Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); "Cả nhà con trai thứ thành người thành phố, còn đón cha ruột vào trong thành phố hưởng phúc, chúng tôi đều nói hai vợ chồng bọn họ hiếu thảo, phi, nào biết đều là làm cho người ta xem, cha ruột bị bệnh cũng không cho khám, khiến ông già đang sống sờ sờ chết đi... A tôi nói xa quá rồi, nói lại về Vân Trân đi."
"Mấy năm đầu, vợ chồng con trai thứ vẫn đối xử rất tốt với cháu gái, con gái mình không có quần áo mới cũng phải mua cho cháu gái, mua thịt cũng cho cháu gái mình ăn trước rồi mới đến con gái, nhưng mà, đây cũng là ra vẻ, năm Vân Trân mười lăm tuổi, bà ta để Vân Trân xuống nông thôn."
Bác gái Kim nói: "Hiện giờ chính sách tốt, thanh niên trí thức có thể trở về thành phố, là thím Hai của Vân Trân không muốn con bé quay về thành phố, kêu tôi nói với bên ngoài là người đính hôn chính là Vân Trân, còn bôi nhọ Vân Trân từng ngủ với con trai tôi, trời đất chứng giám, con trai tôi là tên ngốc, sao lại cũng bị bôi nhọ như vậy chứ"
Bác gái Kim lau nước mắt, nói: "Tôi bởi vì Vân Trân là cháu gái của thím Hai nó, cho nên vô cùng chăm sóc nó, không ngờ sau khi về thành phố lại truyền thành khó nghe như vậy, đồng chí phóng viên, đài truyền hình các cậu nhất định phải làm sáng tỏ chuyện này."
"Chúng tôi nhất định sẽ đưa tin đúng sự thật, bác gái Kim, tôi còn muốn phỏng vấn mấy thôn dân xác minh một chút, dù sao đài truyền hình chúng tôi đưa tin cũng phải đảm bảo tính chân thật."
Bác gái Kim không sợ øì cả, chút chuyện này, ai ở thông Tiểu Phượng mà không biết, bà ấy lại không nói bậy chữ nào.
Tạ Tiểu Ngọc rèn sắt khi còn nóng, đẩy Vân Trân một cái, thấp giọng nói: "Vân Trân, tới lượt cô, đi lên biểu diễn đi."
Thẩm Vân Trân lập tức xông lên, bổ nhào vào trong lòng ngực bác gái Kim khóc rống: "Mẹ nuôi, mẹ nói muốn nhận con làm con gái, con mới ở nhà mẹ mấy ngày, mẹ nuôi không biết đâu, sau khi con quay về thành phố, thanh danh bị thím Hai hủy hoại, mẹ nuôi nhất định phải mắng bác ấy cho con hết giận!"
Bác gái Kim:... Bà ta nhận con gái nuôi khi nào?
Nhưng mặc kệ nó, phóng viên đều ở đây, bà ấy xông lên đi tát co Mặc Tú Liên một cái: "Lòng dạ ác độc, cho cô phá hoại thanh danh của con gái nuôi tôi này."
Mặc Tú Liên: ".. Bà già đáng chết, tôi vừa mới trả lại cho bà 360 đồng tiền, bà đã đồng ý với tôi..."
Bác gái Kim trở tay lại tát một cái: "Đúng vậy, đồ không biết xấu hổ không chịu gả con gái nhà mình tới đây, còn không biết xấu hổ nhận lễ hỏi nhà tôi, nể mặt cô trả lại lễ hỏi, tôi không so đo với cô!"
Mặc Tú Liên:.. Lần này mất mặt đến tận trên TV rồi, vì sao mọi chuyện lại thành ra thế này?...
Phóng viên đài truyền hình lại phỏng vấn thôn dân của thôn Tiểu Phượng, từ chuyện đính hôn từ trong bụng mẹ, đến hai vợ chồng Mặc Tú Liên tiếp nhận công việc của anh trai chị dâu, rồi đưa cháu gái về trấn Hồng Liên không muốn để nó quay về, sau đó phá hủy thanh danh của cô ấy, toàn bộ tiền căn hậu quả đều biết rõ ràng.
Bao gồm cả chuyện Mặc Tú Liên âm dương quái khí ám chỉ cha chồng đừng lãng phí tiền chữa bệnh, sau khi cha chồng chết, thậm chí còn vọng tưởng lấy một số tiền của bệnh viện.
Càng có thôn dân thanh minh cho Tạ Tiểu Ngọc: "Lần trước cô gái kia tới trấn Hồng Liên chúng tôi từ thiện chữa bệnh, nhân phẩm tốt, khuyên chúng ta có bệnh thì đi khám sớm một chút, sao cô ấy có thể khuyên người không quen biết đi tìm chết chứ, cũng không tốn tiền nhà cô ấy, ngẫm lại không có khả năng, là vu oan."
Vẻ mặt Mặc Tú Liên như đưa đám hỏi Hạ Ngải Vân: "Chủ nhiệm Hạ, hiện tại làm sao bây giờ?"
Sắc mặt Hạ Ngải Vân xanh mét, năm ấy bài báo đưa tin Mặc Tú Liên giác ngộ tư tưởng cao, chăm sóc cô nhi nhà anh trai chị dâu, đối xử với cháu gái tốt hơn con gái mình, là do bà ta viết!
Cho nên lần này Mặc Tú Liên tìm bà ta, hơn nữa chuyện này còn liên lụy đến Tạ Tiểu Ngọc, còn có thù oán với bà ta, bà ta không cần nghĩ ngợi đã tin, dõng dạc hùng hồn viết bài báo phê bình sắc bén. Tạ Tiểu Ngọc bị tạm thời cách chức, ba ta còn rất sảng khoái, hiện tại, trong lòng bà ta chỉ có khổ SỞ.
"Cô vậy mà dám nói hươu nói vượn lừa gạt tôi, lần này bị cô hại chết rồi!"
Lúc quay về còn không biết phải viết mấy bản kiểm điểm đâu, Hạ Ngải Vân lạnh mặt kêu tài xế lái xe đi, đầu cũng không quay lại.
Mặc Tú Liên đi tới cùng xe của tòa soạn, vội đuổi theo hỏi: "Chủ nhiệm Hạ, là chuyện xưa nhà tôi giúp cô đạt thành tựu, cô không thể mặc kệ tôi!"
Trong lòng tài xế cũng khinh thường, may mắn, cũng là chuyện xưa nhà bà, có thể khiến chủ nhiệm Hạ đại tài không ai bì nổi té ngã, xem bà ta còn kiêu ngạo như thế nào.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");