Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tô Anh vội nói: "Không có gì không ổn, em cảm thấy hôm nay anh còn đẹp trai hơn mấy ngày trước. Hình như anh cao hơn một chút thì phải, mà ở tuổi này cao thêm không dễ."
Mặt Hàn Cảnh Viễn càng đỏ hơn: "Hôm nay tổ chức hôn lễ nên anh mang giày da, giày da đều có đệm lót làm cao hơn một chút, không phải ảo giác của em."
Tô Anh nói: "Em đã nói rồi, cảm giác của em không sai mà. Nhưng anh cắt tóc rồi nhìn đẹp hơn. Bình thường tóc dài khó coi quá, che hết mặt."
Hàn Cảnh Viễn: "Đúng rồi, anh cũng không để ý lắm, lúc đi xem mắt với em là sau khi làm nhiệm vụ nửa năm, chưa kịp đi cắt tóc."
Hàn Kinh Thần ở bên cạnh sốt ruột lắc đầu: "Hai người có để yên hay không, đều là kết hôn lần hai, ít khách sáo một chút được không, xe đều đang chờ."
Tô Anh nói: "Mặc dù là tái hôn, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên tổ chức hôn lễ, dì thích khen chồng dì, nhóc con quản được sao?"
Hàn Kinh Thần xem thường vị dì hai mới này, nhìn đi, mới kết hôn đã lộ bản tính, không dỗ trẻ con.
Dì hai cũ của cậu ít nhất còn giả bộ trước mặt chú hai, còn dì hai mới này thì không thèm giả bộ.
Sau này chắc chắn rất khó ở chung?
Nhưng nhìn Tinh Tinh vui vẻ như vậy, có Cố Tri Nam và Xán Xán ở chung rất tốt, cậu không nói gì nữa.
Hôn lễ tập thể, bộ đội sắp xếp xe đến đón từng đôi vợ chồng mới đến lễ đường lớn.
Tô Anh và Hàn Cảnh Viễn dẫn bốn đứa nhỏ, từ người lớn đến trẻ con, nhan sắc của người nhà này đều vượt qua giá trị trung bình, khiến nhiều người đi đường đều quay đầu lại.
Lần này tổng cộng có mười hai cặp vợ chồng mới, chỉ có Tô Anh và Kiều Lan Lan là tái hôn, mười cặp còn lại đều là kết hôn lần đầu tiên.
Vốn dĩ chủ trì hôn lễ là Kiều Cửu Hương, nhưng sáng nay lại thay đổi thành chủ nhiệm Kim, lý do là chủ nhiệm Kiều phát bệnh không thể tới.
Tô Anh nghĩ thầm, chắc Kiều Cửu Hương biết Kiều Lan Lan và lão Đinh lấy nhau nên tức giận không muốn tới.
Trời nóng như vậy, bộ quân trang của người làm chứng là chính ủy Quý vẫn cài kín nút trên cùng.
Tô Anh tinh mắt nhìn thấy trên cổ Quý Bình Lương có mấy vết đỏ mới, đoán chừng là sáng sớm bị chủ nhiệm Kiều cào.
Sau khi nghi thức hôn lễ kết thúc, Kiều Lan Lan bớt chút thời gian chạy đến trước mặt Tô Anh, nói vài câu xin lỗi với cô.
"Dì tôi vốn sắp xếp đội trưởng Hàn tới khu nhà phía đông, sáng nay tạm thời đổi sang khu Tây. Nhà ở khu Tây hơi nhỏ một chút, hơn nữa đồ dùng trong nhà cũng không đầy đủ, thật sự xin lỗi, lát nữa tôi đổi với cô."
Tô Anh đối với chỗ ở không có yêu cầu gì, cô nói: "Không cần đổi, người nhà cô sau khi biết chuyện thì không làm loạn sao?"
Kiều Lan Lan cười ha hả, trong tiếng cười đều là khinh miệt: "Biết tôi gả cho bộ trưởng bộ hậu cần, hơn nữa tôi gửi tám trăm tệ tiền sính lễ, bọn họ vui vẻ còn không kịp, còn khuyên dì tôi đừng phá hỏng hôn sự của tôi."
Kiều Cửu Hương cũng không hoàn toàn muốn tốt cho cô ta, chỉ là muốn dùng cô ta để kết thân với nhà họ Hàn rồi giúp đỡ cho con trai của mình mà thôi.
Nếu như cô ta thật sự gả cho Hàn Cảnh Viễn, cho dù nhà họ Hàn không làm gif, chỉ cần có mối quan hệ thông gia này cũng đủ để dì của cô ta kiếm được không ít chỗ tốt.
