Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tạ Tiểu Ngọc cười ha ha vài tiếng, nói với các thím trong viện gia đình đang xem náo nhiệt: "Các thím ạ, mọi người nói xem có buồn cười không, Mặc Tú Liên hôm nay vào buổi sáng chạy đến bệnh viện của chúng tôi náo loạn, nói rằng vào mấy ngày trước tôi khuyên cha chồng của bà ta không nên chữa bệnh, hiện tại cư nhiên lại không biết tôi, có thể thấy được là bà ta đang nói bậy!"
Mặc Tú Liên bừng tỉnh ngộ ra: "Cô là Tạ Tiểu Ngọc!"
Sáng sớm nay bà ta chạy đến bệnh viện náo loạn, nghĩ rằng náo loạn sẽ được bồi thường, nhưng bệnh viện lại không chịu bồi thường, bà ta lại chạy đến khoa nhi tìm y tá lúc trước nói chuyện với cha chồng, cũng không tìm được, không nghĩ rằng cô lại còn dám đến nhà bà ta.
"Đều là do cô cái ả tiểu tiện nhân, lại đi nói cha chồng tôi là bệnh của ông ấy không nên chữa trị, không bằng về nhà chờ chết đi, cô còn dám tới nhà của chúng tôi?"
Tạ Tiểu Ngọc cười lạnh nói: "Đã đi ăn vạ rồi còn vô sỈ như vậy, đây còn là lần đầu tiên tôi được nhìn thấy đấy, các thím các cô ạ, cha chồng bà ta chữa bệnh, cũng chẳng tiêu mất một đồng tiền nào của nhà tôi cả, vậy thì tôi có cái lý do gì để khuyên người khác không chữa bệnh, đây rõ ràng chính là nói bậy bạt" "Khoa nhi bận rộn như vậy, tôi làm sao có thời gian để đi khuyên bố chồng thím, có điều ngược lại nghe ông ấy nói vài câu, nói rằng từ nhỏ thiên vị con trai út, công việc cũng để cho con trai út thay thế, tiêu tiền cưới vợ cho con trai út, đối xử với con trai út là tốt nhất, không ngờ tới rằng con trai út mà mình thương nhất lại ghét bỏ ông ấy vô dụng, ngay cả bị bệnh cũng không cho đi khám."
"Cha chồng thím còn nói, con trai lớn hiếu thuận, chưa bao giờ tranh giành cướp đoạt, lúc chết còn nhờ ông ấy chăm sóc đứa con gái duy nhất, vậy mà ông cũng không chăm sóc tốt, sau khi chết không còn mặt mũi đi gặp con trai lớn."
Những người hàng xóm thổn thức không thôi: "Ông cụ nhà họ Thẩm hồ đồ cả đời, đến khi sắp chết ngược lại xem ra đã thông suốt."
"Nhìn thông suốt thì đã làm sao, cái gì cũng thay đổi không được nữa rồi."
Mặc Tú Liên tức giận: "... Cô... Cô!”
"Tôi cái gì mà tôi, bà nói bậy với đám phóng viên báo buổi sáng, làm hại tôi bị đơn vị cưỡng chế nghỉ phép, bây giờ tôi chính là tới tìm bà để đòi lại công bằng, đừng tưởng rằng tôi không có biện pháp với bà, bà có thể tìm phóng viên báo buổi sáng, thì tôi sẽ đi tìm phóng viên của tờ báo buổi tối, vạch trần bộ mặt thật của bà, bà cứ chờ xem báo buổi tối đi!"
Nói xong, Tạ Tiểu Ngọc liền chạy đến trước mặt Thẩm Vân Trân, nói: "Chị Vân Trân, em muốn phỏng vấn chị, sau đó gửi bài cho Báo chiều Bình Thành, chúng ta đi đến tiệm cơm của nhà nước, vừa ăn vừa nói chuyện thế nào?"
"Được!" Thẩm Vân Trân không nói hai lời, đi theo Tạ Tiểu Ngọc, hai người cùng nhau đi.
Mặc Tú Liên tức giận đến mức đứng ở sau lưng mắng to: "Cô bịa đi, cô cứ bịa đi, cô cho rằng báo chiều là của nhà cô mở sao? Nói gửi bài thì có thể gửi bài ư, để xem ai quan tâm đến cô."...
"Tiểu Ngọc, lần này là chị liên lụy đến em." Thẩm Vân Trân vô cùng xin lỗi.
"Cũng không tính, thật ra là bởi vì em với anh của em, bọn em đã đưa con gái Hạ chủ nhiệm của báo buổi sáng Bình Thành đến Cục Công An, bà ta mượn đề tài này để phát huy, vừa đúng lúc bị cuốn hai vào việc này."
Hai người mỗi người gọi một bát mì ba tươi, Tạ Tiểu Ngọc nói chuyện nhận người thân với Thẩm Vân Trân, nói chị gái đối tượng của cô, vừa vặn đã giải trừ hôn ước với nhà Hạ Ngải Vân.
Tạ Tiểu Ngọc nói: "Vân Trân, em hôm nay muốn đến tìm chị là để hiểu biết kỹ càng ti mỉ về tình hình, sau đó viết một bài báo để gửi cho báo chiều, xem xem có thể xuất bản hay không, cũng không biết chị có để ý về việc bản thân ** được đăng lên trên báo, nhưng mà vẫn có thể dùng tên giả, nhưng sự kiện và tên địa điểm cũng có thể viết mơ hồ một chút." Thẩm Vân Trân đương nhiên đồng ý: "Em cũng không cần cất giấu, dù sao thanh danh của chị đã bị thím hai của chị phá hoại hết rồi, hiện tại có thể tẩy một chút thì cứ tẩy một chút đi."
Thẩm Vân Trân nói, lúc trước ba mẹ cô xảy ra chuyện ngoài ý muốn và cả hai đều qua đời, thím hai của cô đã dùng chiêu này, tìm phóng viên báo buổi sáng để đưa tin, chủ động chăm sóc cô cháu gái chưa trưởng thành của nhà anh chồng.
"Khi đó chị còn nhỏ, nhìn thấy bà ta mua quần áo mới cho chị, còn nấu thịt kho tàu cho chị, tưởng rằng bà ta thật sự đối xử rất tốt với mình, đến lúc phóng viên tới phỏng vấn, chị còn nói lời hay cho Mặc Tú Liên."
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");