Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Giang Uyển thật sự buồn chán, thời này không có điện thoại di dộng để tùy ý chơi một chút là hết thời gian, cô đành phải có việc thì xuống giường, không việc gì thì nằm trên giường ngủ bù.
Buổi tối trên xe lửa an tĩnh hơn ban ngày rất nhiều nhưng bởi vì nhiều người lúc nào cũng có đủ loại tạp âm, tiếng ho khan, tiếng nói chuyện, tiếng chẹp miệng khi ăn cơm,…Ban đêm Giang Uyển vốn khó ngủ, giường cứng trên xe lửa lại không thoải mái, bây giờ có thời gian ngủ bù là tốt rồi.
Cố Trung Quốc nhìn thấy cô ngủ cũng không dám quấy rầy, một mình khổ sở chăm sóc ba đứa trẻ cùng lúc, một hồi Đại Bảo gõ chân xuống giường, một hồi là Nhị Bảo làm đổ sữa mạch nha, lát sau phải thay tã ướt cho Tam Bảo.
Anh chưa bao giờ nhận ra rằng thì ra việc chăm lo con cái lại mệt như vậy, tham gia huấn luyện trong quân ngũ cũng không mệt như này.
Chờ đến khi Giang Uyển tỉnh dậy, lập tức nhìn thấy hai mắt người đàn ông sáng lên, có thể thấy bằng mắt thường, anh thở phào nhẹ nhõm, nhìn vô cùng buồn cười: “Sao vậy? Ba đứa nhỏ làm anh mệt lắm hả?”“Cũng không phải mệt, mà là không lo hết được nhiều việc như vậy, đi huấn luyện vẫn nhẹ nhàng hơn.
”Giang Uyển cũng không ngồi nhiều chuyện với anh nữa, thấy thời gian đã sắp tới bữa trưa, cô kêu người đàn ông đi mua ba phần cơm trên xe lửa về, lấy thịt thà đầy đủ.
Lúc người đàn ông trở về cầm theo ba hộp cơm bằng nhôm, Giang Uyển vừa mở ra đã thấy một phần đồ ăn đầy ụ, thịt nạc mỡ đan xen, Đồ ăn mà có thịt chắc cũng không rẻ: “Bao nhiêu một hộp vậy?”“Năm tệ, không cần phiếu.
”Giang Uyển gật gật đầu, năm tệ một phần thật ra rất đắt nhưng không cần phiếu là được rồi, dù sao phiếu cũng không mua được bằng tiền đâu.
Một phần quá nhiều, cô lấy ra một hộp cơm chia một phần ba đồ ăn lên nắp hộp, đưa tới trước mặt Nhị Bảo: “Nhị Bảo ăn phần trên nắp này trước đi, Nhị Bảo ăn không đủ thì ăn phần cơm của anh.
”“Sao anh được ăn một phần, mà con có một xíu vậy ạ?” Nhị Bảo không chịu, cũng không biết có ăn hết một phần cơm không nhưng vẫn cứ tranh nhau ăn nhiều hơn.
“Vì anh trai là anh của con, được rồi không có nói nhiều nữa mau ăn đi, coi chừng lát nữa anh cả con ăn xong không thèm chia cho con nữa bây giờ.
” Cố Trung Quốc ở bên cạnh nghe mà đau đầu, sao con của anh đứa nào cũng không nghe lời thế này?Nhị Bảo sợ anh cả không chia cho mình, lập tức ngoan ngoãn ăn cơm.
Khi ăn Giang Uyển gắp miếng thịt to đưa cho Tam Bảo liếm, cô bé cắn không được nên không sợ bị nghẹn! ! Sau hai ngày ngồi xe lửa, Giang Uyển ngoài cảm thấy hơi mệt ra cũng không thấy gì khác, nhưng Cố Trung Quốc thấy mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần, đã thế còn buồn ngủ, chăm sóc ba đứa nhỏ cùng một lúc thật sự không phải sở trường của anh.
Điều kiện giường cứng trên xe lửa thời này kém thời sau rất nhiều, đúng là ngồi cũng không được thoải mái, nhưng nếu đây là ghế ngồi cứng thì còn đáng sợ hơn, có khi ngồi hai ngày xong mông không còn phải là của mình nữa.
May mắn người đàn ông mua vé giường cứng, có so sánh mới có đau thương.
Nhưng để nói thì Giang Uyển vẫn muốn ngồi giường mềm hơn, nhưng vào thời này giường mềm là để cho lãnh đạo hoặc bạn bè quốc tế ngồi, căn bản không mua được vé đó.
Xuống tàu y như khi lên tàu, người đàn ông ôm Tam Bảo, Đại Bảo nắm vạt áo đi theo anh, Giang Uyển ôm Nhị Bảo, ăn hết một túi bánh bao cùng một hộp sữa bột, sữa mạch nha cũng làm giảm bớt gánh nặng đồ mang theo nhẹ hơn được một tí.
Sau khi rời khỏi ga xe lửa, tiếp tục ngồi xe ra bến tàu chờ tàu đến.
.