Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Hàn Cảnh Viễn muốn có thế giới của riêng hai người trong một tháng, trạm thứ nhất anh mua là vé giường nằm, Tô Anh tính toán đại khái tiền vé cho chỗ ở khá đắt.
Cô chân thành đề nghị: "Trạm tiếp theo mua vé ghế ngồi, tiết kiệm được một nửa tiền vé, lúc buồn ngủ em có thể dựa vào người anh, không cần phải mua vé giường nằm."
Hàn Cảnh Viễn nói: "Anh đã tính ổn thoả cả rồi, trong sáu tiếng chọn vé ghế ngồi, từ sáu tiếng trở lên thì chọn vé giường nằm, tiền bạc không cần phải lo, sáu năm qua anh đã tiết kiệm được bốn năm vạn tiền lương, thế là đủ dùng rồi."
Tô Anh: "Anh không cần nuôi con nữa à?"
Hàn Cảnh Viễn mỉm cười: "Kinh Thần và Tri Nam đã bắt đầu kiếm tiền, vì vậy không cần phải tiết kiệm tiền cho chúng nó. Chi tiêu của Tinh Tinh và Xán Xán đều do anh trai và chú chi trả. Chúng ta chỉ cần tự lo liệu là được rồi."
Tô Anh: "Anh làm người giám hộ thật là ung dung đó…"
Hàn Cảnh Viễn: "Đều là nhờ có em, là do trước khi em đi đã dạy dỗ tốt."
Tiến vào toa giường nằm, Hàn Cảnh Viễn phát hiện chỉ có hai người bọn họ, khá là vui vẻ, nói: "Chuyến tàu này người khá ít."
Càng ít người mua vé giường nằm hơn, Hàn Cảnh Viễn nhét tất cả hành lý xuống gầm giường dưới, mãi đến khi xác định chắc chắn rằng trước ba phút khởi hành không có hành khách nào lên xe, anh mới thở phào nhẹ nhõm.
Vợ đã quay trở lại, điều anh mong muốn đều đã thành hiện thực, anh muốn trên chiếc xe giường nằm này chỉ có mình và vợ, mong muốn cũng thực hiện được rồi..
Ngay khi đoàn tàu chuẩn bị rời bến, một thanh niên với chiếc ba lô lớn trên vai đã chạy một mạch, bước lên tàu, đến tận toa giường nằm.
Khúc Lương nhìn hai con người đang kinh ngạc mà nhìn anh ta, thỏa mãn nhếch miệng cười nói: "Cũng may là tôi đuổi kịp."
Hàn Cảnh Viễn: "Tên ngốc này sao lại tới đây?"
Giọng điệu của người đàn ông có chút không vui: "Anh định xuống trạm nào?"
Khúc Lương ngồi xuống giường ngủ đối diện, đặt ba lô xuống, rất thẳng thắn nói: "Đương nhiên là tôi xuống trạm với các người."
Hàn Cảnh Viễn: "Làm sao anh biết chúng tôi xuống xe ở trạm nào?"
Trong đầu anh đột nhiên có một dự cảm không lành: "Anh, không phải lại nằm mơ đấy chứ?"
Khúc Lương gật đầu: "Anh thật thông minh nha, nhanh như vậy liền nghĩ ra rồi, thật ra, trước khi chị Anh trở về, tôi đã mơ một giấc mơ, tôi mơ thấy cô ấy lên xe buýt và không có tiền mua vé, bị người soát vé đuổi xuống xe, hôm đó, lúc ở bên hồ muốn nói chuyện này với anh, kết quả là bị anh đuổi đi, nếu anh muốn đuổi tôi lần nữa, thì tôi sẽ xuống ở trạm tiếp theo."
Hàn Cảnh Viễn tức giận đến trừng hắn: "Anh có nói hay không thì chuyện này cũng sẽ xảy ra, anh cho rằng tôi không để ý sao?"
Tô Anh muốn nghe, vì vậy cô ấy cười hỏi: "Nói nhanh đi, anh đã mơ thấy gì?"
Khúc Lương thấy lối đi không có ai, liền hạ giọng, đè nén kích động trong lòng: "Tôi nằm mơ thấy chị Anh mang anh đi tới một thế giới song song khác..."
Hàn Cảnh Viễn ... Anh ta không hỏi Khúc Lương, mà quay sang nhìn vợ mình với vẻ dò hỏi và nghi ngờ.
Tô Anh bắt đầu tức giận, cô ấy muốn tạo bất ngờ cho Hàn Cảnh Viễn trong chuyến đi, nhưng đã bị phá hỏng bởi tên ngu ngốc này rồi.
"Đừng có nói nhảm nữa, anh còn mơ thấy cái gì?"
Khúc Lương sờ sờ bụng, nuốt nước bọt nói: "Tôi còn chưa ăn cơm tối."
