Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Hàn Cảnh Viễn đưa con gái cùng đi làm, gặp phải một vụ án bắt cóc, đồng thời cũng là giáo viên của trường mẫu giáo của Tây Tây. Cô bé sử dụng dị năng xác định được vị trí của giáo viên và lặng lẽ nói với bố cô bé là giáo viên Giang yêu thích nhất của cô bé hiện đang ở trong một nhà máy bỏ hoang ở vùng ngoại ô.
Hàn Cảnh Viễn ngay lập tức sắp xếp việc giải cứu, sau đó gọi điện cho Tô Anh nhờ cô sau khi tan làm đến cơ quan đón con gái về.
Trước khi ra ngoài, Hàn Cảnh Viễn nói với con gái: "Bảo bối, bé ngoan không thể nói dối. Một lát nữa mẹ sẽ đến, con có phải nói thật với mẹ biết không?"
Hàn Kinh Tây nắm lấy tay áo của bố, khổ sở cầu xin: "Mẹ biết con dùng dị năng, nhất định mẹ sẽ tức giận. Bố đưa con đến nhà bà ngoại ở hai ba ngày đi."
Cô bé còn quá nhỏ, mỗi khi sử dụng dị năng sẽ làm giảm sức khỏe, cơ thể trở nên yếu ớt và sinh bênh. Mỗi lần Tô Anh trị bệnh cho cô bé xong thì sau đó cô bé sẽ bị mẹ trừng phạt.
Tô Anh luôn ngăn cản Tây Tây sử dụng dị năng của mình, nhưng lần này cô bé nóng vội muốn tìm giáo viên của mình, vì vậy cô bé không thể không tìm kiếm vị trí giáo viên trước khi mẹ cô đến.
Hàn Cảnh Viễn mềm lòng, gọi điện thoại cho mẹ vợ nói buổi tối anh sẽ không về, còn hỏi mẹ vợ có thể tới đón cháu gái về giúp anh không?
Khúc Hội vừa nghe liền biết một lớn một nhỏ này lại vi phạm lệnh cấm của Tô Anh, vì vậy kiên quyết từ chối yêu cầu của tiểu bảo bối qua điện thoại: " Chuyện của mình tự bản thân mình xử lý, tìm bà ngoại cũng vô ích."
Hàn Cảnh Viễn dở khóc dở cười, nhờ đồng nghiệp trông chừng Tây Tây chờ mẹ cô bé đến đón, còn anh thì dẫn một đội ra ngoại thành giải cứu con tin.
Thật ra Tô Anh cũng lo lắng cho cô giáo viên tiểu Giang , lần này cô không phê bình tiểu Tây Tây, cô ở lại Cục công an thành phố để chờ kết quả.
Tốc độ của Hàn Cảnh Viễn rất nhanh, và hơn nữa bọn bắt cóc chỉ có một người, tên này không muốn tiền hay mạng, hắn chỉ muốn thay mặt cho người mình thầm thích dạy dỗ cho Giang Nhiễm một bài học, vì vậy quá trình giải cứu không tốn nhiều công sức.
Cả tiểu Giang và kẻ bắt cóc đều được đưa về đồn cảnh sát.
Người nhà của tiểu Giang đã chạy đến, bố cô đi công tác ở Thâm Quyến nên không liên lạc được, là mẹ kế và chị kế của cô chạy đến.
Hoàng Như Quyên đi lên tát tên bắt cóc một cái, mắng anh ta và dường như đồng thời đang giải thích.
"Tại sao anh lại lấy con gái tôi làm cái cớ để phạm tội? Nghĩ rằng con bé sẽ cảm động phải không? Không, chúng tôi sẽ càng chán ghét anh nhiều hơn."
Đường Tùy Thảo ở bên cạnh Giang Nhiễm không thể khóc. Một bên thì khóc, một bên giải thích với cô em gái khác cha khác mẹ của cô ấy.
"Tôi không nghĩ tới khi tôi từ chối anh ta, lúc sau anh ta lại tìm cô trút giận, thật xin lỗi."
Giang Nhiễm hờ hững hất tay cô ta ra: "Các người không phải người nhà của tôi, tới đây làm gì?"
Hoàng Như Quyên cùng Đường Tùy Thảo rất xấu hổ khi bị mọi người nhìn.
Hàn Cảnh Viễn đi tới, giải thích với cô gái nhỏ: "Sau khi nhận được báo án từ trường học, chúng tôi đã gọi điện cho bố cô. Ông ấy ở Thâm Quyến nên không thể đến ngay lập tức, vì vậy chúng tôi đã nhờ mẹ kế của cô đến trước. Cô có thể nghe thấy giọng nói của bố cô trên điện thoại. Lo lắng, ông ấy thật sự rất lo lắng cho sự an toàn của cô."