Cho nên Kiều Lan Lan gạt Kiều Cửu Hương rồi gả cho lão Đinh, cô ta cũng chỉ áy náy trong chốc lát mà thôi.
Hôn lễ tập thể kết thúc, người nhà quân nhân đủ điều kiện chia phòng đều đi cùng người phục vụ nhận chìa khóa.
Đến lúc lấy chìa khóa, Tô Anh cũng không nhìn thấy Kiều Cửu Hương.
Có lẽ cô ta đang rất xấu hổ.
Tuy cô ta không thổi phồng hôn sự của cháu gái mình, nhưng cô ta từng khoe khoang ở trước mặt mấy đồng nghiệp rằng cháu gái mình chuẩn bị gả cho người trẻ tuổi đầy hứa hẹn nhất quân khu - Hàn Cảnh Viễn.
Hiện tại cô ta lại gả cho lão Đinh, mà người cô ta khinh thường là Tô Anh lại trở thành vợ của Hàn Cảnh Viễn. Mớit sáng sớm biết được tin này, cô ta tức suýt chết.
Nhân viên phục vụ hỏi Tô Anh có muốn đổi nhà không: "Kiều Lan Lan nói muốn đổi với cô, cô muốn đổi đến khu Đông không?"
Tô Anh cười nói: "Không đổi, chúng tôi chấp hành sự sắp xếp của xã, khu Tây cũng rất tốt."
"Vậy được, cảm ơn mọi người đã thông cảm."
Khu Tây thuộc khu mới xây, còn trống rất nhiều phòng. Tô Anh được phân đến căn hộ chưa từng có người ở, ba gian nhà ngói, trước sau đều có sân, hơn nữa phía sau sân còn là rừng trúc, thỉnh thoảng có thể mơ hồ nghe được xào xạc của chúng.
Tuy nhà hơi nhỏ một chút, nhưng môi trường ở đây lại tốt hơn khu Đông.
Tô Anh thích nơi này, nó không chỉ tốt hơn ký túc xá pháo đài ngầm nhỏ hẹp của dị giới mà đây còn là nhà riêng của cô.
Cô không thể hài lòng hơn nữa.
Đồ dùng Hàn Cảnh Viễn đặt trước cũng đã tới, hai cái giường, một cái bàn vuông, bốn cái ghế đẩu, một cái sô pha bằng gỗ, còn có một ít rổ và chậu rửa mặt, bàn học.
Anh hỏi Tô Anh sắp xếp phòng như thế nào.
Tổng cộng ba gian nhà ngói, đồ đạc để ở gian cạnh, gian giữa để sinh hoạt. Nhưng Tô Anh chia gian này thành hai gian đủ để ngủ, vừa vặn cho nam và nữ một gian, còn một gian chính là phòng ngủ của cô và Hàn Cảnh Viễn.
Tô Anh chỉ vào gian phía đông nói: "Gian này ánh sáng tương đối tốt, còn cách xa một chút. Chúng ta chia làm hai gian, đặt bàn học và giường vẫn còn thừa chỗ, cho bốn đứa nhỏ ở đây."
Cô quay đầu hỏi bốn đứa nhỏ: "Sắp xếp như vậy có được không?"
Tinh Tinh và Xán Xán nói: "Chúng con không ngủ giường tầng đâu, chúng con muốn một chiếc giường lớn để ngủ cùng nhau."
"Được."
Tô Anh hỏi hai đứa nhóc: "Hai đứa đã thương lượng xong chưa, giường lớn hay giường tầng."
Cố Tri Nam nhìn Hàn Kinh Thần đã mấy ngày không nói gì, cậu cũng không biết Hàn Kinh Thần tức giận vì cái gì.
Nhưng chắc Hàn Kinh Thần không muốn ngủ giường tầng.
Cậu bé nói: "Chị, chúng em muốn hai cái giường nhỏ một mét hai được không, giường tầng lên xuống không tiện lắm."
"Cũng được, vậy bàn học của hai người phải để cùng một chỗ rồi."
"Không thành vấn đề, con có thể ra nhà chính làm bài tập." Hàn Kinh Thần vội vàng nói.
"Được, vậy cần hai cái giường nhỏ."
Sau khi phân chia xong, Tô Anh nhìn đồ dùng hiện có, trước mắt có hai cái giường gỗ dài một mét năm.
Cô suy nghĩ một chút, nói với Hàn Cảnh Viễn: "Anh đặt hai cái giường dài một mét năm, hai con gái ngủ sẽ không có vấn đề gì. Em cũng nhỏ người, hai chúng ta chen chúc cũng không sao. Giờ bổ sung thêm hai cái giường nhỏ một mét hai là được, giường bây giờ cũng không cần sửa nữa, anh xem."