Hàn Cảnh Viễn cũng không tức giận, nhưng vẫn cho anh ta một quả lê: "Ăn một ít đi, nói xong chuyện mời anh đi ăn rau xào."
Khúc Lương không ăn nữa, đợi đến nhà ăn rồi mới ăn, anh ta kể lại những gì sắp xảy ra mà mình thấy trong giấc mơ.
Thế giới song song đó theo mốc thời gian là gần mười năm trước, chị Anh mang anh đi đến thế giới song song kia gặp anh hai của anh, các ngươi còn nói chuyện với nhau."
Hàn Cảnh Viễn tim ngừng lại một nhịp, run giọng hỏi Tô Anh: "A Anh, em không giải thích một chút gì sao?"
Tô Anh không thể không giải thích, nói: "Khi em ở bên đó, em đã tình cờ đến một thế giới song song khác. Lần đầu tiên em đến đó, anh chỉ mới học cấp hai, khi đó em biết rằng đó không phải là quá khứ của anh, đó là anh ở một thế giới song song khác."
"Sau này em lại đi qua đó vài lần, phát hiện những gì anh trải qua cũng giống như vậy, có nghĩa là sau này chuyện gì xảy ra, chỉ cần không can thiệp, cũng sẽ xảy ra như vậy, em cảm thấy trong cuộc đời này nút thắt lớn nhất của anh chính là cái chết của anh trai anh và Tô Tấn, cho nên, trước thời hạn em sắp phải trở về, định mang anh cùng em đi về thế giới kia, vì bọn họ làm một chút chuyện."
Tô Anh nhấn mạnh với người đàn ông: "Đó không phải là thế giới của anh."
"Trong quá khứ, cho dù thay đổi được cuộc đời của bọn họ, cũng không có cách nào thay đổi quá khứ của anh, nhưng em nghĩ, nếu như anh trai anh cùng Tô Tấn có thể tồn tại ở thế giới kia, anh cũng sẽ rất vui vẻ, đây chính là nguyên căn món quà của tuần trăng mật đã được chuẩn bị trước đó cho anh, kết quả là bị tên ngu ngốc Khúc Lương này nói ra trước, không có gì bất ngờ nữa rồi."
Tô Anh thật sự muốn ném tên Khúc Lương xuống xe, ghét bỏ mà nói với cậu ta: "Tôi vốn định tạo một bất ngờ cho Hàn Cảnh Viễn, giờ thì hay rồi, từ kinh hỷ biến thành kinh hãi, anh nói xem anh chạy đến đây làm gì?"
……
Khúc Lương cảm thấy rằng bữa tối như đã thỏa thuận có thể bị phá hỏng, vì vậy anh ta tràn đầy khát vọng sống.
"Chị Anh, tôi sợ người tính không bằng trời tính, sau này gây ra một số hối hận không thể cứu vãn, cho nên mới tới đây thông báo cho hai người biết."
Tô Anh cũng bó tay: "Được rồi, sau này nếu lại nằm mơ, hãy kịp thời nói cho tôi biết."
Hàn Cảnh Viễn bảo Khúc Lương đi trước: "Anh đi gọi đồ ăn trước đi, một lát tôi tới."
Khúc Lương cả người run lên: "Có tiêu chuẩn gì về ăn uống không?"
Hàn Cảnh Viễn: "Cứ tuỳ tiện mà gọi, chỉ cần anh có thể lập tức biến khỏi toa tàu."
"Được rồi."
Khúc Lương vừa đi, Hàn Cảnh Viễn liền hỏi Tô Anh: "Mấy năm nay em đã tới nơi đó mấy lần?"
Tô Anh biết người này ghen rồi: "Chỉ có ba, bốn, năm, sáu, bảy, tám lần thôi."
Hàn Cảnh Viễn: ...
Anh có chút giận hờn nói: "A Anh, sáu năm qua em không có một lần trở về thăm anh, em tới nơi đó nhiều lần như vậy làm gì, có phải hay không…"
Tô Anh vội vàng ngăn lại suy nghĩ lung tung của anh ta, cười nói: "Anh đang suy nghĩ cái gì vậy? Lúc em đi ngang qua, anh ấy vẫn còn là một thiếu niên mười mấy tuổi, em có thể phân biệt rõ được ai với ai, người em thích chỉ có anh."
Tô Anh đã giải thích với Hàn Cảnh Viễn, bởi vì cô đã mở cánh cửa này trước đó, trường năng lượng đã bị lấy đi, trước khi tàn dư của căn cứ Vân Thành chưa được giải quyết hoàn toàn, căn cứ liên minh đã khuyên cô không nên mở cửa và quay lại, phòng ngừa trong lúc người ở căn cứ Vân Thành mở cửa, làm nổ ra một đường thông dẫn cố định thời gian.