Giang Nhiễm cúi đầu và cảm ơn những cảnh sát đã cứu cô một lần nữa, nhưng cô không nói lời nào với mẹ kế và em gái kế của mình.
Tô Anh hỏi cô ấy buổi tối sẽ như thế nào, hiện tại Giang Nhiễm không muốn về nhà, vì vậy cô ấy nói rằng sẽ sống trong ký túc xá của đơn vị.
Trên đường về nhà, Tô Anh hỏi Hàn Cảnh Viễn chuyện bắt cóc này là sao?
Hàn Cảnh Viễn một tay ôm con gái, một tay ôm người vợ đích eo nhỏ, vừa đi vừa nói chuyện nói:
"Sau khi thổ lộ tình yêu của mình với Đường Tùy Thảo thất bại, anh ta đã trói cô giáo tiểu Giang lại. Anh ta không có ý định làm tổn thương bất cứ ai. Anh ta muốn dùng cách này để khiến cô giáo tiểu Giang ngừng câu có mặt mày vào chị kế và mẹ kế của cô ấy."
"Đây không phải là lần đầu tiên. Trước đây, chàng trai đó cũng đã từng đánh nhau với Kinh Thần vì Đường Tùy Thảo, đánh tới khi bị đưa đến đồn cảnh sát, Kinh Thần không dám nói với anh."
Tô Anh ngạc nhiên nói: "Kinh Thần đã bỏ qua Đường Tùy Thảo đó từ lâu rồi, làm sao còn có thể đánh nhau?"
Hàn Cảnh Viễn cũng bất lực, giải thích nguyên nhân: "Đường Tùy Thảo không muốn công việc được giao sau khi tốt nghiệp của mình, vì vậy cô bé đã đến công ty của Tri Nam và Kinh Thần để xin việc. Kinh Thần tình cờ ở công ty vào ngày hôm sau, vì vậy thằng bé đã yêu cầu Đường Tùy Thảo không cần đến, nói mấy lời không muốn nghe cho lắm."
"Đường Tùy Thảo đã bị oan uổng gì đó. Chàng trai ngưỡng mộ cô bé thấy cô bé bị oan ức nên đã chạy đến bênh vực kẻ yếu."
"Một lời không hợp, hai người liền đánh nhau tới lúc bị đưa đồn công an."
Tô Anh nói không nên lời: "Nhiều năm như vậy, em vẫn không tránh khỏi cô bé họ Đường kia."
Hàn Cảnh Viễn nhìn thấu : "Đừng sợ, nhà chúng ta có ngươi là đại phúc tinh, hơn nữa bảo bối của chúng ta là tiểu phúc tinh, sẽ không bị ảnh hưởng. "
Nếu gia đình của Tô Anh có thể giảm thiểu ảnh hưởng của Đường Tùy Thảo, thì những người khác sẽ không may mắn như vậy.
Ngày hôm sau, cô đến trường mẫu giáo để đón con gái đi học về, cô bé trong bơ phờ, Tô Anh hỏi cô bé tại sao lại bơ phờ như vậy.
"Không phải bé cưng rất được các bạn nhỏ ở trường mẫu giáo yêu thích sao?"
Hàn Kinh Tây nắm lấy ngón tay út của cô, không vui nói: "Hôm nay cô tiểu Giang không tới, mẹ, con nhớ cô Giang."
Tô Anh tìm hiệu trưởng để hiểu rõ tình hình.
Hiệu trưởng nhà trẻ cũng rất bất lực, cho biết một số phụ huynh đã cùng nhau khiếu nại lên nhà trường, nói rằng cô Giang có tính cách quá cực đoan, bắt nạt chị kế mà bị bắt cóc, tính cách như vậy không phù hợp để giảng dạy trẻ ở trường mẫu giáo.
Cũng nhấn mạnh rằng sẽ rất tệ nếu những đứa trẻ mẫu giáo bị ảnh hưởng vì tính cách của cô ấy.
Hiệu trưởng thở dài: "Cô tiểu Giang vốn là nạn nhân mà giờ lại bị công kích. Nhiều phụ huynh dọa nếu không sa thải cô tiểu Giang sẽ báo cấp lên trên. Mấy hôm nay, có mấy em không đi học. Cô giáo tiểu Giang đã từ chức trong thất vọng.”
Tô Anh đến gặp Kiều Lan Lan nói chuyện, đồng thời than thở rằng Đường Tùy Thảo vẫn có thể ảnh hưởng đến những người xung quanh cô.
"Mấy năm tôi đi vắng, đều là nhờ có cô trông chừng Tri Nam cùng Cảnh Thần, nếu không chỉ sợ lần này sẽ là một người trong những người bọn họ sẽ vì Đường Tùy Thảo làm chuyện ngu xuẩn."
Kiều Lan Lan ngay từ đầu đã không thích cô bé đó, đã không cần công việc được giao sau khi tốt nghiệp, vì vậy mà chạy đến công ty của Tri Nam và Kinh Thần để xin việc, cô bé đó cứ luẩn quẩn như hồn ma.
