị đồng chí công an này lại không có động tĩnh gì, mà lại tràn ngập kinh ngạc nhìn Tô Anh, Văn Diễn trong lòng cảm thấy không ổn, vị công an này hình như quen biết Tô Anh, tình thế đối với anh ta thực sự bất lợi.

Tô Anh không nghĩ tới vào buổi chiều mồng hai tết, có thể ở nghĩa trang vùng ngoại thành chạm mặt Đoạn Quân.

Cho nên, anh ấy tới nghĩa địa làm cái gì?

Đoạn Quân nhìn chằm chằm vào kẻ tình nghi, tên đó là một người con hiếu thảo, mấy ngày nay có khả năng sẽ đến nghĩa trang tế bái bố mẹ, hôm nay đúng lúc đến phiên anh canh gác

Anh chạy tới nghĩa trang theo dõi kẻ tình nghi, cũng có thể chạm mặt với em gái của mình  hơn nữa nam nhân bên cạnh cô không phải là Hàn Cảnh Viễn.

Nhìn cái tư thế này, hai người đã xảy ra một chút chuyện không vui vẻ, nếu như anh không đến kịp thời, khả năng hai người đã đánh nhau rồi, hơn nữa không cần phải nghi ngờ, em gái anh sẽ thắng.

Đoạn Quân: “Hai ngươi đang làm cái gì vậy?”

Tô Anh giành trước trả lời: “Cậu ta giở trò lưu manh, đụng phải em cái người làm việc rất cay độc này.”

Văn Diễn đối với định nghĩa giở trò lưu manh của thế giới này có nhận biết, không quan tâm có đắc tội hay không, một khi bị phán định tội lưu manh, trường hợp nghiêm trọng hơn là bị phán tử hình.

Anh quả thực không thể tin được, Tô Anh thật sự thủ đoạn độc ác như vậy, một chút giao tình đồng hương đều không nói đến, thật là quá đáng.

Văn Diễn vội vàng giải thích,  “Đồng chí công an anh không tin sao, anh nhìn mộ bia xem, nhìn xem tấm ảnh trên bia có cùng khuôn mặt với tôi, tôi có thể ở trước phần mộ của em trai tôi giở trò lưu manh sao?”

Đoạn Quân phẫn nộ đấm anh ta một nhát:"Không có một kẻ phạm tội nào thừa nhận mình phạm tội, lưu manh đều sẽ tìm cớ giảo biện……”

……

Văn Diễn bị ăn đấm, tuy rằng Tô Anh đã ngăn cản cú đấm thứ hai, cũng thuận tiện tìm lấy cái cớ để giải thích, anh ta vẫn rất tức giận, giở trò lưu manh, ha hả, Tô Anh đúng là có dị năng, ai có thể giở trò lưu manh với cô a.

Văn Diễn tức giận đến mức ở một bên nghiến răng nghiến lợi .

Đoạn Quân vừa rồi là quá kích động, đánh mất lý trí, nhưng em gái nói bị nam nhân khi dễ, người nào làm anh trai còn có thể có lý trí đây.

Tô Anh cũng không ngờ rằng Đoạn Quân đội trưởng đội điều tra hình sự sẽ đánh mất trí, đi lên liền động thủ, cô đã kéo ra rồi tùy tiện tìm một cái lý do để giải thích cho qua.

Cô không có khí phách khẩn cầu:"Anh, hôm nay ở nghĩa địa anh đã nhìn thấy chuyện của bọn em, có thể đừng nói với Hàn Cảnh Viễn được không ?”

Văn Diễn ở một bên ha hả cười lạnh:"Nhìn thấy thì nhìn thấy đi, còn sợ chồng của cô hiểu lầm sao?

Đoạn Quân nhìn lướt qua một cái, giơ giơ lên cái còng tay, Văn Diễn lập tức câm miệng.

Đoạn Quân nói: “Hai ngươi cũng không giống như là đang làm hoạt động gì  phạm tội, nếu đã có nỗi khổ tâm, anh coi như không nhìn thấy.”

Văn Diễn:……Thật là không nguyên tắc a.

Tô Anh mang vẻ mặt cảm kích:"Cảm ơn anh.”

Đoạn Quân trong lòng chua xót, em gái tuy rằng gọi anh là anh trai rồi, nhưng chẳng qua chỉ là vì muốn để anh giữ bí mật mà thôi, cũng không hề có ý định muốn nhận thân thích.

Cô thật sự là biết co biết duỗi a.

Đoạn Quân nhịn không được hỏi: “Em định mùng mấy đi?”

“Mùng sáu, Hàn Cảnh Viễn chỉ có mười ngày nghỉ phép, bọn em mùng sáu phải trở về.”

Đoạn Quân mang theo ngữ khí thương lượng :"Quả thật chị dâu của em cũng muốn gặp em, trước khi đi dành ra chút thời gian, đến nhà anh ăn bữa cơm nhé, bảo đảm sẽ không có người mà em không muốn gặp tới quấy rầy.”