Tô Anh cũng nghĩ như vậy, nhưng tình cờ, cô phát hiện ra mình có thể đến một thế giới song song khác, cô không nói với bất kỳ một ai, nhưng cô quay đi quay lại vài lần, nhiều lần đã xác định, đó không phải là quá khứ của Hàn Cảnh Viễn.
Lúc này, Tô Anh, Hàn Cảnh Viễn và Khúc Lương ba người họ đã đến một làng chài trên bờ biển phía nam Phúc Kiến của thế giới này.
Bên ngoài nhà ga, Thẩm Mỹ Tĩnh xuống xe, đã gọi điện cho bộ phận làm việc của Tô Tấn và đang đợi Tô Tấn đến đón cô.
Hàn Cảnh Viễn không tiện lộ diện, Tô Anh cũng không thể, vì vậy tên ngốc nghếch Khúc Lương này cuối cùng cũng có thể phát huy tác dụng.
Tô Anh liên tục nhấn mạnh: "Anh đã nghe rõ chưa, tôi sẽ nhắc lại cho anh nghe. Đợi đến lúc anh nhìn thấy Tô Tấn, anh phải lao đến trước mặt Thẩm Mỹ Tĩnh, giả làm bạn của Trần Vô Thanh thay anh ta đòi lại công bằng, chất vấn Thẩm Mỹ Tĩnh, mang thai con của bạn trai cũ còn đi tìm bạn trai hiện tại, cô ta có tư cách gì?"
Khúc Lương cực kỳ căng thẳng: "Tôi sợ tôi giả không giống."
Tô Anh suy nghĩ một chút: "Nghĩ như thế này đi, anh sắp phải chết rồi, Thẩm Mỹ Tĩnh mang thai đứa con của người khác, sau khi anh chết, nó bị nhận nhầm là đứa con đã mất cha của anh, lấy tiền trợ cấp của anh, lấy hết tài sản thừa kế của anh, anh có cảm thấy thẹn với lòng không?"
Khúc Lương: "Thật sự quá độc đoán, làm sao mà nhịn được?"
Hàn Cảnh Viễn đã nhìn thấy bóng dáng của Tô Tấn, tuy biết trong thế giới của anh ta, Tô Tấn và anh hai của mình đã hy sinh, nhưng khi nhìn thấy một người đàn ông có khuôn mặt và khí chất giống hệt nhau vẫn còn sống, anh không khỏi cảm thấy run rẩy, thậm chí cho dù đây không phải là quá khứ của anh, anh cũng hy vọng thế giới đầy sự hối hận này sẽ không diễn ra.
Hàn Cảnh Viễn thúc giục Khúc Lương: "Anh Tô Tấn đã đến rồi, cậu nhanh lên."
Khúc Lương không quan tâm gì nữa, lao đến bên Thẩm Mỹ Tĩnh như một cơn gió, líu líu lo lo bắt đầu lên án.
Tô Anh và Hàn Cảnh Viễn ở rất xa và không thể nghe thấy cuộc trò chuyện của bọn họ, nhưng họ có thể thấy Tô Tấn đứng yên ở một góc cách đó hơn mười mét, sau đó bước ra ngoài, Khúc Lương đứng trước mặt Tô Tấn, sau khi hung hăng nói vài câu lên án Thẩm Mỹ Tỉnh, bỏ chạy mất dép.
Thẩm Mỹ Tĩnh có lòng tự tôn của riêng mình, cô ấy vẫn chưa quyết định phải làm gì khi đến đây, nhưng bây giờ một người đàn ông không biết từ đâu xuất hiện đã tiết lộ rằng cô ấy đang mang thai trước mặt Tô Tấn, cô ấy không thể tiếp tục mối quan hệ này với Tô Tấn được nữa.
Thẩm Mỹ Tĩnh nghiến răng: "Anh ta nói đúng, tôi đến đây để chia tay với anh. Khi anh trở lại Bắc Kinh, chúng ta hãy đính hôn."
Tô Tấn đối với vị hôn thê do gia đình sắp đặt này, phần lớn là vì trách nhiệm, cô ấy đã có con của người khác, cho dù cô ấy không đề cập đến thì sau khi nhiệm vụ kết thúc, Tô Tấn cũng sẽ chấm dứt hôn ước.
Bây giờ nhiệm vụ quan trọng nhất, Tô Tấn không rảnh quan tâm tâm trạng của đại vị đại tiểu thư này, mua xong vé cho cô ta trở về, tiễn cô ta đến sân ga, nhìn tàu khởi hành, sau đó gọi điện cho Thẩm gia ở Bắc Kinh, bất kể Thẩm gia giải thích tình hình như thế nào, Tô Tấn nhất định sẽ chấm dứt hôn ước sau khi trở về nhà.
Thẩm Mỹ Tĩnh lên đường về nhà ở nhà ga, lần này sẽ không tiết lộ danh tính của Tô Tấn, cũng không liên lụy đến Hàn Cảnh Niên nữa.
