Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Chắc chắn Tinh Tinh sẽ ngồi cùng với Tiểu Ngọc, còn anh vẫn phải mang theo Cá Lớn và Cá Nhỏ, vậy nên nguyện vọng ngồi du thuyền cùng với Tiểu Ngọc chắc hẳn phải đợi đến khi cả ba đứa nhỏ này lớn lên và không dính đến bọn họ nữa.
Còn phải đợi lâu như vậy sao...
Trong lúc Nghiêm Dặc còn đang mặc sức tưởng tượng thì Cá Nhỏ đột nhiên chỉ tay về hướng bến tàu du thuyền rồi nói: "Anh rể, anh xem bến tàu trên kia kia ở đằng kia có một người đang nói chuyện với một anh trai trông cao hơn anh một chút, người đó có phải là chị em không?"
Nghiêm Dặc:...
"Nói hươu nói vượn, xa như vậy làm sao em có thể nhìn ra được người ta còn cao hơn anh?"
Thua cái gì thì có thể chứ chiều cao thì không thể thua được!
Hai người nam nữ đứng ở trên bến tàu kia đều chỉ có thể nhìn đến được sườn mặt. Anh chỉ cần nhìn lướt qua thân hình của cô gái kia là đã biết đó là Tiểu Ngọc.
Theo tỷ lệ chiều cao của người đàn ông đang đứng đối diện với Tiểu Ngọc thì nhiều nhất người đàn ông chướng mắt kia cũng chỉ cao ngang với anh, tuyệt đối không tồn tại cái chuyện quá khoa trương giống như lời của Cá Nhỏ nói. Anh lặng lẽ thở dài một hơi rồi lại thâm mắng bản thân là một tên đại ngốc nghếch. Lúc này đi so đo vấn đề chiều cao với người ta như vậy có phải là một chuyện không nên và quá mức ngu xuẩn không?
Cá Lớn muốn đi qua: "Anh ơi, sao chị lại đi tới công viên vậy, chúng ta đi qua đó tìm chị đi."
Cá Nhỏ khit mũi một tiếng rồi nói: "Mọi người nhìn xem anh trai kia bắt đầu xếp hàng mua vé ngồi du thuyền rồi kìa. Anh ấy muốn đưa chị đi ngồi du thuyền thì làm sao chúng ta đi quấy rầy được. Nếu như chị mà giận lên là chúng ta không có cơm chiều mà ăn đâu."
Tỉnh Tinh nói: "Anh trai đang nói chuyện với chị vừa cao lại vừa đẹp, chỉ cần đẹp thôi thì chắc hẳn sẽ không phải người xấu đâu. Hơn nữa chị cũng đã từng nói lúc người khác có việc thì phải có mắt nhìn không được đi ra quấy rầy. Cho nên chúng ta vẫn nên không đi qua đó quấy rầy thì hơn, cứ yên tĩnh chờ không phải là được rồi sao?"
Nghiêm Dặc: ".. Bạn nhỏ Nghiêm Tinh, cái ý nghĩ trông mặt mà bắt hình dong này của em rất nguy hiểm đó. Hơn nữa đang đứng ở xa như vậy sao em lại biết bộ dạng người ta đẹp hay xấu?"
Tinh Tỉnh: "Hu người đàn ông có thể làm cho chị đồng ý đi lên ngồi du thuyền thì có thể không đẹp được sao?”
Nghiêm Dặc: ".." Thế mà anh còn không có lời nói nào để phản bác được đấy. Nhìn thấy người đàn ông kia đã bắt đầu xếp hàng tới cửa sổ là cả Cá Lớn và Cá Nhỏ đều rất sốt ruột. Bọn chúng chỉ muốn để anh Nghiêm Dặc là anh rể của mình thôi không muốn để người đàn ông xa lạ nào tới gần chị đâu.
Cá Lớn, Cá Nhỏ lại hỏi Nghiêm Dặc phải làm sao bây giờ, nên đi lên chào hỏi với chị hay là cứ trơ mắt nhìn chị chèo thuyền cùng với một người đàn ông khác.
Nghiêm Dặc do dự một chút, trực giác của Tiểu Ngọc luôn rất chuẩn, cô có thể ngồi cùng người đàn ông kia trên du thuyền thì chắc hẳn cũng cảm thấy người này không có gì nguy hiểm.
Hơn nữa nếu như không phải có nguyên nhân gì đó thì Tiểu Ngọc sẽ không có khả năng có tâm tư kia mà ném anh cùng em trai em gái trong nhà để đi chèo thuyền cùng với người đàn ông khác ở công viên, chắc chắn là có chuyện gì đó muốn nói rồi.
Giữa người yêu với nhau thì phải tín nhiệm nhau.
Sau khi nghĩ thông như vậy, Nghiêm Dặc quyết định tạm thời sẽ không đi đến quấy rầy nữa, anh tìm một chỗ ven bờ để chờ Tiểu Ngọc xuống.
"Mấy đứa đừng lo lắng, chị mấy đứa có chuyện muốn nói với người ta."
Anh đưa mắt nhìn xung quanh, ở cách đó không xa có một cái đình hóng gió nằm ở trên một sườn núi nhỏ có tâm nhìn rất đẹp: "Chúng ta đi đến đình hóng gió chỗ đó chờ chị các em đi."
Bọn họ bò lên được đình hóng gió trên sườn núi nhỏ, một lớn ba nhỏ đều ngồi vào trên ghế dựa mỹ nhân, đôi mắt không di chuyển mà nhìn về phía dưới bến tàu.
Động tác nhất trí của bốn chiếc đầu xinh đẹp nhìn cực kỳ bắt mắt.
Có du khách đi qua đường không nhịn được mà liên tục ngoái đầu quay đầu lại: "Mọi người xem, một lớn ba nhỏ không biết con nhà ai, trông đẹp thật ha."...
Vốn dĩ Mạnh Cảnh Niên dự định đi tìm một quán trà để yên tĩnh nói chuyện, dù có tệ đến đâu thì ít nhất một chiếc đình hóng gió nằm ở trên sườn núi công viên vẫn còn tốt hơn nhiều so với du thuyền.
Thực tế, Mạnh Cảnh Niên bị say tàu xe đặc biệt là đi trên thuyền nhỏ, càng nhỏ anh ấy càng không thể chịu được. Chỉ cần đi lên là anh ấy đã trời quay đất cuồng làm anh ấy luôn cảm thấy mình giống như đang đạp lên những cánh bèo trôi không có rễ.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");