Tô Anh gãi gãi tóc, Đoạn Quân đã đáp ứng giúp cô giữ bí mật tới nghĩa trang, người ta chỉ là muốn mời cô ăn một bữa cơm, lúc này lại cự tuyệt, trong lòng cô sẽ cảm thấy ngại ngùng.

Cô đã đồng ý:"Mùng ba em phải đến nhà Tô Tân Ý, trưa mùng 4 nhé, được không?”

Đoạn Quân trên mặt có nét cười:"Được, vậy mùng 4 bọn em nhất định phải tới, anh cùng với chị dâu mùng bốn này không đi đâu hết, chỉ ở nhà chờ bọn em tới.”

……

Văn Diễn và Tô Anh cùng nhau xuống núi, trên cằm anh ta còn có thương tích, lực đạo một quyền mất khống chế của Đoạn Quân rất nặng, Tô Anh dùng dị năng giúp hắn tiêu máu bầm, để tránh sau khi trở về chạm mặt hàng xóm, anh ta không dễ giải thích.

“Người đó thật sự là anh trai của chị sao?” Văn Diễn thù hằn hỏi: “Chắc là giả đi, có phải là nhìn thấy chị là con gái, liền vô điều kiện mất đi lý trí giúp chị?”

Tô Anh nói: “Cái thân thể này của tôi là em gái ruột của anh ấy, người ở bên này vẫn là rất xem trọng tình cảm, cậu nên thấy may mắn đi, hôm nay nếu không phải có tôi ở đây, cậu sẽ bị coi là kẻ tình nghi mà bị bắt đi rồi.”

Văn Diễn: “…… Người anh trai nhận bằng miệng này của chị đối với chị khá tốt.”

Tô Anh không lên tiếng.

Khi đã tới chân núi, Văn Diễn xa xa nhìn thấy còn có một người con gái trẻ tuổi, ở nơi che khuất lối vào nghĩa trang, đoán được là chờ đang Tô Anh.

Anh ta nói: “Chúng ta đổi thời gian và địa điểm, nói chuyện rõ ràng đi.”

Tô Anh nghĩ không thèm nghĩ liền cự tuyệt:"Tôi không muốn nói chuyện với cậu về bí mật của cậu, cậu muốn làm cái gì cũng được, nhưng đừng có lôi kéo tôi và gia đình của tôi.”

“Tô Liên Kiều cũng tính là người nhà của chị?”

“Tính.”

Văn Diễn nghĩ thầm kia tính người nhà cái gì, hơn nữa hai bức ảnh đều đã xuất hiện rồi, cô thế mà lại vẫn không tò mò.

Anh ta nói: “Chị Anh, lòng hiếu kỳ của chị thấp đến nỗi tôi không thể tin được, liên quan đến hai bức ảnh kia, chị không muốn hỏi gì sao?”

“Không có.”

Ngữ khí của Văn Diễn một hơi cũng không thốt ra được, ngực phập phồng dữ dội, mắt thấy muốn rời khỏi nghĩa trang, anh ta mới nói: “Được thôi, chị nếu như thay đổi chủ ý lại đến tìm tôi.”

……

Tô Tân Ý nghênh đón Tô Anh, lặng lẽ chỉ vào bóng lưng của người trẻ tuổi phía trước kia:"Đó chính là đồng loại của cô sao, có phải bạn ở dị giới của cô không?”

Tô Anh lắc lắc đầu:"Bạn ở dị giới của tôi đều chết hết rồi, tôi không hỏi lai lịch của cậu ta, chỉ là cảnh cáo cậu ta đừng tới gần người nhà của tôi.”

Tô Tân Ý trong lòng phát run, Tô Anh nhất định là đã trải qua sự việc đáng sợ nào đó, mới có thể nói các bạn của cô đều chết hết rồi.

nhưng khi đã đến thế giới bên này, Tô Anh vẫn như cũ kiên trì giữ nguyên tắc của chính mình, thậm chí thời điểm cô hôn mê, cô còn giao cho chính bản thân cô quyền chủ động lựa chọn thân thể.

cô đã không còn người bạn nào nữa rồi, Tô Tân Ý nghĩ, vậy tôi đấy sẽ làm bạn của cô, sẽ không để cô đơn độc một mình, khi gặp việc gì không có người trò chuyện thương lượng cùng.

Tô Tân Ý sau khi quyết định xong, gắt gao ôm chặt cánh tay của Tô Anh, kiên định nói: “Tô Anh, bất luận là khi nào, tôi đều đứng ở phía cô .”

Tô Anh rất cảm động, người bên này thật sự là quá dễ thổ lộ tình cảm, đối với bọn họ hơi tốt một chút, đã nhận làm bằng hữu cả đời.

Tô Tân Ý như vậy, Kiều Lan Lan cũng vậy.

Cô đưa Tô Tân Ý về nhà trước, bố mẹ nhà họ Tô đều đã về nhà, nhìn thấy Tô Anh rất nhiệt tình:"Hàn Cảnh Viễn tới rồi, nói là đi đón con nữa đấy, đợi một lát đã không đợi được, nên đi về rồi.”