Cô ấy nói: "Bố dượng của cô ấy đó bị bệnh nan y, trong khoảng thời gian này sẽ phát hiện ra. Bố dượng đã dụ dỗ cô ấy rời bỏ công ty và bắt đầu kinh doanh đúng hướng. Cô ấy sẽ đến Thâm Quyến trong một thời gian ngắn nữa . Cô ấy không có khả năng cùng chúng ta dây dưa nữa."
Tô Anh cũng có ý nghĩ tương tự, nhưng may mắn thay, hai cậu bé ở nhà bây giờ cũng tránh Đường Tùy Thảo.
Vào buổi tối, khi Kinh Thần về nhà để gặp em gái của mình, Tây Tây cảm thấy đau khổ và nói với anh trai của mình về việc cô Giang rời trường mẫu giáo, và thậm chí còn rơi vài giọt nước mắt, cảm thấy có lỗi với anh trai mình.
Han Kinh Thần đã hứa với em gái rằng anh ấy sẽ tìm một công việc tốt cho cô giáo tiểu Giang.
Hai ngày sau, Han Kinh Thần về nhà và ấp úng nói với Giang Nhiễm đến công ty của anh ấy và Tri Nam làm lễ tân.
"Bắt đầu ở quầy lễ tân và làm quen với công việc kinh doanh của công ty, sau đó xem xét sắp xếp vị trí khác cho cô."
Tô Anh nhìn quanh người Hàn Kinh Thần tỏa ra hào quang màu hồng nhạt, cố nén cười và nói: "Bố trí khá tốt."
Bây giờ hai cậu con trai trong gia đình đã có nhà riêng, Xán Xán và Tinh Tinh sắp thi đại học, chọn sống trong ký túc xá trường, cuối tuần mới về.
Hàn Kinh Thần ăn cơm xong liền trở về, Hàn Cảnh Viễn thì rửa bát, Tô Anh tắm cho con gái, chơi cùng cô bé một lúc, chạy vào bếp nói với Hàn Cảnh Viễn: “Hàn Kinh Thần cũng sẽ thích người nào đó."
Hàn Cảnh Viễn chỉ là kinh ngạc trong chốc lát, sau đó cho rằng tiểu tử kia đã ngoài hai mươi, yêu đương là chuyện bình thường.
"Thằng bé thích cô gái nào?"
Tô Anh cười nói: " Cô tiểu Giang."
"Hai đứa nhỏ này không tiếp xúc nhiều lắm nhỉ?"
Hàn Cảnh Viễn nhanh chóng dọn dẹp nhà bếp, đến phòng ngủ của con gái thì thấy đứa trẻ đã mệt mỏi nằm úp mặt xuống gối ngủ.
Anh lật úp con gái lại, lấy chăn nhỏ đắp lên bụng cô bé, tắt đèn và đóng cửa, quay lại bế vợ mình cùng trở về phòng ngủ chính.
Trằn trọc một lúc, Tô Anh rất buồn ngủ, nhưng tinh thần người đàn ông lại rất tốt, nhớ tới câu hỏi vừa rồi của vợ mình mà mìnhchưa trả lời.
"Kinh Thần cũng đến đón em gái và có gặp cô tiểu Giang vài lần, làm thế nào mà liền thích nhau?"
Lúc đầu Tô Oánh gần như đã ngủ thiếp đi, nhưng nghe thấy lời này, cô quay đầu lại, hai mắt vẫn nhắm nghiền: "Duyên phận là điều không thể nói chính xác. Lần đầu tiên nhìn thấy em, chẳng phải anh đã yêu em rồi sao?"
Hàn Cảnh Viễn suy nghĩ một chút: "Ừ."
Anh kéo vợ vào trong ngực mình và nói: " Cô tiểu Giang bị bắt cóc làm con tin. Tụi anh lao vào giải cứu cô ấy. Người đàn ông đã đổ xăng đầy phòng. Cô ấy sợ kẻ bắt cóc sẽ châm xăng và làm tổn thương người khác, cô ấy không sợ nguy hiểm, khi tụi anh vào cửa đã suýt chút nữa là cũng mất mạng, tiểu Giang là một người không muốn làm tổn thương người khác, lúc đó anh đã nghĩ, điều này có chút giống em. "
Vì vậy Hàn Cảnh Viễn càng có cảm tình tốt với cô giáo Tiểu Giang
Tô Anh nói: "Em thấy rằng cô tiểu Giang sẵn sàng đến công ty của Kinh Thần và có lẽ cô ấy cũng thích cậu ấy. Em sẽ đến công ty của Kinh Thần vào ngày mai để xem màu sắc khí chất của cô Giang và xác nhận ý định của cô ấy."
Chắc hai đứa thầm thích nhau, chả biết ai nói trước nhỉ?
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");