Tô Anh hỏi Hàn Cảnh Viễn có muốn gặp anh trai mình không: "Nếu muốn gặp, hãy đến gặp anh ấy, sau khi gặp mặt xong, em sẽ xóa đoạn kí ức này của anh trai anh."
...
Hàn Cảnh Niên đã ở đây để hỗ trợ Tô Tấn được nửa năm, em trai anh ấy muốn nhập ngũ nhưng mẹ anh ấy phản đối, nói rằng cả hai đứa con trai không thể đến một đứa cũng không bên cạnh mình.
Câu này nói ra khiến Hàn Cảnh Niên cũng không tin, khi mẹ anh tái hôn, Hàn Cảnh Niên đã học cấp hai.
Anh ta chính tai nghe mẹ ruột phàn nàn rằng em trai anh đến không đúng lúc, sau khi tang lễ của cha anh xong xuôi, mẹ anh mới phát hiện trong bụng có một đứa bé, cho đến khi em trai lên tiểu học, mẹ anh mới dám tái hôn.
Bà phàn nàn rằng em trai anh đã làm lỡ những năm tháng đẹp nhất của bà ta.
Mẹ anh không còn gì để nói với con trai cả, đứa con hiếu thảo, nhưng bà không thích em trai của anh, bà luôn mâu thuẫn và rất muốn kiểm soát mọi thứ về nó.
Người em gọi điện đến và muốn hỏi ý kiến của anh người làm anh trai này.
Hàn Cảnh Niên qua điện thoại nói với em trai mình, cậu ấy đã là một người đàn ông trưởng thành, chuyện gì cũng có thể tự mình quyết định, nếu đó là điều bản thân cho là đúng, thì đừng để bị ảnh hưởng bởi ý kiến của người khác, cho dù người phản đối nó là mẹ ruột của mình.
Em trai nghe xong lời này, trong lòng đã có chủ ý, trong lúc nói chuyện, cũng đã nói cho hắn nghe một chuyện.
Em trai nói rằng từ năm mười hai tuổi, một chị gái xinh đẹp đã luôn bảo vệ cậu ấy, giúp cậu ấy chống lại những đứa đàn anh bắt nạt cậu ấy, mua bánh bao cho cậu ấy khi cậu ấy đói, nhưng cô ấy đã một năm không xuất hiện nữa.
"Anh à, anh nói xem em có phải có vấn đề về thần kinh không? Làm sao sáu năm trôi qua mà hình dáng của một người không hề thay đổi? Em còn cao hơn cả cô ấy, cô ấy vẫn giống như lần đầu tiên chúng em gặp nhau, cô ấy nói cô ấy là bạn của anh trai em, còn nói cô ấy sẽ bảo vệ em thay cho anh, em chắc chắn là bị điên rồi mới sinh ra loại ảo giác này? "
Hàn Cảnh Niên không trả lời được, anh không thể nói em trai mình thật sự điên rồi.
"Có thể là trong mơ đã gặp qua, cũng có thể là ký ức của kiếp trước, cảm thấy ấm áp là tốt rồi, không nên truy cứu chân tướng."
Đang suy nghĩ về chuyện trong lòng, Hàn Cảnh Niên nhìn thấy một bóng người cao bằng mình ở đầu ngõ, lập tức cảnh giác.
Bóng người kia không hiểu sao lại rất quen thuộc, lại chứa đầy những năm tháng sương gió, đây tuyệt đối không phải là đôi mắt mà một thanh niên dưới hai mươi tuổi nên có.
Hai người đứng đối diện nhau như thế, nhìn vào khuôn mặt quen thuộc nhưng xa lạ ở đối diện mình.
Hàn Cảnh Viễn ánh mắt chua xót, mở miệng trước nói: "Anh à, anh đừng kinh ngạc, em là em trai của anh, em tình cờ đi ngang qua đây, đến thăm anh một chút, còn nữa, em đã gặp chị dâu, chị ấy không sao, chị ấy tỉnh rồi, chị ấy vẫn đang đợi anh quay về."
Hàn Cảnh Niên lùi lại một bước, nhìn một lúc lâu rồi khàn giọng nói: "Anh là em trai tôi, không phải em ấy, tôi biết rõ em trai tôi của năm nay, em ấy sẽ không bao giờ nói giọng điệu chia tay buồn bã như vậy, anh có thể nói cho tôi biết không? Anh đến từ đâu?"
Hàn Cảnh Viễn cười khổ nói: "Em là em trai của anh ở thế giới khác, chính là muốn tới thăm anh một chút, xin lỗi đã quấy rầy cuộc sống của anh, sau này em sẽ không xuất hiện nữa."