Tô Tân Ý đứng ở cửa nói lời trong lòng: “Hàn Cảnh Viễn khá tốt đấy, tôi cảm thấy cô có thể tín nhiệm anh ấy, khi nào không muốn một mình giữ bí mật nữa, cô thử nói với anh ấy xem.”

Tô Anh do dự một chút:"Để tôi nghĩ đã.”

……

Từ nhà Tô Tân Ý di ra, Tô Anh lên xe buýt về nhà, chắc là vẫn kịp về nhà ăn cơm tối.

Vừa xuống xe, cô nhìn thấy Hàn Cảnh Viễn đợi ở trạm xe, lúc này tuyết mặc dù đã ngừng rơi, nhưng bên ngoài vẫn rất là lạnh, cô chạy tới:"Bên ngoài lạnh như vậy, ở nhà chờ em là được rồi mà.”

Hàn Cảnh Viễn nắm tay cô trong lòng bàn tay, vẫn tốt, tay em không có bị lạnh.

Hai người đi hướng về phía trong đại viện, Hàn Cảnh Viễn nói: “Buổi chiều đi đến nhà bạn, lúc trở về lại đi đến nhà Tô bá phụ, vốn dĩ là muốn đón em, nhưng em cùng chị Tân Ý vẫn chưa trở về, hai người đi đâu vậy?”

Tô Anh nói: “ Tùy tiện đi dạo ở trên đường, đúng rồi, còn gặp được Đoạn Quân, anh ấy lấy lòng ăn nói khép nép, là muốn em đi tới nhà anh ấy ăn bữa cơm, em không nhìn nổi nữa, hay là trưa mùng 4 chúng ta đi nhé.”

“Sao nào lại mềm lòng rồi?”

Tô Anh nghĩ thầm mới không phải là mềm lòng, cô là sợ phiền toái, dẫu sao cũng nhờ Đoạn Quân giúp cô giữ một cái bí mật nhỏ, người ta chỉ là muốn mình đi ăn một bữa cơm, chuyện nhỏ, liền đáp ứng xong rồi.

“Đúng vậy, chính là mềm lòng rồi, về sau anh nếu muốn xin nhờ em làm cái gì, thì cầu xin em tử tế, nói không chừng em sẽ mềm lòng.” Tô Anh trêu đùa nói.

trong lòng Hàn Cảnh Viễn hơi động:"Thật vậy sao?”

“Thật.”

……

Mùng bốn, Hàn Tú Quân cùng chồng ở trong nhà xuống bếp, hôm nay cô em chồng muốn dẫn em rể và các cháu về đây.

Nói ra, cô em chồng này tuy rằng chưa gặp mặt lần nào, nhưng cô cũng nghe được không ít các loại chuyện của cô nhỏ, khiến Hàn Tú Quân rất bội phục.

Thậm chí còn cảm thấy tốt hơn so với cô em chồng đó trước kia.

Bố mẹ chồng bên kia, Hàn Tú Quân thật sự không muốn nhắc tới nữa, mẹ chồng cũng không biết xảy ra chuyện gì, sau khi biết rõ thân phận của cô nhỏ, cũng không đề cập tới dự định nhận thân thích về nhà, ngược lại lại chạy tới ngục giam thăm hỏi Đoạn Sơ Hạ vài lần.

Thật sự phải gọi là người có trái tim băng giá, cũng khó trách được cô nhỏ ngay cả chồng mình đây cũng không muốn phản ứng.

Hàn Tú Quân nhấn mạnh lẫn nữa với chồng:" Hôm nay anh sẽ không lại đột nhiên bị đơn vị gọi đi tăng ca đó chứ?”

Đoạn Quân: “Tuyệt đối sẽ không, anh đã đánh tiếng với lãnh đạo và đồng nghiệp rồi, hôm nay em gái tới nhà chơi, cho dù trên trời dao có rơi xuống, tôi đều sẽ không quan tâm.”

“Mẹ bên kia sẽ không tới thêm phiền phức chứ?”

Đoạn Quân nói: “Anh đã cảnh báo cho bố trước rồi, nếu hôm nay bố dám để cho mẹ đến đây, ngày mai anh liền đăng báo cắt đứt quan hệ bố con.”

Anh ấy nói được thì làm được.

Trong lòng Hàn Tú Quân buồn cười, chồng mình lần này xem như đánh cược bất cứ giá nào.

Đoạn Quân luôn nhìn ra ngoài cửa:"Sao còn chưa tới, bọn họ sẽ không về nhà trước dự kiến, không nói lời nào đi đến bến xe rồi đó chứ?”

Đây là việc mà Tô Anh cùng Hàn Cảnh Viễn đều có thể làm ra được.

Lần trước là đại thọ 50 tuổi của mẹ Hàn Cảnh Viễn, Hàn Cảnh Viễn liền đưa vợ và con trở về đảo Nam trước một ngày, không có tham dự tiệc mừng thọ của mẹ, mẹ tức giận đến muốn chết, cũng không làm sao được.

