Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Cung Lam tức không chịu được: "Tạ Tiểu Ngọc, sao chỗ nào cũng có cô thế."
Tạ Tiểu Ngọc thở dài: "Tôi cũng không có cách nào, tôi có thể chất cực phẩm, dễ dàng trêu chọc đến loại người cực phẩm, tôi cũng không muốn, nếu phó chủ nhiệm Cung thương lượng tử tế, giải quyết hôn ước trong hòa bình, cũng không ầm ï đến nông nỗi ngày hôm nay."
Cung Lam hừ lạnh một tiếng: "Hừ, cô cho rằng tôi không muốn à, là Lăng Ái Như không muốn từ hôn”
Lăng Ái Như hỏi người đàn ông nhà mình: "Cha nó à, ông xem việc này làm sao bây giờ?”
Dư Vệ Lương phê bình vợ: "Tôi đã sớm nói hôn sự này nên từ hôn đi, em họ Tiểu Ninh của Thư Phương từ hôn xong cũng không ai nói xấu, mỗi người đều kết hôn cũng sống khá tốt, bà một hai phải ầm 1 cho tới nông nỗi ngày hôm nay!"
Lăng Ái Như có suy tính của mình, chỉ là chồng và con gái đều không hiểu tâm tư của bà ấy: "Ông cũng nhìn thấy mặt của Thư Phương nhà chúng ta rồi đó, hơn nữa còn thể trọng không thể gây xuống của con bé, từ hôn rồi thì tìm nhà chồng như thế nào?"
Thật ra trước đây con gái còn nhỏ nhắn xinh đẹp hơn em họ một chút, dáng vẻ như ngày hôm nay, Lăng Ái Như cũng sâu muốn chết.
Cuối cùng Dư Vệ Lương kiên trì, thay con gái từ hôn.
Tạ Tiểu Ngọc không quên nhắc nhở Cung Lam đang vui như mở cờ trong bụng: "Phó chủ nhiệm Cung, nếu cô dám bịa đặt Thư Phương, chúng tôi cũng có thể nói con trai cô, vì thanh danh của con trai cô, tốt nhất mọi người thống nhất nói là hoà bình giải trừ hôn ước đi."
Cung Lam đương nhiên không muốn, nhưng con của cô ta quả thật lái xe chở một đồng nghiệp khác, cô ta phải cam chịu.
Lúc rời đi còn giễu cợt Tạ Tiểu Ngọc: "Tạ Tiểu Ngọc, không nghĩ tới cô cũng bị cách chức tạm thời, ha ha ha... Ai nha mẹ, ơi ngã chết bà đây."
Thì ra là sau khi Cung Lam từ hôn giúp con trai, quá đắc ý vênh váo, dưới chân dẫm trượt bậc thang lăn xuống dưới.
Tạ Tiểu Ngọc và Dư Thư Phương không nhịn được mà cười ha ha: "Xứng đáng, báo ứng!"
Cung Lam bị ngã mặt mũi bam dập, chân còn bị thương: "Này, mấy người ai lấy xe chở tôi đến viện vệ sinh đi."
Dư Thư Phương cười lạnh nói: "Phó chủ nhiệm Cung, tôi cũng không phải con dâu chưa qua cửa của nhà cô, muốn sai khiến tôi, cửa cũng không có, tự cô chờ con trai tốt tới đón đi."
Từ hôn xong, tâm trạng Dư Thư Phương rất tốt, Lăng Ái Như dặn dò Dư Thư Phương: "Nếu người khác hỏi, con nói là hoà bình giải trừ hôn ước."
Tạ Tiểu Ngọc cười: "Dì à, đó là nói cho Cung Lam nghe, nếu có người hỏi, dì cứ tự tin mắng Tống Hạnh Hoa không màng con gái dì, đưa người con gái khác về thành phố, những chuyện khác, để cho mọi người tự đoán đi."
"Vì sao?" Lăng Ái Như khó hiểu.
Dư Vệ Lương cũng lắc đầu, vợ cái gì cũng tốt, chỉ là có một số chuyện quá cổ hủ.
Ông ấy nói: "Bà không nói, bà cho rằng hai nhà Cung, Tống sẽ không hắt nước bẩn sao, loại chuyện này đương nhiên phải cướp tiên cơ, bà chỉ cần hiểu là, làm theo lời Tiểu Ngọc, sẽ tốt cho con gái bà."
Lăng Ái Như vội vàng đồng ý.
Chậm trễ thời gian như vậy, thời gian một buổi sáng đã trôi qua, Dư Thư Phương nói xin lỗi: "Xin lỗi nha Tiểu Ngọc, hôm nay nhất định không kịp xuất bản rồi."
"Không có việc gì, không vội một hai ngày này."...
Mỗi ngày Tạ Tiểu Ngọc đều mua Văn Báo, đến ngày hôm sau, bài viết kia của cô đã đăng trên báo chiều, nằm ở trang thứ hai, trong lúc nhất thời đã gây ra sóng to gió lớn.
Mọi người giống như xem trò hay, Tảo Báo và Văn Báo muốn cạnh tranh sao?
Dường dây nóng hai tòa soạn cũng sắp bị gọi cháy rồi, doanh số báo chí mấy ngày nay đều tăng, nhưng Văn Báo dẫn đầu cách xa, bởi vì bài Tạ Tiểu Ngọc viết có độ đáng tin cao hơn.
Phó xã trưởng của Tảo Báo kêu Hạ Ngải Vân lên phê bình một trận, kêu bà ta dù như thế nào cũng phải lấy lại thanh danh của Tảo Báo Bình Thành, nếu không cái mác viết báo sai sự thật này cũng không tháo được.
Mấy ngày sau, Tảo Báo bên kia lại đăng một bài bôi đen Thẩm Vân Trân, Văn Báo rơi xuống thế hạ phong.
Dư Thư Phương tới tìm Tạ Tiểu Ngọc, nói muốn tự mình phỏng vấn Thẩm Vân Trân, lại viết tiếp một bài, không thể tùy ý để Tảo Báo bôi nhọ.
Tạ Tiểu Ngọc lập tức đồng ý, hiện giờ cô đang nghỉ phép, dẫn theo Dư Thư Phương cùng tới xưởng thực phẩm tìm Thẩm Vân Trân.
Lúc bọn họ tới, đúng lúc đụng phải Hạ Ngải Vân cũng đang phỏng vấn thím Hai của Vân Trân, người phụ nữ kia nói dối đầy miệng, nói Thẩm Vân Trân là sói mắt trắng.
"Tôi đối với nó còn tốt hơn con gái ruột, quần áo mới cho nó mặc trước, mặc cũ rồi mới cho con gái mình mặc, nó xuống nông thôn ngủ với đàn ông, hiện giờ về thành phố lại muốn cướp công việc của thím Hai chú Hai, thật sự chưa từng thấy qua người không có lương tâm như vậy."
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");