Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Qua một lúc lâu sau, Mật Nha nghĩ thầm: Được rồi, làm một cô bé con thì việc này hết sức bình thường, cô vẫn là nên đi ngủ thôi …Mật Nha ngoẹo đầu qua một bên nhắm mắt lại ngủ.Đừng hỏi cô gì cả, cô thực sự không biết vừa rồi xảy ra chuyện gì đâu...Đợi đến thời điểm tan tầm, mấy người đàn ông trong nhà vẫn còn đang bận giúp đỡ gánh đồ vật cho đội của họ, nghe nói là sắp tới sẽ có một nhóm thanh niên trí thức đến đây, vì không có chỗ ở nên họ phải đem cái nhà kho cũ năm trước dọn dẹp lại để cho mấy thanh niên trí thức đó ở tạm.Duy chỉ có mấy người phụ nữ trở về, Phùng Cúc Hoa hiện tại đang ở trong phòng bếp bận rộn nấu cơm, Tô Xảo Hồng thì đang ở trong phòng mình cho mấy đứa nhỏ ăn cơm, hai nàng dâu Trần Tú Vân đang ở phòng Đồng Vận, cô đem cho Đồng Vận chén nước đường đỏ trứng gà, trong miệng lại bắt đầu lải nhải."Cái cô Tôn Lục này đầu óc có phải bị ngớ ngẩn hay không, em hiện tại là đang ở cữ.
Cô ta lại mang theo một đám con nít không hiểu chuyện đến quấy rầy, còn từ chỗ em lấy đồ ăn nữa chứ, đúng là không biết phải nói như thế nào nữa?!”"Chị ấy hỏi vụ sữa mạch nha, em cũng chỉ cười ha hả nói chuyện cho qua, vừa vặn trong ngăn kéo có chút bánh đậu phộng bể, liền lấy ra phân chia cho mấy đứa trẻ ăn.”Đương nhiên lúc đó bên trong bình thuỷ của cô có nước nóng, nói không có nước nóng bất quá chỉ là để mượn cớ không phải pha sữa mà thôi, bánh đậu phộng bể dù sao cũng không đáng tiền, cho bọn trẻ ăn cũng không sao, coi như cho Mật Nha có nhiều anh trai đến chơi cùng với nó."Phốc!" Trần Tú Vân cũng cười: "Bánh đậu phộng bể à, cũng được, cho thì cho thôi.
Chờ ngày khác chị có gặp gỡ bà cụ bên nhà họ Tôn phải nhắc tới chuyện này mới được, chứ nhà đó cũng không thiếu ăn mà lại làm vậy, nàng dâu này thật đúng là không hiểu chuyện!"Đồng Vận nghe những lời này, cũng không nói gì.Cô là thanh niên trí thức xuống nông thôn này, cho dù đã tới đây nhiều năm, có đôi khi cũng chưa chắc hiểu được hết người ở đây, như thế nào mới là phải phép...!Có điều cô lại có một người chị dâu như thế này, chị dâu đã nói là cần phải nói thì vẫn là nên nói thôi, cứ nghe lời chị ấy là được rồi."Chị dâu này! Việc này chị quyết định đi, em đều nghe theo lời chị.”"Nhìn cái miệng nhỏ của em này Đồng Vận, thật đúng là biết ăn nói ngon ngọt nha.
Thôi em trước hết cứ nằm xuống nghỉ ngơi đi rồi nghe chị nói với em việc này quan trọng hơn.”Nói chuyện một hồi thì ra Trần Tú Vân muốn nói đến chuyện sắp tới làm tiệc đầy tháng cho Mật Nha nhà cô, Trần Tú Vân nói: “Theo ý muốn của mẹ, sẽ làm tiệc chúc mừng lớn một chút, nên nhà mình sẽ biếu một cái bánh bao, bột ngô cũng sẽ được trộn với này nọ làm cho trắng một chút, lại thêm một cái trứng gà đỏ nữa, em thấy thế nào? Lại làm thêm một chuỗi quả trường sinh nhuộm đỏ treo trước cửa nhà cho Mật Nha.”"Nhiều như vậy luôn ạ?" Đồng Vận hơi có chút giật mình, cô tự nhiên cũng biết được chuẩn bị những vật này thật sự là hao phí rất nhiều, dù sao để làm bánh bột ngô mà có bột trắng như vậy thì rất là quý giá.
Đã vậy nhà mình không ăn mà lại đem đưa ra ngoài làm lễ, thật sự nghĩ đến đã cảm thấy đau lòng rồi."Ha ha, em không cần phải đau lòng như vậy, dù sao cả một đời làm cũng được có một lần thôi, tiệc đầy tháng trăng tròn này cũng là cho Mật Nha lấy một chút may mắn, mẹ chúng ta muốn làm như vậy thì chúng ta cứ như vậy mà làm theo thôi.”Nói giữa chừng, Trần Tú Vân nhịn không được cúi đầu nhìn bé con đang nhắm mắt ngủ say mê, khẽ nói: "Vả lại, Mật Nha chính là cô cháu gái độc nhất của nhà họ Cố chúng ta! Giờ không làm hoành tráng như vậy cho con bé thì biết đợi đến lúc nào, đợi sau này con bé cưới chồng rồi thì lại làm lớn hơn cả hiện tại nữa.”.