Hàn Tú Quân nói: “Em không nghĩ như vậy, tính cách đó của cô nhỏ, là người nói được thì làm được, đã đồng ý là đến, thì nhất định sẽ đến, bây giờ mới hơn 10 giờ, anh chờ thêm nửa tiếng nữa, đừng nóng vội.”

……

Nửa giờ sau, Tô Anh cùng Hàn Cảnh Viễn tới và dẫn theo cả bốn đứa trẻ cùng đến.

“Cậu, Mợ.” Cố Xán Xán cùng Hàn Hâm Tinh, nhận lấy lì xì gặp mặt, cái miệng nói nghe ngọt ngào.

Cố Tri Nam dựa theo vai vế, cũng gọi anh trai, chị dâu.

Hàn Kinh Thần cùng nhà họ Đoạn vốn quen biết từ nhỏ, hơn nữa Đoạn Sơ Hạ vẫn là thím hai trước kia của cậu, hiện tại dựa theo vai vế của Xán Xán, gọi cậu và mợ.

Một phòng ngủ một phòng khách mà Đoạn Quân đang sống, là nhà mà đơn vị của vợ anh phân cho, hai phòng ngủ và một phòng khách mà bản thân anh ta vốn dĩ nên được phân trước kia đã nhường lại cho Thịnh Kiến Nghiệp.

Mặc dù chỉ có một phòng ngủ, nhưng phòng khách khá là lớn, tám người dồn lại, cũng có thể ngồi vây quanh một cái bàn.

Đoạn Quân vô cùng vui vẻ, lôi kéo Hàn Cảnh Viễn uống rượu uống nhiều đến mức say, cơm trưa còn chưa kết thúc, Đoạn Quân đã bị Hàn Cảnh Viễn cõng đến phòng ngủ.

Hàn Tú Quân vừa buồn cười vừa tức, nấu canh giải rượu cho chồng:"Anh cô tửu lượng không tốt, mùng hai đi đến nhà chị, cậu lớn cậu nhỏ mời rượu như vậy, anh ấy một ngụm cũng không uống, hôm nay thật sự là do quá vui vẻ đó.”

Tô Anh giúp Hàn Tú Quân cùng thu dọn phòng bếp:"Em nghe nói trước tết bà Văn cãi nhau với chị?”

Tết ấy mà, giữa thân thích với nhau không thể không có chuyện phiếm, huống hồ đồng chí Tô Liên Kiều, đều hỏi thăm rõ ràng cho Đoạn Quân vài chuyện nhỏ nhặt không đáng kể, còn đặc biệt chạy tới đây nói với cô, Tô Anh muốn không biết cũng khó.

Tay Hàn Tú Quân ngừng một lát, trong lòng rất đau buồn, mẹ chồng lại mượn đề tài, lấy việc cô chưa thể có con ra để nói.

“Mẹ mấy năm nay, tâm tình vẫn luôn không tốt, chị đã sắp 30 rồi, cũng chưa sinh cho anh của em đứa bé nào, bà có thể nhẫn nhịn nhiều năm như vậy mới tức giận, đã tính là chị gặp may mắn rồi.”

Tô Anh không cho là đúng:"Sinh con là chuyện của bản thân chị, không cần nghe người khác lải nhải, bản thân chị có muốn sinh không?”

Hàn Tú Quân sờ sờ cái bụng nhỏ bằng phẳng của chính mình, tinh thần ảm đạm:"Cho dù là bé trai hay bé gái, chị vẫn muốn sinh một đứa bé, đáng tiếc đi khám trung y tây y nhiều như vậy, mấy năm nay bụng cũng chưa có động tĩnh.”

Tô Anh hỏi: “Vậy anh của em có ý kiến gì không?”

Nói đến Đoạn Quân, Hàn Tú Quân trên mặt hiện lên nụ cười hạnh phúc.

“Anh trai em thật sự là một người tốt, nhiều năm như vậy chưa từng than phiền lấy một câu, còn nói không thể sinh con nói không chừng là do vấn đề của người nam, nhưng đã đi kiểm tra rồi, thân thể anh ấy không có vấn đề gì, anh ấy còn khuyên chị, nói nếu chị không yên tâm, anh ấy liền đi thắt lại, như vậy hai người đều không thể sinh, ai cũng không được ghét bỏ ai.”

Nhưng Hàn Tú Quân kiên quyết không đồng ý, không cho phép chồng chặt đứt đi một chút niệm tưởng đó của cô, nói không chừng một ngày nào đó sẽ có thì sao.

Tô Anh nói: “Chị dâu, em từ nhỏ đã đi theo ông ngoại em và bố em học y, em giúp chị bắt mạch xem thế nào, bố em để lại mấy phương thuốc, nếu chị không sợ, có thể thử xem.”

Hàn Tú Quân còn sợ cái gì nữa đây, cùng lắm vẫn là như cũ không thể sinh, cô nhỏ chủ động giúp cô xem, cô còn vui mừng còn không kịp nữa là.