Hàn Cảnh Viễn lảo đảo. Vốn anh còn suy nghĩ muốn cho phòng phía tây cách gian giữa một chút, mỗi người ngủ một gian, cũng sợ có người biết hai người ở riêng, buổi tối anh ngủ dưới đất cũng được.
Nhưng bây giờ lại có giường ngủ, lại còn ngủ chung một cái giường.
Trong lòng Hàn Cảnh Viễn như bị kiến cắn, vừa tê vừa ngứa.
"Em không ngại là được, anh không có ý kiến."
Tô Anh nói: "Em không ngại, vậy cứ sắp xếp như vậy đi, bây giờ anh đi đặt giường luôn không?"
Hàn Cảnh Viễn dứt khoát nói: "Hay là cùng đi đi, em xem còn muốn mua thêm cái gì, buổi chiều chúng ta cùng đi."
Tô Anh nghĩ cũng được, hôm nay kết hôn, tặng cho bốn đứa con mỗi người một món quà đi.
Cô nghĩ, sau đó nói: "Mấy đứa muốn mua cái gì thì hôm nay chị sẽ mua cho. Hết hôm nay thì chị không hào phóng như vậy nữa đâu."
Ngay cả Hàn Kinh Thần cũng phấn chấn lên: "Vậy con muốn giày đá bóng, được không?
"Được."
"Đắt lắm đấy, cần ba mươi tệ đấy."
Hàn Kinh Thần không tin dì mới sẽ mua cho cậu.
Tuy Tô Anh rằng tiết kiệm tiền, nhưng cô thích tiêu tiền hơn, bởi vì ở dị giới không biết lúc nào sẽ chết. Có thể hưởng thụ thì họ sẽ tận dụng thời gian hưởng thụ.
Cô nói: "Chú hai của con vốn muốn mua cho dì ba món đắt tiền. Dì thấy hay chúng ta dùng số tiền này mua cho mỗi người một món ưa thích, như vậy tất cả mọi người vui vẻ, mấy đứa cảm thấy thế nào?"
"Vậy thì tốt quá, nhưng như vậy dì chịu thiệt rồi."
Hàn Kinh Thần gãi đầu: "Dì và dì trước thật không giống nhau."
"Được rồi, dì không cảm thấy thiệt, chính dì cũng muốn chọn một món."
……
Họ cùng nhau tới cửa hàng bách hóa. Ở đây có tất cả mọi thứ từ hàng gia dụng như nồi niêu xoong chảo, đến dầu muối tương dấm. Tất cả đều phải mua, nhưng dầu ăn có hạn, lượng dầu còn ở nhà còn ít, có lẽ tháng này sẽ hết dầu.
Nếu dựa theo phương thức nấu ăn của Tô Anh, vài ngày là ăn hết chút dầu này.
Không có dầu và gia vị thì đồ ăn sẽ bớt ngon, cô lặng lẽ xem xét một chút trong không gian dự trữ. Ở dị giới không thiếu dầu, trong không gian của cô còn có hơn ba mươi thùng dầu thực vật và hơn hai mươi thùng mỡ động vật.
Mỡ động vật là do tiểu đội của họ đánh thú biến dị rồi luyện ra, thịt thú biến dị quá dở, nhưng mỡ rất thơm, ăn vào có thể phát triển thể chất.
Hơn nữa thời gian trong không gian lưu trữ ngưng đọng nên để bao lâu cũng không hỏng.
Lúc Hàn Cảnh Viễn không có ở đây, cô có thể len lén lấy vật tư trong không gian dự trữ ra dùng.
Mua xong đồ dùng hàng ngày, Tô Anh chọn cho mình một chiếc đồng hồ đeo tay để xem thời gian thuận tiện hơn. Tô Anh bảo mấy đứa nhỏ mau chọn quà cho mình.
Hàn Kinh Thần chọn một đôi giày đá bóng yêu thích, cuối cùng cũng tháo được khuôn mặt nặng nề xuống.
Nhìn đứa nhỏ cao hứng như vậy, Tô Anh lặng lẽ hỏi Hàn Cảnh Viễn: "Điều kiện trong nhà anh không tồi, nhưng chỉ là một đôi giày sao nó lại vui như đến tết vậy?"
Hàn Cảnh Viễn nói: "Nhà anh không có cháu trai, sau khi anh trai chị dâu qua đời, quanh năm anh ở quân đội. Tuy người vợ trước thỏa thuận kết hôn không để hai đứa nhỏ đói bụng nhưng đối xử với hai anh em bọn họ cũng không tốt lắm, chỉ cần ăn no mặc ấm thôi trong khi giày đá bóng đắt như vậy. Nhưng năm kia anh có nhớ là đã mua cho thằng bé một đôi sau khi từ quân đội về."
nhưng mà trẻ con lớn nhanh, giày năm ngoái mua không thể đi nữa.