Hàn Cảnh Niên trong lòng đột nhiên đau xót, gọi anh là: "Em, em ở thế giới khác nhất định đã sống rất khổ cực, đều là bởi vì anh hai không gánh vác tốt gia đình, để cho em một mình gánh vác quá nhiều trọng trách rồi phải không?"
Hàn Cảnh Viễn vội vàng nói: "Lúc đầu cũng có chút vất vả, nhưng về sau cưới được một người vợ rất tốt, cho nên cũng không cảm thấy khổ cực nữa."
Hàn Cảnh Viễn đưa tay vào bóng tối, Tô Anh đi ra, anh nắm tay vợ nói: "Anh à, đây là vợ em, em hiện tại rất hạnh phúc, bọn anh cũng sẽ như vậy."
Khi Hàn Cảnh Niên nhìn thấy hình dáng của Tô Anh, anh đã rất sốc, đây chính là người chị gái xinh đẹp được miêu tả bởi em trai anh, người đã xuất hiện từ năm cậu ấy mười hai tuổi, cô ấy, cô ấy đến từ thế giới khác sao?
Hàn Cảnh Niên bất đắc dĩ nhìn hai người ngày càng đi xa dần, anh muốn đuổi theo nhưng chân không thể nhúc nhích, muốn nhìn rõ ràng lại mở mắt không được, chìm trong mộng không thể không thức dậy.
Mọi chuyện lúc nãy đều là nằm mơ sao?
Còn chưa nghĩ cho tường tận, Tô Tấn ngoài cửa đã hối thúc rồi.
Anh ta mở cửa, Tô Tấn đầy mồ hôi, đưa cho anh ta một bản mã chủ, nói với anh ta rằng lão Trang cũng đã lấy được thông tin, có thể thu lưới rồi.
Cả hai cùng thở phào nhẹ nhõm.
Tô Tấn thấy Hàn Cảnh Niên sau lưng ướt sũng, cười hỏi: "Anh bao nhiêu tuổi rồi, còn có thể bị ác mộng làm cho sợ hãi sao? Tôi còn tưởng rằng anh xảy ra chuyện, xém chút nữa định đập cửa xông vào."
Hàn Cảnh Niên ngẩn người suy nghĩ một chút, nói: "Hình như có người nói với tôi trong giấc mơ rằng vợ tôi tỉnh dậy đã thoát khỏi nguy hiểm, em trai tôi nói rằng cậu ấy đã tìm được một người vợ rất tốt, tôi rất vui mừng."
Tô Tấn không khỏi bật cười: "Tôi còn chưa có vợ, cậu ta gấp gáp cái gì, anh nói nằm mơ thấy chị dâu tỉnh lại là điềm lành, theo tôi đi báo cáo với thủ trưởng, sau khi báo cáo xong, anh vừa hay có thể gọi điện thoại đến bệnh viện hỏi về tình hình của vợ anh."
Hàn Cảnh Niên đang định tìm địa điểm gọi điện thoại đến bệnh viện để xác nhận, chỉ cần vợ anh có thể tỉnh lại, anh và Tinh Tinh Xán Xán đều có hy vọng.
"Đúng rồi, anh vừa nói anh còn chưa có vợ, anh và Thẩm Mỹ Tĩnh... hai người?"
Tô Tấn nói với Hàn Cảnh Niên về chuyện ở nhà ga: "Cô ấy đang mang thai, đừng nhìn tôi, sao có thể là của tôi, chắc là của người tình cũ của cô ấy, tôi đã gọi điện cho nhà họ Thẩm, khi trở về Bắc Kinh thì tôi sẽ hủy hôn."
Hai người không dám chậm trễ, đi đến báo cáo lãnh đạo chỉ đạo và triển khai việc thu lưới tiếp theo.
Bận rộn đến gần sáng, Hàn Cảnh Niên mới gọi điện đến bệnh viện của vợ, y tá trực ở đó nói vợ anh đã tỉnh từ mấy tiếng trước, việc đầu tiên cô ấy nói là hỏi thăm chồng con xem họ thế nào, sau khi gọi xong, hai đứa trẻ đã được nhìn thấy mẹ chúng trước khi bị đem đi....
...
Tô Anh và Hàn Cảnh Viễn đợi đến ngày thứ ba, việc thu lưới diễn ra thuận lợi, Tô Tấn và Hàn Cảnh Niên mỉm cười nhẹ nhõm sau khi nhiệm vụ hoàn thành, cuối cùng họ cũng có thể về nhà.
Tô Anh và Hàn Cảnh Viễn cũng muốn về nhà, cô ấy mở cửa và cười nói: "Nếu lần sau anh muốn đến, em sẽ mở cửa một lần nữa."
Hàn Cảnh Viễn liếc nhìn người anh trai với trí nhớ hoàn toàn trùng lặp của mình lần cuối, lắc đầu nói: "Tâm nguyện của anh đã thành, không cần quấy rầy bọn họ nữa, về sau anh cũng sẽ không tới thế giới này nữa."