Tô Anh cùng Hàn Tú Quân đi vào phòng ngủ, đóng cửa lại, xem mạch chỉ là mượn danh nghĩa, cô dùng dị năng dò xét một chút, thể chất của Hàn Tú Quân là khó có thể thụ thai, cũng không phải thật sự không thể mang thai.

Dùng dị năng giúp cô ấy khai thông một chút, Tô Anh đã viết phương thuốc giao cho Hàn Tú Quân, bảo cô ấy trước tiên hãy uống nửa tháng, sau khi ngừng thuốc, đợi qua vài tháng nữa, mới có thể lên kế hoạch việc muốn sinh con.

“Tâm thái chị dâu phải bình thản, có đôi khi càng gấp càng không được, ngoài ra, anh của em công việc bận bịu, chị dâu muốn có em bé, chị phải tính toán ngày, mấy ngày đó mà thích hợp dễ đậu thai, ra sức đem anh của em lưu tại trong nhà.”

Trên mặt của Hàn Tú Quân đã đỏ bừng, mọi người đều nói cô em chồng da mặt dày, cô đã được lĩnh giáo rồi, nhưng cô nhỏ là đang thay cô phân tích tính toán, Hàn Tú Quân trong lòng đặc biệt cảm kích.

Cô có thể thay chị dâu suy nghĩ, cho nên trong lòng quả thật là không có ghi hận anh trai đi?

Hàn Tú Quân dự định chờ chồng tỉnh rượu rồi sẽ nói với anh, cũng muốn để cho chồng vui vẻ một chút.

……

Đoạn Quân say ngã trên giường, Hàn Tú Quân tiễn một nhà của cô nhỏ ra cửa, thiếu chút nữa bị một bà lão đột nhiên xông tới tông ngã, may mắn Tô Anh đã kịp kéo lại.

Bà lão thắng xe lại không được, bỗng ngã vào trong đám cỏ dại, bò dậy chửi ầm lên, nói Hàn Tú Quân cố ý muốn hại bà.

Còn nguyền rủa Đoạn Quân không được chết tử tế, đáng đời hai người bọn họ không sinh được con.

Bao nhiêu hận, bao nhiêu thù mới phải nguyền rủa hai vợ chồng Đoạn Quân như vậy.

Tô Anh nhíu mày hỏi chị dâu chuyện gì đang xảy ra:"Sẽ không phải là anh trai em đã từng bắt người nhà nào đó của bà ấy chứ?”

Hàn Tú Quân nghĩ đến việc cô nhỏ đã bị mất trí nhớ, không hề nhớ những việc linh tinh lộn xộn này, không muốn ấm ức cho cô, bảo bọn họ đi trước:"Đừng  quan tâm đến bà già điên này.”

Mãi cho đến trên đường trở về, Cố Tri Nam mới giải thích:"Chị, con dâu của bà lão đó, nói là đã uống thuốc do bố kê mà chết, bố bị trung y quán khai trừ, không bao lâu thì sầu não mà chết, chị một chút ấn tượng đều không có sao?”

Cố Tri Nam là tuyệt đối không tin thuốc của bố sẽ làm chết người.

“Sau khi con dâu của bà lão chết, người nhà mỗi ngày đều ở của trung y quán làm loạn, trung y quán cũng không có biện pháp, đã kêu bố chúng ta về nhà nghỉ ngơi.”

Hàn Cảnh Viễn thấy Cố Tri Nam nói, cũng thẳng thắn nói toàn bộ cho Tô Anh.

“Sau khi Đoạn Quân biết em là em gái cậu ấy, nghe ngóng được một chút tình hình bên nhà em, cũng không tin thuốc của bố nuôi em uống vào có thể chết được người, hoài nghi nhà bọn họ mượn cơ hội dọa dẫm đòi tiền, trong thời gian ngắn lại tìm không thấy chứng cứ, liền trơ mắt nhìn người chết đi, một nhà bà lão kia.”

“Một nhà bọn họ quả nhiên là cũng một loại người, đều không phải là cái thứ tốt đẹp gì, con rể bà lão thì tham ô công quỹ, sau khi bị Đoạn Quân điều tra ra, trực tiếp bị đơn vị khai trừ còn bị kết án, cho nên bà lão đã rất hận anh trai em.”

Tô Anh trong lúc nhất thời không biết nói cái gì mới tốt, cô thích độc lai độc vãng, người mà đối tốt với cô càng nhiều, thứ mà cô lo lắng do dự càng nhiều.

cô lại nghĩ đến chuyện rắc rối dạo gần đây, còn có hai bức ảnh đó, rõ ràng chính là muốn đem cô dụ ra ngoài, nếu không giải quyết, những người bên cạnh đều sẽ là mối nguy hiểm.

Suy nghĩ trong chốc lát, Tô Anh nói: “Ngày mai em muốn đi thăm bố nuôi em, mọi người đừng có đi theo, em chỉ muốn đi một mình.”

