Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Trong tay Sư phụ Cao là tờ báo của buổi sáng hôm nay, hơn nữa sáng sớm lúc Hạ chủ nhiệm tới mua thịt, còn đe dọa ông: "Sư phụ Cao, tôi đã nói cái cô gái lần trước tới mua xương dê kia không phải thứ gì tốt, ông nhìn xem cô ta còn bị đưa lên báo rồi kìa, tâm tư rất ác độc, lần sau ông đừng có bán thịt cho cô ta."
Tờ báo buổi sáng sớm chỉ có họ chứ không có tên, nếu không phải Hạ chủ nhiệm nói rõ ra, thì sư phụ bán thịt căn bản cũng không biết là ai.
Vừa vặn gặp phải Tạ Tiểu Ngọc tới mua đồ ăn, mà cái giờ này người trẻ tuổi đều đang đi làm, sư phụ Cao kết hợp với tờ báo cầm trong tay, thần thần bí bí suy đoán nói: "Cô gái, có phải là cô bị báo chí đưa tin nên bị ảnh hưởng đến công việc rồi đúng không?"
Tạ Tiểu Ngọc tò mò hỏi: "Sư phụ Cao, làm sao mà chưa biết người đó là cháu vậy, bởi vì báo đưa tin sai sự thật nên đã bị ảnh hưởng, bệnh viện quả thật đã kêu cháu ở nhà nghỉ mấy ngày."
Sư phụ Cao võ đùi, biết ngay là loại tình huống này, đây không phải là lần đầu tiên Hạ Ngải Vân làm loại chuyện này, Tạ Tiểu Ngọc cũng không phải là người đầu tiên chịu ảnh hưởng.
Ông nhìn trái nhìn phải thấy không có ai, nói: "Hạ chủ nhiệm sáng sớm hôm nay tới mua thịt, còn chỉ đích danh họ tên của cô, lần trước lão gia nhà họ Điền bị bà ta ảnh hưởng một lần, lần này lại là cô, đúng là tạo nghiệt mà, cô mau đem cái xương này mang về nhà đi, cả cái khu này đều biết tên của cô rồi."
Tạ Tiểu Ngọc còn rất cảm ơn chú bán thịt đã tin tưởng.
Anh Nghiêm Dực đang phong bế tập huấn, cô suy nghĩ một chút, chút chuyện nhỏ này mà đi tìm cục trưởng Tống Liêm hoặc là ông Quý, thật sự không đáng, vẫn là tự mình nghĩ cách thôi.
Sau khi về đến nhà, cô ngâm đậu đỏ trong một tiếng đồng hồ, sau đó cắt táo đỏ ra, bọc gạc và bỏ nó vào nấu chung với nước đậu đỏ, như vậy trong nước đậu đỏ có mùi táo đỏ nồng đậm.
Đậu đỏ nấu đến khi nở ra là có thể vớt ra để ráo, nước đậu đỏ còn lại thì dùng bột sắn dây, thêm một chút hoa quế phơi khô bỏ vào và khuấy đều, sau đó đổ đậu đỏ đã nấu vào để tiếp tục khuấy đều, rồi cho vào khay sắt, bắc lên nồi hấp nửa tiếng đồng hồ, như vậy là bánh đậu đỏ ngọt ngào với mùi hương của táo đỏ đã xong.
Sau khi lấy ra khỏi khuôn thì cắt thành từng miếng nhỏ, cô gói một phần, rồi đi đến đoàn văn công tìm Chu Cảnh Họa.
"Tiểu Ngọc, cô tới rồi!"
Chu Cảnh Họa từ phòng diễn tập chạy ra, nhận lấy bánh đậu đỏ từ trong tay Tạ Tiểu Ngọc, hít sâu một hơi thật sâu: "Thơm quá." Hai người chạy đến phòng nghỉ ngơi, Chu Cảnh Họa vội đến mức không chờ được nữa, lấy ra một miếng bánh đậu đỏ còn mang theo hơi ấm nhét vào miệng, ánh mắt sáng lên: "Ăn ngon!"
Ngọt dịu, thơm nồng, có vị táo đỏ nhàn nhạt, ngọt độ vừa vặn, cũng không quá ngấy, phần lớn là vị ngọt nguyên bản của các nguyên liệu nấu ăn.
Chu Cảnh Họa nhắm mắt lại thở dài một tiếng, cũng không biết sao lại thế này, cô ấy mua ở bên ngoài cũng không ngon bằng Tạ Tiểu Ngọc làm, cô mở to mắt cười hì hì: "Có một người bạn biết nấu cơm thật tốt."
Tạ Tiểu Ngọc cười, nhặt tờ báo buổi sáng trên bàn và hỏi: "Cậu cũng nhìn thấy rồi à?"
"Xem rồi."
Ở nhà Chu Cảnh Họa, bái sớm hay báo muộn gì cũng đều đã đặt rồi, sáng sớm lúc đang ăn sáng ở nhà, ba cô ấy còn nói, để cho Tạ Tiểu Ngọc ở nhà nghỉ ngơi vài ngày, chờ đến khi chuyện này qua đi thì lại quay trở về đi làm.
Cô nói: "Cậu đây chính là bị trả đũa đó, cậu còn không biết sao, người chết là ông nội của Thẩm Vân Trân."
"Làm sao mà cậu còn biết được nhiều hơn cả mình vậy?" Tạ Tiểu Ngọc vội hỏi cô.
Chu Cảnh Họa nói, cái lúc mà bọn họ tiếp tục đi chữa bệnh từ thiện, Thẩm Vân Trân liền tới đoàn văn công tra cho ba cô mười đồng đã cho mượn, hàn huyên vài câu, nói chú hai thím hai của cô ta thật không phải cái thứ gì gì cả, ông nội bọn họ đau đớn đến như vậy, hiện tại ông ấy còn bị bệnh, nhưng mà bọn họ không chịu ký tên để làm phẫu thuật, nói rằng sợ ông nội chết ở trên bàn giải phẫu, cho nên lại tiếp tục về nhà, dùng phương thuốc dân gian "Bảo thủ trị liệu", còn nói chú hai với thím hai của cô ta ước gì ông nội mất sớm đi một chút.
Thẩm Vân Trân sau khi trở về, ông nội cô ta đã qua đời, là đám hàng xóm nói cho cô ta biết.
Cô tức giận thay Tạ Tiểu Ngọc bênh vực kẻ yếu: "Buổi sáng mình đã giải thích với ba rồi, ba mình vẫn kiên quyết để cho cậu ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày, dựa vào cái gì chứ."
Tạ Tiểu Ngọc khuyên cô ấy không cần tức giận: "Chu phó viện trưởng suy xét như vậy chính là đúng, lấy lui làm tiến, cái vị Hạ chủ nhiệm kia kiêu ngạo lâu như vậy, nói không chừng còn có người phía sau, điều tra rõ ràng xem lại phải làm sao bây giờ."
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");