Khúc Lương lần đầu tiên đến thế giới song song, cảm thấy rằng anh ấy đã khá quen thuộc với nó, không thể không oán thầm: "Anh à, anh thực ra sợ rằng chị Anh sẽ đi gặp một người khác đúng không, dù sao anh ấy cũng kém anh mười tuổi..."
Hàn Cảnh Viễn cắt ngang hắn: "Đến lúc trở lại thế giới của chúng ta, anh có thể cút đi rồi, đừng quấy rầy vợ chồng tôi nữa."
Khúc Lương cầu xin: "Anh à, gia của tôi rất nhỏ, hiếm khi ra ngoài một lần hãy để tôi đi du lịch với anh, lỡ như tôi có một giấc mơ nữa, tôi có thể kịp thời nói với anh."
Hàn Cảnh Viễn không muốn mang theo tên ngu ngốc này trong kỳ nghỉ, sau khi trở về từ thế giới song song, anh dứt khoát mua vé cho Khúc Lương trở về.
Khúc Lương cảm thấy trống rỗng, trên đường trở về lại mơ một giấc mơ, trong mơ đó Hàn Cảnh Viễn phát hiện ra rằng Tô Anh đang mang thai, suýt lên cơn đau tim ngay tại chỗ.
Khúc Lương sợ hãi tỉnh dậy, nghĩ lại rằng Hàn Cảnh Viễn không bị đau tim, anh ta không chết được.
Lần này hắn không định nói trước, nếu không sẽ lại bị mắng, nói như vậy sẽ không có gì bất ngờ nữa.
...
Phần còn lại của chuyến trăng mật diễn ra thuận lợi, một tháng trôi qua nhanh chóng, sau khi trở về, Tô Anh mấy lần đến gặp Chính ủy Quý để báo cáo, báo cáo xong lại trở về thương lượng với Hàn Cảnh Viễn.
"Chính ủy Quý hỏi em có những yêu cầu gì cho công việc của mình, anh ta nói rằng có một vài vị trí cho em lựa chọn."
Hàn Cảnh Viễn xem qua những công việc đó, giám đốc nữ, cán bộ đường phố, cảnh sát đồn cảnh sát, cảnh sát thành phố, anh không muốn vợ mình đi làm bất cứ công việc nào.
Em mới về được hơn một tháng, không cần vội vàng đi làm, Kiều Lan Lan vẫn luôn muốn em cùng cô ấy ra kinh doanh, anh thấy cũng khá tốt."
"Kinh doanh sao?" Tô Anh do dự: "Không biết làm."
Hàn Cảnh Viễn thấy Tô Anh không cảm thấy chán ghét khi xuống biển, tiếp tục khuyến khích cô: "Kiều Lan Lan trọng sinh, cô ấy biết phải làm gì để kiếm tiền, em không phải là thích tiền nhất sao, anh nghĩ kinh doanh khá phù hợp với em."
Tô Anh cũng bị làm cho lung lay, nhưng cô ấy vẫn nói: "Người em thích nhất là anh, thứ hai mới là tiền."
Hàn Cảnh Viễn trong lòng tràn đầy hài lòng, hôn bao nhiêu cũng không đủ, cho nên hắn liền đóng cửa lại, làm chuyện anh thích đối phương biết làm.
Trong nửa tháng tiếp theo, Tô Anh và Kiều Lan Lan đã hoàn thành xong phạm vi kinh doanh của công ty mới, đó sẽ là mỹ phẩm, dựa vào kiến thức dược lý của Khúc Hội, nguyên liệu do Tô Anh phát triển trong phòng thí nghiệm với sức mạnh siêu nhiên, chế tạo một số loại thuốc nhằm mục tiêu để trang điểm, thử nghiệm hiệu quả.
Mấy ngày nay cô lười biếng, ăn no lại cảm thấy buồn ngủ, sau khi rời khỏi chỗ Kiều Lan Lan, cô đến Trung y viện tìm Khúc Hội, nói về chuyện muốn làm mỹ phẩm.
"Mẹ, đến lúc đó, mẹ có thể giúp chúng con nghiên cứu và phát triển công nghệ, được không?"
Khúc Hội cưng chiều nói: "Tất nhiên là được, có điều mẹ cảm thấy con không có tinh thần, chẳng lẽ là bởi vì Hàn Cảnh Viễn buổi tối quá sung rồi?"
Tô Anh suy nghĩ một lúc, dù sao cô ấy cũng không biết tại sao sức lực của một người đàn ông lại tốt như vậy, chỉ là cô ấy có chút chịu không thấu.
Tô Anh ngoan ngoãn để mẹ nuôi bắt mạch.
Khúc Hội dò khám mấy lần, trên mặt lộ ra biểu cảm phong phú, cuối cùng rất khẳng định nói: "Con mang thai rồi."