Hàn Cảnh Viễn không yên tâm để Tô Anh một mình đến nghĩa trang, muốn đi cùng cô:"Em đi một mình thật sự không yên tâm, anh ở dưới chân núi chờ em nhé.”

“Cũng được.”

……

Sau khi về đến nhà, Tô Anh gọi một cuộc điện thoại cho Tô Tân Ý, nói ngày mai cô đến nghĩa trang thăm viếng bố nuôi.

“Hàn Cảnh Viễn đi cùng tôi, có điều anh ấy ở dưới chân núi, chị Tân Ý, cô tìm cơ hội giúp tôi hỏi riêng Văn Diễn, cậu ta ngày mai có đi thăm em trai không.”

Tô Tân Ý lập tức hiểu ra, Tô Anh tìm Văn Diễn có việc, muốn gặp riêng anh ta.

Cô ngầm hiểu:"Được, tôi đây liền đi hỏi, yên tâm, sẽ không để người khác biết, tôi sẽ nói là đi thăm bạn học.”

Chỉ số thông minh và thể chất ngày trước của Tô Tân Ý vẫn luôn giống như đứa trẻ vài tuổi, nhưng người nhà Tô gia thật lòng yêu thương cô, mẹ Tô đi học cùng với con gái từ tiểu học đến cấp ba, để cô cảm nhận được thế giới như thế nào qua mỗi một giai đoạn.

Lên cấp hai đều đã là những đứa trẻ đã lớn, các bạn học trong lớp đều rất tốt, vẫn luôn rất chăm sóc Tô Tân Ý, lên cấp ba, mẹ Tô thậm chí không cần đi cùng cô nữa, buổi sáng có bạn học tới cửa nhà đón cô cùng đi học tan học.

Hôm nay đi đến nhà bạn học, chính là bạn chơi rất thân với cô ấy, trong trí nhớ của Tô Tân Ý, còn có rất nhiều tình bạn tươi đẹp do nguyên chủ lưu lại.

Sau khi chỉ số thông minh khôi phục bình thường, mẹ của bạn học này, thậm chí còn từng nghĩ tới con trai mình nếu có thể tìm cô làm đối tượng cũng khá tốt, từng lén lút tác hợp, nhưng cả hai người đều không có ý tứ kia, vẫn như cũ là bạn học tương đối thân thiết.

Tô Tân Ý mang theo quà tới cửa, cả nhà bạn học một hai muốn cô ở lại ăn cơm, còn gọi cả Văn Diễn, Tô Tân Ý không từ chối, trước khi ăn cơm cô đã tìm một cơ hội, chuyển lời cho Văn Diễn

“Tô Anh nói ngày mai đi nghĩa trang bên đó thăm bố nuôi của cô ấy, bảo tôi hỏi cậu ngày mai có đi không, chỉ có một mình cô ấy thôi.”

Tay Văn Diễn run lên, cố gắng trấn tĩnh lại gật gật đầu.

Tâm trạng Tô Tân Ý rất tốt, cô rốt cuộc cũng có thể giúp Tô Anh rồi.

Lênh đênh rảo bước, khi sắp đến cửa nhà, bất thình lình ở chỗ rẽ đụng phải người đàn ông tinh thần tiều tụy, râu ria xồm xoàm, trong mắt toàn là tia máu đỏ, thật sợ người đàn ông này giây tiếp theo sẽ ngã xuống.

Tô Tân Ý chấn động:"Cố Thành Phong, anh làm sao vậy?”

……

Bởi vì mùng sáu phải đi, mùng năm ngày này đã đi đến vài nhà họ hàng, đẩy cũng không đẩy đi được, cơm chiều là ăn ở nhà cậu họ tư, 7 giờ Tô Anh phải đi:"Cháu phải đi thăm bố mẹ cháu.”

Cậu họ thứ tư: “…… Khuê nữ, bây giờ là buổi tối, trong nghĩa trang lạnh lẽo, cháu không sợ hãi?”

Tô Anh: “Cháu đi thăm bố mẹ cháu có cái gì đáng sợ đâu.”

Xét thấy Tô Anh cũng không phải lần đầu tiên ở nghĩa trang vào buổi tối, người trong nhà khuyên vài câu thì không để trong lòng.

Đặc biệt là Tô Liên Kiều, khi vẫn đang còn là nửa đêm đã từng đi nghĩa trang tìm chị họ một lần.

Đây cũng không phải là việc gì lớn.

Nhưng Hàn Cảnh Viễn cảm thấy vợ mình sẽ sợ hãi:"Chúng ta buổi chiều ngày mai mới về, có thể đi thăm bố mẹ vào buổi sáng ngày mai, trong thời gian vẫn kịp.”

Tô Anh: “Hàn Cảnh Viễn, đừng nói với em anh sợ ma nhé.”

Hàn Cảnh Viễn:…… “Được, anh đi cùng em .”

