Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Anh ấy nói: "Cô đừng khách sao, tôi bị em gái họ đạp xuống thôi."
Minh Chi Tuệ nghi ngờ: "Tôi thấy đồng chí Mạnh có tính giác ngộ cao, nhưng còn phải đợi người ta đạp xuống mới cứu người sao?"
Mạnh Cảnh Niên, nói: "Không phải, em gái họ nói kỹ năng bơi của con bé tốt, tôi vừa sợ ảnh hưởng đến thanh danh của nữ đồng chí, nên định để cho em gái họ nhảy xuống cứu cô."
Minh Chi Tuệ gật gật đầu, nhưng lại không đồng ý với quan điểm của anh ấy: "Đồng chí Mạnh lo thừa rồi, nữ đồng chí rơi xuống nước ở trong thời tiết lạnh như thế này sẽ không tốt cho cơ thể, sao anh có thể bảo Tiểu Ngọc nhảy xuống nước được?"
Mạnh Cảnh Niên nghe chị ấy nói như vậy, vội giải thích: "Tôi lo lắng lần này đến tìm người thân lại rước những phiền phức không cần thiết vào người, mới vừa biết được Tiểu Ngọc biết bơi nên mời nhờ con bé đi cứu."
Minh Chi Tuệ vỗ bàn: "Anh nói tôi sẽ bám dính lấy anh sao? Đồng chí Mạnh, anh coi thường người khác quá rồi, tôi cũng không phải người cổ hủ chắc chắn không vì tiếp xúc tứ chi sẽ lại bám dính là ân nhân cứu mạng mình, như thế không phải báo ân mà là báo thù."
Mạnh Cảnh Niên đưa mắt nhìn Minh Chi Tuệ thêm vào lần, vị nữ đồng chí này tưởng tượng cũng ghê gớm lắm.
Anh ấy lập tức giải thích rằng lúc ấy anh ấy lo lắng sắp xếp đều có nguyên nhân.
"Ông nội và ba của tôi từng vì cứu người như vậy mà bị người khác phái bám dính lấy, bác của tôi cũng vì vậy mà bị bà vú trộm đi, lạc người thân đến mười năm, cho nên trong nhà nam giới vô cùng nghiêm khắc với con cháu, xin đồng chí Minh bỏ qua cho."
Minh Chi Tuệ tỏ ý đã hiểu: "Thì ra là như vậy, tôi có thể hiểu được tình cảnh của anh, nhưng đồng chí Mạnh yên tâm, tôi sẽ không vì anh đã cứu tôi mà bám dính lấy anh không muốn buông, chỉ cần anh cần thậm chí chúng ta có thể giả vờ chưa từng quen."
Mạnh Cảnh Niên nói: "Chuyện đó thì không cần, tôi nghĩ em gái của tôi sẽ không quẳng em trai của cô đi, vậy nên tương lai có thể mọi người sẽ là bà con xa, khó tránh được qua lại với nhau, đồng chí Minh có thể suy nghĩ có lòng người khác, tôi nói chuyện vừa rồi cũng không có ý định nhắm vào cô."
Minh Chi Tuệ cười cười, hỏi: " Được rồi, đồng chí Mạnh, anh cảm thấy tên em trai của tôi thế nào, anh có vừa lòng với thằng bé không?"
"Chuyện đó... Cần khảo sát một chút nữa, dù sao em gái của tôi rất xuất sắc, dù người yêu của con bé là ai đi nữa, tôi cũng không thể nào vừa lòng được, nên không liên quan gì đến em trai của cô." Minh Chi Tuệ cười lạnh, nói: "Anh cũng quá kiêu ngạo rồi, tôi thấy anh hoàn toàn không biết cái gì là yêu, nếu hai người đã yêu nhau thật rồi dù người khác cảm thấy đối phương là thứ vô dụng đi nữa, thì trong mắt của người kia vẫn là người tốt nhất."
Mạnh Cảnh Niên ngây ra một lúc, nói: ".. Tôi thật sự là không hiểu."
Tạ Tiểu Ngọc đang ở trong phòng bếp nấu cơm, lại dựng thẳng lỗ tai.
"Anh Nghiêm Dặc, anh họ của em với chị họ của anh, hai người họ không có chuyện gì chứ?"
Nếu tích cách của hai người cuối cùng có thể kết hôn thì Tạ Tiểu Ngọc cảm thấy quái quái!
Nghiêm Dặc:...
"Em xác định sau khi hai người này kết hôn sẽ yêu thương nhau không?"
Tạ Tiểu Ngọc nói: "Em chắc chắn, sau khi anh họ hy sinh không tìm được xác và xương cốt, chị họ Chi Tuệ khóc đến ngất xỉu đi vài lần nhưng vẫn không bỏ qua cơ hội tìm kiếm, dù tìm không thấy xác thì anh không chết, anh Nghiêm Dặc, tình cảm như thế không phải thích thì em thật không biết nên dùng từ nào để đặt tên."
Nghiêm Dặc suy nghĩ một chút, nói: "Có lễ thời cơ vẫn chưa tới, chúng ta cứ theo dõi đã."...
Tạ Tiểu Ngọc chọn mấy cục than bỏ vào bếp lò để đốt hồng, dùng kẹp gắp bỏ vào trong nồi lẩu bằng đồng, cái nồi này cần bỏ thang lửa ở giữa, xung quanh đặt nước lèo đồ ăn, vừa thổi vừa ăn, nồi lẩu này cô mua thuộc dạng nồi lẩu uyên ương.
Một nửa xí quách dê để nấu một nồi canh, một nửa còn lại nêm với nước ốt có vị cay để làm nước lèo đặt dưới đáy nồi, cô trộn hai cân mì, một nắm miến khoai lang và áp chảo với rau hẹ do chị dâu Hoa cho, in mười mấy bánh trứng hệ, còn bí đỏ lớn làm thành hai đĩa bánh.
Cá nhỏ ngửi được mùi thơm đã nhịn không được chạy đến phòng bếp hỏi: "Chị, em có thể ăn bánh bí đỏ không?"
"Lát nữa sẽ ăn được." Tạ Tiểu Ngọc cầm một cái mâm nhỏ nói: "Cái này đưa cho Thiết Dan với Thiết Trụ, bị đỏ là của nhà họ cho đấy."
"Vâng ạ." Cá Nhỏ đi một lát đã nhanh quay về.
Tạ Tiểu Ngọc nấu cơm rất nhanh, có Nghiêm Dặc giúp cô nhóm lửa nên chỉ đến sáu giờ rưỡi đã có thể ăn cơm tối.
Cô hỏi Mạnh Cảnh Niên: "Anh trai, anh ăn cay được hay không vậy?"
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");