Tô Anh nghe xong thì đau lòng, tuy Hàn Kinh Thần nhìn hơi cứng đầu, nhưng thật ra rất tốt.
Cô nói: "Vậy anh yên tâm, sau này mấy đứa nhỏ em sẽ sẽ đối xử công bằng, không quen cũng sẽ không thiên vị ngược đãi."
Hàn Cảnh Viễn nói: "Anh tin em, anh không lo Tinh Tinh nhưng anh thấy Kinh Thần có chút phản nghịch, sợ không dễ dạy dỗ."
Lời anh nói là sự thật, lúc trước mỗi lần từ doanh trại về thăm người thân, Hàn Kinh Thần đều oán giận anh, người vợ trước không muốn vào quân đội, anh lại không thể thường xuyên làm bạn với chúng nên rất đau đầu chuyện giáo dục con.
Tô Anh cũng không lo lắng lắm, ở dị thế ngay cả thú biến dị cô cũng có thể thuần hóa. Cậu chỉ là đứa trẻ hơn mười tuổi, chắc chắn sẽ không khó quản bằng thú biến dị.
Cô nói: "Em cảm thấy khá tốt, không nghịch ngợm lắm."
Tinh Tinh và Xán Xán cũng chọn xong, mỗi người mua hai bộ quần áo mới, tốn hai mươi lăm đồng, Tô Anh cảm thấy hai bé gái rất hiểu chuyện, không chọn loại đắt nhất mà chọn loại phù hợp nhất.
Cô đưa cho mỗi người năm đồng, nói: "Hai đứa không mua đủ ba mươi tệ nên mẹ cho mỗi đứa năm tệ nhé."
Hàn Hâm Tinh mừng rỡ nói: "Mẹ, mẹ thật hào phóng.”
Tô Anh nói: "Đây gọi là đối xử công bằng, anh trai con mua đồ ba mươi tệ, không thể để các con mua đồ hai lăm tệ được."
Hai cô bé vui vẻ nhảy dựng lên.
"Mẹ thật tốt, nhưng con muốn đổi năm tệ thành tiền lẻ để dành."
"Vậy các con qua bên kia nhờ nhân viên bán hàng, xem người ta có đổi cho không."
Hàn Hâm Tinh nắm tay Cố Xán Xán, hai chị em chạy đến quầy hàng vắng khách bên cạnh. Sau khi người ta khen ngợi mấy cô bé đáng yêu thì đổi tiền lẻ cho bọn họ.
Tô Anh hỏi Cố Tri Nam đã chọn xong chưa.
Cố Tri Nam chọn một đôi giày thể thao bình thường, chỉ cần mười lăm đồng, hỏi: "Chị, mười lăm đồng còn lại em có thể giữ lại mua đồ dùng và sách không?"
Cố Tri Nam còn thông minh hơn anh trai nó, thích vùi đầu vào những nghiên cứu nhỏ.
Tô Anh sảng khoái đưa mười lăm đồng cho cậu.
Hiện tại hoa quả đường bán hai tệ một viên, kem thì năm tệ, sách thiếu nhi mới ba tệ năm một quyển. Đối với trẻ con, mười lăm tệ chính là khoản tiền vô cùng lớn!
Mua được đồ mình cần, lại tiết kiệm một số tiền tiêu vặt lớn, Cố Tri Nam và Tinh Tinh, Xán Xán đều cảm thấy rất vui.
Hôm nay chỉ có Hàn Kinh Thần không nhận được tiền tiêu vặt.
Nhìn các anh em vui vẻ như vậy, cậu hỏi: "Dì hai, sao dì không dùng tiền của dì làm tiêu chuẩn?"
Dì hai mua cho mình một cái đồng hồ cũng phải hơn một trăm tệ.
Tô Anh nói: "Con không thể so sánh với dì. Hôm nay dì kết hôn đấy. Sau này đến lượt con kết hôn, con cho vợ con một ngàn dì cũng mặc kệ."
Cậu bé đỏ mặt nói: "Con không cưới vợ."
Tô Anh: "Ha ha, Hàn Kinh Thần, mười năm sau con nhất định sẽ mất mặt."
Hàn Cảnh Viễn ở một bên nhìn mà trong lòng ấm áp.
Từ khi anh chị dâu qua đời, đã lâu rồi Kinh Thần và Tinh Tinh không có sức sống như vậy.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");