Tô Anh: ...
"Mẹ, mẹ xem đúng chứ?"
Khúc Hối rất bình tĩnh: "Hoàn toàn chuẩn xác, có điều trước kia mẹ nghe con nói con và Hàn Cảnh Viễn còn chưa chuẩn bị xong, mới có mấy ngày, nhanh như vậy liền chuẩn bị xong rồi?"
Tô Anh cũng có chút sững sờ, trong lòng nghĩ liệu có phải trong chuyến đi, cô không có đồ dùng kế hoạch hóa gia đình trong lúc cả hai tình yêu cuồng nhiệt hay không, cô nói rằng chỉ cần Hàn Cảnh Viễn chăm sóc đứa trẻ, cô ấy sẽ sẵn sàng sinh một đứa, cùng đứa bé trưởng thành.
Ai có thể nghĩ rằng nó thực sự sẽ xảy ra.
Mặc kệ, Tô Anh cũng không có quá nhiều biểu cảm, nói với Khúc Hội: "Hàn Cảnh Viễn nói sẽ chăm sóc đứa bé, nếu anh ta không nhận, con sẽ trở về nhà cha mẹ ở, con, mẹ và Cô Hội, ba người chúng ta chắc hẳn có thể chăm sóc tốt cho đứa bé?"
Khúc Hội bình tĩnh hơn Tô Anh, Tô Anh chính là được bà ấy nhặt về nuôi nấng.
"Có gì khó đâu? Con ngay cả nhịp tim cũng không có không có, mẹ còn có thể nuôi con lớn, mẹ có kinh nghiệm."
Tô Anh: "Mẹ, mẹ có muốn nuôi dạy cháu gái giống như cách mẹ đã nuôi dạy con không?"
Khúc Hồi khó hiểu, hỏi: "Có gì không được sao?"
Tô Anh không nhịn được cười: "Sau này con sợ rằng hàng xóm nói đứa bé này là được nhặt về nuôi."
Khúc Hội mới không quan tâm đến ý kiến của người khác: "Người khác nói gì không quan trọng, khi con nuôi dưỡng Tinh Tinh và Xán Xán, họ vẫn nói con là người mẹ kế độc ác đó thôi."
Nghĩ đi nghĩ lại, Tô Anh không sợ chút nào khi có mẹ nuôi làm chỗ dựa, cô đã mang thai được sáu tuần, ba mươi tuần nữa sẽ sinh, rất nhanh thôi.
……
Hàn Cảnh Viễn sau khi tan sở liền đến chỗ mẹ vợ, bởi vì vợ anh nói rằng buổi chiều sẽ đến gặp mẹ nuôi, cho nên anh liền tranh thủ thời gian đi đón cô.
Khúc Hội đang chuẩn bị tan làm, thấy anh đến đúng lúc, nhắc nhở anh một chút: "A Anh mang thai rồi, đã mang hơn một tháng..."
Bà còn chưa nói xong, Hàn Cảnh Viễn sắc mặt tái nhợt đã vội vàng chạy trở về.
Khúc Hội không thể lý giải được, nhìn dáng vẻ như người mất hồn của anh, nhìn không ra là đang vui mừng hay bị doạ cho sợ hãi rồi.
Bên kia, Đoàn Thần đang họp, Hàn Cảnh Viễn vội vàng trở về bộ phận làm việc, kéo hắn trở về phòng làm việc, sắc mặt tái nhợt: "Không nhìn thấy A Anh Nữa, tôi muốn báo cáo mất tích."
Đoàn Thần: "Hàn Cảnh Viễn, anh nhất định là có bệnh rồi, trên đời này dường như không ai có thể làm cho cô ấy biến mất, nếu cô ấy thật sự mất tích, cô ấy đã không ở thế giới này, có tìm cũng tìm không ra.Đừng nghi thần nghi quỷ nữa, em gái tôi nói rồi, cô ấy sẽ không có chuyện không từ mà biệt."
Hàn Cảnh Viễn: "Cô ấy, cô ấy mang thai rồi."
Đoàn Thần: ...Càng không hiểu, mang thai có liên quan gì đến mất tích, không phải là bỏ nhà đi đó chứ?
Anh đột nhiên nghĩ tới cái gì, sắc mặt tái nhợt: "Hay Là, đứa nhỏ không phải của anh?"
Hàn Cảnh Viễn: "Đương nhiên là của tôi, chỉ sợ cô ấy không chấp nhận được, dù sao cũng không ở trong khoảng thời gian dự tính, nhỡ đâu nghĩ không thông chạy tới thế giới kia trốn, phải làm sao bây giờ?"
Đoàn Thần sợ tới mức lập tức phái người bắt đầu đi tìm cô ấy.
……
Tô Anh mua một ít đồ ăn nhẹ và thịt khô, rồi đến văn phòng thành phố, Tiêu Châu có biểu cảm như ma vậy.