Tô Liên Kiều xung phong nhận việc, đem bốn đứa trẻ đưa về nhà, Hàn Cảnh Viễn sợ trở về không có xe, liền mượn xe đưa vợ đi đến nghĩa trang, tế bái bố mẹ nuôi vào ban đêm.

Anh ở chân núi, nhìn Tô Anh vẫn như cũ kiên trì một mình lên núi, đành phải  dặn dò:"Chờ em hai tiếng, nếu vẫn chưa thấy em xuống, anh sẽ lên đó tìm em .”

Tô Anh nói: “Lên núi mất nửa giờ, xuống núi mất nửa giờ, một tiếng anh cảm thấy có đủ không ?”

Hàn Cảnh Viễn: “Em có bao nhiêu lời muốn nói, một tiếng còn chưa đủ cho em nói với bố mẹ sao ?”

Tô Anh: “Sang năm chưa chắc đã quay lại mà, em nói nhiều chút có làm sao đâu, ba tiếng nhé, hiện tại là 8 giờ, trước 11 giờ em nhất định sẽ xuống dưới.”

Hàn Cảnh Viễn rất bất đắc dĩ, lên núi vào ban đêm cùng bố mẹ tán gẫu, loại chuyện này chỉ có vợ anh mới làm ra được.

“Được thôi, cảnh giác chút, chú ý an toàn.”

Tô Anh buồn cười:"Người chết là an toàn nhất, thật muốn có sự kiện thần kỳ, lợi hại như em cũng không xử lý được.”

Hàn Cảnh Viễn: “Càng nói càng không hợp thói thường, bây giờ là 8 giờ 5 phút, em lại lãng phí thời gian năm phút cùng cha mẹ em gặp nhau rồi.”

Tô Anh không cùng anh lảm nhảm nữa, mau chóng lên núi, bước chân của cô rất nhanh, hy vọng có thể đem năm phút đã lãng phí này tìm trở lại.

……

Văn Diễn ở trong gió lạnh run bần bật đợi một buổi chiều, nhìn thấy Tô Anh đi ngang qua dưới ánh trăng mà đến, giận mà không dám nói gì.

“Chị Anh, lão nhân gia chị có thể có một chút quan niệm về thời gian không, chị nhìn xem hiện tại mấy giờ rồi, cơm trưa cơm tối tôi cũng chưa ăn, thân thể nhỏ này của tôi bây giờ, ngày mai nhất định sẽ nhiễm lạnh mà sinh bệnh.”

“Xin lỗi, người nơi này đều quá nhiệt tình, với tính cách này của tôi lại không tránh thoát được nanh vuốt của cậu mợ Tư, đi cũng không xong, vậy sao nhỉ , tôi  cho cậu chút dị năng, bảo đảm ngày mai cậu sẽ không sinh bệnh.''

Tô Anh nắm lấy tay Văn Diễn, lạnh lẽo thấu xương, đây chính là tháng chạp mùa đông khắc nghiệt, hơn nữa Văn Diễn lại không có dị năng, quả thực là  không kháng được lạnh giá .

Trong lòng cô rất áy náy, rót không ít dị năng cho anh ta ,thân thể của Văn Diễn dần dần tăng nhiệt, tinh thần khôi phục đôi chút, cảm giác đói bụng cũng ít đi chút ít..

Tô Anh nói: “Hàn Cảnh Viễn đang ở dưới chân núi chờ tôi, 10 rưỡi tôi phải xuống núi, 11 giờ anh ấy bắt buộc phải nhìn thấy người tôi, bằng không sẽ lên đây tìm, chúng ta vẫn là nắm chắc thời gian trao đổi tin tức đi.”

Văn Diễn gật đầu, anh ta tới gặp Tô Anh, chính là muốn trao đổi tin tức với  đồng loại.

Anh ta nói: “Sau khi tới bên này, tôi đã tra xét một chút về sách lịch sử của nơi này, 80 năm trước, niên đại của thế giới này là trong thời kì Quang Tự, mà dị giới thế giới kia của chúng ta buông xuống, cũng là vào năm đó, hai thế giới đã xuất hiện một cánh cửa, thật ra là một lối đi liên kết với không gian thời gian, có thể để cho số ít người có dị năng lui tới.”

“Nhưng người bên kia như chúng ta cũng không thể định cư lâu ở thế giới này, nếu không kịp thời trở về, thì sẽ chết bất đắc kỳ tử, cho nên dù có khao khát thế giới này như thế nào, cũng là vô ích, không thể ở lại, muốn sống chỉ có thể trở về.”

“Nhưng chúng ta có thể thông qua cái lối đi không gian này vận chuyển vật tư, dị giới thiếu nhất chính là thức ăn và nước uống, mà bên này, cái này cũng không hề khan hiếm, lại còn rẻ, một chút dược liệu bất kỳ đối với bọn họ đều là linh đan diệu dược, tùy tiện thi triển một chút dị năng, bọn họ sẽ xem như thần tích, chúng ta còn chuyên môn gầy dựng gia tộc, thay chúng ta buôn bán lương thực cùng kinh doanh vật tư.”

