Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Lạc Chí Thanh nói: "Đừng có nhắc đến nữa, đột nhiên ở đâu xuất hiện một người vợ của em trai họ còn có một người đàn ông mặc trang phục quân đội xa lạ, người đàn ông kia nhảy xuống hồ giành cứu Chi Tuệ trước anh một bước, nên anh đành phải đi về trước."
Cái gì cơ? Vợ của em trai họ á hả?
Kiếp trước, chị dâu với em trai họ của mình chưa từng gặp mà, chứ đừng nói đến là vợ của em trai họ của chị ấy.
Kiếp trước chị dâu đến thành phố tìm người, sau khi bị bà nội của em trai họ nhục mạ một trận lập tức chưa từng đi tìm nữa, nên hoàn toàn chưa quen biết với nhau.
Sao kiếp này lại quen rồi?...
Tạ Tiểu Ngọc dựa theo địa chỉ tìm được khách sạn, hỏi nhân viên tiếp tân: "Chào đồng chí, tôi tìm người khách trọ ở phòng số 306."
Lạc Chí Hồng bị sắc đẹp của Tạ Tiểu Ngọc làm ngạc nhiên đến kinh sợ, á khẩu nửa ngày thầm nghĩ thì ra ngoại trừ chị dâu ra còn có cô gái xinh đẹp như thế, ông trời đúng là bất công vì sao bản thân không có được gương mặt xinh đẹp như cô gái trước mắt này chứ?
Thật đúng là không hợp thế đời.
Khách phòng số 306, cô ta vừa mới nhìn thấy anh ấy mang nước sôi lên, người này chính là người chồng thứ hai của chị dâu đã tái hôn, người này chết khi tuổi còn rất trẻ.
Lần này, không biết vì sao anh ấy lại xui xẻo đến Bình Thành còn cứu được chị dâu, Lạc Chí Hồng nghĩ đến đây đã tức muốn chết rồi.
"Cô tìm anh ta có chuyện gì?" Cô ta tức giận hỏi.
Tạ Tiểu Ngọc buồn cười, cô chỉ dựa theo thói quen hỏi một câu mà thôi, tránh để cho đồng chí khách sạn này bảo cô là xông bậy vào.
Cô nói: "Đồng chí này, ở đây không phải quản lý hộ khẩu, cô để ý tôi tìm khách ở trong khách sạn của cô làm cái gì, tôi không muốn nói cho cô biết đâu."
Lạc Chí Hồng:...
Thật sự chọc tức chết cô ta mà, người khách phòng số 306 kia là chồng thứ hai của chị dâu kiếp trước, đã nói với cô ta rằng nếu có người tìm mình thì nói anh ấy còn ở đây, còn nói hôm nay anh ấy không ra ngoài vẫn luôn ở trong phòng.
Hu hu, trai đơn gái chiếc chắc chắn không có chuyện øì tốt.
Tạ Tiểu Ngọc cũng lười đôi co với cô gái trẻ này, cô đành tự mình đi tìm 306 và gõ cửa.
Cửa phòng rất nhanh mở ra, Mạnh Cảnh Niên mặc một cộ quân trang rất đàng hoàng và chững chạc, nút của áo cũng cài đến viên cuối cùng trên cổ, còn đội mũ quân đội, chỉ thiếu làm tay chào với cô nữa mà thôi.
Anh ấy cảm thấy mặc như thế sẽ khiến cô cảm thấy an toàn hơn.
Nhưng thật sự thì cô đúng có cảm giác an toàn.
Có một quyển ghi chép nhỏ màu đen đặt trên bàn dựa theo cửa sổ của căn phòng, trong bìa ngoài còn cắm một chiếc bút máy, trong sổ ghi chép có một tờ giấy vẽ đã ố vàng chỉ thấy bên đường vẽ mơ hồ, không biết là đã vẽ cái gì.
Trước bàn đã đặt xong hai chiếc ghế dựa, Mạnh Cảnh Niên mời cô ngồi xuống nói chuyện.
Sau khi ngồi xuống, tạ Tiểu Ngọc nghĩ trước hãy nghe anh cả nói chuyện đã, lần này anh ấy đến Bình Thành tìm người thân, còn là chồng tương lai của chị họ Nghiêm Dặc, chỉ cần cô biết thông tin gì có thể giúp thì sẽ lập tức giúp anh ấy ngay.
Cô chủ động hỏi: "Anh cả, anh nói anh đến tìm người thân sao?"
"Đúng vậy, anh đến đây để tìm em gái của mình."
"Thật sự sao."
Tạ Tiểu Ngọc cười tum tỉm nghĩ, hôm nay người đến tìm người thân thật sự nhiều quá đó.
Cô lại nghĩ thâm: "Anh cả chắc có thể thuận lợi tìm em gái rồi, có một anh trai xuất sắc như thế, em gái của anh ấy chắc sẽ rất hạnh phúc."
Trong lòng của Mạnh Cảnh Niên mềm nhũn ra, cảm giác này chính là có được em gái ngọt ngào sao?
Nếu Tạ Tiểu Ngọc thật sự là em gái, thì Cá Lớn Cá Nhỏ chắc chắn là em họ của anh ấy rồi.
Nhưng thật là quái lạ, anh ấy có chút thích với em trai, nhưng lại không đau lòng bằng em gái ngọt ngào.
Anh ấy nghiêm túc suy nghĩ một lát, nghĩ nên nói như thế nào mới không dọa sợ em gái đây.
Anh sửa lại vạt áo, nghiêm mặt nói: "Thật ra, anh có thể là anh trai của em, em đừng nóng vội đừng giơ chân, anh có nắm giữ một chút manh mối, để anh từ từ giải thích cho em nghe."
Tạ Tiểu Ngọc:...
Người thân anh ấy đang tìm là cô sao?...
Mạnh Cảnh Niên nói tìm người thân là Tạ Tiểu Ngọc, anh ấy chính là anh họ của cô, Tạ Tiểu Ngọc thật sự bị dọa sợ.
Mẹ ruột của Tạ Tiểu Ngọc là trẻ mô côi, trước khi chưa kết hôn đã cắt đứt quan hệ với ba nuôi không còn qua lại nữa.
Cho nên lúc rơi vào tình thế bị ép ly hôn, Tạ Đồng Hải chỉ còn lại một mình con gái ruột để tin tưởng và ủy thác.
Nếu Mạnh Cảnh Niên nói là thật, thì duyên phận màu mủ này cũng thật sự quá kỳ diệu.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");