Tô Anh khó hiểu hỏi: "Tôi trở về từ cõi chết, dọa anh sợ thành thế này à?"
Tiêu Châu lắp bắp nói: "Chị, chị Anh, chị từ chỗ nào đến đây vậy?"
Tô Anh khó hiểu, nhét đồ ăn vặt vào trong ngực anh ta: "Tôi đi mua đồ ăn cho cậu, trước khi mua đồ ăn tôi còn đi siêu thị. Chủ yếu là để xem đồ trẻ em."
"Chị, chị có thai rồi chị biết không!"
Tô Anh: "Tôi đương nhiên biết, nhưng cậu làm sao biết được?"
Mười phút sau, Tô Anh nhận ra rằng Hàn Cảnh Viễn quá lo lắng, sợ rằng cô ấy sẽ không thể chấp nhận việc mang thai đột ngột rồi tìm một nơi để trốn, vì vậy tất cả các đồng nghiệp từ Cục thành phố đã ra ngoài tìm cô ấy.
Tô Anh: ...Bây giờ những người quen biết cô ấy hay không đều biết rằng cô ấy đang mang thai.
...
Mọi thứ đều ổn trong suốt thời gian mang thai. Tô Anh ban đầu muốn phát triển sản phẩm với Kiều Lan Lan, nhưng Kiều Lan Lan lo lắng hơn cô ấy rất nhiều: "Sản phẩm bây giờ là gì chứ? Đợi đến khi cô sinh con gái của chúng ta ra."
Khúc Hội đã sớm biết đó là con gái, bản thân Tô Anh cũng thích con gái nên hỏi Hàn Cảnh Viễn thích con trai hay con gái?
Hàn Cảnh Viễn không chút do dự đáp: "Chỉ cần là em sinh ra, anh đều thích."
Tô Anh bước vào phòng sinh khi được ba mươi chín tuần, Hàn Cảnh Viễn lo lắng đến mức đi đi lại lại bên ngoài phòng sinh, sợ cô ấy sắp chết.
Khúc Hội rất bình tĩnh nói: "Thai nhi nặng hơn năm cân, hẳn là sinh ra thuận lợi. Con rể, hay là con đi ra ngoài một lát, sinh xong mẹ sẽ bảo người ra gọi con."
Hàn Cảnh Viễn chỉ có thể dựa vào tường, không ngừng chắp tay để giảm bớt áp lực.
Tô Anh không biết chuyện gì đang xảy ra bên ngoài, một bà mẹ sinh đôi vào phòng sinh cùng lúc với cô đã sinh nở rất suôn sẻ, còn người kia, sinh đứa con đầu lòng có lẽ quá căng thẳng, kêu lên rất đau đớn.
Đến mức Tô Anh không biết mình có nên thuận theo dòng chảy này mà hét lên vài lần hay không.
Nhưng mà, cô ở thế giới khác đã nhiều lần chịu loại đau đớn này, mỗi lần thay máu cũng là đau ngang với sinh nở, cho nên cô vẫn có thể chịu đựng được.
Đứa bé rất ngoan, sức lực của cô lại lớn, cô ấy đã hạ sinh thuận lợi trong vòng hai hoặc ba giờ sau khi vào phòng sinh.
Đứa trẻ được y tá bế đi tắm và đi cân, Tô Anh được đưa trở lại phòng bệnh, tinh thần cô rất tốt, cảm thấy mình có thể tiếp đất ngay bây giờ.
Hàn Cảnh Viễn cẩn thận dùng khăn nóng lau mồ hôi trên trán cô, đau lòng nói: "Khi em xuất viện anh sẽ đi thắt, chúng ta sẽ không sinh con nữa, có được không?"
Tô Anh cảm thấy sức lực của mình chỉ đủ để sinh thêm một lần nữa, vì vậy cô đồng ý: "Cũng được."
Bé con được y tá mang về, khi mới sinh ra rất ngậm nước, đôi mắt to tròn long lanh rất đẹp.
Đứa trẻ được nhẹ nhàng đặt trở lại ngay bên cạnh Tô Anh, vừa hay khi đóa hoa đào trên bàn cạnh giường nở rộ.
Y tá rất ngạc nhiên và nói với Tô Anh: "Cô gái nhỏ này thật may mắn, lúc cô vào phòng sinh, nụ hoa vẫn chưa nở, vừa sinh xong hoa liền nở rộ."
Tô Anh mím môi cười, ôm đứa trẻ vào lòng.
Lúc chị y tá đi rồi, nhỏ giọng nói với đứa bé: "Bảo bối, con không được tùy tiện sử dụng năng lực siêu nhiên, nếu không ba sẽ không dám dẫn con ra ngoài chơi đâu, chúng ta nhất định phải giấu bí mật này, con biết chưa?"
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");