“Cửa mua bán này, hễ làm chính là hơn 70 năm, gia tộc của ông chủ tôi, đã nắm vững lối đi không gian, thời gian hơn 70 năm, có được lô cốt căn cứ lớn nhất dị giới, mãi đến mấy năm trước, cửa của lối đi đó đột nhiên mất đi hiệu lực.”

“Vốn dĩ việc này cũng là hết cách, không có thì không có, nhưng đột nhiên có một ngày, chúng tôi ở trong chợ đen một lần nữa phát hiện trái cây và lương thực chỉ thuộc về thế giới này mới có thể sản xuất ra. “

“Vậy điều đó chứng minh cửa vẫn tồn tại, chỉ là thay đổi địa điểm, đang được một nhóm người may mắn khác sử dụng.”

“Ai đang nắm giữ cửa, người đó liền có khả năng phát triển ra cái căn cứ mạnh nhất tiếp theo, gia tộc của ông chủ đã chọn mấy người được đề cử, định ra quy tắc, ai có thể đem cửa cướp đoạt lại, người đó chính là người thừa kế đời kế tiếp.”

“Ông chủ của tôi, rốt cuộc đã tìm được tiểu đội đã nắm giữ lối đi không gian kia, điều tra được bọn họ chỉ dùng lối đi tới thế giới này thỉnh thoảng tìm đồ ăn ngon, một lần vật tư được mang về, nhiều nhất không vượt quá khẩu phần ăn trong một tuần của bảy người, còn thường xuyên tiếp tế cho những người yếu ớt sắp chết đói, ông chủ tôi tức điên lên .”

Điều mà Văn Diễn không nói là, anh ra cũng đã từng được tiếp tế qua, đó là một món cơm nắm ngũ cốc ngon nhất mà anh ta từng ăn.

Anh ta lấy ra một bức ảnh chụp chung, trên ảnh là tiểu đội bảy người, năm nam hai nữ.

Bức ảnh này, cùng với tấm ảnh được rửa ra từ trong cuộn phim trong máy ảnh ở dưới tầng hầm Thôi Hưng Đông là cùng một tấm.

Văn Diễn đem bức ảnh đưa cho Tô Anh:"Chính là cái tiểu đội này, bảy người, sau đó bị ông chủ tôi bắt lại, nhốt ba năm, tra tấn ba năm, ngoài người con gái trẻ nhất ra, mấy người còn lại, đều là sau khi chịu đựng sự tra tấn mà chết, lại không có một người nói ra vị trí của cánh cửa.”

Âm thanh Văn Diễn phát run:"Ông chủ tôi đã hứa, chỉ cần nói ra vị trí của cánh cửa, bọn họ ở căn cứ muốn cái gì có cái đó, nhưng bọn họ thà rằng chết, cũng không nói nửa lời, tôi thật sự nghĩ mãi mà không hiểu, chẳng lẽ cái cửa kia, so với sinh mệnh của bọn họ còn quan trọng hơn sao?”

Khớp hàm Tô Anh cũng đang run lên, âm thanh của cô rất nhẹ, rất nhẹ.

“Bởi vì cái cửa kia chính là tôi, có thể đi tới đi lui giữa hai không gian, là dị năng của tôi, sáu người đã chết, bọn họ là người nhà của tôi, cái mà bọn họ bảo vệ không phải là bí mật của cánh cửa, mà là bí mật của tôi.”

Văn Diễn hoảng sợ ngẩng đầu, rất nhiều sự việc trong nháy mắt nghĩ lại liền hiểu ra.

Tiểu đội bảy người, cuối cùng bị treo ở trên tường thành của căn cứ và bị quái vật đột biến g.ặm cắn, chỉ có sáu người, một vài người biết rõ sự tình đã từng suy đoán qua, cô gái trẻ nhất kia, sẽ không là bởi vì yêu ông chủ, cho nên mới bán đứng toàn thành viên trong tiểu đội đó chứ.

Nhưng chân tướng lại không phải như vậy.

Có thể đi tới đi lui trong không gian chính là năng lực của Tô Anh, các bạn của cô vì bảo vệ cô, đến chết cũng không có một người mở miệng, từng người đều là xương cốt cứng rắn.

Văn Diễn gian nan hỏi: “Sau đó trận thủy triều thú kia ở căn cứ, là do chị dẫn tới?”

Tô Anh gật đầu, âm thanh lay động không giống với bản thân cô:"Đúng vậy, tôi phải báo thù, nếu không cậu cho rằng tôi ở lại trong căn cứ không đi, chịu đựng sự ghê tởm cùng với ông chủ của cậu vật lộn là vì cái gì?”

Văn Diễn:…… Trên tấm ảnh chụp chung bảy người Tô Anh thực sự là cô gái có nụ cười rạng rỡ ở chính giữa trong bức ảnh kia.

Anh ta chắp tay thán phục:"Chị tàn nhẫn, tôi đấu không lại chị.”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /74 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Mặc Tang

Copyright © 2022 - MTruyện.net